Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Lục Nguyệt không thể nào tin nổi nhìn người đàn ông đứng ở phía trước đang bóp chặt miệng của mình.
Mặc cho gương mặt anh tuấn của anh mờ ảo, cũng không thể nào làm mất đi cảm giác sợ hãi từ trong bản năng của cô đối với người đàn ông này.
Bởi vì, ánh mắt của anh lúc này, thật sự vô cùng đáng sợ!
Hai mắt đầy tia máu, chứa đầy sát khí, không thể nào phủ nhận sự nguy hiểm vào bây giờ của người đàn ông này.
“Này này...” Tần Lục Nguyệt muốn vùng vẫy, bên ngoài của nhà về sinh bỗng truyền đến một tràn âm thanh ầm ĩ: “Anh ta đang ở gần đây, chia nhau ra tìm.”
Giây tiếp theo, Tần Lục Nguyệt lại bị đẩy đến một phòng vệ sinh trong nhà vệ sinh nữ, không chờ cho cô phản kháng lại, trong nháy mắt môi của cô đã bị đối phương chặn lại.
“A ê...” vốn dĩ Tần Lục Nguyệt muốn gào lên thật to, nhưng âm thanh nghe được, lại trở thành tiếng hơi thở đầy dịu dàng.
Đồ khốn!
Cô chỉ đến nhà vệ sinh rửa tay, tại sao lại bị con người này cưỡng hôn!
Đây là nụ hôn đầu của cô đó!
Tần Lục Nguyệt giơ tay muốn đẩy đối phương ra, không ngờ tới cổ tay đã lập tức bị khống chế lại, lập tức bị áp lên vách tường, tiếp tục bị đối phương ép hôn.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài nhà vệ sinh có người đi vào, đưa mắt nhìn hai người đang hôn nhau trong nhà vệ sinh, không nhịn được mà hừ một tiếng, sau khi xác nhận ở vách ngăn khác không có người, thì xoay người đi khỏi!
Nghe được tiếng bước chân đã đi xa, người đàn ông lập tức buông Tần Lục Nguyệt ra, không hề có bất kì một lưu luyến gì, xoay người bỏ đi.
“Chờ đã, anh thật quá đáng! Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy!” Tần Lục Nguyệt cảm thấy thật là quá hoang đường mà! Cô đã chọc ai mà xảy ra cớ sự này? Tại sao chỉ đi rửa tay, lại bị người khác cưỡng hơn chứ?
Người đàn ông cũng không hề nhìn Tần Lục Nguyệt, tiện tay lấy ra một tập chi phiếu từ trong túi áo ra, viết vài nét, xé một tờ ném vào người Tần Lục Nguyệt.
Một cái hôn, năm trăm ngàn, đây là tiện nghi của người con gái đó!
Tần Lục Nguyệt trơ mắt nhìn tấm chí phiếu ở trên người của mình, lập tức ngẩng đầu, vô cùng tức giận: “Có ý gì hả?”
Người đàn ông đột nhiên cúi xuống, ánh mắt như chim ưng, đằng đằng sát khí: “Cầm tiền rồi biến!”
Tần Lục Nguyệt cảm thấy, cả thế giới dường như đã bị lật đổ hết cả rồi!
Người đàn ông này có bị điên không thế? Tự ý cướp đi nụ hôn đầu của người khác, lại định dùng tiền để đá đi?
Của hiếm đây!
Tần Lục Nguyệt nhặt tấm chi phiếu trên mặt sàn lên, đứng trước mặt người đàn ông, xé nát vụn, quẳng lên người đàn ông: “Trả cho anh đấy!”
người đàn ông liếm khóe môi, nhíu mắt, sát khí văng tung tóe: “Xem ra là năm trăm vẫn chưa đủ? Cô gái, đừng có khiêu chiến với bản thiếu gia đây!”
Tích tắc, hung ác đúng với bản chất!
