Giản Thần Hi mới vừa chạy đến cửa biệt thự, Lý Tình Thâm đã lại mở miệng một lần nữa: "Đúng rồi, còn chưa có nói cho cô biết."
"Lăng Mạt Mạt có thể lợi dụng tôi, mà cô sẽ không có cửa lợi dụng tôi đâu, có lúc, xã hội này chính là chỗ không nói đạo lý, tốt nhất thêm chút đầu óc, chớ trêu chọc vào người không nên trêu chọc, cũng đừng đi xúc phạm người căn bàn không xúc phạm nổi! Nếu không, chớ đến lúc đó mình đi làm cho người ta uất ức, vẫn còn cảm thấy mình bị uất ức, đứng ở trước mặt người khác, nói khoác mà không biết ngượng, ý đồ muốn được công bằng!"
Giản Thần Hi nghe một chuỗi lời nói thật dài, còn chưa phản ứng kịp, rồi lại nghe được giọng điệu Lý Tình Thâm hơi giễu cợt truyền đến lần nữa, giữa những câu chữ, tiết lộ một phần bi thương và đau lòng Giản Thần Hi cũng không nhận ra được: "Nếu như mà tôi không muốn, cô cho rằng ai có thể lợi dụng tôi?"
Từ ban đầu, đến bây giờ, anh luôn cho rằng Lăng Mạt Mạt đến gần anh, làm anh vui lòng, cũng có mục đích!
Vậy thì thế nào?
Là anh cam tâm tình nguyện bị cô lợi dụng mà thôi.
Anh biết rõ cô lấy lòng, khuôn mặt cô tươi cười, đều là giả dối, nhưng còn chưa phải chịu khống chế, không có cách nào tự kềm chế mà đắm chìm.
Nói cô một mực lừa gạt anh, không bằng nói, từ đầu đến cuối, đều là anh đang lừa mình dối người mà thôi.
Vốn giữa anh và cô, đã có một chút ấm áp, cố tình, Giản Thần Hi lại làm cho chuyện rùm beng lên, để cho anh sao không tức được, làm sao không giận được?
Lý Tình Thâm anh là một người như thế nào?
Cao ngạo, tự đại, thật sự vẫn cho là anh biết chơi cái việc tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?
Chỉ là, không vào được hang cọp, thì làm sao có thể hoàn toàn đả kích Giản Thần Hi?
Trời mới biết, rốt cuộc anh chờ tới hôm nay, chờ đến nỗi không nhịn được!
Anh gặp cô, đến bây giờ, đã lập tức sang năm thứ 11 rồi.
Anh yêu cô còn không còn kịp nữa, thì làm sao có thể để cô chịu uất ức?
Anh đã hướng về phía mộ phần ông cố cô, nói qua, ông cố cô đi, cô còn có anh.
Cho nên, mặc dù nhìn anh như không có ở đây, nhưng vẫn cũng ở bên cô
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, không có người chú ý tới bên ngoài biệt thự, có một bóng dáng đứng yên thật lâu, lại lặng yên không tiếng động rời đi.
Lăng Mạt Mạt thuê xe trở lại nội thành, dọc theo đường lớn, đi không có mục đích.
Mùa đông gió tùy ý thổi, cô lại không cảm giác được lạnh chút nào, chẳng qua là cảm thấy trong tiếng gió vù vù này, hình như loáng thoáng có một câu nói, quanh quẩn!
"Lăng Mạt Mạt dù không tốt, đang lợi dụng tôi, đó cũng là học sinh của Lý Tình Thâm tôi, không tới phiên cô đứng trước mặt tôi giảng giải đạo lý!"
Thì ra là từ đầu đến cuối, những tâm tư của cô, động tác nhỏ, anh đều biết.
Thậm chí, lòng của cô mang ý xấu, cô cho là mình thận trọng che giấu tốt rồi, nhưng mà, thế nhưng từ trước tới nay anh luôn là người duy nhất biết được tất cả.
Anh không nói, không có nghĩa là anh không biết.
Thậm chí lần này, sở dĩ anh và Giản Thần Hi hợp tác, lại là vì giúp cô trút ra cơn giận
Gió càng lớn hơn, thổi bay tóc cô xốc xếch.
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, hơi vén tóc của mình một chút, cô không biết mình nên đi nơi nào, cũng không biết mình nên đi làm những thứ gì, đầu óc của cô rất hỗn loạn, có rất nhiều suy nghĩ rối bung, nhưng mà mỗi một suy nghĩ đều liên quan tới Lý Tình Thâm.
Chỉ mới trước đây không lâu cô còn tưởng rằng người đàn ông đó sẽ hoàn toàn biết ra khỏi sinh mệnh của cô, thế nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng rời xa cô.
