"Mẹ, thức thời thì cút ngay cho tao, lão tử còn có thể cho các người toàn thây."
Lúc tuyệt vọng, Cụ Duệ Tường cố gắng che chở thật kỹ cho Giản Nhụy Ái, anh cũng không có biện pháp, khi đối mặt trực tiếp với khẩu súng.
Phía sau vang lên một giọng nói, lạnh lùng và bá đạo: "Dừng tay."
Ba người xoay người, thấy trong bóng tối có một bóng người đứng thẳng, phát ra hơi thở lạnh lẽo và khát máu như một con quỷ: "Mẹ, nơi nào lại nhảy ra thêm một người không biết sống chết nữa."
"Để súng xuống." Đơn Triết Hạo lái xe đi tìm Giản Nhụy Ái, nhìn thấy trên đường có hai chiếc xe, nhìn là biết thứ không tốt lành, nhưng thấy thêm một chiếc Ferrari, vô cùng quen mắt, nghe phía dưới có tiếng người kêu gào, anh lấy gốc độ mình mà phân tích, biết Cụ Duệ Tường đã gặp nguy hiểm.
Anh móc từ trong xe ra một khẩu súng, khẩu súng sáng loát trong đêm, anh rất sợ đó là người của ông chủ Trần, như vậy sẽ là chuyện khó giải quyết.
Chỉ là nghe giọng điệu, cũng không giống sát thủ nhà nghề, nhưng nếu sát thủ nhà nghề, sẽ không chửi tục như thế, bọn họ là người có quy tắc rõ ràng.
"Mẹ nó, lão tử nói gì mày có nghe không, người nào mới vừa ra lệnh cho lão tử? Thật không biết sống chết mà."
Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo đến cứu mình, trong lòng buồn vui đều có, mấy câu nói kia giống như thanh kiếm lợi hại đâm vào người cô, vang vọng bên tai của cô.
Âm thanh ‘đùng đùng’, Giản Nhụy Ái bị sợ đến che lỗ tai lại, tảng đá bên ngoài vang lên tiếng súng, khiến cho tâm cô không khỏi luống cuống.
Trong lúc bất chợt lại nghe thêm vài tiếng súng, Cụ Duệ Tường thấy Giản Nhụy Ái bị dọa cho phát run: "Đừng có sợ, không có việc gì."
Mấy phút sau, Giản Nhụy Ái cảm giác mình đã trôi qua mấy thế kỷ, cả người mềm nhũn để không nghe thấy gì nữa, trường hợp bị bắt suýt chết, cô đã trải qua một lần, cho nên sợ cảm giác giảm bớt mấy phần.
Biết ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, cô sẽ phải trải qua những trận thanh trừng như thế này.
Cụ Duệ Tường nhìn bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người, chuyện đã giải quyết xong: "Vô sự rồi."
Giản Nhụy Ái nhớ đến những chuyện đã xảy ra, thân thể vẫn chẳng thể nào mạnh mẽ được, chạy ra ngoài, nhìn người bên ngoài tảng đá, có vài người, mấy người kia chính là cảnh sát, hai người xấu bị cảnh sát bắt đi, đang bị còng tay.
Cô chạy tới, nhìn thấy người mặt xấu xí như hung thần, sợ hãi lui mấy bước, nhưng vẫn không thấy Đơn Triết Hạo đâu, cắn răng mà nói ra: "Cảnh sát, anh có nhìn thấy, tổng giám đốc tập đoàn Đan thị đâu không, cầu xin anh nói cho tôi biết."
Người cảnh sát tốt bụng, nhìn thấy Giản Nhụy Ái khóc thút thít, ngón tay chỉ về một hướng khác.
Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn thấy người nằm ở một tảng đá, gương mặt bị vải áo đẩy lại, ‘oanh’ đầu óc trống rỗng, cô cảm giác như màng nhĩ của mình nổ tung, trước mắt dần rơi xuống.
Giống như toàn thế giới cũng tối đen, toàn thế giới mất điện.
‘bùm’ bắt được dáng vẻ kia, liền khóc thật to, cảm giác cả tâm đều bị đào rỗng, khó chịu như kẻ sắp chết: "Hạo, anh làm sao vậy, van xin anh đừng làm em sợ! Em không muốn anh phải chết! Anh nhanh tỉnh lại đi. . . . . ."
