Cô, Kiều Lung Nhi, năm nay chỉ 21 tuổi và có ai biết không, cô ấy là một cô gái bị mù, là nhị tiểu thư của nhà họ Kiều. Nói từ hoa lệ thì là nhị tiểu thư, còn nói từ khó nghe thì là một con mù của nhà họ.
Mẹ của Lung Nhi là gái ở quán bar, do nhất thời lầm lỡ, Kiều lão gia, cũng là cha của cô đã có cô, khi có cô, bà ấy đã trở thành vợ lẽ của ông. Nhưng khi sinh cô ra bà đã không từ biệt, rời khỏi đứa con này, bỏ đi mất biệt, vì bà biết, bà không nhờ gì vào được cô, một đứa con bị mù, không thể đấu đá được gì trong căn nhà này.
Sao cô lại phải khổ như vậy, từ khi sinh ra đã bị mù, có phải là do ông trời sắp đặt, số phận trêu ngươi?
Đúng vậy, cô đã khổ từ khi mới sinh ra, vì là một đứa con của gái quán bar, cô luôn được xem là dơ bẩn, bị người ta khinh thường rẻ mạt.
Nhưng cô bị mù là do cô muốn sao? Không, cô không hề muốn tí nào, tại sao bọn họ lại đối với cô như vậy, cô đã làm gì sai.
Cô cứ luôn sống như vậy, bị người nhà bỏ mặt, bị người ngoài chế cười, sống trong bóng tối, cứ như là chết. Tại sao cô phải sống những tháng ngày như vậy? Tại sao cô không chết đi cho xong?
Cô cũng từng đã nghĩ đến điều này, cô cũng từng muốn thử nhưng là vì cô sợ, cô không dám, muốn chết nhưng lại không dám, đó là điều hiển nhiên rồi, rốt cuộc, cô cứ sống như vậy sao?
Không, mọi thứ lại bắt đầu ập đến, giông bão lại bắt đầu kéo đến. Cô lại phải gánh chịu tiếp sự dày vò gì đây? Có phải là bị đánh đập để trút giận? Có phải là bị người khác chửi mắng? Có phải là cô lại bị nhốt vào nhà kho đối mặt với chứng bệnh sợ không gian kín? Tất cả đều không phải.
Cô phải sắp lấy chồng, nhưng người đó sẽ là ai? Một người nghèo khổ? Một người yêu cô hay là một người giàu có?
Đúng, hắn ta rất giàu có, rất có quyền thế nhưng hắn không yêu cô, vậy cuộc hôn nhân này diễn ra để làm gì chứ?
Đương nhiên là để liên hôn rồi, một cuộc hôn nhân chỉ vì một đống tiền và một hợp đồng đầy lợi ích, mọi người chỉ muốn lợi dụng cô để kiếm tiền.
Nhưng cô là một người mù, tại sao hắn lại chịu cưới cô? Là do người nhà cô đã đề nghị lại, cô chính là người gả thay cho đại tiểu thư của nhà họ.
Nhưng cô nào chịu cuộc hôn nhân này.
*Con có thể không liên hôn được không* cô nói nhỏ, đôi mắt tuy không nhìn được nhưng có thể nhìn thấy được sự buồn thảm từ đó. Nhưng chẳng ai nghe lời của cô, mọi chuyện điều đang chú tâm bàn chuyện. Điều này đã làm cô tò mò, tại sao được gả cho một nhà có quyền thế mà đại tiểu thư lại không muốn?
Và cô đã nghe được những người hầu trong nhà nói.
Hắn là một tên đầy lạnh lùng, một người sống cho bản thân mà không hề có chút mảy mai nghĩ cho người khác, anh luôn ghét bỏ mọi người, xem những người cố ý tiếp cận như cỏ rác. Anh không dùng bạo lực nhưng nếu có ai không theo ý anh thì anh sẽ khiến cho người đó tán gia bại sản hoặc nếu anh nổi trận lôi đình thì sẽ là một tên máu lạnh giết người không chớp mắt. Giết người đền mạng, đừng bao giờ nói câu này với anh vì ngay cả công an gặp anh cũng phải khiếp sợ, một người luôn mang đầy sát khí bên mình. Anh ấy tên là Doãn Tư Cương.