Tần Lục Nguyệt không thể kiềm được mà rùng mình, theo bản năng muốn giữ khoảng cách an toàn với người đàn ông này.
Tần Lục Nguyệt giơ tay đẩy người đàn ông ra, cùng con người điên này ở chung trong một căn phòng chật chội quá lâu cũng trở nên ngốc rồi, cũng cảm thấy mình sắp bị điên lên rồi!
Ngay chính lúc này, ánh mắt như chim ưng của người đàn ông, lại dừng trên cổ tay của Tần Lục Nguyệt.
Phía ngoài ở cổ tay trái Tần Lục Nguyệt, có vết sẹo do răng nanh để lại, nhìn rất rõ.
Dấu răng đó, rõ ràng là...
Bất thình lình, người đàn ông bước lên phía trước, nắm lấy cổ tay của Tần Lục Nguyệt, một lần nữa, lại áp cổ tay của cô lên tường, vóc người cao ngất, hoàn toàn khống chế được Tần Lục Nguyệt, ánh mắt như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào cô.
Chết tiệt!
Tại sao mỗi lần mình nhếch nhác nhất, đều gặp phải người con gái này thế! Bây giờ cũng vậy!
Tần Lục Nguyệt cũng không hiểu được chuyện gì, người đàn ông này lại nổi điên gì thế này?
Nơi này là chỗ công cộng đấy!
“Em là Tần Lục Nguyệt?” những chữ này dường như là được bật ra từ trong kẽ răng của người đàn ông.
Tần Lục Nguyệt ngơ ngác: “Anh biết tôi?”
Ngón tay của người đàn ông lập tức siết chặt, Tần Lục Nguyệt đau đớn đến mức gương mặt cũng trở nên trắng bệch.
Haha, Tần Lục Nguyệt!
Đã lâu không gặp!
Thật là, thiên đường có lối em không đi, địa ngục không cửa lại muốn lao vào!
Lần này, em chạy không thoát đâu!
Tần Lục Nguyệt không thể nào tin nổi nhìn người đàn ông đứng ở phía trước đang bóp chặt miệng của mình.
Mặc cho gương mặt anh tuấn của anh mờ ảo, cũng không thể nào làm mất đi cảm giác sợ hãi từ trong bản năng của cô đối với người đàn ông này.
Bởi vì, ánh mắt của anh lúc này, thật sự vô cùng đáng sợ!
Hai mắt đầy tia máu, chứa đầy sát khí, không thể nào phủ nhận sự nguy hiểm vào bây giờ của người đàn ông này.
“Này này...” Tần Lục Nguyệt muốn vùng vẫy, bên ngoài của nhà về sinh bỗng truyền đến một tràn âm thanh ầm ĩ: “Anh ta đang ở gần đây, chia nhau ra tìm.”
Giây tiếp theo, Tần Lục Nguyệt lại bị đẩy đến một phòng vệ sinh trong nhà vệ sinh nữ, không chờ cho cô phản kháng lại, trong nháy mắt môi của cô đã bị đối phương chặn lại.
“A ê...” vốn dĩ Tần Lục Nguyệt muốn gào lên thật to, nhưng âm thanh nghe được, lại trở thành tiếng hơi thở đầy dịu dàng.
Đồ khốn!
Cô chỉ đến nhà vệ sinh rửa tay, tại sao lại bị con người này cưỡng hôn!
Đây là nụ hôn đầu của cô đó!
Tần Lục Nguyệt giơ tay muốn đẩy đối phương ra, không ngờ tới cổ tay đã lập tức bị khống chế lại, lập tức bị áp lên vách tường, tiếp tục bị đối phương ép hôn.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài nhà vệ sinh có người đi vào, đưa mắt nhìn hai người đang hôn nhau trong nhà vệ sinh, không nhịn được mà hừ một tiếng, sau khi xác nhận ở vách ngăn khác không có người, thì xoay người đi khỏi!
