- Cái gì?
Cô gái có tên Elly kêu lên vô cùng sợ hãi. Như thể thành phố Heylen có quan hệ gì đó với nàng vậy.
- Binh!!!
Cùng lúc đó, cánh cửa khoang điều khiển bất ngờ bị kẻ khác đá tung ra, khiến cho cả hai người bên trong vốn đang rất căng thẳng liền bị làm cho sững sờ, choáng váng. Kẻ đá tung cánh cửa xuất hiện trước mắt hai người là một thanh niên có mái tóc dài buộc gọn sau lưng, đeo cặp kính to tròn màu đen.
Đương nhiên kẻ kia không phải ai khác, chính là đồng chí Dương Vũ của chúng ta. Trên đường tới đây, hắn đã thấy vài nhân viên phụ trách điều khiển chiếc máy bay từ cánh cửa khoang này đi ra. Điều này khiến hắn đinh linh có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Đánh giá qua hai người còn lại bên trong khoang một lượt, người đàn ông là một trung niên đứng tuổi, còn cô gái tên Elly... thật không ngờ lại là một người mà Dương Vũ đã gặp - nữ tiếp viên có mái tóc ngắn màu nâu đỏ, ngực 36F, mông rất tròn... Nhưng hiện tại, hắn không còn tâm trạng nào mà đùa bỡn con gái nhà người ta nữa. Hắn đang vô cùng bực mình đây! Đúng vậy! Là cực kì bực mình đấy. Sao lại là thành phố quê hương Heylen của hắn vậy?
- Chàng trai trẻ. Cậu là ai?
Trung niên cơ trưởng thoát khỏi trạng thái choáng váng, liền thấp giọng hỏi.
- Anh ta là một khách Vip trong chuyến bay của chúng ta…
Không biết có phải do Elly có trí nhớ rất tốt hay không, hay là do tên kia nhìn quá dâm dật, bệnh hoạn, nên chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, nàng đã nhận ra đối phương là ai.
- Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra?
Dương Vũ không trả lời câu hỏi kia mà hỏi lại đối phương.
- Tôi không biết cậu là ai. Nhưng tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi quá muộn. Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa đâu.
Cơ trưởng cũng không có ý trách móc sự thiếu lịch sự của Dương Vũ vì đã không trả lời câu hỏi của y, mà tiếp tục đưa ra lời khuyên.
Thông qua lời khuyên này, Dương Vũ cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Hít một hơi sâu, đè nén áp lực trong lòng xuống, hắn kiên nhẫn hỏi lại.
- Xin cơ trưởng hãy nói rõ cho tôi biết sự việc này có được không? Nó rất quan trọng đối với tôi…
- Chuyện này...
Cơ trưởng nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh. Thấy nàng kia gật đầu mới đem sự việc kể ra với Dương Vũ.
Thì ra máy bay của họ hơn 1 tiếng trước, tự dưng mất kiểm soát. Hệ thống điều khiển không có một cái nào hoạt động được. Ấy thế mà máy bay vẫn bay đều đều như bị ma ám mới lạ. Bởi vậy cơ trưởng mới mạnh dạn cho rằng, có tên khốn kiếp nào đó đang nắm việc điều khiển máy bay từ xa, gây nguy hại cho hành khách và phá hủy uy tín của hãng hàng không bọn họ.
- Được rồi! Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi. Chiếc máy bay đang bay với vận tốc tối đa. Ước chừng khoảng 1 giờ nữa sẽ va chạm vào một địa điểm nào đó của thành phố Heylen. Đây là tín hiệu báo lên màn hình hệ thống!
Cơ trưởng vừa nói, vừa làm động tác kéo cả Elly và Dương Vũ rời khỏi nơi này.
- Sao chúng ta không xin hỗ trợ từ bên ngoài? Nếu để máy bay này va chạm vào thành phố phải chăng sẽ có vô số người chết hay sao?
