Sau khi đưa Kiều Lung Nhi về nhà, anh vô cùng lo lắng, lúc này anh thật sự có chút sợ hãi.
Anh liền gọi điện cho Mộ Bạch.
Đó là một người bạn của anh, anh ta là một vị bác sĩ tài ba, chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã có rất nhiều thành tựu rồi. Nên đây chính là một người mà anh rất tin tưởng.
Tuy đã gọi cho Mộ Bạch nhưng anh vẫn không thể nào đứng yên như vậy được, không thể nào đứng yên nhìn cô ấy thương tích đầy mình. Anh không kìm lòng được, cũng không chờ được nữa.
Doãn Tư Cương liền đi lấy hộp cứu thương.
Anh biết làm những việc này sao?
Đương nhiên, một người tài giỏi như anh sao lại không biết, huống chi anh còn có một người bạn là bác sĩ.
Đi lấy hộp cứu thương đến, anh liền lấy kéo ra vì những vết thương đó đã dính cùng với lớp vải quần áo, không còn cách nào khác, phải cắt đi thôi.
Anh liền cắt đi lớp quần áo bên ngoài, khi cắt xong.
Ô, thật đáng thương xót, người của cô ấy toàn là vết thương, những vết sẹo của vết thương cũ, bây giờ lại thêm vết thương mới.
Nhìn thấy cô như vậy anh thật sự rất đau lòng, bây giờ trái tim của anh như đang rỉ máu, nó cứ nhói đau khiến tay anh có chút run rẩy.
Anh xử lí vết thương cho cô rồi băng bó lại.
Không lâu sao thì Mộ Bạch đến. Anh ta vội vã chạy lên lầu, xông thẳng vào phòng anh một cách rất tự nhiên. Gương mặt thể hiện đầy sự lo lắng, hớt hải.
"Doãn Tư Cương, cậu bị sao vậy? Cậu có sao không? Cậu bị thương ở đâu vậy? Cậu bị bệnh sao?" Từ khi bước vào cửa, Mộ Bạch này đã không ngừng hỏi về Tư Cương mà không để ý đến Lung Nhi, người đang nằm trên giường mà đáng lí ra phải được quan tâm.
"Cậu hỏi đủ chưa?" Doãn Tư Cương khó chịu hỏi anh.
"Tôi không bị gì cả, người cần anh phải kiểm tra và chữa bệnh đang nằm trên giường kìa, là vợ tôi ấy." Anh nói.
"Gì? Vợ sao?" Mộ Bạch ngạc nhiên.
"Không ngờ cậu lại thừa nhận một cô gái mù làm vợ nhỉ? Đây đúng có phải là cậu không vậy? Doãn Tư Cương." Mộ Bạch nói với anh bằng giọng nghi ngờ, chế giễu.
Tư Cương tức giận như là đã vượt ra khỏi giới hạn của anh.
"Cậu có tập trung kiểm tra không vậy."
"Cô ấy không phải là đã được cậu băng bó rồi sao? Cậu lo cho câu gái này đến như vậy sao? Vợ cậu ấy." Anh vẫn tiếp tục gặng hỏi.
Nhưng Doãn Tư Cương đã bắt đầu khó chịu, lườm anh.
Tuy là bình thường cười đùa như vậy nhưng khi bác sĩ Mộ bị bệnh nghề nghiệp bùng phát thì....
Chăm chú kiểm tra, vô cùng nghiêm túc.
"Những vết thương nặng bị đánh rất mạnh, sau một ngày vẫn chưa xử lí nên đã bị nhiễm trùng nhẹ, có thể sẽ để lại sẹo. Còn nữa, cô anh đang bị sốt, sốt rất cao đã gần 40°C rồi, phải lau người và cho uống thuốc ngay mới được." Anh nghiêm túc.
"Có cách nào không để lại sẹo không?" Doãn Tư Cương hỏi.
Mộ Bạch liền trả lời là không và nói tiếp.
"Sao? Không lẽ cậu chê con gái người ta sẹo đầy mình, không thích nữa à. Hay là, cô ấy... cậu cho tôi đi." Trêu.
"Cậu câm miệng đi, đừng ở đó mà nói nhảm, mau kê thuốc đi." Doãn Tư Cương lườm Mộ Bạch với ánh mắt đầy sát khí.
......................
Một lát sau.
"Thế nào rồi? Cô ấy có đỡ hơn không, hay là tôi giúp cậu lau người cô ấy cho." Ý tốt, muốn giúp đỡ.
Nhưng người ta thì.....
"Không cần, vợ của tôi, tôi sẽ tự chăm sóc, không cần cậu phải nhọc lòng." Anh khó chịu nói, như muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Bạch.
