Đơn Triết Hạo không thèm nghe lời cô nói, tốc độ lái xe càng chạy càng nhanh, thân thể Giản Nhụy Ái lay động mấy cái, cảm giác tốc độ xe tăng nhanh, sợ xanh mắt, thét chói tai mấy tiếng, vội nắm tay lại.
Đông – Tây – Nam – Bắc trở nên mơ hồ, chỉ nghe trái tim phập phồng muốn rơi ra, cái tên Đơn Triết Hạo này chắc chắn là cố ý.
Thời điểm trái tim của cô sắp nhảy ra, rốt cuộc đã đến một toà nhà xa hoa.
Giản Thụy Ái như thể đang chạy trốn, vội vàng xuống xe, hướng về phía Đơn Triết Hạo đang cười hả hê, quát: “Đơn Triết Hạo, anh nổi điên cái gì vậy, anh không phải là một công dân tốt, phải biết tuân thủ quy tắc giao thông, anh chạy xe như tàu siêu tốc thế, sẽ bị tịch thu giấy phép đó!”
“Em đang quan tâm anh sao?” Đơn Triết Hạo cười tươi nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái không hảo tâm liếc anh, lắp bắp nói: “Tôi mới không có!”.
Đơn Triết Hạo ngoài miệng cười thật tươi, dắt tay của cô đi vào bên trong tòa nhà.
Điện thoại di động trong túi Giản Thụy Ái vang lên, cô liếc nhìn Đơn Triết Hạo một cái, sau đó lén lút nhận điện thoại: “A lô, anh Quyền Hàn, thật xin lỗi, em có chút việc, tối em mới có thể về, không có chuyện gì, anh không cần lo lắng. Được, em sẽ chú ý an toàn, anh Quyền Hàn có gì đợi em về nói tiếp!”
Mới vừa cúp điện thoại, đã nhìn thấy hai mặt âm trầm của Đơn Triết Hạo, nhìn ra anh vô cùng khó chịu: “Anh Quyền Hàn gì đó, cô không thể rời xa anh ta sao?”
Khi Đơn Triết Hạo hỏi những lời này, hận không tự cắt đứt đầu lưỡi mình, cái này cũng chứng minh anh ta cùng Giản Nhụy Ái luôn phải ở chung một chỗ.
Giản Nhụy Ái khẽ ngẩn người, cô không biết anh đang nghĩ gì? Cô sợ mình giải thích không rõ ràng, trong lòng anh sẽ càng ghét anh Quyền Hàn của cô nhiều hơn, tại sao mỗi khi nghe tới tên Quyền Hàn thì anh lại như thế?”
“Tôi không có, Quyền Hàn là anh tôi… Anh ấy quan tâm tôi….. Tôi…..” Cô ấp úng.
Đơn Triết Hạo nghe cô giải thích đứt quãng, có chút phiền não ngắt lời cô: “Cô không cần giải thích, tôi không muốn nghe”. Anh sợ Giản Nhụy Ái cảm thấy anh quan tâm cô. “Tôi nghe giọng cô nói chuyện điện thoại vô cùng mập mờ, mới suy đoán lung tung, nhanh lên một chút, bụng của tôi đói sắp chết rồi.”
Giản Nhụy Ái nhìn bóng lưng anh rời đi, vội vàng đuổi theo, giọng nói của anh tùy thời mà thay đổi, nhất cử nhất động thật khó đoán, tự dưng dịu dàng tự dưng nổi giận, cẩn thận bể tim mà chết đó.
Chỉ chốc lát sau, thịt bò bít tết và rượu đỏ liền được đưa lên, cộng thêm tiếng đàn Violin vô cùng tuyệt vời.
Nhưng lực chú ý của cô chỉ có miếng thịt bò ngon lành trước mặt, không nhịn được liếm môi một cái, thức ăn ngon có thể làm cho người ta quên đi ưu phiền, sung sướng đến lạ!
“Cảm giác đồ ăn thực ngon, ăn vào trong miệng, không biết mùi vị như thế nào?” Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm miếng thịt bò bít tết, liếm môi một cái, hai mặt ngập tràn thỏa mãn, đang nhìn anh, liền chẳng thèm quan tâm đến xung quanh.
Đơn Triết Hạo bị vẻ đói bụng của cô làm cho buồn cười, anh sống đến thời điểm này chưa từng gặp ai như cô, gặp đồ ăn như mèo gặp mỡ, không ngần ngại như kẻ đói bụng lâu năm.
Nếu là Lạc Tình Tình, đối với thức ăn rất bắt bẻ, gì mà nhiều mỡ, không muốn động tới, Đơn Triết Hạo lắc đầu một cái, đột nhiên nhìn cô gái kia.
Anh bất đắc dĩ lên tiếng: “Cô ăn đi, ăn ngay sẽ biết. Hỏi nhảm làm gì?”
Giản Nhụy Ái không vui quệt mồm, sự hưng phấn bị Đơn Triết Hạo giội nước lã, nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến mĩ vị của cô, không thể chờ đợi liền cầm dao đĩa lên bắt đầu thưởng thức, rượu đỏ ăn với thịt bò bít tết, chính là món ngon nhất thế gian, đắm chìm trong món ngon chẳng kiềm chế gương mặt đang vẽ ra nụ cười hạnh phúc.
Đơn Triết Hạo không động dao, giật mình nhìn Giản Nhụy Ái không chú ý đến vẻ thục nữ, cắt miếng thịt bò ra ăn ngon lành, đúng là khiến anh mở rộng tầm mắt mà.
