Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 81: Tình yêu của chúng ta không thay đổi về chất
/263
|
Giản Nhụy Ái nhìn Quyền Hàn đang tức điên, tất cả lời nói đến miệng lại hung tợn nuốt trở về. "Các người đừng nói nữa, tớ tin tưởng Hạo. Nhất định anh ấy có nguyên nhân. Hạo sẽ không phản bội tớ. Tớ tin tưởng tình yêu của chúng tớ. Anh ấy sẽ không thay đổi tâm, tình yêu của chúng tớ sẽ không thay đổi về chất ."
"Nhụy Ái." Quyền Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giản Nhụy Ái, không nghĩ tình cảm Giản Nhụy Ái dành cho Đơn Triết Hạo lại sâu nặng như thế. Coi như sự thật ngay ở trước mắt cô cũng không dám đi đối mặt mà cố gắng an ủi lòng mình.
Ba người ngồi bên ngoài quán cà phê, nghe tiếng cãi vả mát mắt. Khi họ tỉnh táo lại khách chung quanh đang chăm chú nhìn vào phản ứng của mọi người khiến các cô càng thêm ảm đạm.
Hôm sau, Giản Nhụy Ái đang ở quầy thu ngân đột nhiên bị một người áo đen kéo vào trong xe.
Miệng của cô bị dán băng keo, nghĩ sẽ kêu cứu lại không thể kêu được. Con ngươi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nhóm người xa lạ, ra sức giãy giụa .
Cảm giác xe đang khởi động, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê Nhân Ái, nhìn ngôi nhà quen thuộc mọi lúc một nhỏ, sợ hãi trong lòng càng gia tăng, hoảng loạn. . . . . . buồng tim chật chội.
Người da đen buông miếng băng keo bịch miệng cô xuống, Giản Nhụy Ái lấy lại được hô hấp, dùng sức hít sâu vài hớp không khí run rẩy hỏi "Các người là ai, nhanh buông tôi ra, các người muốn làm gì."
Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, không có bất cứ ai đáp lại câu hỏi của cô, hét lên: "Buông tôi ra. Tôi muốn xuống xe."
Cô cố gắng giãy giụa lại sợ giãy giụa sẽ khiến mình động thai. Cô bị hai người áo đen kẹp chặt căn bản là không thể động đậy. Tay khẩn trương nắm thành quả đấm, nhưng bên trong lại toát đầy mồ hôi lạnh.
Sau khi Giản Nhụy Ái giãy giụa nửa giờ, khiến miệng đắng lưỡi khô không có hơi sức giãy giụa nữa. Rốt cuộc xe cũng ngừng lại, và cô bị mang đến biệt thự.
Con ngươi sợ hãi liếc nhìn xung quanh, nhóm người giúp việc đang chạy ra đứng chung quanh cô.
Trong nháy mắt, cửa nhà đóng lại, chỉ còn lại vài người trong phòng.
Giản Nhụy Ái đang trong trạng thái chẳng biết gì cả bị mọi người đẩy vào một căn phòng đặc biệt.
Dưới tinh thần là mình có thể sẽ chết. Họ đem cô tạo thành một cầu thủ cầu lông.
Trên người mặc một chiếc áo thể thao trắng, bên dưới cũng là một chiếc váy cực ngắn, còn có một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng ở trên đầu.
Cái mũ vừa vặn, rất hợp với cô, xinh đẹp lại mang theo phần khả ái, giống như một cô gái được lột xác hoàn toàn.
Giản Nhụy Ái soi gương vài lần, trong lòng không hiểu, mang theo ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn những người giúp cô có được hình ảnh này. "Rốt cuộc thì các người là ai. Tại sao muốn tôi thành ra như vậy. Nhanh thả tôi đi."
Cô cho rằng mình sẽ không lấy được đáp án bởi họ giống như bị căm, chứ nhìn chằm chằm cô. Lắc đầu một cái ra dáng như mình không được phép nói.
Giản Nhụy Ái hết than lại thở biết hỏi tiếp cũng không có kết quả, nhìn thiết kế của căn phòng rồi nhóm người giúp việc. Có thể nghĩ, kẻ bắt cóc cô nhất định là người có tiền.
Nhưng cô chỉ là một đứa bé nhà nghèo, cũng không có kết giao với người có tiền duy chỉ có Đơn Triết Hạo, chẳng lẽ anh tốn sức để bắt cô sao?
