Cả hai người lập tức lấy lại tỉnh thần, mặt mày ủ rũ, đặc biệt là Triệu Tiểu Uyển còn hung hăng liếc An Đào Đào một cái. Đứa con gái này đã hại bọn họ bị Lục Sóc sỉ nhục một trận, nếu như cô có thể cầu xin thì bọn họ cũng sẽ không bị Lục Sóc đuổi ra.
Người này thật sự rất ghê tởm, lúc đi học thì giả vờ tỏ vẻ như một thánh nữ trong sáng để quyến rũ Kỷ Thần, nhưng không ngờ sau lưng lại là một đứa đê tiện như vậy. Uổng công Kỷ Thần còn gọi cô là cái gì mà tiên nữ, hừ, thật ghê tởm!
Triệu Tiểu Uyển không nhịn được muốn mở miệng mắng chửi nhưng đã bị Hoàng Sâm đuổi ra ngoài. Hai bố con ngồi vào chiếc Volkswagen và ủ rũ rời đi. Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng còi xe nữa, An Đào Đào mới giãy dụa vài cái, vặn vẹo né tránh trên đùi Lục Sóc: Cửu Gia, giấy chuyển nhượng mà anh đưa tôi là của nhà họ Triệu đúng không, tôi trả lại anh nhé?”
Lục Sóc hơi khó chịu nhìn vào cô: “Bây giờ nó là của cô.”
Ý trong lời nói chính là không cần trả lại.
“Nhưng mà hôm nay Triệu Tiểu Uyển đến đây để đòi lại miếng đất đúng không.” An Đào Đào bĩu môi, vừa rồi cô nhìn thấy sự căm hận trong mắt Triệu Tiểu Uyển rất rõ ràng, bây giờ cô còn giữ miếng đất của nhà họ Triệu, bỗng cảm thấy như củ khoai bỏng tay.
Lục Sóc lạnh lùng cười một tiếng: “Không cần quan tâm đ ến bọn họ.”
Anh hoàn toàn không để nhà họ Triệu vào trong mắt, lúc nói câu này cả người đều toát ra khí thế mạnh mẽ khiến An Đào Đào im lặng ngay lập tức.
Được thôi, không trả thì không trả, cứ xem như giữ ở chỗ cô là được.
Lúc này không ai nói chuyện nữa, bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ, má Trần và Hoàng Sâm đều đã ra ngoài rồi, cả hai muốn chừa không gian riêng tư cho bọn họ.
An Đào Đào càng cảm thấy áp lực, còn thấy lo lắng không yên.
“Lúc nãy là do cô ta tự mình nhào đến.” Ngay trong bầu không khí quỷ dị này, Lục Sóc đột nhiên mở miệng nói một câu kỳ lạ hơn.
An Đào Đào nghe thấy suýt nữa ngạc nhiên đến ngây người, anh đột nhiên nói như vậy là để giải thích điều gì sao? Nhưng vừa rồi cô thật sự không có bất cứ cảm giác nào cả.
Khi nhìn thấy An Đào Đào trưng vẻ mặt ngơ ngác, không có vẻ tức giận cũng không có nét vui mừng, dáng vẻ giống như không hề quan tâm đ ến vậy. Lục Sóc cởi nút áo sơ mi ra, trong lòng chợt cảm thấy bực bội.
“Thay thuốc cho tôi.”
An Đào Đào đáp lại một tiếng, sau đó ngoan ngoãn thay thuốc cho anh. Cô cởi áo sơ mi của anh ra, nhìn thấy vết thương sau lưng anh không có nứt ra và đã bắt đầu lành lại rồi.
Cô nhìn một cái, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, là một bác sĩ cô vẫn mong Lục Sóc có thể khỏi nhanh một chút. Chờ đến khi khỏi hẳn thì không cần làm những động tác thân mật này nữa.
“Cửu Gia, vết thương của anh khôi phục rất tốt, không bao lâu nữa là hoàn toàn khỏi hẳn rồi.” An Đào Đào nhếch môi, nói với giọng điệu ngọt ngào.
Lục Sóc nghe vậy liền cảm thấy thoải mái không khỏi nhắm mắt lại: “Hôm nay đã chơi gì vậy?”
An Đào Đào hơi sửng sốt, định nói không có chơi gì cả nhưng đột nhiên nghĩ đến Hoàng Sâm. Cô cũng không biết anh ta đứng ở ngoài biệt thự bao lâu, có phải đã nghe thấy tiếng piano truyền ra từ trong phòng đàn không.
Nếu như thật sự nghe thấy thì có khi nào đã báo cáo với Lục Sóc không?
Vì vậy cô nên thành thật nói ra chứ không thể để cho Lục Sóc nghe được từ người khác, như vậy cũng sẽ giảm bớt nghỉ ngờ. An Đào Đào hít sâu một hơi, tỏ vẻ hơi phấn khích nói: “Lúc nãy Chu Mễ có đánh đàn piano cho tôi nghe, rất hay đấy.”
Lục Sóc khẽ cười một tiếng, chống cằm nhìn cô: “Cô không đánh à?”
Ngón tay của anh vừa thon dài vừa mạnh mẽ, làn da của mu bàn tay trắng nõn, khi được bao phủ dưới ánh đèn còn tỏa ra ánh sáng bóng loáng, khiến người khác vừa nhìn liền không thể thu lại tầm mắt.
“Dĩ nhiên em có đánh rồi.” An Đào Đào nhướng mày, ra vẻ tự tin và thẳng thắn nói.