Dương Vũ chân không nhúc nhích, lên tiếng hỏi. Hắn mặc dù không phải đấng cứu thế, không phải là anh chàng mặc quần sịp đỏ (siêu nhân), nhưng cái việc bỏ mặc sự sống chết của vô số người, hắn không làm được.
- Ta đã thông báo tình hình cho trung tâm và nhận được phản hồi. Họ sẽ thông báo cho phía chức trách của thành phố Heylen để có biện pháp giải quyết tốt nhất, giảm thiểu thương vong và mất mát. Đồng thời sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn với thành phố đó. Việc quan trọng bây giờ đảm bảo sự an toàn của tất cả các hành khách trên máy bay.
Bỏ cuộc với việc lôi kéo người nào đó, Cơ trưởng chán nản giải thích. Ông không ngờ tên này như tảng đá vậy, kéo hoài không nhúc nhích.
Dương Vũ không nói gì. Hắn đang nghĩ đến nhiệm vụ S+ lần này của hắn. Đó là bảo vệ một nhân vật đứng đầu trong bộ máy chính quyền đất nước Cherry trong chuyến đi thăm thành phố Heylen. Sự cố trên máy bay này…
Đi theo hai người kia vào khu vực nhảy dù, Dương Vũ thầm toan tính nhiều việc. Hắn vốn là chỉ định kiếm lấy cái nhiệm vụ nào đó kích thích một chút để tiêu khiển và làm cái cớ để tiếp cận bà xã tương lai của hắn thôi. Nhưng có lẽ nhiệm vụ này không đơn giản như hắn tưởng tượng. Nếu mà đơn giản như thế đã không có mức độ khó là S+. Bây giờ sự việc máy bay khiến hắn linh cảm đến nhiệm vụ hắn đang chấp hành… chúng thực là không có quan hệ gì với nhau sao?
Nhìn thấy đám người đang đợi nhảy dù xuống vẫn còn gần trăm người, hắn giả vờ chen chúc vào đám đó. Rồi nhân lúc không ai để ý, liền lén lút rời khỏi chỗ đám đông.
Lại một lần nữa xuất hiện trong phòng điều khiển, Dương Vũ tiến đến vị trí cơ trưởng, ngồi xuống. Nhìn vào màn hình cái máy vi tính điều khiển cả máy bay này. Tất cả những thông số đều báo động đỏ. Mọi chỉ thị, yêu cầu đều bị từ chối và hủy bỏ.
Hít một hơi sâu, đặt đôi tay lên bàn phím, hắn bắt đầu nhập liệu, xử lý dữ liệu đang rối loạn. Loại bỏ những cản trở đơn giản trong quá trình tiếp cận hệ thống, Dương Vũ nhanh chóng phát hiện ra nguyên do của sự cố máy bay.
- Quỷ tha ma bắt mày đi!
Dương Vũ không nhịn được lầm bầm chửi một tiếng. Quả nhiên như lão cơ trưởng trung niên kia nói! Đúng là có kẻ cố tình phá hoại thật. Quyền kiểm soát toàn bộ hệ thống điều khiển máy bay đã bị tên kia nắm giữ. Không những thế tên kia đã mã hóa các cổng thông tin, hủy bỏ quyền truy cập của các nhân viên lái máy bay. Dương Vũ nghi ngờ yêu cầu trợ giúp mà cơ trưởng kia muốn gửi đến trung tâm có lẽ cũng bị tên bệnh hoạn đó chặn lại. Như vậy, tình trạng máy bay đang gặp nạn… bên ngoài không có ai hay biết. Đồng thời, thành phố Heylen của hắn cũng không biết được tình trạng này để di tán người dân, hay có biện pháp giảm thiểu thương vong gì gì đó.
- Chết tiệt! Phải có cách nào đó!
Dương Vũ gõ gõ đầu ngón tay xuống tay cầm ghế ngồi. Đầu óc hắn vận chuyển, hình thành những mối liến hệ với quá khứ. Hàng tỉ tỉ nơron thần kinh đang vận động điên cuồng, những kinh nghiệm kí ức, những trải nghiệm trong huấn luyện liên tục được tái hiện lại.
