- Vù vù vù….
Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua làm khuôn mặt Dương Vũ trở lên nhăn nhúm lại. Hắn khẽ suýt xoa một tiếng và mở to đôi mắt đen láy ra nhìn xung quanh một lượt. Chỉ thấy cảnh tượng rất mơ hồ huyền ảo, cơ thể để trần của hắn đang nằm ngửa, trôi phiêu du bất định trong không gian. Từng dòng ánh sáng bảy màu như dải lụa lượn lờ, bao bọc, ôm lấy hắn khẽ che đi mất tầm nhìn. Chưa bao giờ hắn có cảm giác hư thoát, vô lực đến như vậy, cái cảm giác không trọng lực, trôi nổi này khiến bản thân hắn cảm thấy khó chịu, bất an vô cùng.
- Mình chết rồi sao??? - Dương Vũ thì thào tự nói với chính mình.
Ánh mắt hắn lạnh đi! Luồng oán khí nhẹ nhẹ tỏa ra trên người hắn. Đúng vậy hắn không cam lòng… rất không cam lòng! Hắn còn chưa thực hiện lời hứa của mình… hắn còn có người để lo lắng nhớ nhung,… ừ thì tất nhiên chưa kịp hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào với Long tiểu thư xinh đẹp quyến rũ mê hồn nữa.
Có lẽ Long tiểu thư của hắn biết tin hắn chết sẽ đau lòng lắm đây. Nhớ đến đôi mắt to tròn ngập nước của Tú Tú, nhớ đến cặp môi đỏ mọng hấp dẫn, mỗi một cái nhìn lơ đãng hay cái chun mũi, bĩu môi kia mà thâm tâm hắn dấy lên sự chua xót tột độ. Dương Vũ thấy lưu luyến cái cảm giác Tú Tú ôm chập lấy mình mà nhảy lên, hôn lấy hôn để. Hắn còn lưu luyến đến cuộc sống thằng sinh viên ất ơ, mỗi ngày đều đi học muộn, đều chém gió tơi bời với đám bạn mèo mửa gà đồng kia. Nhất là thằng đàn em không có tương lai Lôi Định kia. Hắn đã quen việc bắt nạt tên đó rồi, có lẽ.. có lẽ đến lúc này hắn mới trân trọng những thứ tưởng chừng rất tầm thường ấy. Rồi cô nàng Nhã Kỳ kia nữa… Mẹ nó! Dương Vũ vẫn còn chưa trêu đùa cho đủ. Phải thừa nhận, trong thâm tâm hắn có lẽ có một chút gì ám muội với Nhã Kỳ. Nhưng mà thằng đàn ông nào chẳng thế! Tránh thế đ… nào được… Chỉ có điều mọi chuyện không thể tiếp tục nữa rồi!
- Aaaaaaaaa………. - Dương Vũ chỉ có thể căm hận hét lớn một tiếng để phát tiết sự nuối tiếc của lòng mình mà thôi.
Và trả lời tiếng lòng của hắn là tiếng gió thổi vù vù càng dữ tợn. Bỏ mặc sự đau đớn như dùng dao khứa vào thịt của những cơn gió lạnh, hắn điên cuồng xoay người, lộn mấy vòng trong hư không, quyền cước tung lên dữ dội. Tiếng ma sát gió càng trở lên nặng lề cao vút. Dương Vũ càng lúc càng vào tình trạng “mất lí trí”, cánh tay hắn nổi lên từng thớ thịt. Ánh mắt sắc lạnh như viên đạn, nếu nhìn kĩ còn thấy cả tơ máu điên cuồng. Cuối cùng “kẻ cuồng” kia co tay phải lại, vung một quyền đánh xuống phía dưới hư không. Nhưng mà ngay lúc đó, đột nhiên cánh tay hắn phát ra ánh sáng màu đỏ rực như ngọn lửa bốc cháy, lẫn lộn với nó có màu xanh lam như biển cả sâu thẳm. Hai thứ ánh sáng đó như keo sơn quấn chặt lấy nhau, sau đó phóng thích theo đà xuống quyền của Dương Vũ.
- Ầm… ầm… ầm - Bên dưới vang lên tiếng nổ lớn rung động cả không gian hư ảo huyền huyễn này.
Tiếp đó toàn bộ dòng ánh sáng bảy màu kia vốn đang lượn lờ xung quanh hắn lại bị cơ thể hắn thôn phệ. Tốc độ thôn phệ đầu tiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường sau đó càng lúc càng dữ dội mạnh mẽ, cuối cùng như cơn lốc xoáy chui thẳng trong cơ thể hắn. Có điều lạ thay, Dương Vũ chẳng hề cảm thấy một cảm giác đau đớn gì cả, chỉ thấy bản thân như cái hố đen thèm muốn thứ ánh sáng đó liên tục có nhu cầu “ăn” sống ánh sáng bảy màu. Tức cười là khi toàn bộ ánh sáng mờ nhạt kia bị Dương Vũ “ăn” hết thì cái miệng hắn tự nhiên “ợ” lên một tiếng khi ăn no xong… Cái này chỉ có thể khiến đồng chí họ Dương muốn chết điếng người mà thôi.
