Edit: Ngọc Hân
Mắt của anh chỉ có vợ anh.
Anh không thích thì là người xa lạ.
Từ lúc ban đầu đến cuối cùng, chưa bao giờ cô lọt vào đáy mắt kia dù chỉ trong chốc lát.
Cô vẫn luôn yêu anh, yêu đến không biết làm thế nào cho phải.
Trần Uyển Như chậm rãi phun một vòng khói, sau đó giẫm tàn thuốc đứng lên, bước quay trở lại hội trường bữa tiệc, cô trực tiếp đi tìm nhân viên phục vụ lấy đồ đạc của mình rồi rời đi.
Vốn định về nhà nhưng đi được nửa đường lại nhận được điện thoại từ trại trẻ mồ côi gọi tới, vẫn là người phụ nữ của A Kim, giọng nói nghẹn ngào: “Chị Uyển Như, cầu xin chị đi cứu A Kim với….”
Vì A Kim phá hủy mười năm tâm huyết của mình nên Trần Uyển Như vẫn còn giận, trực tiếp tỏ thái độ nhắm mắt làm ngơ, vừa lái xe vừa lạnh lùng nghiêm khắc nói một câu: “Cậu ta thế nào?”
“Chị Uyển Như… A Kim thừa dịp em không ở đây, anh ấy đi tìm Lâm Dương, anh ấy nói là bị Lâm Dương lừa nên mới thua cầm cố giấy tờ nhà đất với hắn ta. Anh ấy có lỗi với chị, anh ấy nhất định phải cầm giấy tờ nhà về, nhưng đến giờ anh ấy đi đã ba giờ rồi còn chưa về, chị Uyển Như, Lâm Dương là kẻ lòng dạ độc ác, có thể đã đưa A Kim …. Hay không?”
Trần Uyển Như nghe đến đó híp mắt quay đầu xe, cầm điện thoại hỏi: “Biết A Kim đi đâu tìm Lâm Dương không?”
“Sòng bạc nhà họ Lâm ở phía đông thành phố!”
Trần Uyển Như “Ừ” một tiếng, nói: “Em gọi xe tới sòng bạc chờ chị, bây giờ chị lái xe qua đó.”
*******************
Lúc Trần Uyển Như dừng xe trước cửa sòng bạc của Lâm Dương, người phụ nữ của A Kim đã chờ ở bên ven đường. Cô ta nhìn thấy Trần Uyển Như đẩy cửa xe bước xuống, vẻ mặt lo lắng đi tới đón.
Sắc mặt Trần Uyển Như rất bình tĩnh liếc nhìn sòng bạc rồi giẫm bước đi vào bên trong.
Không khí trong sòng bạc ồn ào huyên náo, chủ yếu là đàn ông, cho dù là phụ nữ thì cách ăn mặc cũng rất lộ liễu không nghiêm chỉnh, người phụ nữ của A Kim rất khi tiếp xúc với trường hợp như vậy, có vẻ hơi hoảng sợ, đi theo sát bên người Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như lại rất điềm tĩnh tự nhiên đi thẳng vào tận bên trong cùng của sòng bạc, nhìn hai người giống lưu manh đứng trước cửa, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Lâm Dương đâu?”
Hai tên lưu manh nghe thấy có người gọi thẳng tên đầy đủ chủ sòng bạc phía đông Lâm Dương, lập tức ha hả nở nụ cười, quan sát Trần Uyển Như từ trên xuống dưới một lần, phát hiện cũng là mỹ nữ, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện đó là thiên hậu có mười năm ca hát, có chút thích thú nói: “Chao ôi, thì ra là thiên hậu Trần, cô tìm ông chủ chúng tôi có chuyện gì không?”
Trần Uyển Như cũng không thèm nhìn hai tên lưu manh này một cái, lại hỏi lần nữa: “Lâm Dương đâu? Nói cho hắn ta biết Trần Uyển Như muốn tìm hắn!”
Một người trong đó xoay người đi lên lầu, chỉ chốc lát sau đi xuống chỉ vào bên trong nói: “Cô Trần xin mời cô, ông chủ chúng tôi chờ cô ở bên trong!”
Trần Uyển Như bực bội lạnh nhạt giẫm giày cao gót trực tiếp đi vào phía bên trong, người phụ nữ của A Kim níu chặt tay áo Trần Uyển Như, giống như đang sợ hãi.
Người nọ dẫn Trần Uyển Như đi tới trước cửa lộng lẫy ở tầng hai, gõ cửa một cái bên trong liền truyền tới một tiếng “Đi vào,” sau đó cửa bị đẩy ra, người nọ khom lưng gọi một tiếng: “Anh Lâm, cô Trần tới.”
Sau đó nghiêng người nói với Trần Uyển Như: “Cô Trần, mời vào bên trong.”
Trần Uyển Như dừng bước đứng trước cửa một lát rồi trực tiếp đi vào.