Dương Vũ đưa ra giả thuyết rằng tên kia đang điều khiển hệ thống máy bay từ xa. Vậy thì từ nơi này, phải có cách nào đó để truyền tín hiệu sang đầu bên kia? Chẳng lẽ tên bệnh hoạn kia dùng chung đường truyền với trung tâm? Nhưng ngay sau đó hắn gạt bỏ khả năng này. Hãng hàng không này lớn như vậy, sẽ không thiếu những lập trình viên siêu cấp và những người tài giỏi trong việc quản lý thông tin. Cái cách lộ liễu này, chắc tên kia không ngu mà sử dụng đến. Chỉ còn có một khả năng! Rằng tên kia có một hệ thống truyền tín hiệu riêng biệt. Nếu Dương Vũ phá hủy được cái vật hệ thống đó thì quyền làm chủ máy bay sẽ thuộc về mình.
Hắn thở dài một hơi, âm thầm rủa cái ngày hôm nay đối với hắn thật là quá đen đủi đi. Dù rất lười quản chuyện thiên hạ, nhưng lần này hắn không thể làm khác được. Bà xã tương lai, bạn bè của hắn còn ở Heylen. Vì thế hắn sẽ loại bỏ nguy cơ làm tổn thương đến những người đó từ trong trứng nước.
Hai bàn tay đan vào nhau, bẻ kêu răng rắc, cầm lấy dụng cụ trong hộp đồ sửa chữa có sẵn trong khoang, hắn nhanh chóng tiếp cận với đống máy móc và rừng dây điện rậm rạp như rừng kia. Đôi tay Dương Vũ thoăn thoắt, liên tục tháo gỡ, dùng dị năng năng lượng kết hợp với khả năng phân tích siêu việt của hắn. Kiểm tra, tìm kiếm những bộ phận bất thường, chỉ cần nghi ngờ là phá hủy luôn. Theo hắn phỏng đoán, có lẽ mọi người đã nhảy dù hết rồi, trên máy bay này chỉ còn mình hắn, nên hắn chẳng còn gì để mất nữa, cứ phóng tay mà làm thôi.
30 phút trôi qua….
Vuốt vuốt những giọt mồ hôi trên trán. Tất cả các máy móc trong khoang điều khiển đã bị Dương Vũ tháo ra hết, dây điện mắc nối cũng bị hắn cái cắt, cái nối kiểm tra. Máy bay cũng nhiều lần rung lên như sắp rơi bởi những tác động của hắn. Cuối cùng Dương Vũ đã dừng lại ở một cái hộp to được lắp đặt ở bộ phận nguồn của cả hệ thống.
- Chắc là nó rồi!
Phát hiện này khiến hắn vừa mừng rỡ, vừa buồn bực. Tại sao hắn không nghĩ đến cái chỗ này sớm chứ nhỉ? Để điều khiển dễ dàng máy bay nhất, nhất định vật lạ kia phải nằm ở chỗ mà tất cả máy móc đều tập trung đến chứ?
Dùng tô vít tháo 4 con ốc ở 4 đỉnh của cái hộp ra, nụ cười nửa miệng trên môi hắn cứng đờ. Nhìn thứ ở bên trong, hắn đây muốn tức nổ phổi rồi ngất lim đi luôn.
- Mẹ nó!
Dương Vũ hung hăng chửi to một câu. Chửi cả nhà thằng kia đúng là tên bệnh hoạn thực thụ. Bên trong cái hộp không ngờ… là một cái hộp quà! Tsb nó nữa. Còn nữa, không ngờ nó còn ghi một dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật!” để trêu tức Dương Vũ. Được rồi! Tên kia muốn Dương Vũ tức điên lên chứ gì? Vậy hắn càng phải bình tĩnh… cực kì bình bĩnh. Dẹp lại những bất mãn của bản thân, Dương Vũ tiếp tục mở cái hộp quà bên trong kia ra. Tự nói với bản thân, nếu bên trong còn bị bao bởi một cái hộp quà khác nữa, thì cho dù nó là BOM ông đây cũng đấm.
