Mẹ An giật mình, đến lúc kịp phản ứng lại thì An Đào Đào đang bước vào phòng ngủ.
Bà ta mở to mắt lớn tiếng gọi: “An Đào Đào, mày đang làm gì đấy? Mấy căn phòng đó là nơi mày có thể vào sao?”
An Đào Đào quay đầu nhìn lại, cũng không dừng lại: “Ba ngày trước, khi tôi đến có mang theo một chiếc túi, có lẽ cái túi được đặt ở một trong các căn phòng.”
Chiếc túi đó là toàn bộ gia sản của cô.
Mẹ An nhanh chóng nhớ đến chiếc túi vải rách tả tơi kia.
Bà ta nhướng mày, châm chọc nói: “Mày. đừng động vào đồ của bọn tao, còn cái túi rách kia của mày đã bị tao vứt xuống nhà kho dưới tầng. hầm rồi.”
Bà ta rất ghét chiếc túi rách đó, vốn định ném nó vào thùng rác, sau đó nghĩ lại đã ném vào nhà kho đưới tầng hầm. Nếu An Đào Đào không đi tìm, có lẽ nó đã bị đóng bụi rồi.
“Được, bà giúp tôi đi tìm chiếc túi đi.” An Đào Đào dừng bước, cười như không cười nhìn bà ta.
Mẹ An cau mày, trong nháy mắt bà ta luôn cảm thấy An Đào Đào đang coi bà ta là người giúp việc, khiến bà ta rất khó chịu.
Nhưng dưới ánh nhìn của bố An, bà ta đã nhẫn nhịn đi xuống nhà kho dưới tầng hầm để tìm chiếc túi, bên trên chiếc túi vải còn dính một lớp bụi.
An Đào Đào nhanh chóng nhận lấy chiếc túi, rồi ôm nó vào lòng như một đứa trẻ.
Chiếc túi này là do ông ở dưới quê tặng cho cô, bên trong có kim dùng để châm cứu và một số chai lọ, đều là thuốc đo ông ở dưới quê điều chế, rất có ích, nên cô luôn coi nó như báu vật.
““Không phải chỉ là một chiếc túi vải rách thôi sao, có cần phải quý giá như vậy không?” Mẹ An liếc cô rồi nói một cách quái gở.
An Đào Đào đeo chéo chiếc túi trên người, không thèm nhìn mẹ An lần nào nữa.
Mẹ An không chịu được sự sỉ nhục như vậy, giọng nói càng lúc càng cay nghiệt: “Bây giờ mày
hãy nhân lúc Cửu gia yêu thương mày mà mặc sức đắc ý đi, đợi đến khi Cửu gia chơi chán rồi, sẽ vứt mày không bằng một con chó.”
“Đến lúc đó, Cửu gia cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người...” An Đào Đào nở nụ cười lạnh lùng, khẽ vuốt chiếc túi đi ra cửa.
Người nhà họ An khiến cô cảm thấy ghê tởm, sau này cô sẽ không bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa.
Lúc An Đào Đào bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Hoàng Sâm đang dựa vào tường hút thuốc.
“Từng vòng khói thuốc bay ra, mùi vị rất nồng.
An Đào Đào ghét bỏ nhíu mày, cô ghét mùi. thuốc lá, bởi vì nó không tốt cho sức khỏe.
“Ổ, cô cả ra rồi à?” Hoàng Sâm đập tắt điếu thuốc vứt nó đi.
An Đào Đào gật đầu, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn xung quanh, ngoại trừ Hoàng Sâm, cô không, nhìn thấy những người khác của Cửu gia.
Nếu cô muốn chạy, có lẽ sẽ thành công, phải không?
“Về luôn à?” Hoàng Sâm lười biếng mở cửa xe.
“Bây giờ tôi không muốn trở về.” An Đào Đào. mấp máy môi như đang đùa bỡn.
Hoàng Sâm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hơi thay đổi: “Vậy bây giờ cô cả nhà họ An muốn đi đâu.”
“Tôi đói bụng muốn đi ăn chút gì đó.” An Đào Đào nhìn ra ngoài, nhìn thấy có mấy quán ở đối diện đường, một trong số đó có một tiệm Ma lạt thang buôn bán rất đắt khách.
Cô vươn tay chỉ vào tiệm lẩu Ma lạt thang đó: “Lúc trước bạn học từng dẫn tôi đến tiệm Ma lạt. thang đó một lần, ăn rất ngon, tôi luôn muốn ăn lại nhưng bố mẹ không cho tôi ăn. Bây giờ tôi đã là người của Cửu gia, bố mẹ không thể quản được nữa, nên bây giờ tôi rất muốn ăn.”
Quán ven đường ư?
Hoàng Sạm ghét bỏ cau mày, đã lâu lắm rồi anh ta không ăn loại đồ ăn này.
“Nếu anh không muốn đi thì cứ ở đây chờ đi.” An Đào Đào hít sâu một hơi, tìm đập loạn xạ liên hồi.
Nếu tên lưu manh này không đi theo, chốc nữa cô sẽ nhanh chóng hòa vào đám đông rồi lén trốn đi...
*Cô đi đi, tôi sẽ ở đây chờ cô.” Hoàng Sâm. đứng dựa vào xe, rồi lấy một điếu thuốc ra, châm. lửa.
An Đào Đào giật mình, đễ đàng như vậy sao?
Cô nhấc chân cẩn thận bước từng bước nhỏ thăm đò, thấy Hoàng Sâm thực sự không đi theo, cô đã trở nên can đảm hơn, nhếch môi sải bước đi về phía con đường đối một cách tự nhiên.
Nghĩ đến lát nữa Hoàng Sâm sẽ không thể nào. nhìn thấy cô nếu cô hòa lẫn vào đám đông, vẻ mặt của cô đã trở nên cực kỳ vui vẻ.
Nhưng cô còn chưa đi đến con đường ở phía đối diện, chợt cảm thấy có nhiều ánh mắt đang, nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưhình với bóng ở quanh đây, nếu cô có bất kỳ hành động chạy trốn nào, cô sẽ xong đời.
An Đào Đào khựng bước, nỗi bất an trong lòng ngày càng rõ ràng, cô không biết có nên bước tiếp hay không.
/75
|