Công ty giải trí âm nhạc ES thật sự lại nghe theo sắp xếp của Lý Tình Thâm, cưỡng chế dùng danh nghĩa của cô công khai nói xin lỗi!
Lý Tình Thâm bưng một bát cháo, đẩy cửa vào, sắc mặt của anh rất nhạt, ngồi ở bên giường, con ngươi lạnh lẽo trong suốt liếc nhìn điện thoại di động trong lòng bàn tay Lăng Mạt Mạt, sau đó giống như không có chuyện gì, cầm cái muỗng nhẹ nhàng khuấy cháo nóng, giọng nói lành lạnh: "Ăn cháo đi."
Thân thể Lăng Mạt Mạt rụt một cái, vẫn không nhúc nhích, cũng không có ý muốn nhìn Lý Tình Thâm một cái.
Lý Tình Thâm rũ mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn ưu nhã cầm muỗng múc một muỗng cháo, đưa đến bên môi cô.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu.
Lý Tình Thâm nhíu mày, lại cố chấp muỗng đưa đến bên môi Lăng Mạt Mạt một lần nữa.
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt bực mình, cảm thấy chán ghét, lập tức lấy một tay quơ nang cái muỗng, cháo lập tức rơi xuống giường.
Sắc mặt của Lý Tình Thâm trầm xuống, nhưng anh lại hết sức kìm chế, vẫn là một bộ dáng rất bình tĩnh, nhặt cái muỗng lên, cầm khăn giấy lau sạch sẽ.
Động tác của anh rất gọn gàng, một bộ dạng nhàn nhã.
Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm như thế, tức giận đáy lòng càng lớn hơn, lúc Lý Tình Thâm cầm cái muỗng múc cháo một lần nữa, trong lúc bất chợt cô đột nhiên vươn tay, cầm lấy gối, ném về phía Lý Tình Thâm.
Cháo bị đỡ, văng tung tóe ra xung quanh, có một chút rơi vào trên người của Lý Tình Thâm, giọng nói Lý Tình Thâm có chút lạnh lùng, quát một tiếng:"Lăng Mạt Mạt!"
Lăng Mạt Mạt quay đầu, đối diện với con ngươi xinh đẹp của Lý Tình Thâm nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, ánh sáng bên trong có chút khiếp người.
Anh mặc một bộ quần áo đơn giản, thân hình cao gầy thon dài được tôn lên vô cùng tinh tế, trong lúc vô hình toàn thân cao thấp tản ra một loại hơi thở ảm đạm.
Mặc dù trên mặt, trên đầu, trên quần áo của anh có dính chút cháo, tuy nhiên nó không ảnh hưởng một chút nào đến vẻ đẹp của anh.
Ánh mắt của Lý Tình Thâm thay đổi, vậy mà cuối cùng, đã khôi phục yên tĩnh, mở miệng, giọng điệu cũng không quá lớn, nhưng vẫn mơ hồ ẩn chứa là tức giận: "Đến tột cùng là em muốn như thế nào?"
Muốn như thế nào? Trong não Lăng Mạt Mạt làm thế nào cũng không kìm chế được sự tức giận ở ngực nhưng ngược lại lại tươi cười mở miệng: "Em muốn như thế nào? Em có quyền làm gì sao?"
Lý Tình Thâm nghe được chế giễu của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt hơi ảm đạm, mở miệng, nói thẳng: "Anh là vì muốn tốt cho em."
"Vì tốt cho em?" Lăng Mạt Mạt nở nụ cười, nụ cười rất đẹp, nhưng giọng nói vô cùng bén nhọn: "Lý Tình Thâm, anh có cảm thấy lời nói của mình rất buồn cười không? Anh biết rõ em và Giản Thần Hi có mối thù không đội trời chung, vậy thì tại sao anh lại cố chấp lấy danh nghĩa của em để giải thích thay cho cô ta, cái này anh gọi nó là tốt cho em sao?"
Lý Tình Thâm dieenddan*meo**suni**leequyddoon giật môi, ánh mắt nhìn Lăng Mạt Mạt thật lâu, giọng nói rất nhẹ: "Anh hiểu rõ bây giờ em rất uất ức, nhưng mà hãy nhịn một chút thì mọi chuyện sẽ tốt mà."
Nhịn một chút?
Tay Lăng Mạt Mạt lập tức hung hăng nắm chặt ga giường, còn phải nhịn? Còn phải nhịn đến lúc nào?
Cuộc sống có đủ loại vũ nhục, nhưng đừng quá mức như vậy, rõ ràng là cô hãm hại người thành như vậy, mà ngược lại anh còn muốn dùng danh nghĩa của cô đi giúp kẻ thù!
Cái này không phải là làm cô mất đi tất cả tự ái và kiêu ngạo sao!
Nếu như không phải ES sợ cô bị tuyết tàng thì cũng không cần làm như vậy. Vậy thì cô thà rằng bi tuyết tán còn hơn!