Nhưng rất may mắn là tên bệnh kia cũng không có đùa dai như Dương Vũ tưởng tượng. Bên trong là một thiết bị bằng kim loại có ăng ten và chảo thu sóng mini như hắn tưởng tượng thật. Một đống dây điện từ thiết bị này được ghép nối với hệ thống nguồn. Quả nhiên là thứ của nợ này gây phiền toái. Nắm đấm của hắn giơ cao, giáng xuống. Nhưng khi nắm đấm kia chuẩn bị chạm vào thân cái hộp lớn thì Dương Vũ đột ngột dừng lại.
Dương Vũ cảm thấy có gì đó không ổn. Một tên điên mà không có phương án 2 để phòng ngừa nếu bị phát hiện sớm sao? Cái này nói ra thì quỷ mới tin! Hắn nhẹ nhàng đặt cái hộp xuống, lấy tô vít tiếp tục tháo cái thiết bị bên trong này ra. Lật lật đống dây điện rối mù do ghép nối bất thường này sang một bên, đồng tử hắn co rút lại.
- Đ***! BOM thật!!!
Dương Vũ kêu lên một tiếng bất ngờ.
Ông đây biết mà! Mặc dù đoán đúng ý đồ của tên kia nhưng Dương Vũ chẳng lấy làm vui sướng chút nào. Hiện giờ trái bom này đã được kích hoạt. Có lẽ đã được kích hoạt từ lúc hắn mở hộp quà kia. Thời gian đếm ngược còn 14 phút 32 giây nữa. Dùng khả năng quan sát và phân tích chiều sâu, xem xem chiều hoạt động của các tín hiệu trong quả bom này sẽ được dẫn nối như thế nào, Dương huynh đệ chán nản khi đưa ra một kết luận phũ phàng. “Đây là một trái bom không thể không nổ!”
Được rồi! Tên bệnh hoạn kia có phương án 2, thì hắn đây cũng đã có phương án 2… để chơi với tên khốn kia một phen!
Cô gái có tên Elly kêu lên vô cùng sợ hãi. Như thể thành phố Heylen có quan hệ gì đó với nàng vậy.
- Binh!!!
Cùng lúc đó, cánh cửa khoang điều khiển bất ngờ bị kẻ khác đá tung ra, khiến cho cả hai người bên trong vốn đang rất căng thẳng liền bị làm cho sững sờ, choáng váng. Kẻ đá tung cánh cửa xuất hiện trước mắt hai người là một thanh niên có mái tóc dài buộc gọn sau lưng, đeo cặp kính to tròn màu đen.
Đương nhiên kẻ kia không phải ai khác, chính là đồng chí Dương Vũ của chúng ta. Trên đường tới đây, hắn đã thấy vài nhân viên phụ trách điều khiển chiếc máy bay từ cánh cửa khoang này đi ra. Điều này khiến hắn đinh linh có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Đánh giá qua hai người còn lại bên trong khoang một lượt, người đàn ông là một trung niên đứng tuổi, còn cô gái tên Elly... thật không ngờ lại là một người mà Dương Vũ đã gặp - nữ tiếp viên có mái tóc ngắn màu nâu đỏ, ngực 36F, mông rất tròn... Nhưng hiện tại, hắn không còn tâm trạng nào mà đùa bỡn con gái nhà người ta nữa. Hắn đang vô cùng bực mình đây! Đúng vậy! Là cực kì bực mình đấy. Sao lại là thành phố quê hương Heylen của hắn vậy?
- Chàng trai trẻ. Cậu là ai?
Trung niên cơ trưởng thoát khỏi trạng thái choáng váng, liền thấp giọng hỏi.
- Anh ta là một khách Vip trong chuyến bay của chúng ta…
Không biết có phải do Elly có trí nhớ rất tốt hay không, hay là do tên kia nhìn quá dâm dật, bệnh hoạn, nên chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, nàng đã nhận ra đối phương là ai.
- Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra?
Dương Vũ không trả lời câu hỏi kia mà hỏi lại đối phương.