Anh ấy như vậy là sao đây nhỉ?
Anh liền gọi điện cho Mộ Bạch.
Đó là một người bạn của anh, anh ta là một vị bác sĩ tài ba, chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã có rất nhiều thành tựu rồi. Nên đây chính là một người mà anh rất tin tưởng.
Tuy đã gọi cho Mộ Bạch nhưng anh vẫn không thể nào đứng yên như vậy được, không thể nào đứng yên nhìn cô ấy thương tích đầy mình. Anh không kìm lòng được, cũng không chờ được nữa.
Doãn Tư Cương liền đi lấy hộp cứu thương.
Anh biết làm những việc này sao?
Đương nhiên, một người tài giỏi như anh sao lại không biết, huống chi anh còn có một người bạn là bác sĩ.
Đi lấy hộp cứu thương đến, anh liền lấy kéo ra vì những vết thương đó đã dính cùng với lớp vải quần áo, không còn cách nào khác, phải cắt đi thôi.
Anh liền cắt đi lớp quần áo bên ngoài, khi cắt xong.
Ô, thật đáng thương xót, người của cô ấy toàn là vết thương, những vết sẹo của vết thương cũ, bây giờ lại thêm vết thương mới.
Nhìn thấy cô như vậy anh thật sự rất đau lòng, bây giờ trái tim của anh như đang rỉ máu, nó cứ nhói đau khiến tay anh có chút run rẩy.
Anh xử lí vết thương cho cô rồi băng bó lại.
Không lâu sao thì Mộ Bạch đến. Anh ta vội vã chạy lên lầu, xông thẳng vào phòng anh một cách rất tự nhiên. Gương mặt thể hiện đầy sự lo lắng, hớt hải.
"Doãn Tư Cương, cậu bị sao vậy? Cậu có sao không? Cậu bị thương ở đâu vậy? Cậu bị bệnh sao?" Từ khi bước vào cửa, Mộ Bạch này đã không ngừng hỏi về Tư Cương mà không để ý đến Lung Nhi, người đang nằm trên giường mà đáng lí ra phải được quan tâm.
"Cậu hỏi đủ chưa?" Doãn Tư Cương khó chịu hỏi anh.
"Tôi không bị gì cả, người cần anh phải kiểm tra và chữa bệnh đang nằm trên giường kìa, là vợ tôi ấy." Anh nói.
"Gì? Vợ sao?" Mộ Bạch ngạc nhiên.
"Không ngờ cậu lại thừa nhận một cô gái mù làm vợ nhỉ? Đây đúng có phải là cậu không vậy? Doãn Tư Cương." Mộ Bạch nói với anh bằng giọng nghi ngờ, chế giễu.
Tư Cương tức giận như là đã vượt ra khỏi giới hạn của anh.
"Cậu có tập trung kiểm tra không vậy."
"Cô ấy không phải là đã được cậu băng bó rồi sao? Cậu lo cho câu gái này đến như vậy sao? Vợ cậu ấy." Anh vẫn tiếp tục gặng hỏi.
Nhưng Doãn Tư Cương đã bắt đầu khó chịu, lườm anh.
Tuy là bình thường cười đùa như vậy nhưng khi bác sĩ Mộ bị bệnh nghề nghiệp bùng phát thì....
Chăm chú kiểm tra, vô cùng nghiêm túc.
"Những vết thương nặng bị đánh rất mạnh, sau một ngày vẫn chưa xử lí nên đã bị nhiễm trùng nhẹ, có thể sẽ để lại sẹo. Còn nữa, cô anh đang bị sốt, sốt rất cao đã gần 40°C rồi, phải lau người và cho uống thuốc ngay mới được." Anh nghiêm túc.
"Có cách nào không để lại sẹo không?" Doãn Tư Cương hỏi.
Mộ Bạch liền trả lời là không và nói tiếp.
"Sao? Không lẽ cậu chê con gái người ta sẹo đầy mình, không thích nữa à. Hay là, cô ấy... cậu cho tôi đi." Trêu.
"Cậu câm miệng đi, đừng ở đó mà nói nhảm, mau kê thuốc đi." Doãn Tư Cương lườm Mộ Bạch với ánh mắt đầy sát khí.
......................
Một lát sau.
"Thế nào rồi? Cô ấy có đỡ hơn không, hay là tôi giúp cậu lau người cô ấy cho." Ý tốt, muốn giúp đỡ.
Nhưng người ta thì.....
"Không cần, vợ của tôi, tôi sẽ tự chăm sóc, không cần cậu phải nhọc lòng." Anh khó chịu nói, như muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Bạch.
Anh ấy như vậy là sao đây nhỉ?
/49
|