Trời tờ mờ sáng, ánh sáng lấp ló, mới sáng sớm xe ngựa đã đi lại như nước trong khắp hang cùng ngõ hẻm của thành Triệu Ấp, cho thấy cảnh sắc phồn hoa của đô thành này, chỉ có những đường cái lớn nơi tọa lạc của các sở dịch nha môn là vô cùng tĩnh mịch do được bảo vệ nghiêm ngặt, ngoài binh lính đi tuần mỗi canh giờ lại đi qua phố ra, hầu như không có bóng người nào khác.
Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ xíu, xuyên qua bình minh, vội vàng lao tới. Thân hình mềm mại, bộ lông màu trắng muốt được ngụy trang bằng bùn đất trộn với sương trên cây trên hoa, bốn cái chân nhỏ men chân tường không tiếng động, tránh được ánh mắt của binh lính đi tuần, đôi mắt mở to tìm kiếm Đại lý tự.
Mục tiêu của con vật nhỏ xíu đó chính là Đại lý tự.
Không cần nói nhiều bóng dáng đó chính là Linh Nhi ngốc nghếch.
Phàm những người càng tâm tư đơn thuần, vào những lúc quan trọng mặc dù không túc trí đa mưu như những người thông minh nhanh nhẹn khác, nhưng lòng hướng về mục tiêu của họ, khi đã bùng phát rất đáng sợ.
Đầu tiên là hiện nguyên hình trước mặt cư dân thành Phi Hồ, sau đó lại cao giọng đối đáp với đám đạo nhân đáng sợ trên Thiên Nhạc sơn, mặc dù cũng đã được Thu Quan Vân và Ngụy Di Phương mớm lời trước đó, nhưng sự dũng cảm ấy là xuất phát từ việc kiên định bảo vệ người mình yêu thương.
“Linh Nhi, tẩu không phải sợ đám đạo sĩ đó, chỉ như thế mới có thể bảo vệ được ca ca của tẩu. Tẩu không muốn lúc nào cũng để ca ca bảo vệ mà cũng muốn bảo vệ ca ca chứ đúng không?” Thu Quan Vân đã nói như thế.
Những lời đó, đã kích động trái tim dũng cảm mạnh mẽ ẩn giấu trong cơ thể nàng, nên mới có màn diễn xuất đầy ngoạn mục như vậy trước cửa phủ thành chủ.
Và lần bỏ trốn ra ngoài cung này, cũng là nhờ những lời nói đó của Thu Quan Vân cổ vũ, hành động khéo léo từng bước từng bước một, cũng xuất sắc chẳng kém gì những kẻ nhanh nhẹn thông minh khác.
Vì Linh Nhi muốn bảo vệ ca ca.
Trong khóm hoa, nàng đã nghe rất rõ những lời mà hoàng hậu cùng thái tử nói, khi ấy chỉ duy nhất có suy nghĩ này lọt vào đầu nàng, đồng thời nàng hiểu rất rõ ràng, nếu nàng nhảy ra và cầu xin họ đưa mình đi tìm ca ca, không những họ không đồng ý, mà còn bị hoàng hậu và thái tử giám sát chặt, không thể tìm cách thoát thân. Thế là, nàng quay lại phòng, ngoan ngoãn chờ cung nữ hầu hạ đi ngủ. Cho đến tận nửa đêm, thấy xung quanh im ắng không có ai, nàng mới dùng thuật di thân do đại ca truyền thụ để ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, hóa thành thân hồ, tìm khắp mọi ngóc ngách đường ra khỏi cung, qua một đêm trinh thám, cuối cùng nàng đã tìm được đường ra.
Nha môn Đại lý tự.
Trước kia, dưới sự bảo vệ của Thu Hàn Nguyệt, Linh Nhi chẳng bao giờ cần phải hỏi gì, cũng không cần phải bận tâm điều gì, chỉ cần làm một tiểu phu nhân vui vẻ xinh đẹp của hắn là được. Nhưng một khi ý thức được việc ca ca cũng cần mình giúp đỡ, một khi sự kiên cường dũng cảm trong người ã bị kích thích, trái tim thuần khiết cũng có thể trở nên mẫn cảm. Nàng hoàn toàn không biết Đại lý tự ở đâu, nhưng trước lúc đi ngủ có nói chuyện phiếm với cung nô, đã hỏi dò được. Hồ ly rất mẫn cảm với phương hướng, ra khỏi cung, nàng chạy thẳng về phía bắc, không lâu sau đã đến đường lớn Dục Nghiêm, cuối cùng cũng đã nhìn thấy tấm biển đề tên “Đại lý tự nha môn” hiện ra trong ánh sáng mờ ảo của bình minh.