Nhìn lại tình huống xung quanh một hồi, hắn hoảng sợ muốn mất hồn mất vía... Hình như bản thân đang đứng trên không chung, ở dưới khoảng vài trăm mét là một cái đảo a.
- Cái đ… ! Là ở trên cao sao…….. Aaaaa… Không…..
Dương Vũ khi khẳng định rằng mình không có hoa mắt, thì không khỏi hét thảm lên một tiếng. Mẹ nó! Đứng ở đâu không đứng lại đứng trên cao cả trăm mét. Thế này… thế này có phải rơi xuống thì vỡ mặt không???
Tiếng hét thảm của Dương Vũ với cường độ lớn, kéo dài so với cái đám hát Ô pê ra còn có phần kinh tởm hơn…
- Rầm… ầm… ầm…
“Ngôi sao băng” Dương Vũ sau một hồi hò hét liên thanh thì đã tiếp đất không được an toàn cho lắm. Vị trí va chạm của “sao băng” với bề mặt đảo đã bụi bay mù mịt. Có lẽ toàn bộ cái đảo này đã rung chuyển lên bởi cú va chạm ấy, so với động đất… ừ có lẽ có cùng đẳng cấp!
Khi cát bụi qua đi qua, bề mặt đảo đã để lại một cái hố vừa rộng vừa sâu không thể tả. Tại vị trí trung tâm cái hố có một bóng hình nằm vật vã hình như chết rồi! Khóe mắt và mồm của Dương Vũ giật giật liên tục. Nếu không phải bản thân thấy tê dại, có lẽ hắn nghĩ mình đang ngủ mơ.
- Khụ khụ… Chết tiệt… Mấy cái xương già của ông… đau muốn chết ông mày!
Dương Vũ lồm cồm bò dậy khỏi cái hố sâu âm thầm hô “may mắn”. May mà vẫn bò được dậy. Nếu mà cú “rơi tự do” vừa rồi áp dụng ở nhân gian, hic… hắn không dám nghĩ nữa! Đánh giá lại tình hình xung quanh. “Phải chăng đây là Âm Ti Địa Phủ trong truyền thuyết?”
Dương Vũ cắn móng tay, đôi mắt hắn bây giờ trợn tròn như mắt bồ câu trâu! Khẽ lau lau qua khuôn mặt dính đầy bụi đất, hắn ngó nghiêng nhìn xung quanh một hồi. Cái đảo này thật kì lạ… Hình như nổi hẳn trên mặt biển bao la. Thực vật trên này cũng kì lạ, chỉ toàn những bụi gai đen xì, hoa cỏ cũng ít, toàn sỏi đá... Xa xa một chút có một cánh rừng đen tối cây cối tiêu điều, xác sơ, nổi lên trong cánh rừng xác sơ đó là một tòa nhà cổ cao chọc trời bao được che phủ bởi mây đen. Từng đạo tia chớp cứ rạch ngang như xé rách bầu trời càng tạo lên không gian u ám cho cái “Địa Phủ” này. Không gian vốn rùng rợn thêm tiếng gió biển rít gào càng thêm rợn cả lòng. Dương Vũ hắn vốn là tên liều mạng, can đảm, hiện nay cũng không khỏi nổi da gà.
“Địa Phủ như thế này có phải quá dọa người không?”. Hắn thì thào trong lòng một tiếng, sau đó hét ầm lên cho khỏi sợ.
- Hú hú… Có ai… à có ma nào ở gần đây không?
Dương Vũ cất tiếng gọi lớn nhưng mà không gian vẫn chỉ vang lên những tiếng sóng kêu gào của biển lớn. Nhìn bầu trời chập trờn những đám mây xen lẫn tia chớp điện kia, hắn chán nản thầm nghĩ: “Hình như Địa Phủ âm u tĩnh mịch quá! Chả lẽ nơi này chính là nơi mình phải ở lại hay sao?”
Hắn đưa bàn tay mình ngang trán làm tư thế phóng tầm mắt nhìn xa xa, đột nhiên đồng tử không khỏi co rút. “À há… Cuối cùng cũng thấy người kìa!”. Xa xăm theo tầm mắt của Dương Vũ, hai bóng người nhanh như thiểm điện, nhấp nha nhấp nhô phi thân từ trong cánh rừng tiêu điều phóng ra. Nhìn hai tên lọ phi thân lên cao cả chục mét, Dương Vũ chỉ có thể há mồm kính ngưỡng mà thôi. Đám này so với cái tên chết bầm Gin da trắng giết hắn còn muốn “trâu bò” hơn. Nhất là tốc độ di chuyển chỉ để lại tàn ảnh và áp lực từ chúng tỏa ra khiến Dương Vũ muốn ngạt thở.
Cuối cùng hai tên đó đã xuất hiện trước mặt Dương Vũ, nói chính xác là không thèm để ý đến Dương Vũ mà đang nghiêm trọng nhìn cái hố sâu hoắm - kiệt tác của kẻ nào đó vừa mới tạo ra. Hai kẻ đó mặc trên người trang phục cực kì “khủng bố”. Toàn thân là trang phục cổ, lấy màu đen làm chủ đạo, không những thế bọn họ đeo trên mặt là mặt lạ gớm giếc của thú dữ.