Ngoại trừ chính anh ra thì không nghĩ ra người thứ hai. Lúc này cửa được mở ra, quả thật là Đơn Triết Hạo, thấy anh vẫn phong độ như ngày nào, anh bước đến trước mặt cô, trên mặt là nụ cười tà ác.
Đơn Triết Hạo không phải nên ở quê Lạc Tình Tình sao?. Tại sao lại xuất hiện ở biệt thự này rồi còn bắt cô ăn mặt như thế nữa. Cô khẽ nhíu mày mà hỏi: "Hạo, anh muốn làm gì."
"Không làm gì, chẳng lẽ mấy ngày không gặp anh. Cũng không nhớ anh rồi. Nhưng anh lại rất nhớ em." Trong mắt Đơn Triết Hạo là sự đau thương cùng nhớ nhung thâm tình, choàng tay qua ôm lấy Giản Nhụy Ái.
Mùi thơm nhàn nhạt để cho cô lưu luyến, quên đi tất cả mà nhắm mắt lại. Đã bao nhiêu đêm, anh đã không thể khắc chế nữa mà vội vã chạy đến gặp cô.
Thân thể Giản Nhụy Ái cứng đờ, hốc mắt tràn ngập nước mắt. Cô có cảm giác tất cả chỉ là mộng, trái tim dưới lồng ngực nhảy loạn, nhắc nhở cô đây không phải là mộng mà là sự thật.
"Hạo, anh trở về là tốt rồi. Em cho là. . . . . ."
"Cho rằng cái gì? Cho là anh sẽ cùng cô gái khác à." Đơn Triết Hạo buông cô ra, đôi mắt dịu dàng nhìn vào mắt cô. Bàn tay lau quanh hốc mắt phấn hồng tỉ mỉ và đau lòng. . . . . .
Đơn Triết Hạo như vậy khiến cho Giản Nhụy Ái hoảng sợ, cô cảm thấy dường như Đơn Triết Hạo có tâm sự, nhưng tâm sự gì thì cô không đoán ra!
Đơn Triết Hạo mím môi, thấy cô nản lòng, nản chí; nhìn phục trang thể thao được mặc trên người của cô khiến cô càng thêm đáng yêu. "Haizz, dáng dấp em xấu xí quá, mặc cái gì cũng xấu xí hết."
Giản Nhụy Ái bị anh kéo ra ngoài, cô không biết anh đang dự tính cái gì.
Tế bào toàn thân đều đang run rẩy, cô không đoán ra suy nghĩ của Đơn Triết Hạo. Đúng vậy, cô vĩnh viễn đều không đoán ra, cô cũng chẳng biết mình còn được ở trong lòng của anh không nữa.
Những hình ảnh trên tivi, một màn hạnh phúc kia hung hăng ghim vào trong lòng cô. Nhưng Giản Nhụy Ái không có dũng khí hỏi.
Ngồi trên xe hơi, thỉnh thoảng liếc nhìn Đơn Triết Hạo, nhìn gò má anh tuấn của anh, những lời nói đã đến miệng lại chẳng thể nói ra mà phải nuốt vào.
Họ đến một sân cỏ ngoài trời, sân cỏ mênh mông. Người đi trên sân cỏ đều cầm cây gậy đánh gôn còn có vài chiếc xe được lái trên bãi cỏ.
Có người lái xe đến trước mặt bọn họ. "Tổng giám đốc Đơn, tất cả đã được chuẩn bị xong."
"Ừ, tốt. Cám ơn." Đơn Triết Hạo leo lên xe, hướng về phía cô gái đang sửng người, quát: "Tiểu Nhụy, nhanh lên xe."
Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn người gọi mình. Cô đưa mặt mắt mê man nhìn Đơn Triết Hạo như người từ trên trời giáng xuống. Cô đang đợi câu giải thích của anh mà anh lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Đơn Triết Hạo như vậy đánh thức cô khỏi cõi mộng, tỉnh mộng, cô chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô bị Đơn Triết Hạo kéo lên xe, ngồi trên xe, nội tâm cô tràn đầy lo lắng.
Hai người đồng tâm hiệp lực đạp xe, đi đến bãi cỏ. Giản Nhụy Ái đạp xe trên lối đi bộ, loại xe này không giống với xe đạp thường ngày của cô.