Ca ca ở trong đó, phải làm thế nào mới có thể vào thăm ca ca?
Linh Nhi đi loanh quanh trong con ngõ nhỏ đối diện với cổng Đại lý tự, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, cho đến khi mặt trời lên cao, cửa nha môn đối diện mới được ánh nắng chiếu rõ ràng; Một đôi vợ chồng nông dân từ xa đến thăm cậu con trai vô tình vướng vào vụ án lớn của triều đình, miệng cầu khẩn xin xỏ mãi cuối cùng cũng được cho vào.
Lúc này, đôi mắt đẹp trên khuôn mặt nhăn nhó khổ sở của Linh Nhi bỗng sáng lên, nhìn quanh quất, lập tức hóa thân thành người, bước về phía nha môn, muốn cầu xin người ta cho gặp mặt ca ca một lần.
“Tiểu cô nương, cô nương muốn cứu chồng mình ư?” Phía sau vang lên một giọng nói ấm áp.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, Linh Nhi phu nhân không có trong đình.”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, không thấy Linh Nhi phu nhân đâu.”
“Bẩm hoàng hậu nương nương…”
Sáng sớm nay, cung nữ thét lên kinh hoàng, tin tức Linh Nhi mất tích bỗng chốc lan nhanh. Lương hậu ban đầu chỉ cho rằng tiểu nha đầu ham chơi, lại ra góc vườn nào đó vờn hoa đuổi bướm, nên sai người đi tìm, cho tới khi mọi người quay về báo cáo kết quả, Lương hậu mới bắt đầu thấy có gì đó không ổn ở đây.
“Ngọc Nhị, Linh Nhi phu nhân luôn do ngươi chăm sóc, sáng sớm phu nhân đi đâu chơi, tối qua không tiết lộ cho ngươi biết sao?”
Ngọc Nhị đang lo lắng vì sự tắc trách của mình nghe Lương hậu hỏi quỳ xuống bẩm báo: “Hôm qua hoàng hậu lệnh cho nô tỳ đưa Linh Nhi phu nhân về cung nghỉ ngơi, sau khi tỉnh dậy mặc dù phu nhân nhất định đòi đi tìm hoàng hậu nương nương nhưng nô tỳ đuổi theo được nửa đường, thì thấy Linh Nhi phu nhân đang quay về, sau khi về cung tắm rửa bèn lên giường đi ngủ, hoàn toàn không nhắc gì tới việc đi chơi.”
“… Ngươi nói đã từng tỉnh dậy, đi tìm bổn cung?” Lương hậu giật mình.
“Vâng.”
Lương hậu chau mày, trong lòng có cảm giác bất an: “Ngươi thấy Linh Nhi phu nhân tìm đến Tiềm Phương đình.”
“… Nô tỳ không theo kịp Linh Nhi phu nhân.” Ngọc Nhị lý nhí, “Linh Nhi phu nhân nói đi là đi, nô tỳ đuổi ra tới bên ngoài đã không thấy bóng dáng phu nhân đâu nữa… nhưng Linh Nhi phu nhân đã quay về rất nhanh, có lẽ chưa tới Tiềm Phương đình…”
“Sau khi phu nhân quay về, có nói gì không?”
“Không nói gì… ồ, trước khi ngủ, phu nhân có hỏi nô tỳ con đường nào náo nhiệt nhất trong thành Triệu Ấp, con đường nào uy phong nhất, con đường nào vui nhất, nhưng… phu nhân không thể ra khỏi cung, những câu hỏi đó…”
“Ngươi trả lời thế nào?”
“Nô tỳ cho phu nhân biết, con đường náo nhiệt nhất là đường Phúc Soạn, đường uy phong nhất là Chu Tước, đường nhiều thứ chơi nhất là Thái Y… phu nhân còn hỏi nguyên nhân, nô tỳ… đã trả lời…”
“Trong câu trả lời của ngươi, có nhắc đến nha môn Đại lý tự không?”
