Lý Tình Thâm đã lái xe đợi ở bên ngoài.
Lăng Mạt Mạt buồn bực lên xe, giống như mấy ngày nay, lên xe, liền nhắm mắt giả bộ ngủ.
Xe dừng lại dưới lầu nhà Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt nhanh chóng đẩy cửa xe ra, dự định giống như hai ngày trước, nói tạm biệt, ai ngờ Lý Tình Thâm lại gọi cô lại.
“Mạt Mạt.”
Lăng Mạt Mạt cố gắng giữ vững bình tĩnh, một lúc lâu sau, mới quay đầu.
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm cô một lát, nhẹ giọng mở miệng: “Ngày mai có muốn nghỉ ngơi không? Nếu như cần, nói anh biết, anh sẽ bảo bọn họ không quay nữa.”
Giọng nói Lý Tình Thâm rất trong, thật ra thì không có quá nhiều tình cảm.
Nhưng lời anh nói ra, chẳng biết tại sao làm Lăng Mạt Mạt cảm giác giống như che chở.
Thẩm Lâm Triết vừa mới nhìn thấy cô, hỏi cô, có chuyện gì, có cần giúp hay không.
Đạo diễn vừa rồi cũng gặp cô, cũng hỏi cô, có phải có tâm sự hay không?
Bọn họ có lẽ quan tâm cô, có lẽ chỉ là khách sáo nói với cô, nhưng nói chung vẫn là mang cô để ở trong mắt nên mới có thể hỏi.
Nhưng bọn họ hỏi thăm, đều xoay quanh “Chuyện gì” “Tâm sự gì”, muốn biết tại sao cô quay phim thường thất thần, có thể là tò mò, nhưng cũng có thể là muốn giúp cô.
Nhưng mà, người trước mắt này thì sao đây?
Anh không giống bọn họ.
Anh không hỏi cô có chuyện gì, cũng không hỏi cô có tâm sự gì, chỉ đơn thuần quan tâm cô, có cần thời gian nghỉ ngơi hay không.
Anh quan tâm, thật sự là quan tâm.
Trực tiếp cảm động lòng người.
Làm sao, cô có thể không yêu được đây?
Mấy ngày nay cô tự nói với bản thân mình không nên yêu anh nhiều hơn nữa, chịu đựng khó khăn như vậy, đau khổ như vậy, bây giờ nghe anh nói một câu, cô cảm thấy trong lòng khổ sở và ủy khuất.
Cô nắm chặt hai tay, kìm nén nước mắt rơi xuống, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, giả bộ không có chuyện gì, cười ngọt ngào, nói: “Không sao, hôm nay em không được thoải mái, ngày mai sẽ tốt hơn!”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, không giống người khác, đối mặt với cô thường xuyên bị NG phí nhiều thời gian như vậy mà không có trách cứ, anh bình tĩnh bao dung nói: “Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Lăng Mạt Mạt kìm nén nước mắt rơi, giọng nói thoải mái: “Đã biết, thầy!”
Sau đó tiện tay đóng cửa lại, cách thủy tinh vẫy tay với Lý Tình Thâm, xoay đó xoay người chạy đi.
Nước mắt từng giọt một rơi xuống.
Đến giờ phút này, cô mới hiểu, cô không có cách nào ngừng yêu Lý Tình Thâm, cái loại yêu đó kìm nén không được, chỉ cần cô ở bên cạnh Lý Tình Thâm một ngày, cô sẽ càng ngày mê muội anh thật sâu!
Bởi vì, khi đối mặt với anh, rất khó khăn để kiềm chế!
Cô biết, biện pháp duy nhất, chính là rời xa anh.
Vừa nghĩ đến phải rời xa anh, trong lòng cô đau đớn.
Nhưng mà, cô biết nếu như không rời đi, cô sẽ càng ngày càng lún sâu, cho đến khi không kiềm chế được nữa!
Anh không thuộc về cô, đau dài không bằng đau ngắn, cô nên dùng dao sắc chặt đứt chuyện này!
Trog lòng cô, đã có quyết định!
Cô muốn rời khỏi Lý Tình Thâm!
Lăng Mạt Mạt cắn chặt răng, cắn đến làm cô phát đau, ánh mắt cô không chớp một cái.
Cô cảm thấy trái tim mình rất đau, giống như có một cây kim đâm vào tim, làm cho cô đau đớn.
