Anh đứng ở ngoài cửa, y phục đã chỉnh tề. Anh đưa cho cô một cái túi.
Bên trong là quần áo.
Cô vừa định nói lời cảm ơn, thì di động của anh vang lên, anh xoay người đi nghe điện thoại.
.. Ngay cả nội y anh cũng chuẩn bị cho cô .. thậm chí còn vừa như in.
Cô thay xong quần áo, bước ra ngoài thì đã thấy anh đứng bên cửa sổ hút thuốc lá. Anh ta mặc trên người một bộ tây trang cắt may thủ công, càng tôn thêm dáng người cao lớn, lôi cuốn.
Người đàn ông này, nhìn rất đẹp nha, cô lại nuốt nước miếng.
Tôi .. anh .. ngài ...... Nên xưng hô với anh ta thế nào đây? Cô không biết nói thế nào, trước kia lời dạo đầu thế nào sao giờ này lại quên?
Cố Phong Thành xoay người trở lại.
Chuyện tối hôm qua, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cô nhắm mắt nói.
Anh khẽ mím môi, đáy mắt sâu thẳm nhìn cô.
Đồ cá nhân của tôi bị rơi. Cô cẩn thận giải thích: Nhưng anh yên tâm, tiền tôi sẽ trả.
Lại bị cô trả giá rồi.
Cố tiên sinh cảm giác như có hàng vạn con ngựa chạy qua người mình, cảm giác này, thực sự phá hỏng hết mọi thứ.
Anh yên tâm, giá cả sẽ không ít hơn đêm hôm trước. Thấy sắc mặt anh âm u khó đoán, Tống Khinh Ca lập tức bổ sung. Nhìn qua gian phòng kia, cũng rất tiện nghi: Giá thuê phòng này, chi phí cũng để tôi. Còn những y phục này anh mua giúp tôi, tôi cũng sẽ thanh toán đủ tiền cho anh.
Tính toán rõ ràng vậy sao?
Cô miễn cưỡng cười cười: Nên rõ ràng, nên rõ ràng.
Lần trước không phải cô chê tôi phụ vụ không tốt sao? Anh ta ngước mắt: Tối hôm qua, coi như tôi miễn phí cho cô. Cô lợi hại, anh so với cô còn lợi hại hơn.
Tống Khinh Ca hơi thất thần: Không cần, không cần. Làm ăn mà. Tiền hàng thanh toán xong, tôi không quen thiếu nợ.
Anh đi đến gần cô, từ trên cao nhìn xuống: Này .. Tống tiểu thư, tôi hôm qua phục vụ như vậy, cô có hài lòng không?
Hài lòng, hài lòng. Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Chuyện quái gì thế nhỉ? Trước mặt anh sao cô lại luôn lúng túng, mất mặt như vậy? Không, tôi không có ý kia ..
Rốt cuộc là hài lòng hay không hài lòng? Anh nghiền ngẫm nhìn cô: Nếu như không hài lòng, tôi tặng cô thêm một lần nữa? Nhìn mặt cô ửng đỏ đến tận mang tai. Cô gái này, động chút là đỏ mặt nhưng rất là mạnh miệng. Nhưng mà, sao thể trở thành đối thủ của anh được?
Không cần, không cần, thật không cần. Cô hoàn toàn thua anh: Tôi đối với chuyện kia yêu cầu không cao.
Nhưng mà, nếu như cô không đánh giá đúng khả năng phục vụ của tôi. Anh giả bộ khó nói: tôi sẽ không phát hiện được khuyết điểm của mình, sau này kỹ thuật trên phương diện này sẽ rất khó tiến bộ.
Ách. Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Cô vốn muốn phủi bỏ mối quan hệ này, thế nào lại cùng anh phân tích sâu thêm thế này? Tính toán một chút, anh dù sao cũng là người cứu cô. Thôi, không so đo nữa, vì vậy cô liền đổi chủ đề: Tiên sinh, tôi có thể mượn điện thoại của anh dùng một chút? Túi xách của cô bị rơi ở Ngân Hà Cửu Thiên tối qua rồi. Hiện tại, trên người không có đồng nào, phải gọi người đến đón cô.
/1870
|