Sau khi anh đi làm, Kiều Lung Nhi nghe theo lời anh không đi lung tung, mà lại trở về phòng ngồi im trong đó, cô không biết nên làm gì.
Một lát, cô nghĩ rằng.
"Nếu mình cứ ngồi không như vậy thì thật là vô dụng, mình phải xem xem có việc gì mình làm được không."
Cô liền cùng cây gậy dò đường của mình, xuống dưới lầu.
Dì Trần nhìn thấy, liền hỏi cô.
"Phu nhân, cô có việc gì dặn dò sao"
"Không, không, không, không có, chỉ là cứ ngồi một chỗ như vậy tôi cảm thấy nhàm chán, nên muốn xuống đây xem có gì làm không." Cô vội vàng trả lời.
"Phu nhân thật có lòng, nhưng thật sự là không có gì để cô làm cả. Vã lại, mắt của cô........." Dì Trần khó xử nói.
Không sao, không sao, cô đương nhiên là hiểu mà, không muốn làm dì Trần khó xử, cô liền đi vòng vòng ra ngoài vườn.
Tuy cô không nhìn thấy được nhưng cô có thể cảm nhận được đó là một khi vườn vô cùng xinh đẹp, rất nhiều hoa, vô cùng thanh mát.
Những hương thơm của hoa cứ xông vào mũi cô. Khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Cảm nhận được sự thanh mát như một thiên đường vậy. Đó là cảm nhận của cô.
Và đúng là như vậy, đây là một khu vườn rất đẹp.
Cô đang rất vui vẻ, bỗng nghe có tiếng gì đó.
Là tiếng của một chú cún, cô bỗng thích thú. Liền vào kéo dì Trần ra vườn.
"Dì Trần, dì có nghe thấy tiếng gì không, là tiếng của một chú cún, nó ở đâu vậy, ở đây có nuôi cún sao?" Cô liên tiếp hỏi dì.
Nhưng dì cũng không rõ vì hôm nay là ngày đầu mà dì đi làm, nhưng dì biết rằng ở nhà này không có chú cún nào cả.
Vậy tiếng đó là gì, nó phát ra từ đâu, là cún đi lạc sao?
Dì Trần liền đi tìm, thì ra, thì ra là vậy, có một chú cún con bị bỏ rơi ở trước cổng.
Thật đáng thương, chỉ là một chú cún nhỏ thôi mà, sao ai lại nỡ nhẫn tâm bỉ nó chứ.
"Dì Trần, nó trông như thế nào vậy." Cô hỏi?
"Rất đáng yêu." Dì Trần trả lời cô.
"Vậy..... chúng ta có thể nuôi nó không." Giọng cô thể hiện rõ là rất muốn nuôi nó.
Dì Trần cũng chẳng có quyền quyết định chuyện này, hai người đều khó xử nhưng cô thật sự rất muốn nuôi.
Đứng suy nghĩ một hồi, cô mạo hiểm quyết định, sẽ nuôi chú cún đáng yêu này, theo cảm nhận của cô, nó rất đáng yêu.
Dì Trần liền đưa chú cún cho cô. Cô đã lần mò đi tắm cho chú cún nhỏ này.
Wow!
Đúng thật là rất đáng yêu, sạch sẽ rồi trông thật đẹp.
Sao khi tắm và lau khô cho chú cún, cô liền suy nghĩ và đặt tên cho chú.
"Ưm.... sờ trông rất mềm và thích, đặt tên là..... Bông Bông có được không." Cô cười rất vui vẻ nói với nó.
Xong rồi, cô liền dẫn Bông Bông ra vườn chơi, hai người đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.
...****************...
Buổi chiều.
Cô lại chơi với Bông Bông, có lẽ ngày hôm nay chính là một ngày vui nhất của cô, được tự do, không bị đánh đập, bây giờ cô mới cảm nhận được niềm vui là gì.
"Á!"
Cô bị vấp ngã, do Bông Bông cứ quấn lấy chân cô. Một cú ngã rất đau nhưng vẫn không sao vì có người quan tâm cô là Bông Bông, có lẽ từ bây giờ, Bông Bông chính là người bạn của Lung Nhi.
Cảm giác rất vui nhưng được hồi thì cô lại lo sợ.
Sợ rằng khi Doãn Tư Cương về sẽ giận dữ vì cô đã dám tự ý nuôi Bông Bông.
Thật sự sợ hãi, khi chưa được sự cho phép của anh ấy.
...----------------...
Việc gì đến cũng phải đến.
Trời đã tối, Doãn Tư Cương cũng đã đi làm về, lúc đó, cô cứ ngồi trông phòng, ôm chặt lấy Bông Bông.