- Tôi không biết cậu là ai. Nhưng tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi quá muộn. Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa đâu.
Cơ trưởng cũng không có ý trách móc sự thiếu lịch sự của Dương Vũ vì đã không trả lời câu hỏi của y, mà tiếp tục đưa ra lời khuyên.
Thông qua lời khuyên này, Dương Vũ cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Hít một hơi sâu, đè nén áp lực trong lòng xuống, hắn kiên nhẫn hỏi lại.
- Xin cơ trưởng hãy nói rõ cho tôi biết sự việc này có được không? Nó rất quan trọng đối với tôi…
- Chuyện này...
Cơ trưởng nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh. Thấy nàng kia gật đầu mới đem sự việc kể ra với Dương Vũ.
Thì ra máy bay của họ hơn 1 tiếng trước, tự dưng mất kiểm soát. Hệ thống điều khiển không có một cái nào hoạt động được. Ấy thế mà máy bay vẫn bay đều đều như bị ma ám mới lạ. Bởi vậy cơ trưởng mới mạnh dạn cho rằng, có tên khốn kiếp nào đó đang nắm việc điều khiển máy bay từ xa, gây nguy hại cho hành khách và phá hủy uy tín của hãng hàng không bọn họ.
- Được rồi! Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi. Chiếc máy bay đang bay với vận tốc tối đa. Ước chừng khoảng 1 giờ nữa sẽ va chạm vào một địa điểm nào đó của thành phố Heylen. Đây là tín hiệu báo lên màn hình hệ thống!
Cơ trưởng vừa nói, vừa làm động tác kéo cả Elly và Dương Vũ rời khỏi nơi này.
- Sao chúng ta không xin hỗ trợ từ bên ngoài? Nếu để máy bay này va chạm vào thành phố phải chăng sẽ có vô số người chết hay sao?
Dương Vũ chân không nhúc nhích, lên tiếng hỏi. Hắn mặc dù không phải đấng cứu thế, không phải là anh chàng mặc quần sịp đỏ (siêu nhân), nhưng cái việc bỏ mặc sự sống chết của vô số người, hắn không làm được.
- Ta đã thông báo tình hình cho trung tâm và nhận được phản hồi. Họ sẽ thông báo cho phía chức trách của thành phố Heylen để có biện pháp giải quyết tốt nhất, giảm thiểu thương vong và mất mát. Đồng thời sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn với thành phố đó. Việc quan trọng bây giờ đảm bảo sự an toàn của tất cả các hành khách trên máy bay.
Bỏ cuộc với việc lôi kéo người nào đó, Cơ trưởng chán nản giải thích. Ông không ngờ tên này như tảng đá vậy, kéo hoài không nhúc nhích.
Dương Vũ không nói gì. Hắn đang nghĩ đến nhiệm vụ S+ lần này của hắn. Đó là bảo vệ một nhân vật đứng đầu trong bộ máy chính quyền đất nước Cherry trong chuyến đi thăm thành phố Heylen. Sự cố trên máy bay này…
Đi theo hai người kia vào khu vực nhảy dù, Dương Vũ thầm toan tính nhiều việc. Hắn vốn là chỉ định kiếm lấy cái nhiệm vụ nào đó kích thích một chút để tiêu khiển và làm cái cớ để tiếp cận bà xã tương lai của hắn thôi. Nhưng có lẽ nhiệm vụ này không đơn giản như hắn tưởng tượng. Nếu mà đơn giản như thế đã không có mức độ khó là S+. Bây giờ sự việc máy bay khiến hắn linh cảm đến nhiệm vụ hắn đang chấp hành… chúng thực là không có quan hệ gì với nhau sao?
Nhìn thấy đám người đang đợi nhảy dù xuống vẫn còn gần trăm người, hắn giả vờ chen chúc vào đám đó. Rồi nhân lúc không ai để ý, liền lén lút rời khỏi chỗ đám đông.