Cảnh sát lúng túng lôi kéo tóc Giản Nhụy Ái: "Tiểu thư. . . . . ."
"Đừng ngăn chặn tôi như vậy, Hạo, anh ấy đã chết, anh ấy vì cứu tôi là chết, ồ, ồ . . . . . Hạo anh về đi! Nếu như anh muốn chúng ta chia tay, em sẽ đồng ý, nhưng anh đừng mặc kệ em như thế, anh tỉnh lại đi, em cầu xin anh tỉnh lại đi."
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Đơn Triết Hạo, không có chết."
"Ngươi chém gió cái gì, anh ấy đã chết, anh ấy đã nằm đây, vừa mới cái kia cảnh sát nói với tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái không nghĩ đến cảnh sát cũng sẽ nói láo.
Cô không cho phép người khác vô lễ với Đơn Triết Hạo, ngước mắt muốn mắng cảnh sát, khiếp sợ khi thấy Đơn Triết Hạo và Cụ Duệ Tường đều bình an vô sự đứng sau lưng mình, không nói hết lời, đành nuốt những lời còn lại xuống, không thể tin nhìn người sống sờ sờ, vậy kẻ nằm đó là ai.
"Giản Nhụy Ái, chẳng lẽ em nguyền rủa anh chết à! Cô gái ngốc." Đơn Triết Hạo nhìn mặt đầy nước mắt của cô gái ngu ngốc, trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng chỉ im lặng nhìn cô.
Giản Nhụy Ái hiểu ra, ‘xoạt’ liền đỏ mặt, mới biết mình lầm, sững sờ mấy phút, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo bình an vô sự, lập tức nhào vào trong ngực của anh
Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái bị dọa cho hoảng sợ, nên nhào vào trong lòng mình, dịu dàng nói: "Đứa ngốc, anh vô sự , anh đại cát đại lợi không có chết nhanh như vậy đâu."
"Nhưng. . . . . . em rõ ràng nghe được tiếng súng."
"Đúng vậy! Vừa muốn nổ súng, cảnh sát liền đến, lưu manh phản kháng, kết quả bị cảnh sát bắn chết một người, này, anh nói Giản Nhụy Ái này, em vẫn số rất tốt! Ra cửa mà có thể gặp gỡ lưu manh, còn được xem như lập công."
Ba người nói chuyện phiếm, một người mặc đồng phục cảnh sát đi qua:"Cám ơn cô, trợ giúp Cảnh Đội bắt được mấy tên lưu manh, bọn họ liên tục phạm pháp, nếu như không phải là các người kịp thời kéo bọn họ lại, trì hoãn thời gian, chúng ta mới có thể kịp thời chạy tới, thì cũng chẳng thể bắt được mấy tên này, cám ơn các người."
Giản Nhụy Ái lúng túng hướng về phía cảnh sát cười cười, không nghĩ mình vì họa được phúc, thành công vì nhân dân phục vụ, chuyện biến thành tốt như thế.
"Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi."
Cảnh sát thấy Đơn Triết Hạo đã nói như vậy, cũng không nói thêm gì, dù sao tập đoàn Đan thị nộp thuế nhiều nhất, có thể xưng là áo cơm cha mẹ của bọn họ, cũng không dám đắc tội, khách sáo nói thêm mấy câu, liền lái xe rời đi.
Con đường náo nhiệt, trong nháy mắt lại trở nên an tĩnh, Giản Nhụy Ái cảm thấy đêm càng âm u, nhớ tới mấy câu nói đả thương lòng mình của Đơn Triết Hạo.
"Tôi đi trước."
"Này, em đi nơi nào, chẳng lẽ em nghĩ gặp người xấu đều có thể may mắn như thế sao, lên xe." Đơn Triết Hạo đối với Giản Nhụy Ái hầm hừ mấy câu.
Thân thể Giản Nhụy Ái run lên, chỉ có thể nhắm mắt xoay người ngồi vào xe của Cụ Duệ Tường, hướng về phía Đơn Triết Hạo nói: "Em đi xe của Cụ Duệ Tường, sẽ không thể gặp người xấu lần nữa."