Đơn Triết Hạo nhìn nụ cười trên mặt Giản Nhụy Ái. Ánh nắng chiếu xạ lên gương mặt của cô, da trắng noãn ẩn chút hồng phấn, khóe miệng không khỏi hất ra nụ cười: "Dùng sức đạp đều là anh đạp, em đang mơ tưởng lười biếng."
Giản Nhụy Ái dẫm lên vinh quang hi sinh, xe ngừng lại, cô nhảy xuống xe rồi, giương cánh tay ra hưởng thụ hương vị cỏ cây xen với bùn đất trên thảo nguyên rộng lớn. Cảm thụ mình giống như chú chim ưng đang bay lượn; vô ưu vô tư bay lượn giữa bầu trời.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái đang hạnh phúc, đem những gì đã chuẩn bị trước, hướng về phía Giản Nhụy Ái: "Tiểu Nhụy, cho em này."
Giản Nhụy Ái cầm cột bi trắng, thức thời lắc đầu một cái, đánh gôn vào lỗ cao, nhưng đây chỉ là những gì cô nhìn thấy trên tivi chứ chưa được chơi lần nào. Thấy Đơn Triết Hạo quắc mắt trừng mi mình chằm chằm. Cô khiếp đảm thả tròng mắt xuống.
Đơn Triết Hạo không muốn nổi giận, thấy nét mặt rụt rè của Giản Nhụy Ái, không quản được tính khí mình. Hướng về phía Giản Nhụy Ái, giận dữ hét: "Giản Nhụy Ái, anh sẽ không dạy em. Nếu không anh dẫn em đi ngắm gió. Cô gái ngu ngốc."
Anh cảm giác Giản Nhụy Ái vô cùng ngu ngốc, vô duyên vô cớ chọc giận bản thân, chỉ đến khi anh tức giận thì cô mới nghe lời. Nhìn cô quệt mồm giống như bị người ta khi dễ mà tức giận, để cho mình vừa tức vừa buồn cười.
Giản Nhụy Ái vô tội nhìn anh tức giận. Mấy ngày không gặp, đột nhiên xuất hiện liền ép cô đi đánh gôn. Đầu anh choáng rồi sao?.
"Hạo. Anh có chuyện gì, trực tiếp nói với em, giống như người từ cõi chết về, em rất không thoải mái." Giản Nhụy Ái hỏi.
"Nhụy Ái." Quyền Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giản Nhụy Ái, không nghĩ tình cảm Giản Nhụy Ái dành cho Đơn Triết Hạo lại sâu nặng như thế. Coi như sự thật ngay ở trước mắt cô cũng không dám đi đối mặt mà cố gắng an ủi lòng mình.
Ba người ngồi bên ngoài quán cà phê, nghe tiếng cãi vả mát mắt. Khi họ tỉnh táo lại khách chung quanh đang chăm chú nhìn vào phản ứng của mọi người khiến các cô càng thêm ảm đạm.
Hôm sau, Giản Nhụy Ái đang ở quầy thu ngân đột nhiên bị một người áo đen kéo vào trong xe.
Miệng của cô bị dán băng keo, nghĩ sẽ kêu cứu lại không thể kêu được. Con ngươi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nhóm người xa lạ, ra sức giãy giụa .
Cảm giác xe đang khởi động, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê Nhân Ái, nhìn ngôi nhà quen thuộc mọi lúc một nhỏ, sợ hãi trong lòng càng gia tăng, hoảng loạn. . . . . . buồng tim chật chội.
Người da đen buông miếng băng keo bịch miệng cô xuống, Giản Nhụy Ái lấy lại được hô hấp, dùng sức hít sâu vài hớp không khí run rẩy hỏi "Các người là ai, nhanh buông tôi ra, các người muốn làm gì."
Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, không có bất cứ ai đáp lại câu hỏi của cô, hét lên: "Buông tôi ra. Tôi muốn xuống xe."
Cô cố gắng giãy giụa lại sợ giãy giụa sẽ khiến mình động thai. Cô bị hai người áo đen kẹp chặt căn bản là không thể động đậy. Tay khẩn trương nắm thành quả đấm, nhưng bên trong lại toát đầy mồ hôi lạnh.