- A a.. xin lỗi! Cái hố này là do tôi tạo ra đó! Có lẽ hai người không tin… nhưng mà sự thật là như vậy…
Dương Vũ lúng túng thuyết minh sự kiện trước mặt hai người nọ. Một lúc sau, một tên đeo mặt lạ Chim Ưng, sau lưng có số 4 cất tiếng.
- Này Tiểu Ngũ, cái hố to vật! Tao nghĩ thằng nào đó đã dùng vũ khí công nghệ cao… và mục tiêu là muốn bắn rụng tổ chức chúng ta đây mà! Để ông đây mà biết là đứa nào chơi ngu như vậy thì nó sẽ đẹp mặt!
“Ớ?”. Dương Vũ bây giờ đầu to bằng cái đấu rồi. Không phải hắn vừa mới “thú tội” xong hay sao? Cái tên vừa nói này giả ngu hay bị ngu thật vậy? Vũ khí công nghệ cao nào vậy? Tổ chức nào vậy???
- Tôi nghĩ đ.. phải đâu! Theo ý kiến của tôi… Có lẽ… có lẽ là… thiên thạch va chạm!
Người được gọi là Tiểu Ngũ trên bả vai hắn có số 5 và đeo mặt nạ Mãnh Hổ sau một hồi trầm tư đưa ra ý kiến. Ý kiến mà Dương Vũ sau khi nghe xong còn muốn hung hăng lên chửi thề. “Là ngu kiến thì có!”
- Này… này… hai vị… tôi muốn khẳng định một chút! Cái hố kia là do tôi tạo ra đấy! Là do Dương Vũ này tạo ra. Dương trong Đại Dương bao la, Vũ trong Vũ Trụ rộng lớn. Nói tóm lại là Dương Vũ đẹp trai!
Dương Vũ rất vô sỉ thừa nhận mình, khua chân múa tay. Nhưng mà hai người nọ hình như không nhìn thấy hắn. Chính xác là hắn vô hình trong mắt họ thì phải. Mãi đến một lúc sau dường như những cố gắng của Dương Vũ đã “thấu trời xanh”, tên Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn người kia hỏi.
- Này lão Tứ, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?
Lão Tứ chính là tên mặt lạ Chim Ưng, trên lưng có số 4. Hắn cũng ngó nhìn xung quanh, hình như cũng phát hiện điểm khác thường. Đằng sau chiếc mặt lạ ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị.
- Thật kì lạ! Tao nghe văng vẳng đâu đây tiếng chó sủa!
Nghe tên lão Tứ nói xong câu đó, Dương Vũ tức đến nổ phổi. “Cả nhà mày mới là chó, cả hang hốc gốc rễ mày mới là chó!”. Hắn hung tợn chửi thề inh ỏi trong lòng.
Tiểu Ngũ nghe lão Tứ nói vậy suy nghĩ một chút bất giác gật đầu theo.
- Đúng vậy! Nơi trụ sở tổ chức mà có chó thì đúng là kinh dị thật…
Dương Vũ khóe mắt giật giật. Bây giờ hắn đã khẳng định chắc một điều đó là đám này đúng là không nhìn thấy mình thật. Nếu mà nhìn thấy mình thì đã không ngu ngốc nói những điều “vô bổ” như thế rồi.
Một lúc sau, khi không có manh mối gì, lão Tứ lên tiếng:
- Này Tiểu Ngũ, mày đã biết chuyện gì chưa? Cha đã đưa một thanh niên về tổ chức của chúng ta… Dường như người cực lực chú ý đến thanh niên này!
“Tổ chức mà chúng nhắc tới là tổ chức nào đây? Đây không phải Địa Phủ sao? Rốt cuộc đây là nơi nào…”. Dương Vũ nghe tên kia hỏi mà cái đầu hắn càng ong ong không hiểu gì hết cả. Tiểu Ngũ nghe vậy không khỏi thất thanh kêu lên một tiếng.
- Lão Tứ, ngươi từ đâu có được cái tin giật gân này?
Lão Tứ nghe tên đồng bọn hỏi vậy, liền đắc ý cười hắc hắc một tiếng. Hắn rất tự hào vì mình là một trong những người đầu có được tin tức tuyệt mật này, không trả lời mà khẳng định:
- Là thật đó! Ta đã nói chuyện này với đám huynh đệ kia rồi, bọn họ cũng rất hiếu kì! Ài. Không biết cha định làm gì nữa không biết…
Tiểu Ngũ đảo đảo cặp mắt sau chiếc mặt lạ rồi kinh dị hô lên.
- Trong đội của chúng ta thiếu đi vị trí số 1. Không lẽ cha định…
Nói đến đây Tiểu Ngũ im bặt không dám nói nữa, chỉ có điều ánh mắt không khỏi lóe lên tia nghiêm trọng. Lão Tứ cũng kinh ngạc nhìn lại Tiểu Ngũ, rồi lắc đầu không tin tưởng.
