“Em biết, em phải sống vui vẻ, như thế ông cố chết mới có thể an lòng.” Lăng Mạt Mạt cong môi: “Em nhất định sẽ sống thật tốt, em sẽ kiên cường hơn so với bất cứ ai, dũng cảm hơn so với bất người nào.”
Lý Tình Thâm nghe thấy Lăng Mạt Mạt nói như thế, trong lòng hơi thả lỏng một chút, vậy mà giây kế tiếp, nét mặt của Lăng Mạt Mạt lại có chút trở nên đau thương: “Thế nhưng trên thế giới này, chỉ còn lại mình em rồi.”
Âm điệu của cô có chút thấp, có chút mềm, còn có chút đau thương và đáng thương. Tiếng nói như tơ, từng sợi từng sợi kéo dài từ bên trong tẩm thẩm thấu ra ngoài. Thậm chí khi nói xong những lời này, bả vai đơn bạc của cô gái vẫn hơi co lại. Một thoáng phản ứng nhỏ này của cô. Khiến cho đáy lòng Lý Tình Thâm bỗng nhiên căng thẳng, giống như là bị đốt thuốc dẫn nổ, trong khoảnh khắc đó lý trí ào ào biến mất, anh không tự chủ bật thốt lên: “Em còn có anh.”
Lăng Mạt Mạt bỗng xoay người sang, nhìn Lý Tình Thâm, đáy mắt cô mang theo tầng sương mỏng, ánh mắt mơ hồ. Cô vẫn không nói gì, mới vừa rồi Lý Tình Thâm nói ra bốn chữ đơn giản như thế biết làm sao, vẫn còn vang vọng bên tai cô chưa rời đi. Em còn có anh, em còn có anh Lăng Mạt Mạt không biết nên làm thế nào, nước mắt lúc này từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Khoảng cách hai người rất gần, Lăng Mạt Mạt nhìn người đàn ông trước mặt, dưới ánh trăng làn da của trắng ngần, đôi mắt đó đen nhánh đen như thạch anh sâu thẳm câu hồn.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy đáy lòng xuất hiện một loại cảm giác khác thường, rất lâu Lăng Mạt Mạt mới phân biệt được cảm giác đó, gọi là cảm động.
Lý Tình Thâm nhìn thấy nước mắt Lăng Mạt Mạt vẫn rơi, hai tay bưng lấy khuôn mặt của cô, nâng ngón cái nên, chậm rãi lau sạch nước mắt cho cô. Đôi mỏng nhẹ nhàng cong lên một đường cong xinh đẹp. Giọng nói ưu mỹ mà lại trong trẻo lay động: “Đừng khóc nữa, trên thế giới này, không chỉ có mình em, anh vẫn luôn cùng với em.
Anh vẫn luôn cùng với em, lời nói có bao nhiêu ám muội.
Vậy mà những lời nói này, được nói ra từ trong miệng của Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt tuyệt không có ý nghĩ khác. Cô biết Lý Tình Thâm thầm yêu sâu sắc một cô gái, vì thế cô coi những lời nói này của Lý Tình Thâm chỉ là quan tâm và an ủi.
Mặc dù là như thế, nhưng vẫn khiến đáy lòng Lăng Mạt Mạt cảm thấy ấm áp, cô vẫn không nói gì, chỉ nhìn Lý Tình Thâm. Cô rất muốn mỉm cười với Lý Tình Thâm, nhưng muí môi của cô run động không cách nào khống chế. Cô nhìn vào mắt anh thật lâu thật lâu, mới miễn cưỡng mở miệng, nói một câu: “Thầy giáo, cảm ơn anh!”
Nét mặt Lý TìnhThâm hơi ngơ ngẩn, sau đó ánh mắt trở lên sáng ngời khác thường. Ánh trăng đêm nay cũng không thể sáng như mắt anh lúc này, anh gật đầu một cái, nói một chữ: “Được”
Cô nói muốn làm bạn với anh, có phải hay không đại biểu đáy lòng cô đối với anh đã có thay đổi rất lớn?
