An Đào Đào vô thức trợn mắt, công ty hay biệt thự đều ngược hướng với nhà của Chu Mễ, có quỷ. mới tin chuyện anh tiện đường nên mới ghé qua đây. Rõ ràng là anh cố ý tới để theo đối cô, đúng là đáng ghét thật mà.
"Không chào đón tôi à?" Lục Sóc đưa tay vuốt lên nốt ruồi lệ của cô.
Cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay anh, An Đào Đào liên tục lắc đầu nói: "Sao có thể như thế được chứ, tôi vui khi gặp Cửu Gia lắm, vui thật đó thể luôn!"
Lúc cười rộ lên trong nụ cười của cô còn kèm. theo vài tỉa nịnh hót giả đối, hệt như đang qua loa lấy lệ với anh vậy.
Lục Sóc liếc nhìn cô vài lần, dẫu biết rằng cô nói cho có thôi, vậy mà cái cảm giác sung sướng chết tiệt vẫn trào dâng trong lòng anh. Nhưng trên mặt anh lại không hể có biểu lộ gì, vẫn giữ vẻ mặt âm trầm chẳng khác gì ma vương giáng lâm.
An Đào Đào bị cái bầu không khí đang dần dần trầm xuống đọa sợ, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, sửng sốt tới mức chẳng đám hó hé thêm lời nào.
Chiếc Rolls Royce nhanh chóng xuyên qua màn đêm, lái vào con đường nhấp nháy ánh đèn neon đủ mọi màu sắc.
An Đào Đào nhìn những ánh đèn rực rỡ bên. ngoài cửa sổ xe, bỗng cô chợt nhận ra đây không phải là đường về biệt chứ, chẳng biết Lục Sóc này lại muốn làm gì nữa đây?
Đừng nói là anh muốn đưa cô tới câu lạc bộ giải trí hay nhà hàng Tây nào đó nữa đấy chứ?
Vài phút sau, chiếc Rolls Royce đừng lại trước một cửa hàng trang sức cao cấp. Dù cách một khoảng khá xa, nhưng An Đào Đào vẫn có thể nhìn thấy những viên kim cương và đá quý sáng lấp lánh bên trong thông qua chiếc quầy bằng thủy tỉnh.
Loại trang sức đẹp đến nao lòng này, ước chừng là thứ mà tất cả mọi cô gái đều khao khát.
Nhưng đột nhiên Lục Sóc đưa cô tới đây làm gì, chẳng lẽ là anh muốn mua trang sức gì đó cho cô ư?
""Xuống xe." Lục Sóc mở cửa xe giúp cô, chiếc áo khoác màu đen sẫm của anh tung bay trong gió tạo thành một đường cung tuyệt đẹp, nhưng vẫn đầy vẻ lạnh lùng.
An Đào Đào ngoan ngoãn bước xuống, dù trong lòng cô đang chửi ẩm cả lên nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Cửu Gia ơi, tôi có thể hỏi là tại sao chúng ta lại phải tới nơi này được không vậy?"
Lục Sóc nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngu, cuối cùng anh lại trở về với vẻ mặt không. cảm xúc, chẳng nói chẳng rằng gì mà cứ thế sải đôi chân đài của mình đi vào cửa hàng trang sức.
An Đào Đào ngại ngùng xoa mũi, cô chạy bước nhỏ đi vào theo Lục Sóc.
Vừa bước vào, chưa gì là cô đã nhanh chóng bị chói mắt bởi ánh đèn bên trong, An Đào Đào bu môi, phải mất một lúc sau mới hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng từ những ngọn đèn này.
Mà ngay lúc này, Lục Sóc đã đứng ở trước quầy. Nữ nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy anh lập tức cụp mắt xuống ngay, sau đó người nọ cung kính nói: "Cửu Gia, chiếc nhẫn kim cương theo yêu cầu của ngài đã được làm xong, để bây giờ tôi lấy tới cho ngài ạ."
Lục Sóc chỉ đứng đó không nói gì, nhưng khí thế trên người anh cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi.
An Đào Đào nhìn lướt qua bên đó, cô cẩn thận nhích qua một chút, nghe rõ mồn một lời của cô nhân viên nọ. Không ngờ Lục Sóc lại đặt làm nhân. kim cương ở chỗ này.