- Không đúng! Không đúng! Lão Nhị là cao thủ Dị năng giả cấp 6 đỉnh phong. Là kẻ xuất sắc nhất trong đám mà vẫn không được cha thừa nhận, chỉ để hắn đứng thứ 2… Vị trí số 1 đã bỏ trống từ lúc đội siêu cấp đặc nhiệm này hình thành lâu lắm rồi… Là sao… Thôi không nên nói nữa… Dù sao đây cũng là quyết định của cha và Thất đại trưởng lão. Những quyết định của họ chưa bao giờ sai lầm. Chúng ta phải tin tưởng tuyệt đối vào họ…
“Dị năng giả? Cái này…”. Ánh mắt Dương Vũ lóe lên, đầu óc bắt đầu đặt ra nhiều giả thiết.
- Hú… hú… hú… hú…
Một tiếng động kéo dài vang lên khiến cả hai người đang tranh luận đều biến sắc.
- Là báo động tập hợp gấp của đội đặc nhiệm chúng ta. Nội bộ của đội ta có chuyện… Đi mau….
Dương Vũ đứng bên chẳng hiểu mô tê gì nhưng thấy họ vội vã rời đi cũng chạy đuổi theo. Có điều hai tên kia cũng là cái loại trâu bò biến thái. Chỉ loáng cái đã phi thân, nhún nhảy vài bước chân đã thần tốc di chuyển qua nhiều vị trí khác nhau. Nếu không phải Dương Vũ cũng thuộc cái loại biến thái thì chắc chỉ có thể hít khói của người ta mà thôi.
Thông qua đoạn đối thoại của đám người này Dương Vũ quả thật mù tịt, cái thủng cái không thủng. Nhưng mà con người ai cũng vậy, sự hiếu kì thường khiến cho họ liều lĩnh… Dương Vũ cắn răng thầm nghĩ: “Cho dù ông đây có mệt đứt hơi cũng phải đuổi cho kịp cái đám “trâu bò” kia, để tìm hiểu rốt cuộc đang có chuyện gì đang diễn ra ở đây!”.
Gần 10 phút sau….
Cái miệng của Dương Vũ hít hà liên tục đến mức không thể ngậm lại được nữa. Đúng là mệt muốn chết! Chạy mấy km mà có 10 phút đúng là không tưởng tượng nổi!Ngước mắt nhìn lên cao… Nơi này… không phải cái tòa nhà cao chọc trời kia sao? Nhìn xa đã khủng khiếp lắm rồi, nhìn gần đúng là càng muốn dọa chết người mà. Thế này có phải quá mức khoa trương lắm không?
Tòa nhà này thiết kế theo kiểu kiến trúc Phương tây vô cùng rộng lớn, cao đến trăm tầng đó nha. Phía trước lại có lính canh cổng được trang bị đến răng, bọn họ mang trên người những vũ khí kì lạ, nhưng trực giác mách bảo Dương Vũ là: Vũ khí này cực kì nguy hiểm! Chúng sẽ khiến tất cả kẻ nào có ý đồ xông vào chết cực kì thảm. Không chỉ trang bị vũ khí tân tiến như thế, mà lính canh cũng đông, cứ cách một đoạn lại có một đám đi đi lại lại. Chúng mặc trên người một loại đồng phục rất chỉnh tề ánh mắt băng hàn nhìn thẳng không cảm tình. Biểu hiện này chỉ có trong đám lính tinh nhuệ trải qua tắm máu kẻ địch nhiều như cơm bữa mới có thôi.
Hai người Tiểu Ngũ và Lão Tứ rất tùy ý bước đến, lính canh lập tức hơi cúi đầu, chứng tỏ thân phận hai người này cực cao trong cái được gọi là tổ chức này. Họ đặt tay lên tấm thủy tinh kì dị trước một cánh cửa lớn, lập tức cánh cửa đồ sộ ầm ầm kéo lên.
- Thật hiện đại!
Dương Vũ cảm thán kêu lên một tiếng cũng lách mình đi theo hai người nọ mà không sợ hãi gì. Vì hắn biết chắc đám người nơi này không nhìn thấy hắn. Có điều vào bên trong Dương huynh đệ lại được một phen kinh ngạc muốn vỡ mật ra ngoài. Bên ngoài nhìn thấy đã khoa trương như vậy, nhưng bên trong...
Đ…! Dương Vũ hắn đây dám thề những thứ hắn nhìn thấy trong này chắc chỉ có thể ở trong phim khoa học viễn tưởng mà thôi… Thiết bị tối tân, các màn hình siêu lớn cho biết tình trạng hoạt động của trụ sở. Mỗi một cánh cửa trong tòa nhà này đều có gắn các thiết bị định dạng nhân dạng, đèn báo cứ liên tục lập lòe, các dòng thông báo cứ liên tục phát ra...Chỉ thị, mã lệnh báo liên tục hiện ra chỉ dẫn nhân viên làm việc… Không chỉ như vậy, trong nơi này còn có rất nhiều người mặc trên người những trang phục kì dị không kém hai tên Tiểu Ngũ, Lão Tứ. Bọn họ đều có nhiệm vụ của mình, đi đi lại lại rất vội vã. Dương Vũ đi theo hai người nọ mà cứ ngơ ngác nhìn xung quanh, hình như đám người kia khi nhìn thấy Tiểu Ngũ, Lão Tứ rất kiêng kị thì phải, nên thường cúi đầu chào bọn họ.
Một cái tổ chức thần bí a!
Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua làm khuôn mặt Dương Vũ trở lên nhăn nhúm lại. Hắn khẽ suýt xoa một tiếng và mở to đôi mắt đen láy ra nhìn xung quanh một lượt. Chỉ thấy cảnh tượng rất mơ hồ huyền ảo, cơ thể để trần của hắn đang nằm ngửa, trôi phiêu du bất định trong không gian. Từng dòng ánh sáng bảy màu như dải lụa lượn lờ, bao bọc, ôm lấy hắn khẽ che đi mất tầm nhìn. Chưa bao giờ hắn có cảm giác hư thoát, vô lực đến như vậy, cái cảm giác không trọng lực, trôi nổi này khiến bản thân hắn cảm thấy khó chịu, bất an vô cùng.
- Mình chết rồi sao??? - Dương Vũ thì thào tự nói với chính mình.
Ánh mắt hắn lạnh đi! Luồng oán khí nhẹ nhẹ tỏa ra trên người hắn. Đúng vậy hắn không cam lòng… rất không cam lòng! Hắn còn chưa thực hiện lời hứa của mình… hắn còn có người để lo lắng nhớ nhung,… ừ thì tất nhiên chưa kịp hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào với Long tiểu thư xinh đẹp quyến rũ mê hồn nữa.
Có lẽ Long tiểu thư của hắn biết tin hắn chết sẽ đau lòng lắm đây. Nhớ đến đôi mắt to tròn ngập nước của Tú Tú, nhớ đến cặp môi đỏ mọng hấp dẫn, mỗi một cái nhìn lơ đãng hay cái chun mũi, bĩu môi kia mà thâm tâm hắn dấy lên sự chua xót tột độ. Dương Vũ thấy lưu luyến cái cảm giác Tú Tú ôm chập lấy mình mà nhảy lên, hôn lấy hôn để. Hắn còn lưu luyến đến cuộc sống thằng sinh viên ất ơ, mỗi ngày đều đi học muộn, đều chém gió tơi bời với đám bạn mèo mửa gà đồng kia. Nhất là thằng đàn em không có tương lai Lôi Định kia. Hắn đã quen việc bắt nạt tên đó rồi, có lẽ.. có lẽ đến lúc này hắn mới trân trọng những thứ tưởng chừng rất tầm thường ấy. Rồi cô nàng Nhã Kỳ kia nữa… Mẹ nó! Dương Vũ vẫn còn chưa trêu đùa cho đủ. Phải thừa nhận, trong thâm tâm hắn có lẽ có một chút gì ám muội với Nhã Kỳ. Nhưng mà thằng đàn ông nào chẳng thế! Tránh thế đ… nào được… Chỉ có điều mọi chuyện không thể tiếp tục nữa rồi!
- Aaaaaaaaa………. - Dương Vũ chỉ có thể căm hận hét lớn một tiếng để phát tiết sự nuối tiếc của lòng mình mà thôi.
Và trả lời tiếng lòng của hắn là tiếng gió thổi vù vù càng dữ tợn. Bỏ mặc sự đau đớn như dùng dao khứa vào thịt của những cơn gió lạnh, hắn điên cuồng xoay người, lộn mấy vòng trong hư không, quyền cước tung lên dữ dội. Tiếng ma sát gió càng trở lên nặng lề cao vút. Dương Vũ càng lúc càng vào tình trạng “mất lí trí”, cánh tay hắn nổi lên từng thớ thịt. Ánh mắt sắc lạnh như viên đạn, nếu nhìn kĩ còn thấy cả tơ máu điên cuồng. Cuối cùng “kẻ cuồng” kia co tay phải lại, vung một quyền đánh xuống phía dưới hư không. Nhưng mà ngay lúc đó, đột nhiên cánh tay hắn phát ra ánh sáng màu đỏ rực như ngọn lửa bốc cháy, lẫn lộn với nó có màu xanh lam như biển cả sâu thẳm. Hai thứ ánh sáng đó như keo sơn quấn chặt lấy nhau, sau đó phóng thích theo đà xuống quyền của Dương Vũ.
- Ầm… ầm… ầm - Bên dưới vang lên tiếng nổ lớn rung động cả không gian hư ảo huyền huyễn này.
Tiếp đó toàn bộ dòng ánh sáng bảy màu kia vốn đang lượn lờ xung quanh hắn lại bị cơ thể hắn thôn phệ. Tốc độ thôn phệ đầu tiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường sau đó càng lúc càng dữ dội mạnh mẽ, cuối cùng như cơn lốc xoáy chui thẳng trong cơ thể hắn. Có điều lạ thay, Dương Vũ chẳng hề cảm thấy một cảm giác đau đớn gì cả, chỉ thấy bản thân như cái hố đen thèm muốn thứ ánh sáng đó liên tục có nhu cầu “ăn” sống ánh sáng bảy màu. Tức cười là khi toàn bộ ánh sáng mờ nhạt kia bị Dương Vũ “ăn” hết thì cái miệng hắn tự nhiên “ợ” lên một tiếng khi ăn no xong… Cái này chỉ có thể khiến đồng chí họ Dương muốn chết điếng người mà thôi.