Trong nháy mắt sắc mặt Đơn Triết Hạo chuyển thành xanh lá, Giản Nhụy Ái cũng biết làm trái với lời mình sao, trừng mắt nhìn cô, cầm túi xách rách trong tay ném cho cô, mở cửa xe ngồi vào, anh chạy như bay.
Sau khi lái xe, anh không quản được ánh mắt mình, nhìn chiếc Ferrari với ánh sáng chói mắt, trong lòng vừa tức giận vừa ghen tỵ.
Giản Nhụy Ái mang theo mất mác nhìn đi vào trong xe, hết than lại thở, anh không thương mình, bọn họ đã chia tay, mấy lời nói làm đau lòng người ta, rõ ràng vẫn ở bên tai cô, anh có quyền gì mà tức giận, làm sao cứ hành hạ cô như thế.
"Hối hận sao?" Cụ Duệ Từng nhìn đôi oan gia, lẩm bẩm nói.
"Tôi mới không hối hận, tôi tuyệt đối không hối hận. . . . . ." Nói ra những lời này, lại không có mười phần khuyến khích, mình không hối hận à.
Cụ Duệ Tường mím môi không nói lời nào, vững vàng lái xe đi.
Xe lâm vào không khí an tĩnh, âm hưởng vi-ô-lông của Trung Tiểu thanh thoát, dịu dàng, mềm mại.
"Giản Nhụy Ái, sau khi ngồi lên xe hối hận đến không kịp rồi."
"Hối hận, tại sao phải hối hận?"
Cụ Duệ Tường nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn, nghiêm túc lái xe, anh biết Giản Nhụy Ái không thể giả bộ được: "Thay vì giả bộ không sao cả, sao không hỏi rõ ràng, Hạo, không phải là người không yêu cô, anh ta làm những chuyện này, là có nguyên nhân của anh ta."
Đúng vậy! Cô hối hận, Đơn Triết Hạo đi rồi cô mới hối hận: "Nguyên nhân, anh ấy có nguyên nhân gì? Anh ta và Lạc Tình Tình ở chung một chỗ, không phải là nguyên nhân tốt nhất sao."
Lúc tuyệt vọng, Cụ Duệ Tường cố gắng che chở thật kỹ cho Giản Nhụy Ái, anh cũng không có biện pháp, khi đối mặt trực tiếp với khẩu súng.
Phía sau vang lên một giọng nói, lạnh lùng và bá đạo: "Dừng tay."
Ba người xoay người, thấy trong bóng tối có một bóng người đứng thẳng, phát ra hơi thở lạnh lẽo và khát máu như một con quỷ: "Mẹ, nơi nào lại nhảy ra thêm một người không biết sống chết nữa."
"Để súng xuống." Đơn Triết Hạo lái xe đi tìm Giản Nhụy Ái, nhìn thấy trên đường có hai chiếc xe, nhìn là biết thứ không tốt lành, nhưng thấy thêm một chiếc Ferrari, vô cùng quen mắt, nghe phía dưới có tiếng người kêu gào, anh lấy gốc độ mình mà phân tích, biết Cụ Duệ Tường đã gặp nguy hiểm.
Anh móc từ trong xe ra một khẩu súng, khẩu súng sáng loát trong đêm, anh rất sợ đó là người của ông chủ Trần, như vậy sẽ là chuyện khó giải quyết.
Chỉ là nghe giọng điệu, cũng không giống sát thủ nhà nghề, nhưng nếu sát thủ nhà nghề, sẽ không chửi tục như thế, bọn họ là người có quy tắc rõ ràng.
"Mẹ nó, lão tử nói gì mày có nghe không, người nào mới vừa ra lệnh cho lão tử? Thật không biết sống chết mà."
Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo đến cứu mình, trong lòng buồn vui đều có, mấy câu nói kia giống như thanh kiếm lợi hại đâm vào người cô, vang vọng bên tai của cô.
Âm thanh ‘đùng đùng’, Giản Nhụy Ái bị sợ đến che lỗ tai lại, tảng đá bên ngoài vang lên tiếng súng, khiến cho tâm cô không khỏi luống cuống.