Là dành cho cô hay là ai khác nữa đây?
Không lâu sau, nữ nhân viên bán hàng đã đưa chiếc nhẫn kim cương tới. Mọi động tác của người nọ đều cực kỳ cẩn thận vì sợ sẽ làm hỏng chiếc nhẩn, điểu này đủ để thấy chiếc nhẫn kim cương này quý giá tới cỡ nào.
An Đào Đào bỗng thấy hơi tò mò, cô không. kìm được rướn cổ lên nhìn qua.
Lúc này nữ nhân viên bán hàng đã mở chiếc hộp trang sức ra, trong nháy mắt, từ trong hộp. b ắn ra từng tia sáng lấp lánh rực rỡ, đẹp đến mức
khiến người ta không thể rời mắt.
An Đào Đào rũ mắt nhìn lướt qua, sau khi nhìn rõ được chiếc nhẫn ấy cô không kìm được phải hít ột hơi khí lạnh.
Trên chiếc nhẫn đó không phải là kim cương. bình thường, mà là kim cương đỏ – loại kim cương hiếm nhất thế giới. Nó tỉnh khiết và trong suốt, như thể có máu tươi chuyển động bên trong, khi được ánh đèn khúc xạ thì cái màu đỏ này càng thêm phần lấp lánh, trong suốt và diễm lệ khôn cùng.
Dù An Đào Đào chẳng hiểu gì mấy về kim cương, nhưng cô biết viên kim cương trên chiếc nhẫn này chắc chắn cực kỳ xa xỉ, thậm chí có lẽ còn là độc nhất vô nhị không chừng.
"Nếu Cửu Gia không hàilòng ở điểm nào, xin hãy nói cho chúng tôi biết." Nữ nhân viên bán hàng cẩn thận liếc nhìn Lục Sóc, sợ anh sẽ vì không hài lòng mà đùng đùng nổi giận.
Mà đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhận gia công loại kim cương quý giá đến như thế, trong quá trình tạo hình luôn ở trạng thái tập trung cao độ cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình sẽ làm hỏng viên kim cương này. Nếu mà làm hỏng thật thì bọn họ đù có táng gia bại sản cũng không đền nổi.
Đây chính là viên huyết bồ câu có một không, hai, hết sức tỉnh khiết và cao quý, thứ mà người thường không thể chạm tới được.
"Em thấy nó thế nào?" Lục Sóc rũ mắt nhìn An Đào Đào.
Lông mi An Đào Đào khẽ run, bối rối nhìn Lục Sóc, cô không đám nói gì.
Chiếc nhẫn quý giá như thế, đừng nói là cho cô thật nha?
Nữ nhân viên bán hàng cũng nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt mong chờ, người nọ xem như đã nhận ra, cô gái nhỏ xinh đẹp ở trước mặt này là cái vị đang gây sốt trên Weibo đó, cũng là vợ chính thức của Lục Cửu Gia.
Xem chừng chiếc nhẫn này là Lục Cửu Gia đặt làm riêng cho cô, chỉ cần cô gật đầu nói được là đồng nghĩa với việc Lục Cửu Gia cũng thấy nó tốt, vậy thì bọn họ chẳng cần phải nơm nớp lo sợ như thế nữa rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt người nữ nhân viên bán hàng nhìn cô càng thêm nồng nhiệt.
An Đào Đào thấy hơi không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như thế, cô kéo nhẹ gấu váy của mình và nhỏ giọng nói: "Tôi thấy nó rất đẹp."
"Đeo vào." Lục Sóc chỉ vào chiếc nhẫn trước. mặt, ý bảo cô đeo nó lên.
An Đào Đào nuốt nước miếng, cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên đeo vào ngón tay mình, vốn tưởng rằng nó sẽ rộng hơn tay cô chút ít nào ngờ lại vừa. như in. Viên kim cương màu đỏ được khảm lên trên chiếc nhẳn cũng cực kỳ đẹp, làm nổi bật lên bàn tay trắng nõn thon dài của cô, hệt như một tác phẩm nghệ thuật tỉnh xảo.
Cô giơ bàn tay nhỏ của mình lên, càng ngắm. càng thấy thích không chịu được.
Đúng là đẹp thật, nhưng vừa nghĩ tới thứ cô đeo lên tay là rất rất nhiều nhân dân tệ, cô bỗng, cảm thấy có hơi căng thẳng.