Nhìn lại tình huống xung quanh một hồi, hắn hoảng sợ muốn mất hồn mất vía... Hình như bản thân đang đứng trên không chung, ở dưới khoảng vài trăm mét là một cái đảo a.
- Cái đ… ! Là ở trên cao sao…….. Aaaaa… Không…..
Dương Vũ khi khẳng định rằng mình không có hoa mắt, thì không khỏi hét thảm lên một tiếng. Mẹ nó! Đứng ở đâu không đứng lại đứng trên cao cả trăm mét. Thế này… thế này có phải rơi xuống thì vỡ mặt không???
Tiếng hét thảm của Dương Vũ với cường độ lớn, kéo dài so với cái đám hát Ô pê ra còn có phần kinh tởm hơn…
- Rầm… ầm… ầm…
“Ngôi sao băng” Dương Vũ sau một hồi hò hét liên thanh thì đã tiếp đất không được an toàn cho lắm. Vị trí va chạm của “sao băng” với bề mặt đảo đã bụi bay mù mịt. Có lẽ toàn bộ cái đảo này đã rung chuyển lên bởi cú va chạm ấy, so với động đất… ừ có lẽ có cùng đẳng cấp!
Khi cát bụi qua đi qua, bề mặt đảo đã để lại một cái hố vừa rộng vừa sâu không thể tả. Tại vị trí trung tâm cái hố có một bóng hình nằm vật vã hình như chết rồi! Khóe mắt và mồm của Dương Vũ giật giật liên tục. Nếu không phải bản thân thấy tê dại, có lẽ hắn nghĩ mình đang ngủ mơ.
- Khụ khụ… Chết tiệt… Mấy cái xương già của ông… đau muốn chết ông mày!
Dương Vũ lồm cồm bò dậy khỏi cái hố sâu âm thầm hô “may mắn”. May mà vẫn bò được dậy. Nếu mà cú “rơi tự do” vừa rồi áp dụng ở nhân gian, hic… hắn không dám nghĩ nữa! Đánh giá lại tình hình xung quanh. “Phải chăng đây là Âm Ti Địa Phủ trong truyền thuyết?”
Dương Vũ cắn móng tay, đôi mắt hắn bây giờ trợn tròn như mắt bồ câu trâu! Khẽ lau lau qua khuôn mặt dính đầy bụi đất, hắn ngó nghiêng nhìn xung quanh một hồi. Cái đảo này thật kì lạ… Hình như nổi hẳn trên mặt biển bao la. Thực vật trên này cũng kì lạ, chỉ toàn những bụi gai đen xì, hoa cỏ cũng ít, toàn sỏi đá... Xa xa một chút có một cánh rừng đen tối cây cối tiêu điều, xác sơ, nổi lên trong cánh rừng xác sơ đó là một tòa nhà cổ cao chọc trời bao được che phủ bởi mây đen. Từng đạo tia chớp cứ rạch ngang như xé rách bầu trời càng tạo lên không gian u ám cho cái “Địa Phủ” này. Không gian vốn rùng rợn thêm tiếng gió biển rít gào càng thêm rợn cả lòng. Dương Vũ hắn vốn là tên liều mạng, can đảm, hiện nay cũng không khỏi nổi da gà.
“Địa Phủ như thế này có phải quá dọa người không?”. Hắn thì thào trong lòng một tiếng, sau đó hét ầm lên cho khỏi sợ.
- Hú hú… Có ai… à có ma nào ở gần đây không?
Dương Vũ cất tiếng gọi lớn nhưng mà không gian vẫn chỉ vang lên những tiếng sóng kêu gào của biển lớn. Nhìn bầu trời chập trờn những đám mây xen lẫn tia chớp điện kia, hắn chán nản thầm nghĩ: “Hình như Địa Phủ âm u tĩnh mịch quá! Chả lẽ nơi này chính là nơi mình phải ở lại hay sao?”
Hắn đưa bàn tay mình ngang trán làm tư thế phóng tầm mắt nhìn xa xa, đột nhiên đồng tử không khỏi co rút. “À há… Cuối cùng cũng thấy người kìa!”. Xa xăm theo tầm mắt của Dương Vũ, hai bóng người nhanh như thiểm điện, nhấp nha nhấp nhô phi thân từ trong cánh rừng tiêu điều phóng ra. Nhìn hai tên lọ phi thân lên cao cả chục mét, Dương Vũ chỉ có thể há mồm kính ngưỡng mà thôi. Đám này so với cái tên chết bầm Gin da trắng giết hắn còn muốn “trâu bò” hơn. Nhất là tốc độ di chuyển chỉ để lại tàn ảnh và áp lực từ chúng tỏa ra khiến Dương Vũ muốn ngạt thở.
Cuối cùng hai tên đó đã xuất hiện trước mặt Dương Vũ, nói chính xác là không thèm để ý đến Dương Vũ mà đang nghiêm trọng nhìn cái hố sâu hoắm - kiệt tác của kẻ nào đó vừa mới tạo ra. Hai kẻ đó mặc trên người trang phục cực kì “khủng bố”. Toàn thân là trang phục cổ, lấy màu đen làm chủ đạo, không những thế bọn họ đeo trên mặt là mặt lạ gớm giếc của thú dữ.