Sau khi Giản Nhụy Ái giãy giụa nửa giờ, khiến miệng đắng lưỡi khô không có hơi sức giãy giụa nữa. Rốt cuộc xe cũng ngừng lại, và cô bị mang đến biệt thự.
Con ngươi sợ hãi liếc nhìn xung quanh, nhóm người giúp việc đang chạy ra đứng chung quanh cô.
Trong nháy mắt, cửa nhà đóng lại, chỉ còn lại vài người trong phòng.
Giản Nhụy Ái đang trong trạng thái chẳng biết gì cả bị mọi người đẩy vào một căn phòng đặc biệt.
Dưới tinh thần là mình có thể sẽ chết. Họ đem cô tạo thành một cầu thủ cầu lông.
Trên người mặc một chiếc áo thể thao trắng, bên dưới cũng là một chiếc váy cực ngắn, còn có một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng ở trên đầu.
Cái mũ vừa vặn, rất hợp với cô, xinh đẹp lại mang theo phần khả ái, giống như một cô gái được lột xác hoàn toàn.
Giản Nhụy Ái soi gương vài lần, trong lòng không hiểu, mang theo ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn những người giúp cô có được hình ảnh này. "Rốt cuộc thì các người là ai. Tại sao muốn tôi thành ra như vậy. Nhanh thả tôi đi."
Cô cho rằng mình sẽ không lấy được đáp án bởi họ giống như bị căm, chứ nhìn chằm chằm cô. Lắc đầu một cái ra dáng như mình không được phép nói.
Giản Nhụy Ái hết than lại thở biết hỏi tiếp cũng không có kết quả, nhìn thiết kế của căn phòng rồi nhóm người giúp việc. Có thể nghĩ, kẻ bắt cóc cô nhất định là người có tiền.
Nhưng cô chỉ là một đứa bé nhà nghèo, cũng không có kết giao với người có tiền duy chỉ có Đơn Triết Hạo, chẳng lẽ anh tốn sức để bắt cô sao?
Ngoại trừ chính anh ra thì không nghĩ ra người thứ hai. Lúc này cửa được mở ra, quả thật là Đơn Triết Hạo, thấy anh vẫn phong độ như ngày nào, anh bước đến trước mặt cô, trên mặt là nụ cười tà ác.
Đơn Triết Hạo không phải nên ở quê Lạc Tình Tình sao?. Tại sao lại xuất hiện ở biệt thự này rồi còn bắt cô ăn mặt như thế nữa. Cô khẽ nhíu mày mà hỏi: "Hạo, anh muốn làm gì."
"Không làm gì, chẳng lẽ mấy ngày không gặp anh. Cũng không nhớ anh rồi. Nhưng anh lại rất nhớ em." Trong mắt Đơn Triết Hạo là sự đau thương cùng nhớ nhung thâm tình, choàng tay qua ôm lấy Giản Nhụy Ái.
Mùi thơm nhàn nhạt để cho cô lưu luyến, quên đi tất cả mà nhắm mắt lại. Đã bao nhiêu đêm, anh đã không thể khắc chế nữa mà vội vã chạy đến gặp cô.
Thân thể Giản Nhụy Ái cứng đờ, hốc mắt tràn ngập nước mắt. Cô có cảm giác tất cả chỉ là mộng, trái tim dưới lồng ngực nhảy loạn, nhắc nhở cô đây không phải là mộng mà là sự thật.
"Hạo, anh trở về là tốt rồi. Em cho là. . . . . ."
"Cho rằng cái gì? Cho là anh sẽ cùng cô gái khác à." Đơn Triết Hạo buông cô ra, đôi mắt dịu dàng nhìn vào mắt cô. Bàn tay lau quanh hốc mắt phấn hồng tỉ mỉ và đau lòng. . . . . .
Đơn Triết Hạo như vậy khiến cho Giản Nhụy Ái hoảng sợ, cô cảm thấy dường như Đơn Triết Hạo có tâm sự, nhưng tâm sự gì thì cô không đoán ra!
Đơn Triết Hạo mím môi, thấy cô nản lòng, nản chí; nhìn phục trang thể thao được mặc trên người của cô khiến cô càng thêm đáng yêu. "Haizz, dáng dấp em xấu xí quá, mặc cái gì cũng xấu xí hết."
