Cô dần dần tuyệt vọng.
Cô vốn còn có một con một đường hy vọng có thể yêu Enson, nhưng giờ thì sao?
Tình yêu của cô với Enson cũng đã bị chính tay cô hủy diệt.
Cô thế nhưng lại làm ra chuyện không thể chịu được.
Giờ khắc này, không ai biết Lăng Mạt Mạt hi vọng bao nhiêu, đây chỉ là giấc mộng, căn bản chưa từng tồn tại.
Nhưng cô biết rõ đây không phải mơ.
Cô nhớ rõ lúc Lý Tình thâm hôn cô, cô không chút nào phản kháng, lại còn để cho bản thân mình triền miên cùng anh.
Lăng Mạt Mạt nghĩ, lần này thôi xong rồi.
Cô không dám quay đầu nhìn Lý Tình Thâm, cô nhẹ nhàng vươn tay đem tay của Lý Tình Thâm ra khỏi hông của mình, người đàn ông hình như mệt muốn chết rồi, đang ngủ say sưa, không có dấu hiệu tỉnh dậy, đáy lòng cô an tâm, rón rén vén chăn lên, xuống giường.
Tìm quần áo, mặc lung tung vào người, cầm túi xuống lầu, rời đi.
Ngồi trong taxi, cả người Lăng Mạt Mạt mờ mịt vô hồn, sau này cô phải làm sao đây? Cô không có cách nào đối mặt với Lý Tình Thâm.
Nhưng nếu Lý Tình Thâm tỉnh lại tìm cô, cô phải làm sao đây?
Lăng Mạt Mạt càng nghĩ càng thấy hỗn loạn, cuối cùng cô trầm tư một chút, dứt khoát cầm điện thoại, đặt vé máy bay.
Mọi người đều giống nhau, trong lúc khó sử, cũng chỉ có một lựa chọn đó là trốn tránh.
Lý TìnhThâm chưa từng có được giấc ngủ an ổn thâm trầm thế này, trong giấc mơ đều là cô, mãi cho đến khi giấc mơ kết thúc, anh nhớ tới cô và anh triền miên, anh mở mắt tràn đầy tinh thần sảng khoái.
Anh nhớ rõ, ngày hôm qua cô thuận theo anh nhường nào, giống như một con mèo nhỏ, làm anh mất hết lý trí, trầm luân trong đó.
Nghĩ đến đây Lý Tình Thâm nhếch môi cười, nghiêng đầu, theo bản lăng sờ tay sang bên cạnh, tuy nhiên anh phát hiện người nằm bên cạnh mình đã biến mất không thấy.
Lý Tình Thâm cả kinh, ngồi bật dậy thấy quần áo của cô đã không còn, tim anh rơi lộp độp, sau đó bọc chăn, giầy cũng không kịp sỏ cứ thế đi ra ngoài.
Anh gọi tên cô, không ai trả lời, anh đi đến phòng ngủ của cô, trống rỗng giống như chưa có người ở qua, anh lên phòng âm nhạc ở lầu ba, vẫn không thấy bóng dáng của cô, lầu một cũng không có.
Anh nghĩ có lẽ cô đi siêu thị rồi, lát nữa cô sẽ trở lại, anh trở lại lầu hai, rửa mặt mặc quần áo, cô vẫn chưa về, lòng anh có chút bối rối, tìm điện thoại di động gọi cho cô, nhưng không ai nghe, vì thế anh lấy chìa khóa xe, chạy vào nội thành.
Chạy thẳng đến nhà cô, gõ cửa hồi lâu, không có ai trả lời, cũng may anh biết bà chủ nhà ở lầu dưới, mượn chìa khóa, mở cửa, lại phát hiện trong nhà cũng không thấy bóng dáng cô.
Lý Tình Thâm nghĩ, cô sẽ đi đâu?
Có phải anh quá khẩn trương hay không, lẽ nào cô vẫn còn trong biệt thự?
Vì thế anh lại lái xe trở về biệt thự, đối mặt với anh vẫn là thất vọng.
Anh giơ tay lên, gọi điện thoại di động cho cô, lại phát hiện vừa rồi không ai nghe máy, giờ đã biến thành tắt máy.
Trong khoảnh khắc lòng anh thật sự lo lắng.
Anh sao có thể ngủ quên như thế đây?
Cô đi anh không có nửa điểm cảm giác?
Cô và anh cũng đã như thế, thì tại sao cô còn phải đi?