Mẹ của Lung Nhi là gái ở quán bar, do nhất thời lầm lỡ, Kiều lão gia, cũng là cha của cô đã có cô, khi có cô, bà ấy đã trở thành vợ lẽ của ông. Nhưng khi sinh cô ra bà đã không từ biệt, rời khỏi đứa con này, bỏ đi mất biệt, vì bà biết, bà không nhờ gì vào được cô, một đứa con bị mù, không thể đấu đá được gì trong căn nhà này.
Sao cô lại phải khổ như vậy, từ khi sinh ra đã bị mù, có phải là do ông trời sắp đặt, số phận trêu ngươi?
Đúng vậy, cô đã khổ từ khi mới sinh ra, vì là một đứa con của gái quán bar, cô luôn được xem là dơ bẩn, bị người ta khinh thường rẻ mạt.
Nhưng cô bị mù là do cô muốn sao? Không, cô không hề muốn tí nào, tại sao bọn họ lại đối với cô như vậy, cô đã làm gì sai.
Cô cứ luôn sống như vậy, bị người nhà bỏ mặt, bị người ngoài chế cười, sống trong bóng tối, cứ như là chết. Tại sao cô phải sống những tháng ngày như vậy? Tại sao cô không chết đi cho xong?
Cô cũng từng đã nghĩ đến điều này, cô cũng từng muốn thử nhưng là vì cô sợ, cô không dám, muốn chết nhưng lại không dám, đó là điều hiển nhiên rồi, rốt cuộc, cô cứ sống như vậy sao?
Không, mọi thứ lại bắt đầu ập đến, giông bão lại bắt đầu kéo đến. Cô lại phải gánh chịu tiếp sự dày vò gì đây? Có phải là bị đánh đập để trút giận? Có phải là bị người khác chửi mắng? Có phải là cô lại bị nhốt vào nhà kho đối mặt với chứng bệnh sợ không gian kín? Tất cả đều không phải.
Cô phải sắp lấy chồng, nhưng người đó sẽ là ai? Một người nghèo khổ? Một người yêu cô hay là một người giàu có?
Đúng, hắn ta rất giàu có, rất có quyền thế nhưng hắn không yêu cô, vậy cuộc hôn nhân này diễn ra để làm gì chứ?
Đương nhiên là để liên hôn rồi, một cuộc hôn nhân chỉ vì một đống tiền và một hợp đồng đầy lợi ích, mọi người chỉ muốn lợi dụng cô để kiếm tiền.
Nhưng cô là một người mù, tại sao hắn lại chịu cưới cô? Là do người nhà cô đã đề nghị lại, cô chính là người gả thay cho đại tiểu thư của nhà họ.
Nhưng cô nào chịu cuộc hôn nhân này.
*Con có thể không liên hôn được không* cô nói nhỏ, đôi mắt tuy không nhìn được nhưng có thể nhìn thấy được sự buồn thảm từ đó. Nhưng chẳng ai nghe lời của cô, mọi chuyện điều đang chú tâm bàn chuyện. Điều này đã làm cô tò mò, tại sao được gả cho một nhà có quyền thế mà đại tiểu thư lại không muốn?
Và cô đã nghe được những người hầu trong nhà nói.
Hắn là một tên đầy lạnh lùng, một người sống cho bản thân mà không hề có chút mảy mai nghĩ cho người khác, anh luôn ghét bỏ mọi người, xem những người cố ý tiếp cận như cỏ rác. Anh không dùng bạo lực nhưng nếu có ai không theo ý anh thì anh sẽ khiến cho người đó tán gia bại sản hoặc nếu anh nổi trận lôi đình thì sẽ là một tên máu lạnh giết người không chớp mắt. Giết người đền mạng, đừng bao giờ nói câu này với anh vì ngay cả công an gặp anh cũng phải khiếp sợ, một người luôn mang đầy sát khí bên mình. Anh ấy tên là Doãn Tư Cương.
/49
|