Lý Tình Thâm nghe thấy Lăng Mạt Mạt nói như thế, trong lòng hơi thả lỏng một chút, vậy mà giây kế tiếp, nét mặt của Lăng Mạt Mạt lại có chút trở nên đau thương: “Thế nhưng trên thế giới này, chỉ còn lại mình em rồi.”
Âm điệu của cô có chút thấp, có chút mềm, còn có chút đau thương và đáng thương. Tiếng nói như tơ, từng sợi từng sợi kéo dài từ bên trong tẩm thẩm thấu ra ngoài. Thậm chí khi nói xong những lời này, bả vai đơn bạc của cô gái vẫn hơi co lại. Một thoáng phản ứng nhỏ này của cô. Khiến cho đáy lòng Lý Tình Thâm bỗng nhiên căng thẳng, giống như là bị đốt thuốc dẫn nổ, trong khoảnh khắc đó lý trí ào ào biến mất, anh không tự chủ bật thốt lên: “Em còn có anh.”
Lăng Mạt Mạt bỗng xoay người sang, nhìn Lý Tình Thâm, đáy mắt cô mang theo tầng sương mỏng, ánh mắt mơ hồ. Cô vẫn không nói gì, mới vừa rồi Lý Tình Thâm nói ra bốn chữ đơn giản như thế biết làm sao, vẫn còn vang vọng bên tai cô chưa rời đi. Em còn có anh, em còn có anh Lăng Mạt Mạt không biết nên làm thế nào, nước mắt lúc này từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Khoảng cách hai người rất gần, Lăng Mạt Mạt nhìn người đàn ông trước mặt, dưới ánh trăng làn da của trắng ngần, đôi mắt đó đen nhánh đen như thạch anh sâu thẳm câu hồn.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy đáy lòng xuất hiện một loại cảm giác khác thường, rất lâu Lăng Mạt Mạt mới phân biệt được cảm giác đó, gọi là cảm động.
Lý Tình Thâm nhìn thấy nước mắt Lăng Mạt Mạt vẫn rơi, hai tay bưng lấy khuôn mặt của cô, nâng ngón cái nên, chậm rãi lau sạch nước mắt cho cô. Đôi mỏng nhẹ nhàng cong lên một đường cong xinh đẹp. Giọng nói ưu mỹ mà lại trong trẻo lay động: “Đừng khóc nữa, trên thế giới này, không chỉ có mình em, anh vẫn luôn cùng với em.
Anh vẫn luôn cùng với em, lời nói có bao nhiêu ám muội.
Vậy mà những lời nói này, được nói ra từ trong miệng của Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt tuyệt không có ý nghĩ khác. Cô biết Lý Tình Thâm thầm yêu sâu sắc một cô gái, vì thế cô coi những lời nói này của Lý Tình Thâm chỉ là quan tâm và an ủi.
Mặc dù là như thế, nhưng vẫn khiến đáy lòng Lăng Mạt Mạt cảm thấy ấm áp, cô vẫn không nói gì, chỉ nhìn Lý Tình Thâm. Cô rất muốn mỉm cười với Lý Tình Thâm, nhưng muí môi của cô run động không cách nào khống chế. Cô nhìn vào mắt anh thật lâu thật lâu, mới miễn cưỡng mở miệng, nói một câu: “Thầy giáo, cảm ơn anh!”
Nét mặt Lý TìnhThâm hơi ngơ ngẩn, sau đó ánh mắt trở lên sáng ngời khác thường. Ánh trăng đêm nay cũng không thể sáng như mắt anh lúc này, anh gật đầu một cái, nói một chữ: “Được”
Cô nói muốn làm bạn với anh, có phải hay không đại biểu đáy lòng cô đối với anh đã có thay đổi rất lớn?
/906
|