- A a.. xin lỗi! Cái hố này là do tôi tạo ra đó! Có lẽ hai người không tin… nhưng mà sự thật là như vậy…
Dương Vũ lúng túng thuyết minh sự kiện trước mặt hai người nọ. Một lúc sau, một tên đeo mặt lạ Chim Ưng, sau lưng có số 4 cất tiếng.
- Này Tiểu Ngũ, cái hố to vật! Tao nghĩ thằng nào đó đã dùng vũ khí công nghệ cao… và mục tiêu là muốn bắn rụng tổ chức chúng ta đây mà! Để ông đây mà biết là đứa nào chơi ngu như vậy thì nó sẽ đẹp mặt!
“Ớ?”. Dương Vũ bây giờ đầu to bằng cái đấu rồi. Không phải hắn vừa mới “thú tội” xong hay sao? Cái tên vừa nói này giả ngu hay bị ngu thật vậy? Vũ khí công nghệ cao nào vậy? Tổ chức nào vậy???
- Tôi nghĩ đ.. phải đâu! Theo ý kiến của tôi… Có lẽ… có lẽ là… thiên thạch va chạm!
Người được gọi là Tiểu Ngũ trên bả vai hắn có số 5 và đeo mặt nạ Mãnh Hổ sau một hồi trầm tư đưa ra ý kiến. Ý kiến mà Dương Vũ sau khi nghe xong còn muốn hung hăng lên chửi thề. “Là ngu kiến thì có!”
- Này… này… hai vị… tôi muốn khẳng định một chút! Cái hố kia là do tôi tạo ra đấy! Là do Dương Vũ này tạo ra. Dương trong Đại Dương bao la, Vũ trong Vũ Trụ rộng lớn. Nói tóm lại là Dương Vũ đẹp trai!
Dương Vũ rất vô sỉ thừa nhận mình, khua chân múa tay. Nhưng mà hai người nọ hình như không nhìn thấy hắn. Chính xác là hắn vô hình trong mắt họ thì phải. Mãi đến một lúc sau dường như những cố gắng của Dương Vũ đã “thấu trời xanh”, tên Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn người kia hỏi.
- Này lão Tứ, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?
Lão Tứ chính là tên mặt lạ Chim Ưng, trên lưng có số 4. Hắn cũng ngó nhìn xung quanh, hình như cũng phát hiện điểm khác thường. Đằng sau chiếc mặt lạ ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị.
- Thật kì lạ! Tao nghe văng vẳng đâu đây tiếng chó sủa!
Nghe tên lão Tứ nói xong câu đó, Dương Vũ tức đến nổ phổi. “Cả nhà mày mới là chó, cả hang hốc gốc rễ mày mới là chó!”. Hắn hung tợn chửi thề inh ỏi trong lòng.
Tiểu Ngũ nghe lão Tứ nói vậy suy nghĩ một chút bất giác gật đầu theo.
- Đúng vậy! Nơi trụ sở tổ chức mà có chó thì đúng là kinh dị thật…
Dương Vũ khóe mắt giật giật. Bây giờ hắn đã khẳng định chắc một điều đó là đám này đúng là không nhìn thấy mình thật. Nếu mà nhìn thấy mình thì đã không ngu ngốc nói những điều “vô bổ” như thế rồi.
Một lúc sau, khi không có manh mối gì, lão Tứ lên tiếng:
- Này Tiểu Ngũ, mày đã biết chuyện gì chưa? Cha đã đưa một thanh niên về tổ chức của chúng ta… Dường như người cực lực chú ý đến thanh niên này!
“Tổ chức mà chúng nhắc tới là tổ chức nào đây? Đây không phải Địa Phủ sao? Rốt cuộc đây là nơi nào…”. Dương Vũ nghe tên kia hỏi mà cái đầu hắn càng ong ong không hiểu gì hết cả. Tiểu Ngũ nghe vậy không khỏi thất thanh kêu lên một tiếng.
- Lão Tứ, ngươi từ đâu có được cái tin giật gân này?
Lão Tứ nghe tên đồng bọn hỏi vậy, liền đắc ý cười hắc hắc một tiếng. Hắn rất tự hào vì mình là một trong những người đầu có được tin tức tuyệt mật này, không trả lời mà khẳng định:
- Là thật đó! Ta đã nói chuyện này với đám huynh đệ kia rồi, bọn họ cũng rất hiếu kì! Ài. Không biết cha định làm gì nữa không biết…
Tiểu Ngũ đảo đảo cặp mắt sau chiếc mặt lạ rồi kinh dị hô lên.
- Trong đội của chúng ta thiếu đi vị trí số 1. Không lẽ cha định…
Nói đến đây Tiểu Ngũ im bặt không dám nói nữa, chỉ có điều ánh mắt không khỏi lóe lên tia nghiêm trọng. Lão Tứ cũng kinh ngạc nhìn lại Tiểu Ngũ, rồi lắc đầu không tin tưởng.
