Chương 12: Cô gái này là người mới?
“Cô, cô, uống cùng ông chủ Lý.”
A Mai và Linh Linh được chọn để phục vụ ông chú trung niên đầu hói kia xong tỏ vẻ thất vọng.
“Cô, qua phục vụ ông chủ Trương.” Người còn lại bị gọi qua chỗ ông chủ Trương, trẻ hơn ông chủ Lý một chút. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tiêu Khả Nghiên.
Cô thấy rất căng thẳng, cơ thể cũng bất giác trở nên cứng ngắc, lúc này cô thà bị đưa sang chỗ ông chủ Lý hoặc ông chủ Trương còn hơn là phải phục vụ Hình Thiên Nham. Vậy nhưng ông trời cứ thích trêu đùa người khác như vậy.
“Còn cô, người cứ cúi gằm đầu xuống ấy, phục vụ.... cậu Nham!” Vừa nói xong, anh cười nhếch miệng nhìn sang Hình Thiên Nham.
Phải biết rằng Hình Thiên Nham chưa bao giờ đến đây, nếu không phải đối tác cứ đòi bàn chuyện làm ăn ở nơi này thì chắc chắn anh sẽ không chịu tới.
Ánh mắt lạnh lùng đó quét sang người Uông Dương Minh, anh biết Uông Dương Minh có ý trêu chọc mình.
“Này!” Uông Dương Minh đứng dậy, đi đến chỗ Khả Nghiên: “Cô còn đứng đờ ra đấy làm gì nữa? Mau đi qua đó đi!”
Cô ngước đầu lên, nhìn Uông Dương Minh một cách ngơ ngác. Uông Dương Minh cũng sửng sốt. Sao... anh cứ thấy cô gái thanh thoát trước mặt này rất quen mắt nhỉ, hình như đã gặp ở đâu?
Suy nghĩ một chút, nghĩ ra rồi! Anh từng gặp trước cửa tòa nhà làm việc của Hình Thị, cô gái này bị một người đàn ông đuổi theo, sau đó Thiên Nham giúp cô giải vây. Sở dĩ ấn tượng của anh với Tiêu Khả Nghiên sâu như vậy là vì đó là lần đầu tiên Hình Thiên Nham giúp phụ nữ.
Ha, xem ra hai người này có duyên thật. Không ngờ rằng cậu Nham, người không bao giờ đến chốn trăng hoa thế này mà lần đầu đến đã gặp phải một người phụ nữ mà anh từng giúp đỡ, lại còn đang làm gái ở đây, thú vị đấy. Nghĩ đến đây, Uông Dương Minh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Này, cô gái, nếu cô làm cậu Nham vui, tôi thưởng riêng cho cô 10 vạn!”
10 vạn? Số tiền này tuy không thể chữa khỏi cho Vân Đỉnh nhưng ít nhất cũng đủ để chi trả cho cuộc phẫu thuật đầu tiên của Vân Đỉnh. Nhưng mà....
Vậy mà cô lại phải có được nó nhờ con trai của chủ tịch Hình Thị, đúng là .... trêu người.
Cô nhíu chặt đôi mày, mím miệng, nhìn Uông Minh Dương rồi chầm chậm bước đến chỗ Hình Thiên Nham. “Xin chào...” cô cố vẽ ra một nụ cười, cúi đầu chào Hình Thiên Nham.
Động tác này làm bầu không khí của cả căn phòng trở nên rất ngại ngùng. Uông Minh Dương không hiểu gì, gãi gãi đầu. Kỳ lạ, lẽ nào ở nơi thiên đường nhân gian như thế này còn có người chơi kiểu ngây thơ à? Sao lại bắt đầu như thế này?
Hình Thiên Nham không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Khả Nghiên cười một cách lạnh lùng rồi quay sang bàn chuyện làm ăn với ông chủ Lý.
Cô đứng một mình ở đó với vẻ lúng túng, chẳng hề động đậy, rõ ràng là cô chẳng biết nên làm gì.