Lại một lần nữa xuất hiện trong phòng điều khiển, Dương Vũ tiến đến vị trí cơ trưởng, ngồi xuống. Nhìn vào màn hình cái máy vi tính điều khiển cả máy bay này. Tất cả những thông số đều báo động đỏ. Mọi chỉ thị, yêu cầu đều bị từ chối và hủy bỏ.
Hít một hơi sâu, đặt đôi tay lên bàn phím, hắn bắt đầu nhập liệu, xử lý dữ liệu đang rối loạn. Loại bỏ những cản trở đơn giản trong quá trình tiếp cận hệ thống, Dương Vũ nhanh chóng phát hiện ra nguyên do của sự cố máy bay.
- Quỷ tha ma bắt mày đi!
Dương Vũ không nhịn được lầm bầm chửi một tiếng. Quả nhiên như lão cơ trưởng trung niên kia nói! Đúng là có kẻ cố tình phá hoại thật. Quyền kiểm soát toàn bộ hệ thống điều khiển máy bay đã bị tên kia nắm giữ. Không những thế tên kia đã mã hóa các cổng thông tin, hủy bỏ quyền truy cập của các nhân viên lái máy bay. Dương Vũ nghi ngờ yêu cầu trợ giúp mà cơ trưởng kia muốn gửi đến trung tâm có lẽ cũng bị tên bệnh hoạn đó chặn lại. Như vậy, tình trạng máy bay đang gặp nạn… bên ngoài không có ai hay biết. Đồng thời, thành phố Heylen của hắn cũng không biết được tình trạng này để di tán người dân, hay có biện pháp giảm thiểu thương vong gì gì đó.
- Chết tiệt! Phải có cách nào đó!
Dương Vũ gõ gõ đầu ngón tay xuống tay cầm ghế ngồi. Đầu óc hắn vận chuyển, hình thành những mối liến hệ với quá khứ. Hàng tỉ tỉ nơron thần kinh đang vận động điên cuồng, những kinh nghiệm kí ức, những trải nghiệm trong huấn luyện liên tục được tái hiện lại.
Dương Vũ đưa ra giả thuyết rằng tên kia đang điều khiển hệ thống máy bay từ xa. Vậy thì từ nơi này, phải có cách nào đó để truyền tín hiệu sang đầu bên kia? Chẳng lẽ tên bệnh hoạn kia dùng chung đường truyền với trung tâm? Nhưng ngay sau đó hắn gạt bỏ khả năng này. Hãng hàng không này lớn như vậy, sẽ không thiếu những lập trình viên siêu cấp và những người tài giỏi trong việc quản lý thông tin. Cái cách lộ liễu này, chắc tên kia không ngu mà sử dụng đến. Chỉ còn có một khả năng! Rằng tên kia có một hệ thống truyền tín hiệu riêng biệt. Nếu Dương Vũ phá hủy được cái vật hệ thống đó thì quyền làm chủ máy bay sẽ thuộc về mình.
Hắn thở dài một hơi, âm thầm rủa cái ngày hôm nay đối với hắn thật là quá đen đủi đi. Dù rất lười quản chuyện thiên hạ, nhưng lần này hắn không thể làm khác được. Bà xã tương lai, bạn bè của hắn còn ở Heylen. Vì thế hắn sẽ loại bỏ nguy cơ làm tổn thương đến những người đó từ trong trứng nước.
Hai bàn tay đan vào nhau, bẻ kêu răng rắc, cầm lấy dụng cụ trong hộp đồ sửa chữa có sẵn trong khoang, hắn nhanh chóng tiếp cận với đống máy móc và rừng dây điện rậm rạp như rừng kia. Đôi tay Dương Vũ thoăn thoắt, liên tục tháo gỡ, dùng dị năng năng lượng kết hợp với khả năng phân tích siêu việt của hắn. Kiểm tra, tìm kiếm những bộ phận bất thường, chỉ cần nghi ngờ là phá hủy luôn. Theo hắn phỏng đoán, có lẽ mọi người đã nhảy dù hết rồi, trên máy bay này chỉ còn mình hắn, nên hắn chẳng còn gì để mất nữa, cứ phóng tay mà làm thôi.