""Chiếc nhẳn này rất vừa với tay tôi, giống như là đặc biệt làm ra vì tôi vậy." An Đào Đào khẽ thì thầm, ánh mắt cô sáng lấp lánh như sao.
Lục Sóc không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, trông vừa trắng lại còn mềm muốn hôn.
An Đào Đào đã đeo đủ rồi nên muốn tháo nó ra.
Lục Sóc híp mắt, giọng nói trầm thấp của anh cất lên: "Đeo."
Động tác tháo nhẫn của An Đào Đào khựng lại, cô hơi khó hiểu nhìn Lục Sóc.
Không cần tháo xuống à?
Lục Sóc cúi người, ghé vào tai cô nói nhỏ:" Nó là của em."
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến An Đào Đào cảm thấy cả người mình tê đại đi, cô vô thức ôm lấy lỗ tai, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Lục Sóc: "Nhưng nó quý như vậy."
Nếu đeo theo vật này ra đường thì kiểu gì cũng sẽ bị cướp, cái củ khoai lang nóng bỏng cả tay này nếu cô nhận thì sẽ không thể nào yên tâm ngủ được!
"Nhẫn kết hôn." Lục Sóc nhẹ nhàng vuốt v e bàn tay đeo nhẫn của cô, viên kim cương đỏ trên đó càng thêm trong suốt và điểm lệ, cũng khiến cho bàn tay nhỏ nhắn của cô trông càng thêm. quyến rũ: "Hay là em không thích nó à?"
Vừa dứt lời, khí thế trên người Lục Sóc chợt thay đổi, toàn bộ cửa hàng trang sức cũng bị bao phủ bởi một luồng hơi thở lạnh lẽo, nữ nhân viên bán hàng trợn tròn mắt suýt chút nữa thì bị dọa cho chết khiếp.
An Đào Đào cũng bị đọa hết hồn, cô vội nắm. lấy tay áo của Lục Sóc và vuốt giận cho anh:" Tôi thích lắm, chiếc nhẫn rất đẹp lại quý giá với mắc như vậy, còn là do Cửu Gia đặt làm riêng cho tôi, khiến tôi bất ngờ quá nên nhất thời không phản ứng kịp mà thôi."
"Không chào đón tôi à?" Lục Sóc đưa tay vuốt lên nốt ruồi lệ của cô.
Cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay anh, An Đào Đào liên tục lắc đầu nói: "Sao có thể như thế được chứ, tôi vui khi gặp Cửu Gia lắm, vui thật đó thể luôn!"
Lúc cười rộ lên trong nụ cười của cô còn kèm. theo vài tỉa nịnh hót giả đối, hệt như đang qua loa lấy lệ với anh vậy.
Lục Sóc liếc nhìn cô vài lần, dẫu biết rằng cô nói cho có thôi, vậy mà cái cảm giác sung sướng chết tiệt vẫn trào dâng trong lòng anh. Nhưng trên mặt anh lại không hể có biểu lộ gì, vẫn giữ vẻ mặt âm trầm chẳng khác gì ma vương giáng lâm.
An Đào Đào bị cái bầu không khí đang dần dần trầm xuống đọa sợ, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, sửng sốt tới mức chẳng đám hó hé thêm lời nào.
Chiếc Rolls Royce nhanh chóng xuyên qua màn đêm, lái vào con đường nhấp nháy ánh đèn neon đủ mọi màu sắc.
An Đào Đào nhìn những ánh đèn rực rỡ bên. ngoài cửa sổ xe, bỗng cô chợt nhận ra đây không phải là đường về biệt chứ, chẳng biết Lục Sóc này lại muốn làm gì nữa đây?
Đừng nói là anh muốn đưa cô tới câu lạc bộ giải trí hay nhà hàng Tây nào đó nữa đấy chứ?
Vài phút sau, chiếc Rolls Royce đừng lại trước một cửa hàng trang sức cao cấp. Dù cách một khoảng khá xa, nhưng An Đào Đào vẫn có thể nhìn thấy những viên kim cương và đá quý sáng lấp lánh bên trong thông qua chiếc quầy bằng thủy tỉnh.
Loại trang sức đẹp đến nao lòng này, ước chừng là thứ mà tất cả mọi cô gái đều khao khát.