“Vâng…”
Hỏng rồi, Lương hậu đứng bật dậy, “Mau truyền lệnh của bổn cung, hôm nay sau khi thái tử tan triều, lập tức tới Ý An cung kiến giá!”
Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ xíu, xuyên qua bình minh, vội vàng lao tới. Thân hình mềm mại, bộ lông màu trắng muốt được ngụy trang bằng bùn đất trộn với sương trên cây trên hoa, bốn cái chân nhỏ men chân tường không tiếng động, tránh được ánh mắt của binh lính đi tuần, đôi mắt mở to tìm kiếm Đại lý tự.
Mục tiêu của con vật nhỏ xíu đó chính là Đại lý tự.
Không cần nói nhiều bóng dáng đó chính là Linh Nhi ngốc nghếch.
Phàm những người càng tâm tư đơn thuần, vào những lúc quan trọng mặc dù không túc trí đa mưu như những người thông minh nhanh nhẹn khác, nhưng lòng hướng về mục tiêu của họ, khi đã bùng phát rất đáng sợ.
Đầu tiên là hiện nguyên hình trước mặt cư dân thành Phi Hồ, sau đó lại cao giọng đối đáp với đám đạo nhân đáng sợ trên Thiên Nhạc sơn, mặc dù cũng đã được Thu Quan Vân và Ngụy Di Phương mớm lời trước đó, nhưng sự dũng cảm ấy là xuất phát từ việc kiên định bảo vệ người mình yêu thương.
“Linh Nhi, tẩu không phải sợ đám đạo sĩ đó, chỉ như thế mới có thể bảo vệ được ca ca của tẩu. Tẩu không muốn lúc nào cũng để ca ca bảo vệ mà cũng muốn bảo vệ ca ca chứ đúng không?” Thu Quan Vân đã nói như thế.
Những lời đó, đã kích động trái tim dũng cảm mạnh mẽ ẩn giấu trong cơ thể nàng, nên mới có màn diễn xuất đầy ngoạn mục như vậy trước cửa phủ thành chủ.
Và lần bỏ trốn ra ngoài cung này, cũng là nhờ những lời nói đó của Thu Quan Vân cổ vũ, hành động khéo léo từng bước từng bước một, cũng xuất sắc chẳng kém gì những kẻ nhanh nhẹn thông minh khác.
Vì Linh Nhi muốn bảo vệ ca ca.
Trong khóm hoa, nàng đã nghe rất rõ những lời mà hoàng hậu cùng thái tử nói, khi ấy chỉ duy nhất có suy nghĩ này lọt vào đầu nàng, đồng thời nàng hiểu rất rõ ràng, nếu nàng nhảy ra và cầu xin họ đưa mình đi tìm ca ca, không những họ không đồng ý, mà còn bị hoàng hậu và thái tử giám sát chặt, không thể tìm cách thoát thân. Thế là, nàng quay lại phòng, ngoan ngoãn chờ cung nữ hầu hạ đi ngủ. Cho đến tận nửa đêm, thấy xung quanh im ắng không có ai, nàng mới dùng thuật di thân do đại ca truyền thụ để ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, hóa thành thân hồ, tìm khắp mọi ngóc ngách đường ra khỏi cung, qua một đêm trinh thám, cuối cùng nàng đã tìm được đường ra.
Nha môn Đại lý tự.
Trước kia, dưới sự bảo vệ của Thu Hàn Nguyệt, Linh Nhi chẳng bao giờ cần phải hỏi gì, cũng không cần phải bận tâm điều gì, chỉ cần làm một tiểu phu nhân vui vẻ xinh đẹp của hắn là được. Nhưng một khi ý thức được việc ca ca cũng cần mình giúp đỡ, một khi sự kiên cường dũng cảm trong người ã bị kích thích, trái tim thuần khiết cũng có thể trở nên mẫn cảm. Nàng hoàn toàn không biết Đại lý tự ở đâu, nhưng trước lúc đi ngủ có nói chuyện phiếm với cung nô, đã hỏi dò được. Hồ ly rất mẫn cảm với phương hướng, ra khỏi cung, nàng chạy thẳng về phía bắc, không lâu sau đã đến đường lớn Dục Nghiêm, cuối cùng cũng đã nhìn thấy tấm biển đề tên “Đại lý tự nha môn” hiện ra trong ánh sáng mờ ảo của bình minh.