Lúc này, Tư Cương đang đi từng bước một lên lầu.
Một lát, cô nghĩ rằng.
"Nếu mình cứ ngồi không như vậy thì thật là vô dụng, mình phải xem xem có việc gì mình làm được không."
Cô liền cùng cây gậy dò đường của mình, xuống dưới lầu.
Dì Trần nhìn thấy, liền hỏi cô.
"Phu nhân, cô có việc gì dặn dò sao"
"Không, không, không, không có, chỉ là cứ ngồi một chỗ như vậy tôi cảm thấy nhàm chán, nên muốn xuống đây xem có gì làm không." Cô vội vàng trả lời.
"Phu nhân thật có lòng, nhưng thật sự là không có gì để cô làm cả. Vã lại, mắt của cô........." Dì Trần khó xử nói.
Không sao, không sao, cô đương nhiên là hiểu mà, không muốn làm dì Trần khó xử, cô liền đi vòng vòng ra ngoài vườn.
Tuy cô không nhìn thấy được nhưng cô có thể cảm nhận được đó là một khi vườn vô cùng xinh đẹp, rất nhiều hoa, vô cùng thanh mát.
Những hương thơm của hoa cứ xông vào mũi cô. Khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Cảm nhận được sự thanh mát như một thiên đường vậy. Đó là cảm nhận của cô.
Và đúng là như vậy, đây là một khu vườn rất đẹp.
Cô đang rất vui vẻ, bỗng nghe có tiếng gì đó.
Là tiếng của một chú cún, cô bỗng thích thú. Liền vào kéo dì Trần ra vườn.
"Dì Trần, dì có nghe thấy tiếng gì không, là tiếng của một chú cún, nó ở đâu vậy, ở đây có nuôi cún sao?" Cô liên tiếp hỏi dì.
Nhưng dì cũng không rõ vì hôm nay là ngày đầu mà dì đi làm, nhưng dì biết rằng ở nhà này không có chú cún nào cả.
Vậy tiếng đó là gì, nó phát ra từ đâu, là cún đi lạc sao?
Dì Trần liền đi tìm, thì ra, thì ra là vậy, có một chú cún con bị bỏ rơi ở trước cổng.
Thật đáng thương, chỉ là một chú cún nhỏ thôi mà, sao ai lại nỡ nhẫn tâm bỉ nó chứ.
"Dì Trần, nó trông như thế nào vậy." Cô hỏi?
"Rất đáng yêu." Dì Trần trả lời cô.
"Vậy..... chúng ta có thể nuôi nó không." Giọng cô thể hiện rõ là rất muốn nuôi nó.
Dì Trần cũng chẳng có quyền quyết định chuyện này, hai người đều khó xử nhưng cô thật sự rất muốn nuôi.
Đứng suy nghĩ một hồi, cô mạo hiểm quyết định, sẽ nuôi chú cún đáng yêu này, theo cảm nhận của cô, nó rất đáng yêu.
Dì Trần liền đưa chú cún cho cô. Cô đã lần mò đi tắm cho chú cún nhỏ này.
Wow!
Đúng thật là rất đáng yêu, sạch sẽ rồi trông thật đẹp.
Sao khi tắm và lau khô cho chú cún, cô liền suy nghĩ và đặt tên cho chú.
"Ưm.... sờ trông rất mềm và thích, đặt tên là..... Bông Bông có được không." Cô cười rất vui vẻ nói với nó.
Xong rồi, cô liền dẫn Bông Bông ra vườn chơi, hai người đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.
...****************...
Buổi chiều.
Cô lại chơi với Bông Bông, có lẽ ngày hôm nay chính là một ngày vui nhất của cô, được tự do, không bị đánh đập, bây giờ cô mới cảm nhận được niềm vui là gì.
"Á!"
Cô bị vấp ngã, do Bông Bông cứ quấn lấy chân cô. Một cú ngã rất đau nhưng vẫn không sao vì có người quan tâm cô là Bông Bông, có lẽ từ bây giờ, Bông Bông chính là người bạn của Lung Nhi.
Cảm giác rất vui nhưng được hồi thì cô lại lo sợ.
Sợ rằng khi Doãn Tư Cương về sẽ giận dữ vì cô đã dám tự ý nuôi Bông Bông.
Thật sự sợ hãi, khi chưa được sự cho phép của anh ấy.
...----------------...
Việc gì đến cũng phải đến.
Trời đã tối, Doãn Tư Cương cũng đã đi làm về, lúc đó, cô cứ ngồi trông phòng, ôm chặt lấy Bông Bông.
Lúc này, Tư Cương đang đi từng bước một lên lầu.
/49
|