Trong lúc bất chợt lại nghe thêm vài tiếng súng, Cụ Duệ Tường thấy Giản Nhụy Ái bị dọa cho phát run: "Đừng có sợ, không có việc gì."
Mấy phút sau, Giản Nhụy Ái cảm giác mình đã trôi qua mấy thế kỷ, cả người mềm nhũn để không nghe thấy gì nữa, trường hợp bị bắt suýt chết, cô đã trải qua một lần, cho nên sợ cảm giác giảm bớt mấy phần.
Biết ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, cô sẽ phải trải qua những trận thanh trừng như thế này.
Cụ Duệ Tường nhìn bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người, chuyện đã giải quyết xong: "Vô sự rồi."
Giản Nhụy Ái nhớ đến những chuyện đã xảy ra, thân thể vẫn chẳng thể nào mạnh mẽ được, chạy ra ngoài, nhìn người bên ngoài tảng đá, có vài người, mấy người kia chính là cảnh sát, hai người xấu bị cảnh sát bắt đi, đang bị còng tay.
Cô chạy tới, nhìn thấy người mặt xấu xí như hung thần, sợ hãi lui mấy bước, nhưng vẫn không thấy Đơn Triết Hạo đâu, cắn răng mà nói ra: "Cảnh sát, anh có nhìn thấy, tổng giám đốc tập đoàn Đan thị đâu không, cầu xin anh nói cho tôi biết."
Người cảnh sát tốt bụng, nhìn thấy Giản Nhụy Ái khóc thút thít, ngón tay chỉ về một hướng khác.
Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn thấy người nằm ở một tảng đá, gương mặt bị vải áo đẩy lại, ‘oanh’ đầu óc trống rỗng, cô cảm giác như màng nhĩ của mình nổ tung, trước mắt dần rơi xuống.
Giống như toàn thế giới cũng tối đen, toàn thế giới mất điện.
‘bùm’ bắt được dáng vẻ kia, liền khóc thật to, cảm giác cả tâm đều bị đào rỗng, khó chịu như kẻ sắp chết: "Hạo, anh làm sao vậy, van xin anh đừng làm em sợ! Em không muốn anh phải chết! Anh nhanh tỉnh lại đi. . . . . ."
Cảnh sát lúng túng lôi kéo tóc Giản Nhụy Ái: "Tiểu thư. . . . . ."
"Đừng ngăn chặn tôi như vậy, Hạo, anh ấy đã chết, anh ấy vì cứu tôi là chết, ồ, ồ . . . . . Hạo anh về đi! Nếu như anh muốn chúng ta chia tay, em sẽ đồng ý, nhưng anh đừng mặc kệ em như thế, anh tỉnh lại đi, em cầu xin anh tỉnh lại đi."
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Đơn Triết Hạo, không có chết."
"Ngươi chém gió cái gì, anh ấy đã chết, anh ấy đã nằm đây, vừa mới cái kia cảnh sát nói với tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái không nghĩ đến cảnh sát cũng sẽ nói láo.
Cô không cho phép người khác vô lễ với Đơn Triết Hạo, ngước mắt muốn mắng cảnh sát, khiếp sợ khi thấy Đơn Triết Hạo và Cụ Duệ Tường đều bình an vô sự đứng sau lưng mình, không nói hết lời, đành nuốt những lời còn lại xuống, không thể tin nhìn người sống sờ sờ, vậy kẻ nằm đó là ai.
"Giản Nhụy Ái, chẳng lẽ em nguyền rủa anh chết à! Cô gái ngốc." Đơn Triết Hạo nhìn mặt đầy nước mắt của cô gái ngu ngốc, trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng chỉ im lặng nhìn cô.
Giản Nhụy Ái hiểu ra, ‘xoạt’ liền đỏ mặt, mới biết mình lầm, sững sờ mấy phút, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo bình an vô sự, lập tức nhào vào trong ngực của anh
Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái bị dọa cho hoảng sợ, nên nhào vào trong lòng mình, dịu dàng nói: "Đứa ngốc, anh vô sự , anh đại cát đại lợi không có chết nhanh như vậy đâu."
"Nhưng. . . . . . em rõ ràng nghe được tiếng súng."