Ca ca ở trong đó, phải làm thế nào mới có thể vào thăm ca ca?
Linh Nhi đi loanh quanh trong con ngõ nhỏ đối diện với cổng Đại lý tự, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, cho đến khi mặt trời lên cao, cửa nha môn đối diện mới được ánh nắng chiếu rõ ràng; Một đôi vợ chồng nông dân từ xa đến thăm cậu con trai vô tình vướng vào vụ án lớn của triều đình, miệng cầu khẩn xin xỏ mãi cuối cùng cũng được cho vào.
Lúc này, đôi mắt đẹp trên khuôn mặt nhăn nhó khổ sở của Linh Nhi bỗng sáng lên, nhìn quanh quất, lập tức hóa thân thành người, bước về phía nha môn, muốn cầu xin người ta cho gặp mặt ca ca một lần.
“Tiểu cô nương, cô nương muốn cứu chồng mình ư?” Phía sau vang lên một giọng nói ấm áp.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, Linh Nhi phu nhân không có trong đình.”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, không thấy Linh Nhi phu nhân đâu.”
“Bẩm hoàng hậu nương nương…”
Sáng sớm nay, cung nữ thét lên kinh hoàng, tin tức Linh Nhi mất tích bỗng chốc lan nhanh. Lương hậu ban đầu chỉ cho rằng tiểu nha đầu ham chơi, lại ra góc vườn nào đó vờn hoa đuổi bướm, nên sai người đi tìm, cho tới khi mọi người quay về báo cáo kết quả, Lương hậu mới bắt đầu thấy có gì đó không ổn ở đây.
“Ngọc Nhị, Linh Nhi phu nhân luôn do ngươi chăm sóc, sáng sớm phu nhân đi đâu chơi, tối qua không tiết lộ cho ngươi biết sao?”
Ngọc Nhị đang lo lắng vì sự tắc trách của mình nghe Lương hậu hỏi quỳ xuống bẩm báo: “Hôm qua hoàng hậu lệnh cho nô tỳ đưa Linh Nhi phu nhân về cung nghỉ ngơi, sau khi tỉnh dậy mặc dù phu nhân nhất định đòi đi tìm hoàng hậu nương nương nhưng nô tỳ đuổi theo được nửa đường, thì thấy Linh Nhi phu nhân đang quay về, sau khi về cung tắm rửa bèn lên giường đi ngủ, hoàn toàn không nhắc gì tới việc đi chơi.”
“… Ngươi nói đã từng tỉnh dậy, đi tìm bổn cung?” Lương hậu giật mình.
“Vâng.”
Lương hậu chau mày, trong lòng có cảm giác bất an: “Ngươi thấy Linh Nhi phu nhân tìm đến Tiềm Phương đình.”
“… Nô tỳ không theo kịp Linh Nhi phu nhân.” Ngọc Nhị lý nhí, “Linh Nhi phu nhân nói đi là đi, nô tỳ đuổi ra tới bên ngoài đã không thấy bóng dáng phu nhân đâu nữa… nhưng Linh Nhi phu nhân đã quay về rất nhanh, có lẽ chưa tới Tiềm Phương đình…”
“Sau khi phu nhân quay về, có nói gì không?”
“Không nói gì… ồ, trước khi ngủ, phu nhân có hỏi nô tỳ con đường nào náo nhiệt nhất trong thành Triệu Ấp, con đường nào uy phong nhất, con đường nào vui nhất, nhưng… phu nhân không thể ra khỏi cung, những câu hỏi đó…”
“Ngươi trả lời thế nào?”
“Nô tỳ cho phu nhân biết, con đường náo nhiệt nhất là đường Phúc Soạn, đường uy phong nhất là Chu Tước, đường nhiều thứ chơi nhất là Thái Y… phu nhân còn hỏi nguyên nhân, nô tỳ… đã trả lời…”
“Trong câu trả lời của ngươi, có nhắc đến nha môn Đại lý tự không?”
“Vâng…”
Hỏng rồi, Lương hậu đứng bật dậy, “Mau truyền lệnh của bổn cung, hôm nay sau khi thái tử tan triều, lập tức tới Ý An cung kiến giá!”
/101
|