Cô che lấy ngực mình, kịch liệt ho khan. Sau đó, lập tức cảm nhận cơ thể nóng lên. Nóng khó tả. Một khát vọng bất thình lình nổi lên.
Tả Mạc nhìn khuôn mặt đã rực hồng vì rượu kia. Trong mắt lờ mờ, vẩn đục nhiều tia nổi lên: Đồ đàn bà hạ tiện. Vì không để cô phản kháng, hắn biến thái liên tục cho cô mấy bạt tai.
Tống Khinh Ca mặt vừa hồng, vừa sưng. Biết lực mình chẳng thể chống lại hắn, cô cực kỳ tuyệt vọng, nước mắt dâng lên khóe mắt.
Tả Mạc đang vô cùng gấp gáp muốn cởi bỏ quần áo của cô, thì nghe thấy một tiếng rầm , cửa phòng bar mở ra.
Tả thiếu, không hay rồi, mẹ của ngài xảy ra chuyện.
Tả Mạc khuôn mặt biến sắc, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đè lên người cô: Mẹ tao làm sao?
Người nhà gọi điện đến, nói là phu nhân bị té xỉu.
Tả Mạc không tình nguyện nhưng vẫn phải từ trên người cô bò xuống: Đã đưa đến bệnh viện chưa?
Gọi 120, nhưng xe cấp cứu chưa đến ..
Tả Mạc tháo hẳn thắt lưng, vốn đã bị lới ra, nhanh như chớp vung tới: Đồ ngu, xe không đến mà cũng không biết tự đưa đi sao? Hắn vội vã, nhìn cũng không nhìn Tống Khinh Ca một cái, lập tức bước chân đi.
Thực phải cảm ơn vài cái tát vừa rồi của Tả Mạc vì đã giúp cho Tống Khinh Ca lấy lại được chút ý thức. Hắn vừa rời đi, cô lập tức lảo đảo muốn đứng lên, nhưng người vẫn mềm nhũn. Cô cắn răng, lật người, lăn xuống ghế salon, vùng vẫy một hồi, mồ hôi túa ra lạnh lạnh, cuối cùng cũng đứng được lên.
Thân thể cô lảo đảo như muốn ngã, bước đi cực kỳ khó khăn, nhưng ý nghĩ chạy trốn chẳng ngừng thôi thúc cô.
Ra đến hành lang mờ mờ tối, cô men theo vách tường bước đi, bản thân hiện tại không có lấy một chút sức lực nào, nếu như bị người của Tả Mạc phát hiện ..
La Thế Sâm
May sao, hiện tại hắn cách cô tương đối gần.
Tống Khinh Ca từ từ dịch bước, đi tới phòng bar kia, đang định đẩy cửa thì không ngờ cửa lại mở ra, gương mặt xinh đẹp của Đổng Tùng San lập tức đập vào mắt.
/1870
|