Cô vốn còn có một con một đường hy vọng có thể yêu Enson, nhưng giờ thì sao?
Tình yêu của cô với Enson cũng đã bị chính tay cô hủy diệt.
Cô thế nhưng lại làm ra chuyện không thể chịu được.
Giờ khắc này, không ai biết Lăng Mạt Mạt hi vọng bao nhiêu, đây chỉ là giấc mộng, căn bản chưa từng tồn tại.
Nhưng cô biết rõ đây không phải mơ.
Cô nhớ rõ lúc Lý Tình thâm hôn cô, cô không chút nào phản kháng, lại còn để cho bản thân mình triền miên cùng anh.
Lăng Mạt Mạt nghĩ, lần này thôi xong rồi.
Cô không dám quay đầu nhìn Lý Tình Thâm, cô nhẹ nhàng vươn tay đem tay của Lý Tình Thâm ra khỏi hông của mình, người đàn ông hình như mệt muốn chết rồi, đang ngủ say sưa, không có dấu hiệu tỉnh dậy, đáy lòng cô an tâm, rón rén vén chăn lên, xuống giường.
Tìm quần áo, mặc lung tung vào người, cầm túi xuống lầu, rời đi.
Ngồi trong taxi, cả người Lăng Mạt Mạt mờ mịt vô hồn, sau này cô phải làm sao đây? Cô không có cách nào đối mặt với Lý Tình Thâm.
Nhưng nếu Lý Tình Thâm tỉnh lại tìm cô, cô phải làm sao đây?
Lăng Mạt Mạt càng nghĩ càng thấy hỗn loạn, cuối cùng cô trầm tư một chút, dứt khoát cầm điện thoại, đặt vé máy bay.
Mọi người đều giống nhau, trong lúc khó sử, cũng chỉ có một lựa chọn đó là trốn tránh.
Lý TìnhThâm chưa từng có được giấc ngủ an ổn thâm trầm thế này, trong giấc mơ đều là cô, mãi cho đến khi giấc mơ kết thúc, anh nhớ tới cô và anh triền miên, anh mở mắt tràn đầy tinh thần sảng khoái.
Anh nhớ rõ, ngày hôm qua cô thuận theo anh nhường nào, giống như một con mèo nhỏ, làm anh mất hết lý trí, trầm luân trong đó.
Nghĩ đến đây Lý Tình Thâm nhếch môi cười, nghiêng đầu, theo bản lăng sờ tay sang bên cạnh, tuy nhiên anh phát hiện người nằm bên cạnh mình đã biến mất không thấy.
Lý Tình Thâm cả kinh, ngồi bật dậy thấy quần áo của cô đã không còn, tim anh rơi lộp độp, sau đó bọc chăn, giầy cũng không kịp sỏ cứ thế đi ra ngoài.
Anh gọi tên cô, không ai trả lời, anh đi đến phòng ngủ của cô, trống rỗng giống như chưa có người ở qua, anh lên phòng âm nhạc ở lầu ba, vẫn không thấy bóng dáng của cô, lầu một cũng không có.
Anh nghĩ có lẽ cô đi siêu thị rồi, lát nữa cô sẽ trở lại, anh trở lại lầu hai, rửa mặt mặc quần áo, cô vẫn chưa về, lòng anh có chút bối rối, tìm điện thoại di động gọi cho cô, nhưng không ai nghe, vì thế anh lấy chìa khóa xe, chạy vào nội thành.
Chạy thẳng đến nhà cô, gõ cửa hồi lâu, không có ai trả lời, cũng may anh biết bà chủ nhà ở lầu dưới, mượn chìa khóa, mở cửa, lại phát hiện trong nhà cũng không thấy bóng dáng cô.
Lý Tình Thâm nghĩ, cô sẽ đi đâu?
Có phải anh quá khẩn trương hay không, lẽ nào cô vẫn còn trong biệt thự?
Vì thế anh lại lái xe trở về biệt thự, đối mặt với anh vẫn là thất vọng.
Anh giơ tay lên, gọi điện thoại di động cho cô, lại phát hiện vừa rồi không ai nghe máy, giờ đã biến thành tắt máy.
Trong khoảnh khắc lòng anh thật sự lo lắng.
Anh sao có thể ngủ quên như thế đây?
Cô đi anh không có nửa điểm cảm giác?
Cô và anh cũng đã như thế, thì tại sao cô còn phải đi?
/906
|