30 phút trôi qua….
Vuốt vuốt những giọt mồ hôi trên trán. Tất cả các máy móc trong khoang điều khiển đã bị Dương Vũ tháo ra hết, dây điện mắc nối cũng bị hắn cái cắt, cái nối kiểm tra. Máy bay cũng nhiều lần rung lên như sắp rơi bởi những tác động của hắn. Cuối cùng Dương Vũ đã dừng lại ở một cái hộp to được lắp đặt ở bộ phận nguồn của cả hệ thống.
- Chắc là nó rồi!
Phát hiện này khiến hắn vừa mừng rỡ, vừa buồn bực. Tại sao hắn không nghĩ đến cái chỗ này sớm chứ nhỉ? Để điều khiển dễ dàng máy bay nhất, nhất định vật lạ kia phải nằm ở chỗ mà tất cả máy móc đều tập trung đến chứ?
Dùng tô vít tháo 4 con ốc ở 4 đỉnh của cái hộp ra, nụ cười nửa miệng trên môi hắn cứng đờ. Nhìn thứ ở bên trong, hắn đây muốn tức nổ phổi rồi ngất lim đi luôn.
- Mẹ nó!
Dương Vũ hung hăng chửi to một câu. Chửi cả nhà thằng kia đúng là tên bệnh hoạn thực thụ. Bên trong cái hộp không ngờ… là một cái hộp quà! Tsb nó nữa. Còn nữa, không ngờ nó còn ghi một dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật!” để trêu tức Dương Vũ. Được rồi! Tên kia muốn Dương Vũ tức điên lên chứ gì? Vậy hắn càng phải bình tĩnh… cực kì bình bĩnh. Dẹp lại những bất mãn của bản thân, Dương Vũ tiếp tục mở cái hộp quà bên trong kia ra. Tự nói với bản thân, nếu bên trong còn bị bao bởi một cái hộp quà khác nữa, thì cho dù nó là BOM ông đây cũng đấm.
Nhưng rất may mắn là tên bệnh kia cũng không có đùa dai như Dương Vũ tưởng tượng. Bên trong là một thiết bị bằng kim loại có ăng ten và chảo thu sóng mini như hắn tưởng tượng thật. Một đống dây điện từ thiết bị này được ghép nối với hệ thống nguồn. Quả nhiên là thứ của nợ này gây phiền toái. Nắm đấm của hắn giơ cao, giáng xuống. Nhưng khi nắm đấm kia chuẩn bị chạm vào thân cái hộp lớn thì Dương Vũ đột ngột dừng lại.
Dương Vũ cảm thấy có gì đó không ổn. Một tên điên mà không có phương án 2 để phòng ngừa nếu bị phát hiện sớm sao? Cái này nói ra thì quỷ mới tin! Hắn nhẹ nhàng đặt cái hộp xuống, lấy tô vít tiếp tục tháo cái thiết bị bên trong này ra. Lật lật đống dây điện rối mù do ghép nối bất thường này sang một bên, đồng tử hắn co rút lại.
- Đ***! BOM thật!!!
Dương Vũ kêu lên một tiếng bất ngờ.
Ông đây biết mà! Mặc dù đoán đúng ý đồ của tên kia nhưng Dương Vũ chẳng lấy làm vui sướng chút nào. Hiện giờ trái bom này đã được kích hoạt. Có lẽ đã được kích hoạt từ lúc hắn mở hộp quà kia. Thời gian đếm ngược còn 14 phút 32 giây nữa. Dùng khả năng quan sát và phân tích chiều sâu, xem xem chiều hoạt động của các tín hiệu trong quả bom này sẽ được dẫn nối như thế nào, Dương huynh đệ chán nản khi đưa ra một kết luận phũ phàng. “Đây là một trái bom không thể không nổ!”
Được rồi! Tên bệnh hoạn kia có phương án 2, thì hắn đây cũng đã có phương án 2… để chơi với tên khốn kia một phen!
/57
|