- Không đúng! Không đúng! Lão Nhị là cao thủ Dị năng giả cấp 6 đỉnh phong. Là kẻ xuất sắc nhất trong đám mà vẫn không được cha thừa nhận, chỉ để hắn đứng thứ 2… Vị trí số 1 đã bỏ trống từ lúc đội siêu cấp đặc nhiệm này hình thành lâu lắm rồi… Là sao… Thôi không nên nói nữa… Dù sao đây cũng là quyết định của cha và Thất đại trưởng lão. Những quyết định của họ chưa bao giờ sai lầm. Chúng ta phải tin tưởng tuyệt đối vào họ…
“Dị năng giả? Cái này…”. Ánh mắt Dương Vũ lóe lên, đầu óc bắt đầu đặt ra nhiều giả thiết.
- Hú… hú… hú… hú…
Một tiếng động kéo dài vang lên khiến cả hai người đang tranh luận đều biến sắc.
- Là báo động tập hợp gấp của đội đặc nhiệm chúng ta. Nội bộ của đội ta có chuyện… Đi mau….
Dương Vũ đứng bên chẳng hiểu mô tê gì nhưng thấy họ vội vã rời đi cũng chạy đuổi theo. Có điều hai tên kia cũng là cái loại trâu bò biến thái. Chỉ loáng cái đã phi thân, nhún nhảy vài bước chân đã thần tốc di chuyển qua nhiều vị trí khác nhau. Nếu không phải Dương Vũ cũng thuộc cái loại biến thái thì chắc chỉ có thể hít khói của người ta mà thôi.
Thông qua đoạn đối thoại của đám người này Dương Vũ quả thật mù tịt, cái thủng cái không thủng. Nhưng mà con người ai cũng vậy, sự hiếu kì thường khiến cho họ liều lĩnh… Dương Vũ cắn răng thầm nghĩ: “Cho dù ông đây có mệt đứt hơi cũng phải đuổi cho kịp cái đám “trâu bò” kia, để tìm hiểu rốt cuộc đang có chuyện gì đang diễn ra ở đây!”.
Gần 10 phút sau….
Cái miệng của Dương Vũ hít hà liên tục đến mức không thể ngậm lại được nữa. Đúng là mệt muốn chết! Chạy mấy km mà có 10 phút đúng là không tưởng tượng nổi!Ngước mắt nhìn lên cao… Nơi này… không phải cái tòa nhà cao chọc trời kia sao? Nhìn xa đã khủng khiếp lắm rồi, nhìn gần đúng là càng muốn dọa chết người mà. Thế này có phải quá mức khoa trương lắm không?
Tòa nhà này thiết kế theo kiểu kiến trúc Phương tây vô cùng rộng lớn, cao đến trăm tầng đó nha. Phía trước lại có lính canh cổng được trang bị đến răng, bọn họ mang trên người những vũ khí kì lạ, nhưng trực giác mách bảo Dương Vũ là: Vũ khí này cực kì nguy hiểm! Chúng sẽ khiến tất cả kẻ nào có ý đồ xông vào chết cực kì thảm. Không chỉ trang bị vũ khí tân tiến như thế, mà lính canh cũng đông, cứ cách một đoạn lại có một đám đi đi lại lại. Chúng mặc trên người một loại đồng phục rất chỉnh tề ánh mắt băng hàn nhìn thẳng không cảm tình. Biểu hiện này chỉ có trong đám lính tinh nhuệ trải qua tắm máu kẻ địch nhiều như cơm bữa mới có thôi.
Hai người Tiểu Ngũ và Lão Tứ rất tùy ý bước đến, lính canh lập tức hơi cúi đầu, chứng tỏ thân phận hai người này cực cao trong cái được gọi là tổ chức này. Họ đặt tay lên tấm thủy tinh kì dị trước một cánh cửa lớn, lập tức cánh cửa đồ sộ ầm ầm kéo lên.
- Thật hiện đại!
Dương Vũ cảm thán kêu lên một tiếng cũng lách mình đi theo hai người nọ mà không sợ hãi gì. Vì hắn biết chắc đám người nơi này không nhìn thấy hắn. Có điều vào bên trong Dương huynh đệ lại được một phen kinh ngạc muốn vỡ mật ra ngoài. Bên ngoài nhìn thấy đã khoa trương như vậy, nhưng bên trong...
Đ…! Dương Vũ hắn đây dám thề những thứ hắn nhìn thấy trong này chắc chỉ có thể ở trong phim khoa học viễn tưởng mà thôi… Thiết bị tối tân, các màn hình siêu lớn cho biết tình trạng hoạt động của trụ sở. Mỗi một cánh cửa trong tòa nhà này đều có gắn các thiết bị định dạng nhân dạng, đèn báo cứ liên tục lập lòe, các dòng thông báo cứ liên tục phát ra...Chỉ thị, mã lệnh báo liên tục hiện ra chỉ dẫn nhân viên làm việc… Không chỉ như vậy, trong nơi này còn có rất nhiều người mặc trên người những trang phục kì dị không kém hai tên Tiểu Ngũ, Lão Tứ. Bọn họ đều có nhiệm vụ của mình, đi đi lại lại rất vội vã. Dương Vũ đi theo hai người nọ mà cứ ngơ ngác nhìn xung quanh, hình như đám người kia khi nhìn thấy Tiểu Ngũ, Lão Tứ rất kiêng kị thì phải, nên thường cúi đầu chào bọn họ.
Một cái tổ chức thần bí a!
/57
|