Co ngủ thiếp đi, một lúc sau thì Mộ Bạch trở về nhà.
Anh bước về nhà, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật lạ.
Có người đã nấu ăn cho anh, có người chờ anh về anh cơm, thật không tin vào mắt mình được mà.
Từ trước giờ, mỗi khi anh về đến nhà, chỉ thấy một căn nhà trống trơn, vô cùng cô đơn và lạnh lẽo.
Nhưng từ khi có Lung Nhi ở nhà anh thì mọi thứ đều thay đổi. Anh cảm nhận được một sự ấm áp vô cùng, từ một căn nhà buồn tẻ của bác sĩ, nay đã trở nên hạnh phúc hơn, thành một ngôi nhà ấm cúng.
Bây giờ anh liền có ý nghĩ.
Cô ấy tốt đến như vậy nhưng sao cậu ta lại không cần chứ? Doãn Tư Cương này, không lẽ cậu ấy bị mù sao? Nếu Lung Nhi là vợ của mình thì sao nhỉ? Mình chắc chắn sẽ đối tốt với cô ấy. Một cô gái đáng yêu, xinh đẹp thế này sao lại không cần chứ. Kiều Lung Nhi vốn là một người yếu đuối, thân hình lại nhỏ nhắn, ốm yếu như vậy, nhìn thôi là chỉ muốn ôm chặt vào lòng rồi, vậy mà cậu ta lại chẳng biết bảo vệ. Thật không hiểu nổi? Anh suy nghĩ rồi lại lắc đầu vài cái.
Cứ thế, anh bắt đầu đi lại bên cô, anh mỉm cười rồi nhìn cô một lát, bất chợt anh lại khom người xuống hôn vào trán cô, một nụ hôn nhẹ nhàng lại vô cùng ấm áp, còn cả ánh mắt đó nữa, đây quả là bác sĩ.
Nhưng cũng vù nụ hôn nhẹ nhàng này mà đã là cô thức giấc, nụ hôn đã đánh thức cô.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên vẫn chưa biết chuyện gì.
"Anh về rồi sao?" Cô cười với anh một cái.
Không hiểu sao, nụ cười này đã làm cho anh cảm thấy tim đập rộn ràng, rung động.
Anh kho vài cái để bình tĩnh rồi nói.
"Đúng vậy, hôm nay do có nhiều bệnh nhân, lại có hai ca mổ phức tạp nên tôi về trễ."
Anh nói tiếp.
"Thức ăn này là do cô làm cho tôi sao?" Anh mong chờ hỏi cô.
Cô tươi cười, gật đầu, rồi đứng dậy.
"Để tôi đi hâm nóng lại cho anh anh nhé!" Nói xong cô bước đi.
Nhưng.....
Lại nữa rồi.
Cô bị vướng cái ghế. Lại sắp ngã nữa rồi.
????????????????????????????????
Không đúng, sao lại không ngã?
Vì anh đã kéo cô lại.
Mộ Bạch thấy cô sắp ngã xuống liền vội vàng đưa tay ra, ôm lấy eo, kéo cô lại, khung cảnh hiện tại là anh đang ôm Lung Nhi từ phía sau. Trong thật thích mắt.
Bị anh ôm, cô cảm thấy ngượng liền vội vàng bước ra, lấy thức ăn tiến về phòng bếp.
Lúc này, anh đứng đó cũng có cảm giác xấu hổ, nếu cô không đi thì không biết anh còn chết lặng thế nào nữa.
Một lát sau, cô đã hâm thức ăn lại cho anh.
Mùi thức ăn thơm phức làm cho anh cảm thấy đói bụng, anh rất mong chờ để được thưởng thức thức ăn do Lung Nhi làm.
"Anh nếm thử đi." Cô nói.
Cô vừa nói xong anh liền đưa đũa ra gấp lấy một món bỏ vào miệng.
Không biết ngon không?
Nhưng anh lại trầm mặt, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn.
Là chuyện gì đây, thức ăn của cô ấy nấu không ngon sao?
Im lặng một hồi.
Anh làm cho cô cảm thấy lo lắng.
"Sao vậy? Không ngon sao? Hay là do tôi làm không hợp khẩu vị của anh?" Cô hỏi anh.
Anh trầm trọng trả lời.
"Không phải."
Rồi đột nhiên lại thay đổi giọng, biến thành giọng tươi vui hơn và cũng có vẻ là không ngờ.
"Rất ngon luôn, không ngờ lại ngon như vậy đấy, cô làm sao mà hay vậy?" Anh bất ngờ.
Câu nói này làm cho cô có chút bực bội.
"Này, này, này, này, đừng nói là anh xem thường tôi đó nha, bị mù thì không làm được sao?"???????????? Cô hờn dỗi.
Thấy cô phồng má, tức giận, anh không nhịn nổi mà bật cười. Ha ha ha ha.
"Gì vậy? Anh đang trêu tôi sao?" Cô hỏi anh.