Nói đi nói lại, bình thường khi Giản Nhụy Ái nói chuyện với chị em ở tiệm, cũng không có giữ hình tượng khép nép. Anh không còn biết mùi vị gì, để dao xuống, bưng ly rượu đỏ lên uống một ngụm.
Thời điểm Giản Nhụy Ái xử lý xong miếng thịt bò, liền ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo đang uống rượu, nghi vấn nhìn miếng thịt bò vẫn còn trong đĩa của anh, dường như chưa sứt mẻ miếng nào, không thể tưởng tượng nổi hỏi anh: “Sao anh lại không ăn?”
“Thật là chưa từng thấy phụ nữ nào ghê ghớm như thế, chẳng có phụ nữ nào chỉ vì miếng ăn mà đánh mất hình tượng của mình cả?” Đơn Triết Hạo nhìn miệng dính đầy nước thịt bò của cô, anh lặng lẽ thừa nhận mình là người thích sạch sẽ.
“Chỉ những người giàu có mới cố giữ hình tượng của mình, có nó để làm gì? Hình tượng có thể làm cơm ăn sao? Nếu như thế tôi tin mình đã chết đói tám mươi lần rồi, quan tâm chi đến cái lễ nghi phiền phức đó. Với tôi hình tượng là phù du. Vậy nên với tôi đó là lý luận rắm chó không kêu.” Giản Nhụy Ái cầm khăn giấy lên, thô lỗ xoa xoa miệng mình.
Đơn Triết Hạo cau mày nghe lý luận rắm chó không kêu. Khi cô nói chuyện có chút kích động, nước miếng chung quanh phun ra, khiến sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, cô gái trước mặt không chỉ ngu ngốc mà còn thiếu não quý tộc: “Tôi chưa có đói bụng.”
Giản Nhụy Ái không thể tin vào lỗ tai, thịt bò bít tết ngon như thế, anh lại nói không đói bụng, người đeo vàng đội bạc với người bình thường thật khác nhau, quá phô trương, quá lãng phí, đưa tay cầm đĩa thịt bò bít tết trước mặt anh lên.
“Các anh đều là những người giàu có, không biết chịu khổ, thịt bò bít tết ngon như thế nào, anh còn ghét bỏ, đừng ăn nữa, tôi giúp anh ăn nó….”
Còn không có đợi Giản Nhụy Ái nói hết lời nói, tay cô đã bị đánh rớt, thịt bò bít tế không sứt mẻ rơi xuống trước mặt Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo cau mày nói: “Không có khẩu vị! Nhìn thấy cô ăn như hổ đói làm cho người ta ghê tởm, không đói bụng, cầu xin cô sau này đừng ngồi ăn cơm gần tôi, giống như tám đời chưa được ăn qua thịt bò bít tế vậy!”
Giản Nhụy Ái nghe Đơn Triết Hạo nói thế, ánh mắt không khỏi mờ đi, hạ bắt xuống, nhìn bàn ăn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Khi tôi năm tuổi, cha mẹ đã qua đời, khi đó ở cô nhi viện, ba bữa cơm ấm no cũng là hạnh phúc rồi, căn bản không có cơ hội ăn hết thịt bò bít tết.
Trưởng thành, không có trình độ học vấn, không có kinh nghiệm, không tìm được công việc tốt, liền ở lại tiệm của anh Quyền Hàn giúp một tay, anh Quyền Hàn, từ nhỏ chăm sóc tôi, quán cà phê buôn bán cũng không được khá lắm, căn bản cũng không có đủ tiền xoay, làm gì có tiền đến những nơi xa xỉ như thế này để ăn cơm! Đến nơi này ăn một bữa, có thể sẽ phải nhịn một tháng.”
Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt lúng túng nhìn Giản Nhụy Ái, gọi nhân viên phục vụ tới: “Đem tất cả đồ ăn ngon của quán ra đây, mọi thứ đều làm một phần.”
“Không cần…..” Giản Nhụy Ái không ngờ Đơn Triết Hạo sẽ hành động như thế.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn bày chất đầy thức ăn, các món điểm tâm ngọt, trái cây, tất cả đều có, còn có các loại bánh ngọt, nhìn thức ăn ngon trải khắp bàn, làm cho ánh mắt cô bừng sáng lên: “Những thứ này đều là cho tôi sao?”
Đơn Triết Hạo nhìn bộ mặt rực rỡ của Giản Nhụy Ái, thức ăn đơn giản lại làm cô thỏa mãn như thế, trong mắt chớp vài vì sao, anh giống như Tiên giúp cố thực hiện điều ước, ngoài miệng nâng lên nụ cười.
Nhưng cũng không nói lý như cũ, giọng nói cường tráng, cố giả bộ khinh bỉ nói: “Nếu như không muốn ăn, cũng có thể ném đi!”
“Không được, anh không biết như thế rất lãng phí sao? Người nông dân làm ruộng không dễ dàng.” Giản Nhụy Ái thiếu chút nữa đem thơ Đường ra giảng đạo rồi, chỉ sợ Đơn Triết Hạo đem thức ăn bỏ chạy.
Cô cảm giác mình sắp chết, hạnh phúc căng hết cỡ, môi nhỏ hài lòng liếm một cái, vỗ vỗ bụng, cuối cùng đem ba bàn bánh ngọt, năm bàn trái cây tiêu diệt hết sạch, không nhịn được nấc cục một cái, lấy mu bàn tay lau miệng, lộ ra nụ cười hài lòng.
Đơn Triết Hạo cau mày, lắc đầu một cái, cầm lấy khăn giấy đưa cho cô, chưa từng gặp qua cô gái nào tham ăn lại mất vệ sinh như thế: “Lau sạch sẽ rồi, ăn xong thì đi thôi!”
/263
|