Mặc dù đánh một cách hỗn loạn không ra âm thanh gì nhưng cô thật sự đã đánh đàn rồi.
Lục Sóc luôn nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen láy và sâu thẳm như mang theo vài tỉa xấu xa mơ hồ, nhìn đến cô cảm thấy tê đại: “Đánh đàn hay hơn cả Chu Mễ à?”
An Đào Đào nhúc nhích đầu ngón tay, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp. Nếu như là An Định Nhiên thì chắc hẳn sẽ đánh đàn rất tốt, cô ta chính là cô chủ cao quý được nhà họ An chú trọng bồi dưỡng đấy!
Khi nhìn thấy cô lo lắng không yên, Lục Sóc nở nụ cười xấu xa, tâm trạng không rõ.
“Dĩ nhiên là đánh rất hay rồi.” An Đào Đào vẫn tỏ vẻ thẳng thắn, nhưng sau khi đứt lời thì khí thế của cô lại yếu hơn lúc nãy.
Âm thanh ma quỷ của cô quả thật hay hơn Chu Mễ. Lục Sóc vắt chéo chân, khoanh tay trước ngực nhìn cô, trong đôi mắt như có thêm vài nét vui vẻ và nóng rực một cách bi3n thái: “Đừng có quên lời hẹn của chúng ta, cô còn mười ngày nữa.”
Ánh mắt của anh hơi đáng sợ, An Đào Đào bị dọa đến giật mình. Cô đã rất lâu không nhìn thấy ánh mắt như một tên tâm thần này rồi, bây giờ lại nhìn thấy, cô sợ đến hồn bay phách tán.
"Tôi biết mà, tôi sẽ chăm chỉ đánh đàn cho. Cửu Gia nghe.” An Đào Đào nghiến răng nghiến. lợi nói, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi.
Cô quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn vào ánh mắt của Lục Sóc nữa.
“Gâu gâu gâ..":
Bỗng nhưng một loạt tiếng chó sủa truyền đến, con Becgie ở sân sau giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương mà nhanh chóng. chạy vào trong biệt thự, sau đó nằm xuống dưới chân Lục Sóc, không ngừng vảy chiếc đuôi lớn giống hệt một tên tay sai vậy.
An Đào Đào nhìn thấy con Becgie hung dữ kia liền sợ đến mức đứng dậy, lập tức tránh xa bọn họ.
Lục Sóc sờ đầu con chó rồi liếc mắt nhìn An Đào Đào: “Sợ à?”
An Đào Đào gật đầu rồi lại lắc đầu: “Thật ra cũng khá ổn.”
So với chó địa phương ở đầu thôn bọn họ còn hung dữ hơn, dĩ nhiên cô cực kỳ sợ hãi nhưng cô không đám nói thật, lỡ như Lục Sóc biết cô sợ bèn cố ý đọa cô thì sao?
"Vậy thì đến đây sờ nó đi.” Lục Sóc nhếch đôi môi mỏng, đôi mắt vô cùng sâu thẳm.
Lúc này con Becgie kia cũng quay đầu nhìn về An Đào Đào, ánh mắt của nó cũng sâu thẳm như Lục Sóc, còn mơ hồ lộ ra vẻ hung hăng đữ tợn, đúng là một con chó đáng sợ.
Nếu như cô thật sự đến sờ nó thì không chừng cả bàn tay sẽ bị cắn rớt mất, An Đào Đào sợ đến. mặt mày trắng bệch, không hề nghĩ ngợi đã chạy nhanh như bay về phòng.
Có đồ ngốc mới đi sờ con chó dữ dằn như vậy.
“Ha ha...” Lục Sóc nhìn vào bóng lưng hoảng, loạn chạy trốn của cô, đột nhiên phát ra tiếng cười vui vẻ và trầm thấp.
An Đào Đào đóng chặt cửa lại, còn lấy đồ đạc chặn cửa lại, sau khi làm xong mọi thứ cô mới yên tâm leo lên giường. Căn biệt thự này quá đáng sợ rồi, không chỉ có hang rắn mà còn có một con Becgie hung tợn nữa, thậm chí còn có một ma vương như Lục Sóc.
An Đào Đào suy nghĩ một lúc rồi mơ mơ màng. màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi An Đào Đào đi xuống lầu thì rõ ràng nghe thấy một loạt tiếng chó sủa. Cô nhìn xuống lầu thì thấy con Becgie hung dữ kia đang vui vẻ chạy khắp sảnh lớn, dường như không có người nào quản lý nó. An Đào Đào nhìn nó vài lần, cũng không đám xuống lầu nữa.
Bà Trần nhìn thấy cô vẫn đứng trên cầu thang nên gọi cô mau xuống ăn sáng: “Cô An, nếu không ăn sáng nữa thì cô sẽ muộn học đấy.”
An Đào Đào căn bản không muốn đi xuống, cô cực kỳ kiêng đè con Becgie này: “Bà Trần, sao con Becgie này lại ở sảnh lớn vậy, chẳng phải nó bị nhốt trong lồ ng sắt ở sân sau ạ?”
Bà Trần đã chuẩn bị một ly sữa cho cô, sau đó mỉm cười nói: “Cửu Gia kêu người thả con Becgie này ra ngoài, bảo là nó bị nhốt quá lâu rồi, hoạt động một cách hợp lý có lợi cho sức khỏe.”
/75
|