Lăng Mạt Mạt buồn bực lên xe, giống như mấy ngày nay, lên xe, liền nhắm mắt giả bộ ngủ.
Xe dừng lại dưới lầu nhà Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt nhanh chóng đẩy cửa xe ra, dự định giống như hai ngày trước, nói tạm biệt, ai ngờ Lý Tình Thâm lại gọi cô lại.
“Mạt Mạt.”
Lăng Mạt Mạt cố gắng giữ vững bình tĩnh, một lúc lâu sau, mới quay đầu.
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm cô một lát, nhẹ giọng mở miệng: “Ngày mai có muốn nghỉ ngơi không? Nếu như cần, nói anh biết, anh sẽ bảo bọn họ không quay nữa.”
Giọng nói Lý Tình Thâm rất trong, thật ra thì không có quá nhiều tình cảm.
Nhưng lời anh nói ra, chẳng biết tại sao làm Lăng Mạt Mạt cảm giác giống như che chở.
Thẩm Lâm Triết vừa mới nhìn thấy cô, hỏi cô, có chuyện gì, có cần giúp hay không.
Đạo diễn vừa rồi cũng gặp cô, cũng hỏi cô, có phải có tâm sự hay không?
Bọn họ có lẽ quan tâm cô, có lẽ chỉ là khách sáo nói với cô, nhưng nói chung vẫn là mang cô để ở trong mắt nên mới có thể hỏi.
Nhưng bọn họ hỏi thăm, đều xoay quanh “Chuyện gì” “Tâm sự gì”, muốn biết tại sao cô quay phim thường thất thần, có thể là tò mò, nhưng cũng có thể là muốn giúp cô.
Nhưng mà, người trước mắt này thì sao đây?
Anh không giống bọn họ.
Anh không hỏi cô có chuyện gì, cũng không hỏi cô có tâm sự gì, chỉ đơn thuần quan tâm cô, có cần thời gian nghỉ ngơi hay không.
Anh quan tâm, thật sự là quan tâm.
Trực tiếp cảm động lòng người.
Làm sao, cô có thể không yêu được đây?
Mấy ngày nay cô tự nói với bản thân mình không nên yêu anh nhiều hơn nữa, chịu đựng khó khăn như vậy, đau khổ như vậy, bây giờ nghe anh nói một câu, cô cảm thấy trong lòng khổ sở và ủy khuất.
Cô nắm chặt hai tay, kìm nén nước mắt rơi xuống, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, giả bộ không có chuyện gì, cười ngọt ngào, nói: “Không sao, hôm nay em không được thoải mái, ngày mai sẽ tốt hơn!”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, không giống người khác, đối mặt với cô thường xuyên bị NG phí nhiều thời gian như vậy mà không có trách cứ, anh bình tĩnh bao dung nói: “Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Lăng Mạt Mạt kìm nén nước mắt rơi, giọng nói thoải mái: “Đã biết, thầy!”
Sau đó tiện tay đóng cửa lại, cách thủy tinh vẫy tay với Lý Tình Thâm, xoay đó xoay người chạy đi.
Nước mắt từng giọt một rơi xuống.
Đến giờ phút này, cô mới hiểu, cô không có cách nào ngừng yêu Lý Tình Thâm, cái loại yêu đó kìm nén không được, chỉ cần cô ở bên cạnh Lý Tình Thâm một ngày, cô sẽ càng ngày mê muội anh thật sâu!
Bởi vì, khi đối mặt với anh, rất khó khăn để kiềm chế!
Cô biết, biện pháp duy nhất, chính là rời xa anh.
Vừa nghĩ đến phải rời xa anh, trong lòng cô đau đớn.
Nhưng mà, cô biết nếu như không rời đi, cô sẽ càng ngày càng lún sâu, cho đến khi không kiềm chế được nữa!
Anh không thuộc về cô, đau dài không bằng đau ngắn, cô nên dùng dao sắc chặt đứt chuyện này!
Trog lòng cô, đã có quyết định!
Cô muốn rời khỏi Lý Tình Thâm!
Lăng Mạt Mạt cắn chặt răng, cắn đến làm cô phát đau, ánh mắt cô không chớp một cái.
Cô cảm thấy trái tim mình rất đau, giống như có một cây kim đâm vào tim, làm cho cô đau đớn.
/906
|