Nhưng đột nhiên Lục Sóc đưa cô tới đây làm gì, chẳng lẽ là anh muốn mua trang sức gì đó cho cô ư?
""Xuống xe." Lục Sóc mở cửa xe giúp cô, chiếc áo khoác màu đen sẫm của anh tung bay trong gió tạo thành một đường cung tuyệt đẹp, nhưng vẫn đầy vẻ lạnh lùng.
An Đào Đào ngoan ngoãn bước xuống, dù trong lòng cô đang chửi ẩm cả lên nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Cửu Gia ơi, tôi có thể hỏi là tại sao chúng ta lại phải tới nơi này được không vậy?"
Lục Sóc nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngu, cuối cùng anh lại trở về với vẻ mặt không. cảm xúc, chẳng nói chẳng rằng gì mà cứ thế sải đôi chân đài của mình đi vào cửa hàng trang sức.
An Đào Đào ngại ngùng xoa mũi, cô chạy bước nhỏ đi vào theo Lục Sóc.
Vừa bước vào, chưa gì là cô đã nhanh chóng bị chói mắt bởi ánh đèn bên trong, An Đào Đào bu môi, phải mất một lúc sau mới hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng từ những ngọn đèn này.
Mà ngay lúc này, Lục Sóc đã đứng ở trước quầy. Nữ nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy anh lập tức cụp mắt xuống ngay, sau đó người nọ cung kính nói: "Cửu Gia, chiếc nhẫn kim cương theo yêu cầu của ngài đã được làm xong, để bây giờ tôi lấy tới cho ngài ạ."
Lục Sóc chỉ đứng đó không nói gì, nhưng khí thế trên người anh cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi.
An Đào Đào nhìn lướt qua bên đó, cô cẩn thận nhích qua một chút, nghe rõ mồn một lời của cô nhân viên nọ. Không ngờ Lục Sóc lại đặt làm nhân. kim cương ở chỗ này.
Là dành cho cô hay là ai khác nữa đây?
Không lâu sau, nữ nhân viên bán hàng đã đưa chiếc nhẫn kim cương tới. Mọi động tác của người nọ đều cực kỳ cẩn thận vì sợ sẽ làm hỏng chiếc nhẩn, điểu này đủ để thấy chiếc nhẫn kim cương này quý giá tới cỡ nào.
An Đào Đào bỗng thấy hơi tò mò, cô không. kìm được rướn cổ lên nhìn qua.
Lúc này nữ nhân viên bán hàng đã mở chiếc hộp trang sức ra, trong nháy mắt, từ trong hộp. b ắn ra từng tia sáng lấp lánh rực rỡ, đẹp đến mức
khiến người ta không thể rời mắt.
An Đào Đào rũ mắt nhìn lướt qua, sau khi nhìn rõ được chiếc nhẫn ấy cô không kìm được phải hít ột hơi khí lạnh.
Trên chiếc nhẫn đó không phải là kim cương. bình thường, mà là kim cương đỏ – loại kim cương hiếm nhất thế giới. Nó tỉnh khiết và trong suốt, như thể có máu tươi chuyển động bên trong, khi được ánh đèn khúc xạ thì cái màu đỏ này càng thêm phần lấp lánh, trong suốt và diễm lệ khôn cùng.
Dù An Đào Đào chẳng hiểu gì mấy về kim cương, nhưng cô biết viên kim cương trên chiếc nhẫn này chắc chắn cực kỳ xa xỉ, thậm chí có lẽ còn là độc nhất vô nhị không chừng.
"Nếu Cửu Gia không hàilòng ở điểm nào, xin hãy nói cho chúng tôi biết." Nữ nhân viên bán hàng cẩn thận liếc nhìn Lục Sóc, sợ anh sẽ vì không hài lòng mà đùng đùng nổi giận.
Mà đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhận gia công loại kim cương quý giá đến như thế, trong quá trình tạo hình luôn ở trạng thái tập trung cao độ cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình sẽ làm hỏng viên kim cương này. Nếu mà làm hỏng thật thì bọn họ đù có táng gia bại sản cũng không đền nổi.
Đây chính là viên huyết bồ câu có một không, hai, hết sức tỉnh khiết và cao quý, thứ mà người thường không thể chạm tới được.