Mắt của anh chỉ có vợ anh.
Anh không thích thì là người xa lạ.
Từ lúc ban đầu đến cuối cùng, chưa bao giờ cô lọt vào đáy mắt kia dù chỉ trong chốc lát.
Cô vẫn luôn yêu anh, yêu đến không biết làm thế nào cho phải.
Trần Uyển Như chậm rãi phun một vòng khói, sau đó giẫm tàn thuốc đứng lên, bước quay trở lại hội trường bữa tiệc, cô trực tiếp đi tìm nhân viên phục vụ lấy đồ đạc của mình rồi rời đi.
Vốn định về nhà nhưng đi được nửa đường lại nhận được điện thoại từ trại trẻ mồ côi gọi tới, vẫn là người phụ nữ của A Kim, giọng nói nghẹn ngào: “Chị Uyển Như, cầu xin chị đi cứu A Kim với….”
Vì A Kim phá hủy mười năm tâm huyết của mình nên Trần Uyển Như vẫn còn giận, trực tiếp tỏ thái độ nhắm mắt làm ngơ, vừa lái xe vừa lạnh lùng nghiêm khắc nói một câu: “Cậu ta thế nào?”
“Chị Uyển Như… A Kim thừa dịp em không ở đây, anh ấy đi tìm Lâm Dương, anh ấy nói là bị Lâm Dương lừa nên mới thua cầm cố giấy tờ nhà đất với hắn ta. Anh ấy có lỗi với chị, anh ấy nhất định phải cầm giấy tờ nhà về, nhưng đến giờ anh ấy đi đã ba giờ rồi còn chưa về, chị Uyển Như, Lâm Dương là kẻ lòng dạ độc ác, có thể đã đưa A Kim …. Hay không?”
Trần Uyển Như nghe đến đó híp mắt quay đầu xe, cầm điện thoại hỏi: “Biết A Kim đi đâu tìm Lâm Dương không?”
“Sòng bạc nhà họ Lâm ở phía đông thành phố!”
Trần Uyển Như “Ừ” một tiếng, nói: “Em gọi xe tới sòng bạc chờ chị, bây giờ chị lái xe qua đó.”
*******************
Lúc Trần Uyển Như dừng xe trước cửa sòng bạc của Lâm Dương, người phụ nữ của A Kim đã chờ ở bên ven đường. Cô ta nhìn thấy Trần Uyển Như đẩy cửa xe bước xuống, vẻ mặt lo lắng đi tới đón.
Sắc mặt Trần Uyển Như rất bình tĩnh liếc nhìn sòng bạc rồi giẫm bước đi vào bên trong.
Không khí trong sòng bạc ồn ào huyên náo, chủ yếu là đàn ông, cho dù là phụ nữ thì cách ăn mặc cũng rất lộ liễu không nghiêm chỉnh, người phụ nữ của A Kim rất khi tiếp xúc với trường hợp như vậy, có vẻ hơi hoảng sợ, đi theo sát bên người Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như lại rất điềm tĩnh tự nhiên đi thẳng vào tận bên trong cùng của sòng bạc, nhìn hai người giống lưu manh đứng trước cửa, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Lâm Dương đâu?”
Hai tên lưu manh nghe thấy có người gọi thẳng tên đầy đủ chủ sòng bạc phía đông Lâm Dương, lập tức ha hả nở nụ cười, quan sát Trần Uyển Như từ trên xuống dưới một lần, phát hiện cũng là mỹ nữ, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện đó là thiên hậu có mười năm ca hát, có chút thích thú nói: “Chao ôi, thì ra là thiên hậu Trần, cô tìm ông chủ chúng tôi có chuyện gì không?”
Trần Uyển Như cũng không thèm nhìn hai tên lưu manh này một cái, lại hỏi lần nữa: “Lâm Dương đâu? Nói cho hắn ta biết Trần Uyển Như muốn tìm hắn!”
Một người trong đó xoay người đi lên lầu, chỉ chốc lát sau đi xuống chỉ vào bên trong nói: “Cô Trần xin mời cô, ông chủ chúng tôi chờ cô ở bên trong!”
Trần Uyển Như bực bội lạnh nhạt giẫm giày cao gót trực tiếp đi vào phía bên trong, người phụ nữ của A Kim níu chặt tay áo Trần Uyển Như, giống như đang sợ hãi.
Người nọ dẫn Trần Uyển Như đi tới trước cửa lộng lẫy ở tầng hai, gõ cửa một cái bên trong liền truyền tới một tiếng “Đi vào,” sau đó cửa bị đẩy ra, người nọ khom lưng gọi một tiếng: “Anh Lâm, cô Trần tới.”
Sau đó nghiêng người nói với Trần Uyển Như: “Cô Trần, mời vào bên trong.”
Trần Uyển Như dừng bước đứng trước cửa một lát rồi trực tiếp đi vào.
/906
|