"Lăng Mạt Mạt có thể lợi dụng tôi, mà cô sẽ không có cửa lợi dụng tôi đâu, có lúc, xã hội này chính là chỗ không nói đạo lý, tốt nhất thêm chút đầu óc, chớ trêu chọc vào người không nên trêu chọc, cũng đừng đi xúc phạm người căn bàn không xúc phạm nổi! Nếu không, chớ đến lúc đó mình đi làm cho người ta uất ức, vẫn còn cảm thấy mình bị uất ức, đứng ở trước mặt người khác, nói khoác mà không biết ngượng, ý đồ muốn được công bằng!"
Giản Thần Hi nghe một chuỗi lời nói thật dài, còn chưa phản ứng kịp, rồi lại nghe được giọng điệu Lý Tình Thâm hơi giễu cợt truyền đến lần nữa, giữa những câu chữ, tiết lộ một phần bi thương và đau lòng Giản Thần Hi cũng không nhận ra được: "Nếu như mà tôi không muốn, cô cho rằng ai có thể lợi dụng tôi?"
Từ ban đầu, đến bây giờ, anh luôn cho rằng Lăng Mạt Mạt đến gần anh, làm anh vui lòng, cũng có mục đích!
Vậy thì thế nào?
Là anh cam tâm tình nguyện bị cô lợi dụng mà thôi.
Anh biết rõ cô lấy lòng, khuôn mặt cô tươi cười, đều là giả dối, nhưng còn chưa phải chịu khống chế, không có cách nào tự kềm chế mà đắm chìm.
Nói cô một mực lừa gạt anh, không bằng nói, từ đầu đến cuối, đều là anh đang lừa mình dối người mà thôi.
Vốn giữa anh và cô, đã có một chút ấm áp, cố tình, Giản Thần Hi lại làm cho chuyện rùm beng lên, để cho anh sao không tức được, làm sao không giận được?
Lý Tình Thâm anh là một người như thế nào?
Cao ngạo, tự đại, thật sự vẫn cho là anh biết chơi cái việc tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?
Chỉ là, không vào được hang cọp, thì làm sao có thể hoàn toàn đả kích Giản Thần Hi?
Trời mới biết, rốt cuộc anh chờ tới hôm nay, chờ đến nỗi không nhịn được!
Anh gặp cô, đến bây giờ, đã lập tức sang năm thứ 11 rồi.
Anh yêu cô còn không còn kịp nữa, thì làm sao có thể để cô chịu uất ức?
Anh đã hướng về phía mộ phần ông cố cô, nói qua, ông cố cô đi, cô còn có anh.
Cho nên, mặc dù nhìn anh như không có ở đây, nhưng vẫn cũng ở bên cô
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, không có người chú ý tới bên ngoài biệt thự, có một bóng dáng đứng yên thật lâu, lại lặng yên không tiếng động rời đi.
Lăng Mạt Mạt thuê xe trở lại nội thành, dọc theo đường lớn, đi không có mục đích.
Mùa đông gió tùy ý thổi, cô lại không cảm giác được lạnh chút nào, chẳng qua là cảm thấy trong tiếng gió vù vù này, hình như loáng thoáng có một câu nói, quanh quẩn!
"Lăng Mạt Mạt dù không tốt, đang lợi dụng tôi, đó cũng là học sinh của Lý Tình Thâm tôi, không tới phiên cô đứng trước mặt tôi giảng giải đạo lý!"
Thì ra là từ đầu đến cuối, những tâm tư của cô, động tác nhỏ, anh đều biết.
Thậm chí, lòng của cô mang ý xấu, cô cho là mình thận trọng che giấu tốt rồi, nhưng mà, thế nhưng từ trước tới nay anh luôn là người duy nhất biết được tất cả.
Anh không nói, không có nghĩa là anh không biết.
Thậm chí lần này, sở dĩ anh và Giản Thần Hi hợp tác, lại là vì giúp cô trút ra cơn giận
Gió càng lớn hơn, thổi bay tóc cô xốc xếch.
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, hơi vén tóc của mình một chút, cô không biết mình nên đi nơi nào, cũng không biết mình nên đi làm những thứ gì, đầu óc của cô rất hỗn loạn, có rất nhiều suy nghĩ rối bung, nhưng mà mỗi một suy nghĩ đều liên quan tới Lý Tình Thâm.
Chỉ mới trước đây không lâu cô còn tưởng rằng người đàn ông đó sẽ hoàn toàn biết ra khỏi sinh mệnh của cô, thế nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng rời xa cô.
/906
|