"Em thấy nó thế nào?" Lục Sóc rũ mắt nhìn An Đào Đào.
Lông mi An Đào Đào khẽ run, bối rối nhìn Lục Sóc, cô không đám nói gì.
Chiếc nhẫn quý giá như thế, đừng nói là cho cô thật nha?
Nữ nhân viên bán hàng cũng nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt mong chờ, người nọ xem như đã nhận ra, cô gái nhỏ xinh đẹp ở trước mặt này là cái vị đang gây sốt trên Weibo đó, cũng là vợ chính thức của Lục Cửu Gia.
Xem chừng chiếc nhẫn này là Lục Cửu Gia đặt làm riêng cho cô, chỉ cần cô gật đầu nói được là đồng nghĩa với việc Lục Cửu Gia cũng thấy nó tốt, vậy thì bọn họ chẳng cần phải nơm nớp lo sợ như thế nữa rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt người nữ nhân viên bán hàng nhìn cô càng thêm nồng nhiệt.
An Đào Đào thấy hơi không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như thế, cô kéo nhẹ gấu váy của mình và nhỏ giọng nói: "Tôi thấy nó rất đẹp."
"Đeo vào." Lục Sóc chỉ vào chiếc nhẫn trước. mặt, ý bảo cô đeo nó lên.
An Đào Đào nuốt nước miếng, cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên đeo vào ngón tay mình, vốn tưởng rằng nó sẽ rộng hơn tay cô chút ít nào ngờ lại vừa. như in. Viên kim cương màu đỏ được khảm lên trên chiếc nhẳn cũng cực kỳ đẹp, làm nổi bật lên bàn tay trắng nõn thon dài của cô, hệt như một tác phẩm nghệ thuật tỉnh xảo.
Cô giơ bàn tay nhỏ của mình lên, càng ngắm. càng thấy thích không chịu được.
Đúng là đẹp thật, nhưng vừa nghĩ tới thứ cô đeo lên tay là rất rất nhiều nhân dân tệ, cô bỗng, cảm thấy có hơi căng thẳng.
""Chiếc nhẳn này rất vừa với tay tôi, giống như là đặc biệt làm ra vì tôi vậy." An Đào Đào khẽ thì thầm, ánh mắt cô sáng lấp lánh như sao.
Lục Sóc không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, trông vừa trắng lại còn mềm muốn hôn.
An Đào Đào đã đeo đủ rồi nên muốn tháo nó ra.
Lục Sóc híp mắt, giọng nói trầm thấp của anh cất lên: "Đeo."
Động tác tháo nhẫn của An Đào Đào khựng lại, cô hơi khó hiểu nhìn Lục Sóc.
Không cần tháo xuống à?
Lục Sóc cúi người, ghé vào tai cô nói nhỏ:" Nó là của em."
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến An Đào Đào cảm thấy cả người mình tê đại đi, cô vô thức ôm lấy lỗ tai, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Lục Sóc: "Nhưng nó quý như vậy."
Nếu đeo theo vật này ra đường thì kiểu gì cũng sẽ bị cướp, cái củ khoai lang nóng bỏng cả tay này nếu cô nhận thì sẽ không thể nào yên tâm ngủ được!
"Nhẫn kết hôn." Lục Sóc nhẹ nhàng vuốt v e bàn tay đeo nhẫn của cô, viên kim cương đỏ trên đó càng thêm trong suốt và điểm lệ, cũng khiến cho bàn tay nhỏ nhắn của cô trông càng thêm. quyến rũ: "Hay là em không thích nó à?"
Vừa dứt lời, khí thế trên người Lục Sóc chợt thay đổi, toàn bộ cửa hàng trang sức cũng bị bao phủ bởi một luồng hơi thở lạnh lẽo, nữ nhân viên bán hàng trợn tròn mắt suýt chút nữa thì bị dọa cho chết khiếp.
An Đào Đào cũng bị đọa hết hồn, cô vội nắm. lấy tay áo của Lục Sóc và vuốt giận cho anh:" Tôi thích lắm, chiếc nhẫn rất đẹp lại quý giá với mắc như vậy, còn là do Cửu Gia đặt làm riêng cho tôi, khiến tôi bất ngờ quá nên nhất thời không phản ứng kịp mà thôi."
/75
|