Giản Nhụy Ái bị anh kéo ra ngoài, cô không biết anh đang dự tính cái gì.
Tế bào toàn thân đều đang run rẩy, cô không đoán ra suy nghĩ của Đơn Triết Hạo. Đúng vậy, cô vĩnh viễn đều không đoán ra, cô cũng chẳng biết mình còn được ở trong lòng của anh không nữa.
Những hình ảnh trên tivi, một màn hạnh phúc kia hung hăng ghim vào trong lòng cô. Nhưng Giản Nhụy Ái không có dũng khí hỏi.
Ngồi trên xe hơi, thỉnh thoảng liếc nhìn Đơn Triết Hạo, nhìn gò má anh tuấn của anh, những lời nói đã đến miệng lại chẳng thể nói ra mà phải nuốt vào.
Họ đến một sân cỏ ngoài trời, sân cỏ mênh mông. Người đi trên sân cỏ đều cầm cây gậy đánh gôn còn có vài chiếc xe được lái trên bãi cỏ.
Có người lái xe đến trước mặt bọn họ. "Tổng giám đốc Đơn, tất cả đã được chuẩn bị xong."
"Ừ, tốt. Cám ơn." Đơn Triết Hạo leo lên xe, hướng về phía cô gái đang sửng người, quát: "Tiểu Nhụy, nhanh lên xe."
Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn người gọi mình. Cô đưa mặt mắt mê man nhìn Đơn Triết Hạo như người từ trên trời giáng xuống. Cô đang đợi câu giải thích của anh mà anh lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Đơn Triết Hạo như vậy đánh thức cô khỏi cõi mộng, tỉnh mộng, cô chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô bị Đơn Triết Hạo kéo lên xe, ngồi trên xe, nội tâm cô tràn đầy lo lắng.
Hai người đồng tâm hiệp lực đạp xe, đi đến bãi cỏ. Giản Nhụy Ái đạp xe trên lối đi bộ, loại xe này không giống với xe đạp thường ngày của cô.
Đơn Triết Hạo nhìn nụ cười trên mặt Giản Nhụy Ái. Ánh nắng chiếu xạ lên gương mặt của cô, da trắng noãn ẩn chút hồng phấn, khóe miệng không khỏi hất ra nụ cười: "Dùng sức đạp đều là anh đạp, em đang mơ tưởng lười biếng."
Giản Nhụy Ái dẫm lên vinh quang hi sinh, xe ngừng lại, cô nhảy xuống xe rồi, giương cánh tay ra hưởng thụ hương vị cỏ cây xen với bùn đất trên thảo nguyên rộng lớn. Cảm thụ mình giống như chú chim ưng đang bay lượn; vô ưu vô tư bay lượn giữa bầu trời.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái đang hạnh phúc, đem những gì đã chuẩn bị trước, hướng về phía Giản Nhụy Ái: "Tiểu Nhụy, cho em này."
Giản Nhụy Ái cầm cột bi trắng, thức thời lắc đầu một cái, đánh gôn vào lỗ cao, nhưng đây chỉ là những gì cô nhìn thấy trên tivi chứ chưa được chơi lần nào. Thấy Đơn Triết Hạo quắc mắt trừng mi mình chằm chằm. Cô khiếp đảm thả tròng mắt xuống.
Đơn Triết Hạo không muốn nổi giận, thấy nét mặt rụt rè của Giản Nhụy Ái, không quản được tính khí mình. Hướng về phía Giản Nhụy Ái, giận dữ hét: "Giản Nhụy Ái, anh sẽ không dạy em. Nếu không anh dẫn em đi ngắm gió. Cô gái ngu ngốc."
Anh cảm giác Giản Nhụy Ái vô cùng ngu ngốc, vô duyên vô cớ chọc giận bản thân, chỉ đến khi anh tức giận thì cô mới nghe lời. Nhìn cô quệt mồm giống như bị người ta khi dễ mà tức giận, để cho mình vừa tức vừa buồn cười.
Giản Nhụy Ái vô tội nhìn anh tức giận. Mấy ngày không gặp, đột nhiên xuất hiện liền ép cô đi đánh gôn. Đầu anh choáng rồi sao?.
"Hạo. Anh có chuyện gì, trực tiếp nói với em, giống như người từ cõi chết về, em rất không thoải mái." Giản Nhụy Ái hỏi.
/263
|