"Không có, không có mà."
Anh bước về nhà, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật lạ.
Có người đã nấu ăn cho anh, có người chờ anh về anh cơm, thật không tin vào mắt mình được mà.
Từ trước giờ, mỗi khi anh về đến nhà, chỉ thấy một căn nhà trống trơn, vô cùng cô đơn và lạnh lẽo.
Nhưng từ khi có Lung Nhi ở nhà anh thì mọi thứ đều thay đổi. Anh cảm nhận được một sự ấm áp vô cùng, từ một căn nhà buồn tẻ của bác sĩ, nay đã trở nên hạnh phúc hơn, thành một ngôi nhà ấm cúng.
Bây giờ anh liền có ý nghĩ.
Cô ấy tốt đến như vậy nhưng sao cậu ta lại không cần chứ? Doãn Tư Cương này, không lẽ cậu ấy bị mù sao? Nếu Lung Nhi là vợ của mình thì sao nhỉ? Mình chắc chắn sẽ đối tốt với cô ấy. Một cô gái đáng yêu, xinh đẹp thế này sao lại không cần chứ. Kiều Lung Nhi vốn là một người yếu đuối, thân hình lại nhỏ nhắn, ốm yếu như vậy, nhìn thôi là chỉ muốn ôm chặt vào lòng rồi, vậy mà cậu ta lại chẳng biết bảo vệ. Thật không hiểu nổi? Anh suy nghĩ rồi lại lắc đầu vài cái.
Cứ thế, anh bắt đầu đi lại bên cô, anh mỉm cười rồi nhìn cô một lát, bất chợt anh lại khom người xuống hôn vào trán cô, một nụ hôn nhẹ nhàng lại vô cùng ấm áp, còn cả ánh mắt đó nữa, đây quả là bác sĩ.
Nhưng cũng vù nụ hôn nhẹ nhàng này mà đã là cô thức giấc, nụ hôn đã đánh thức cô.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên vẫn chưa biết chuyện gì.
"Anh về rồi sao?" Cô cười với anh một cái.
Không hiểu sao, nụ cười này đã làm cho anh cảm thấy tim đập rộn ràng, rung động.
Anh kho vài cái để bình tĩnh rồi nói.
"Đúng vậy, hôm nay do có nhiều bệnh nhân, lại có hai ca mổ phức tạp nên tôi về trễ."
Anh nói tiếp.
"Thức ăn này là do cô làm cho tôi sao?" Anh mong chờ hỏi cô.
Cô tươi cười, gật đầu, rồi đứng dậy.
"Để tôi đi hâm nóng lại cho anh anh nhé!" Nói xong cô bước đi.
Nhưng.....
Lại nữa rồi.
Cô bị vướng cái ghế. Lại sắp ngã nữa rồi.
????????????????????????????????
Không đúng, sao lại không ngã?
Vì anh đã kéo cô lại.
Mộ Bạch thấy cô sắp ngã xuống liền vội vàng đưa tay ra, ôm lấy eo, kéo cô lại, khung cảnh hiện tại là anh đang ôm Lung Nhi từ phía sau. Trong thật thích mắt.
Bị anh ôm, cô cảm thấy ngượng liền vội vàng bước ra, lấy thức ăn tiến về phòng bếp.
Lúc này, anh đứng đó cũng có cảm giác xấu hổ, nếu cô không đi thì không biết anh còn chết lặng thế nào nữa.
Một lát sau, cô đã hâm thức ăn lại cho anh.
Mùi thức ăn thơm phức làm cho anh cảm thấy đói bụng, anh rất mong chờ để được thưởng thức thức ăn do Lung Nhi làm.
"Anh nếm thử đi." Cô nói.
Cô vừa nói xong anh liền đưa đũa ra gấp lấy một món bỏ vào miệng.
Không biết ngon không?
Nhưng anh lại trầm mặt, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn.
Là chuyện gì đây, thức ăn của cô ấy nấu không ngon sao?
Im lặng một hồi.
Anh làm cho cô cảm thấy lo lắng.
"Sao vậy? Không ngon sao? Hay là do tôi làm không hợp khẩu vị của anh?" Cô hỏi anh.
Anh trầm trọng trả lời.
"Không phải."
Rồi đột nhiên lại thay đổi giọng, biến thành giọng tươi vui hơn và cũng có vẻ là không ngờ.
"Rất ngon luôn, không ngờ lại ngon như vậy đấy, cô làm sao mà hay vậy?" Anh bất ngờ.
Câu nói này làm cho cô có chút bực bội.
"Này, này, này, này, đừng nói là anh xem thường tôi đó nha, bị mù thì không làm được sao?"???????????? Cô hờn dỗi.
Thấy cô phồng má, tức giận, anh không nhịn nổi mà bật cười. Ha ha ha ha.
"Gì vậy? Anh đang trêu tôi sao?" Cô hỏi anh.
"Không có, không có mà."
/49
|