Nghe được tiếng bước chân đã đi xa, người đàn ông lập tức buông Tần Lục Nguyệt ra, không hề có bất kì một lưu luyến gì, xoay người bỏ đi.
“Chờ đã, anh thật quá đáng! Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy!” Tần Lục Nguyệt cảm thấy thật là quá hoang đường mà! Cô đã chọc ai mà xảy ra cớ sự này? Tại sao chỉ đi rửa tay, lại bị người khác cưỡng hơn chứ?
Người đàn ông cũng không hề nhìn Tần Lục Nguyệt, tiện tay lấy ra một tập chi phiếu từ trong túi áo ra, viết vài nét, xé một tờ ném vào người Tần Lục Nguyệt.
Một cái hôn, năm trăm ngàn, đây là tiện nghi của người con gái đó!
Tần Lục Nguyệt trơ mắt nhìn tấm chí phiếu ở trên người của mình, lập tức ngẩng đầu, vô cùng tức giận: “Có ý gì hả?”
Người đàn ông đột nhiên cúi xuống, ánh mắt như chim ưng, đằng đằng sát khí: “Cầm tiền rồi biến!”
Tần Lục Nguyệt cảm thấy, cả thế giới dường như đã bị lật đổ hết cả rồi!
Người đàn ông này có bị điên không thế? Tự ý cướp đi nụ hôn đầu của người khác, lại định dùng tiền để đá đi?
Của hiếm đây!
Tần Lục Nguyệt nhặt tấm chi phiếu trên mặt sàn lên, đứng trước mặt người đàn ông, xé nát vụn, quẳng lên người đàn ông: “Trả cho anh đấy!”
người đàn ông liếm khóe môi, nhíu mắt, sát khí văng tung tóe: “Xem ra là năm trăm vẫn chưa đủ? Cô gái, đừng có khiêu chiến với bản thiếu gia đây!”
Tích tắc, hung ác đúng với bản chất!
Tần Lục Nguyệt không thể kiềm được mà rùng mình, theo bản năng muốn giữ khoảng cách an toàn với người đàn ông này.
Tần Lục Nguyệt giơ tay đẩy người đàn ông ra, cùng con người điên này ở chung trong một căn phòng chật chội quá lâu cũng trở nên ngốc rồi, cũng cảm thấy mình sắp bị điên lên rồi!
Ngay chính lúc này, ánh mắt như chim ưng của người đàn ông, lại dừng trên cổ tay của Tần Lục Nguyệt.
Phía ngoài ở cổ tay trái Tần Lục Nguyệt, có vết sẹo do răng nanh để lại, nhìn rất rõ.
Dấu răng đó, rõ ràng là...
Bất thình lình, người đàn ông bước lên phía trước, nắm lấy cổ tay của Tần Lục Nguyệt, một lần nữa, lại áp cổ tay của cô lên tường, vóc người cao ngất, hoàn toàn khống chế được Tần Lục Nguyệt, ánh mắt như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào cô.
Chết tiệt!
Tại sao mỗi lần mình nhếch nhác nhất, đều gặp phải người con gái này thế! Bây giờ cũng vậy!
Tần Lục Nguyệt cũng không hiểu được chuyện gì, người đàn ông này lại nổi điên gì thế này?
Nơi này là chỗ công cộng đấy!
“Em là Tần Lục Nguyệt?” những chữ này dường như là được bật ra từ trong kẽ răng của người đàn ông.
Tần Lục Nguyệt ngơ ngác: “Anh biết tôi?”
Ngón tay của người đàn ông lập tức siết chặt, Tần Lục Nguyệt đau đớn đến mức gương mặt cũng trở nên trắng bệch.
Haha, Tần Lục Nguyệt!
Đã lâu không gặp!
Thật là, thiên đường có lối em không đi, địa ngục không cửa lại muốn lao vào!
Lần này, em chạy không thoát đâu!
/1
|