Uông Minh Dương lúc này mới hiểu, chắc cô gái này mới đến à? Ha, đúng là một chú chim non gặp phải một tên lính mới, cô ấy với Hình Thiên Nham đều là lần đầu tiên. Nếu gặp khách cũ thì chắc chắn cô sẽ bị ăn đòn luôn mất. “Này, cô gái, cô xem xem các chị em xung quanh làm thế nào? Cái này có cần tôi dạy không?”
Theo lời gợi ý của Uông Dương Minh, cô nhìn những người khác chủ động nhào vào lòng khách, xong quay đầu nhìn Uông Minh Dương một cách bất lực, nói với giọng yếu ớt: “Tôi... tôi không làm được.”
“?!” Anh không nghe lầm đó chứ? Đến đây làm gái mà lại không làm được? Haha... đùa kiểu gì thế này? “Cô đừng bảo với tôi hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm.”
“Vâng ạ...” cô gật gật đầu rồi lại cúi xuống ngay lập tức.
Ôi trời ạ, có bị làm sao không vậy, nơi Thiên đường nhân gian thế này hết người rồi à? Sao lại đưa một cô chán thế này đến? “Mời rượu! Mời rượu thì cô biết chứ hả?”
Có Uông Dương Minh chỉ điểm, Tiêu Khả Nghiên nhẹ nhàng cầm chiếc ly lên, đưa qua chỗ Hình Thiên Nham: “Mời... uống rượu...”
Cô vừa nói xong, vừa hay ông chủ Lý giơ tay ra làm đổ ly rượu trong tay Khả Nghiên, ly rượu đổ lên người ông chủ Lý. Ông ta ngẩng đầu, trợn trừng mắt lên nhìn Khả Nghiên: “Cô làm ăn kiểu gì thế? Đúng là tay chân vụng về.” Ông ta giơ tay lên bóp chặt đôi tay nhỏ của cô, một tay khác thì giơ lên cao.
“Cô, cô, uống cùng ông chủ Lý.”
A Mai và Linh Linh được chọn để phục vụ ông chú trung niên đầu hói kia xong tỏ vẻ thất vọng.
“Cô, qua phục vụ ông chủ Trương.” Người còn lại bị gọi qua chỗ ông chủ Trương, trẻ hơn ông chủ Lý một chút. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tiêu Khả Nghiên.
Cô thấy rất căng thẳng, cơ thể cũng bất giác trở nên cứng ngắc, lúc này cô thà bị đưa sang chỗ ông chủ Lý hoặc ông chủ Trương còn hơn là phải phục vụ Hình Thiên Nham. Vậy nhưng ông trời cứ thích trêu đùa người khác như vậy.
“Còn cô, người cứ cúi gằm đầu xuống ấy, phục vụ.... cậu Nham!” Vừa nói xong, anh cười nhếch miệng nhìn sang Hình Thiên Nham.
Phải biết rằng Hình Thiên Nham chưa bao giờ đến đây, nếu không phải đối tác cứ đòi bàn chuyện làm ăn ở nơi này thì chắc chắn anh sẽ không chịu tới.
Ánh mắt lạnh lùng đó quét sang người Uông Dương Minh, anh biết Uông Dương Minh có ý trêu chọc mình.
“Này!” Uông Dương Minh đứng dậy, đi đến chỗ Khả Nghiên: “Cô còn đứng đờ ra đấy làm gì nữa? Mau đi qua đó đi!”
Cô ngước đầu lên, nhìn Uông Dương Minh một cách ngơ ngác. Uông Dương Minh cũng sửng sốt. Sao... anh cứ thấy cô gái thanh thoát trước mặt này rất quen mắt nhỉ, hình như đã gặp ở đâu?