Lăng Mạt Mạt cảm giác đáy lòng mình có đau nhói, một loại tức giận lập tức bộc phát: "Muốn nhịn, tự anh nhịn đi! Hiện tại em nói cho anh biết, em rút lui khỏi Làng Giải Trí"
Lý Tình Thâm bưng một bát cháo, đẩy cửa vào, sắc mặt của anh rất nhạt, ngồi ở bên giường, con ngươi lạnh lẽo trong suốt liếc nhìn điện thoại di động trong lòng bàn tay Lăng Mạt Mạt, sau đó giống như không có chuyện gì, cầm cái muỗng nhẹ nhàng khuấy cháo nóng, giọng nói lành lạnh: "Ăn cháo đi."
Thân thể Lăng Mạt Mạt rụt một cái, vẫn không nhúc nhích, cũng không có ý muốn nhìn Lý Tình Thâm một cái.
Lý Tình Thâm rũ mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn ưu nhã cầm muỗng múc một muỗng cháo, đưa đến bên môi cô.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu.
Lý Tình Thâm nhíu mày, lại cố chấp muỗng đưa đến bên môi Lăng Mạt Mạt một lần nữa.
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt bực mình, cảm thấy chán ghét, lập tức lấy một tay quơ nang cái muỗng, cháo lập tức rơi xuống giường.
Sắc mặt của Lý Tình Thâm trầm xuống, nhưng anh lại hết sức kìm chế, vẫn là một bộ dáng rất bình tĩnh, nhặt cái muỗng lên, cầm khăn giấy lau sạch sẽ.
Động tác của anh rất gọn gàng, một bộ dạng nhàn nhã.
Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm như thế, tức giận đáy lòng càng lớn hơn, lúc Lý Tình Thâm cầm cái muỗng múc cháo một lần nữa, trong lúc bất chợt cô đột nhiên vươn tay, cầm lấy gối, ném về phía Lý Tình Thâm.
Cháo bị đỡ, văng tung tóe ra xung quanh, có một chút rơi vào trên người của Lý Tình Thâm, giọng nói Lý Tình Thâm có chút lạnh lùng, quát một tiếng:"Lăng Mạt Mạt!"
Lăng Mạt Mạt quay đầu, đối diện với con ngươi xinh đẹp của Lý Tình Thâm nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, ánh sáng bên trong có chút khiếp người.
Anh mặc một bộ quần áo đơn giản, thân hình cao gầy thon dài được tôn lên vô cùng tinh tế, trong lúc vô hình toàn thân cao thấp tản ra một loại hơi thở ảm đạm.
Mặc dù trên mặt, trên đầu, trên quần áo của anh có dính chút cháo, tuy nhiên nó không ảnh hưởng một chút nào đến vẻ đẹp của anh.
Ánh mắt của Lý Tình Thâm thay đổi, vậy mà cuối cùng, đã khôi phục yên tĩnh, mở miệng, giọng điệu cũng không quá lớn, nhưng vẫn mơ hồ ẩn chứa là tức giận: "Đến tột cùng là em muốn như thế nào?"
Muốn như thế nào? Trong não Lăng Mạt Mạt làm thế nào cũng không kìm chế được sự tức giận ở ngực nhưng ngược lại lại tươi cười mở miệng: "Em muốn như thế nào? Em có quyền làm gì sao?"
Lý Tình Thâm nghe được chế giễu của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt hơi ảm đạm, mở miệng, nói thẳng: "Anh là vì muốn tốt cho em."
"Vì tốt cho em?" Lăng Mạt Mạt nở nụ cười, nụ cười rất đẹp, nhưng giọng nói vô cùng bén nhọn: "Lý Tình Thâm, anh có cảm thấy lời nói của mình rất buồn cười không? Anh biết rõ em và Giản Thần Hi có mối thù không đội trời chung, vậy thì tại sao anh lại cố chấp lấy danh nghĩa của em để giải thích thay cho cô ta, cái này anh gọi nó là tốt cho em sao?"
Lý Tình Thâm dieenddan*meo**suni**leequyddoon giật môi, ánh mắt nhìn Lăng Mạt Mạt thật lâu, giọng nói rất nhẹ: "Anh hiểu rõ bây giờ em rất uất ức, nhưng mà hãy nhịn một chút thì mọi chuyện sẽ tốt mà."
Nhịn một chút?
Tay Lăng Mạt Mạt lập tức hung hăng nắm chặt ga giường, còn phải nhịn? Còn phải nhịn đến lúc nào?
Cuộc sống có đủ loại vũ nhục, nhưng đừng quá mức như vậy, rõ ràng là cô hãm hại người thành như vậy, mà ngược lại anh còn muốn dùng danh nghĩa của cô đi giúp kẻ thù!
Cái này không phải là làm cô mất đi tất cả tự ái và kiêu ngạo sao!
Nếu như không phải ES sợ cô bị tuyết tàng thì cũng không cần làm như vậy. Vậy thì cô thà rằng bi tuyết tán còn hơn!
Lăng Mạt Mạt cảm giác đáy lòng mình có đau nhói, một loại tức giận lập tức bộc phát: "Muốn nhịn, tự anh nhịn đi! Hiện tại em nói cho anh biết, em rút lui khỏi Làng Giải Trí"
/906
|