"Đúng vậy! Vừa muốn nổ súng, cảnh sát liền đến, lưu manh phản kháng, kết quả bị cảnh sát bắn chết một người, này, anh nói Giản Nhụy Ái này, em vẫn số rất tốt! Ra cửa mà có thể gặp gỡ lưu manh, còn được xem như lập công."
Ba người nói chuyện phiếm, một người mặc đồng phục cảnh sát đi qua:"Cám ơn cô, trợ giúp Cảnh Đội bắt được mấy tên lưu manh, bọn họ liên tục phạm pháp, nếu như không phải là các người kịp thời kéo bọn họ lại, trì hoãn thời gian, chúng ta mới có thể kịp thời chạy tới, thì cũng chẳng thể bắt được mấy tên này, cám ơn các người."
Giản Nhụy Ái lúng túng hướng về phía cảnh sát cười cười, không nghĩ mình vì họa được phúc, thành công vì nhân dân phục vụ, chuyện biến thành tốt như thế.
"Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi."
Cảnh sát thấy Đơn Triết Hạo đã nói như vậy, cũng không nói thêm gì, dù sao tập đoàn Đan thị nộp thuế nhiều nhất, có thể xưng là áo cơm cha mẹ của bọn họ, cũng không dám đắc tội, khách sáo nói thêm mấy câu, liền lái xe rời đi.
Con đường náo nhiệt, trong nháy mắt lại trở nên an tĩnh, Giản Nhụy Ái cảm thấy đêm càng âm u, nhớ tới mấy câu nói đả thương lòng mình của Đơn Triết Hạo.
"Tôi đi trước."
"Này, em đi nơi nào, chẳng lẽ em nghĩ gặp người xấu đều có thể may mắn như thế sao, lên xe." Đơn Triết Hạo đối với Giản Nhụy Ái hầm hừ mấy câu.
Thân thể Giản Nhụy Ái run lên, chỉ có thể nhắm mắt xoay người ngồi vào xe của Cụ Duệ Tường, hướng về phía Đơn Triết Hạo nói: "Em đi xe của Cụ Duệ Tường, sẽ không thể gặp người xấu lần nữa."
Trong nháy mắt sắc mặt Đơn Triết Hạo chuyển thành xanh lá, Giản Nhụy Ái cũng biết làm trái với lời mình sao, trừng mắt nhìn cô, cầm túi xách rách trong tay ném cho cô, mở cửa xe ngồi vào, anh chạy như bay.
Sau khi lái xe, anh không quản được ánh mắt mình, nhìn chiếc Ferrari với ánh sáng chói mắt, trong lòng vừa tức giận vừa ghen tỵ.
Giản Nhụy Ái mang theo mất mác nhìn đi vào trong xe, hết than lại thở, anh không thương mình, bọn họ đã chia tay, mấy lời nói làm đau lòng người ta, rõ ràng vẫn ở bên tai cô, anh có quyền gì mà tức giận, làm sao cứ hành hạ cô như thế.
"Hối hận sao?" Cụ Duệ Từng nhìn đôi oan gia, lẩm bẩm nói.
"Tôi mới không hối hận, tôi tuyệt đối không hối hận. . . . . ." Nói ra những lời này, lại không có mười phần khuyến khích, mình không hối hận à.
Cụ Duệ Tường mím môi không nói lời nào, vững vàng lái xe đi.
Xe lâm vào không khí an tĩnh, âm hưởng vi-ô-lông của Trung Tiểu thanh thoát, dịu dàng, mềm mại.
"Giản Nhụy Ái, sau khi ngồi lên xe hối hận đến không kịp rồi."
"Hối hận, tại sao phải hối hận?"
Cụ Duệ Tường nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn, nghiêm túc lái xe, anh biết Giản Nhụy Ái không thể giả bộ được: "Thay vì giả bộ không sao cả, sao không hỏi rõ ràng, Hạo, không phải là người không yêu cô, anh ta làm những chuyện này, là có nguyên nhân của anh ta."
Đúng vậy! Cô hối hận, Đơn Triết Hạo đi rồi cô mới hối hận: "Nguyên nhân, anh ấy có nguyên nhân gì? Anh ta và Lạc Tình Tình ở chung một chỗ, không phải là nguyên nhân tốt nhất sao."
/263
|