Suy nghĩ một chút, nghĩ ra rồi! Anh từng gặp trước cửa tòa nhà làm việc của Hình Thị, cô gái này bị một người đàn ông đuổi theo, sau đó Thiên Nham giúp cô giải vây. Sở dĩ ấn tượng của anh với Tiêu Khả Nghiên sâu như vậy là vì đó là lần đầu tiên Hình Thiên Nham giúp phụ nữ.
Ha, xem ra hai người này có duyên thật. Không ngờ rằng cậu Nham, người không bao giờ đến chốn trăng hoa thế này mà lần đầu đến đã gặp phải một người phụ nữ mà anh từng giúp đỡ, lại còn đang làm gái ở đây, thú vị đấy. Nghĩ đến đây, Uông Dương Minh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Này, cô gái, nếu cô làm cậu Nham vui, tôi thưởng riêng cho cô 10 vạn!”
10 vạn? Số tiền này tuy không thể chữa khỏi cho Vân Đỉnh nhưng ít nhất cũng đủ để chi trả cho cuộc phẫu thuật đầu tiên của Vân Đỉnh. Nhưng mà....
Vậy mà cô lại phải có được nó nhờ con trai của chủ tịch Hình Thị, đúng là .... trêu người.
Cô nhíu chặt đôi mày, mím miệng, nhìn Uông Minh Dương rồi chầm chậm bước đến chỗ Hình Thiên Nham. “Xin chào...” cô cố vẽ ra một nụ cười, cúi đầu chào Hình Thiên Nham.
Động tác này làm bầu không khí của cả căn phòng trở nên rất ngại ngùng. Uông Minh Dương không hiểu gì, gãi gãi đầu. Kỳ lạ, lẽ nào ở nơi thiên đường nhân gian như thế này còn có người chơi kiểu ngây thơ à? Sao lại bắt đầu như thế này?
Hình Thiên Nham không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Khả Nghiên cười một cách lạnh lùng rồi quay sang bàn chuyện làm ăn với ông chủ Lý.
Cô đứng một mình ở đó với vẻ lúng túng, chẳng hề động đậy, rõ ràng là cô chẳng biết nên làm gì.
Uông Minh Dương lúc này mới hiểu, chắc cô gái này mới đến à? Ha, đúng là một chú chim non gặp phải một tên lính mới, cô ấy với Hình Thiên Nham đều là lần đầu tiên. Nếu gặp khách cũ thì chắc chắn cô sẽ bị ăn đòn luôn mất. “Này, cô gái, cô xem xem các chị em xung quanh làm thế nào? Cái này có cần tôi dạy không?”
Theo lời gợi ý của Uông Dương Minh, cô nhìn những người khác chủ động nhào vào lòng khách, xong quay đầu nhìn Uông Minh Dương một cách bất lực, nói với giọng yếu ớt: “Tôi... tôi không làm được.”
“?!” Anh không nghe lầm đó chứ? Đến đây làm gái mà lại không làm được? Haha... đùa kiểu gì thế này? “Cô đừng bảo với tôi hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm.”
“Vâng ạ...” cô gật gật đầu rồi lại cúi xuống ngay lập tức.
Ôi trời ạ, có bị làm sao không vậy, nơi Thiên đường nhân gian thế này hết người rồi à? Sao lại đưa một cô chán thế này đến? “Mời rượu! Mời rượu thì cô biết chứ hả?”
Có Uông Dương Minh chỉ điểm, Tiêu Khả Nghiên nhẹ nhàng cầm chiếc ly lên, đưa qua chỗ Hình Thiên Nham: “Mời... uống rượu...”
Cô vừa nói xong, vừa hay ông chủ Lý giơ tay ra làm đổ ly rượu trong tay Khả Nghiên, ly rượu đổ lên người ông chủ Lý. Ông ta ngẩng đầu, trợn trừng mắt lên nhìn Khả Nghiên: “Cô làm ăn kiểu gì thế? Đúng là tay chân vụng về.” Ông ta giơ tay lên bóp chặt đôi tay nhỏ của cô, một tay khác thì giơ lên cao.
/1240
|