8.2
Dụ Cảnh Hành bắt gặp ánh mắt ướt át bối rối của cô thì bỗng ngẩn người ra, mu bàn tay từ từ cách không khí mỏng manh vuốt ve làn tóc, gò má hồng nóng của cô, giọng nói hiếm khi lạnh lùng: "Em uống bao nhiêu rượu?"
Tề Chân nấc một cái, cúi đầu đếm đếm số ngón tay mình, một lát mới phản ứng lại, oan ức nói: "Chắc, chắc là nửa chén á."
Tề Chân cảm thấy bản thân bây giờ đang vô cùng tỉnh táo nhưng lá gan thì lại không hiểu nổi to lên không ít, bây giờ cô ngẩng đầu nhìn Dụ Cảnh Hành cũng không sợ hãi như trước.
Tề Chân vừa định nói chuyện, phía sau liền truyền đến âm thanh ồn ào của một người đàn ông cùng với tiếng chìa khóa xe xoay xoay: "Tề tiểu thư, cô có khỏe không? Có muốn tôi đưa cô về, đến chỗ của tôi bên kia qua đêm..."
Trâu Minh Thuận đứng dậy đã cao hơn 1m8, điều này cũng là cái mà hắn luôn kiêu ngạo với tư cách là một người đàn ông. Mà nhờ thói quen tốt đi phòng tập rèn luyện thể thao khiến cho hắn nhìn qua cũng xem như rắn chắc, thân thể cũng không bị gái đẹp hay rượu vét sạch.
Tuy nhiên, Trâu Minh Thuận từ xa bỗng nhìn thấy có một người đàn ông khác đang đứng bên cạnh Tề Chân, thân hình như gọt đẽo, vóc dáng rất cao nhưng trông cũng không gầy yếu.
Tề Chân chỉ cao đến bả vai người đàn ông đó, mà người đàn ông kia gần như đã ôm cô vào trong lòng, tay kia thì nâng đầu cô, đầu cúi xuống, từ từ nói gì đó bên tai, tư thế mập mờ mà làm người ta mặt đỏ.
Bản chất của đàn ông khiến hắn khiếp đảm, bởi vì người đàn ông đeo kính đen hình như có nhìn thoáng qua bên chỗ hắn, mặc dù hắn không nhìn rõ được ánh mắt kia qua lớp kính màu đen nhưng anh ta không hề che giấu sự lạnh lùng trong mắt.
Biểu cảm trên mặt Trâu Minh Thuận bỗng cứng đờ, trông có vẻ méo mó mà buồn cười, miễn cưỡng duy trì nụ cười :"Tề tiểu thư, có chuyện gì với cô vậy? Cô say rồi, mới ra ngoài một lát đừng có nhận nhầm người."
Nhưng khi miễn cưỡng đến gần nhìn, ngay cả vẻ mặt bình thường hắn cũng không duy trì nổi.
Người đàn ông cũng chẳng né tránh hắn, ôm chặt Tề Chân trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên: "Xin chào, tôi là bạn trai của Chân Chân."
Anh tự giới thiệu bản thân như vậy.
Nhưng đầu óc của Trâu Minh Thuận lại trở nên vô cùng trống rỗng, bởi vì người đàn ông trước mắt mặc dù đeo kính đen, rõ ràng cũng không che dấu được khuôn mặt của anh, ngay cả độ cong của cằm cũng rất lạnh nhạt.
—— Dụ Cảnh Hành.
Không chỉ đơn giản là minh tinh, anh chính là thần tượng của Trâu Minh Thuận, hắn thật sự sùng bái rất nhiều năm, trước đó hắn thậm chí còn trò chuyện về anh với đối tượng xem mắt trẻ tuổi kia, trong lòng coi thường thẩm mỹ của cô đối với mấy minh minh đang nổi.
Nào ngờ được có khi cô gái nhỏ kia còn làm những điều thân mật hơn với Dụ Cảnh Hành nữa chứ.
Hắn lắc lư chén rượu đỏ, khuôn mặt chết lặng nghĩ: Ôi, thì ra mình Trâu Minh Thuận không biết nên nói gì, tâm tình kích động lẫn xấu hổ và bối rối, thậm chí ngay cả ngón tay cũng run rẩy trong vô thức.
Hắn theo bản năng muốn xin chụp ảnh chung và xin ký tên, há miệng thở dốc lại không nói ra nổi, quay người lấy chìa khóa xe rời đi.
Dụ Cảnh Hành mang cô lên chỗ ghế trên đỉnh tòa nhà, Tôn Hâm Hàng đã không chờ nổi muốn gặp bạn gái nhỏ của Dụ Cảnh Hành nhưng lại phát hiện cô bị Dụ Cảnh Hành ôm vào trong lòng, chỉ lộ ra một nửa gò má đỏ hồng.
Tề Chân lần đầu tiên bị anh nắm lấy, bàn tay anh thon dài lại thật ấm áp, có thể nắm lấy toàn bộ bàn tay cô, cô hơi xấu hổ miễn cưỡng ló đầu ra, chào hỏi với Tôn Hâm Hàng.
Tề Chân nắm chặt cổ tay áo của Dụ Cảnh Hành, ngoan ngoãn nói: "Cháu chào chú ạ."
Tôn Hâm Hàng: "... ..."
Anh lắc lư ly rượu vang đỏ, khuôn mặt tê dại: Ôi, chẳng lẽ mình trông già như vậy à?
/304
|