Nhìn thấy cảnh này, anh cả, anh hai nhà họ Hiên, Doãn Thành, Lý Tích Đồng đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu...
Tâm trạng Lý Tích Đồng không vui, cứ luôn buồn bã rầu rĩ, cô ta còn cố ý liếc nhìn Doãn Thành.
Lý Tích Đồng cứ nhìn như vậy khiến Doãn Thành đổ mồ hôi hột.
“Đại thần, mời”, Hàn Phúc Giả lịch sự chỉ tay về phía phòng VIP bên cạnh, rồi dẫn Lý Thiệu Minh bước vào phòng.
Lý Thiệu Minh cao một mét tám, dáng người mảnh khảnh, sau khi mặc âu phục vóc dáng thêm cuốn hút, diện mạo đẹp trai. Hiên Tịnh Vũ, Đường Tuyết Kỳ bên cạnh anh đều là người đẹp cực phẩm, khí chất tướng mạo của Hàn Phi Phi, Đoàn Bội Bội và Vương Giai Nặc cũng không tệ, vóc dáng Cuồng Phong lại càng cao lớn, khoảng một mét tám lăm, tóc đầu đinh, sau khi mặc âu phục thì mang đến cảm giác anh dũng chính trực, Heo Rừng và anh Hổ đều là gương mặt trời sinh của dân xã hội đen, cộng thêm bên cạnh họ có một đám đàn em trai tráng mặc âu phục.
Khi Lý Thiệu Minh kéo Tiểu Bình An, dắt theo Hiên Tịnh Vũ và các anh em bên cạnh và Hàn Phúc Giả đi vào căn phòng, lập tức thu hút tiếng cảm thán thì thầm của đám trai xinh gái đẹp trong bữa tiệc.
“Người vừa nãy là ai vậy? Trông anh ta đẹp trai ghê, hình như anh ta rất có khí thế, mà bên cạnh anh ta lại có rất nhiều người đẹp, còn có nhiều vệ sĩ. Chỉ sợ trước đây Tôn Thiếu Kiệt cũng oai phong bằng anh ta đâu nhỉ?”, một tên thanh niên tuấn tú nói.
“Đồ ngu, đó là Lý Thiệu Minh!”, một tên thanh niên lớn tiếng nói.
“Cái gì? Lý Thiệu Minh?”, mọi người lập tức trợn to mắt.
“Không sai, anh ta chính là Lý Thiệu Minh, nhà giàu mới nổi của thành phố cảng biển của chúng ta. Tôn Thiếu Kiệt bị anh ta đánh đến mức phải bỏ chạy, đương nhiên anh ta phải oai phong hơn Tôn Thiếu Kiệt rồi. Xét về gia cảnh, anh ta cũng lớn hơn Tôn Thiếu Kiệt. Bản thân anh ta là một cảnh sát, còn là một sĩ quan quân đội cấp bậc thiếu tá. Nghe nói ông nội của cô Hàn Phi Phi - tướng quân Hàn vô cùng tán thưởng anh ta. Mọi người biết chuyện tòa nhà văn phòng tụ tập rất nhiều tay đấm mấy ngày trước chứ? Chuyện đó là do anh ta làm ra. Có điều hình như anh ta không thích làm đại ca nên đã giao vị trí đại ca đứng đầu thành phố cảng biển cho Heo Rừng rồi”.
“Bỏ đi, chúng ta vẫn nên thảo luận chuyện liên quan đến anh ta ít thôi. Người này lợi hại hơn Tôn Thiếu Kiệt, khó đụng vào hơn Tôn Thiếu Kiệt. Mấy người chỉ cần nhớ, nếu ai có thể ôm được chân của anh ta, thì người đó phát tài rồi. Trong thành phố của chúng ta không ít người có tiền có mắt nhìn, nghe nói khi anh ta vừa đến đây, những người có tiền kia đã kết thân với anh ta, cho anh ta không ít tiền, bây giờ đã là bạn tốt với anh ta rồi đó”.
“Ngưỡng mộ ghê, suy cho cùng người có tiền sẽ có mắt nhìn hơn chúng ta...”, không ít trai xinh gái đẹp gật đầu.
Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã đều là người quen cũ của Lý Thiệu Minh, dường như bọn họ tận mắt nhìn thấy, Lý Thiệu Minh đã từng bước phất lên như thế nào.
Mặc dù Lý Thiệu Minh càng lăn lộn càng lớn mạnh, trong lòng họ hơi mất mát. Nhưng khi mọi người nói đến Lý Thiệu Minh, nghĩ đến bậc cha chú của bọn họ cũng kết thân với Lý Thiệu Minh, sắc mặt bọn họ cũng sáng rực lên.
Chúng tôi cũng quen biết với Lý Thiệu Minh đó.
Khi Thẩm Hân nói chuyện mấy câu với một người bạn thân và thong thả đi vào phòng VIP, Trần Tử Phong suy nghĩ rồi hỏi: “Thẩm Hân, em đi đâu vậy?”
“Chị và anh rể tôi đến rồi nên tôi đi tìm họ”, Thẩm Hân ngây ngô nhìn bọn họ.
“Đợi bọn anh, bọn anh cũng đi”, Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã liếc nhìn nhau, vội vàng đi về phía Thẩm Hân.
“Thẩm Hân, chúng ta là bạn tốt nhất đúng không?”, sắc mặt Lâm Thi Nhã khó coi, nhỏ giọng nói với Thẩm Hân.
“Cũng tạm thôi”, Thẩm Hân chớp mắt.
“Nhất định phải giúp đỡ bọn mình đấy!”, Lâm Thi Nhã nói với Thẩm Hân.
Lý Thiệu Minh giúp nhà họ Hiên nở mày nở mặt. Nhìn thấy cô em vợ Thẩm Hân này tùy tiện đi tìm Lý Thiệu Minh, anh hai nhà họ Hiên nhỏ giọng nói với anh cả nhà họ Hiên: “Anh, hình như tên Lý Phong đó rất ghê gớm, không ngờ ngay cả bố của Hàn Phi Phi cũng đích thân đến đón tiếp, chi bằng chúng ta cũng vào xem thử, xét cho cùng Lý Phong là người nhà chúng ta, anh ta phất lên rồi thì chúng ta cũng được thơm lây”.
“Không đi”, sắc mặt của anh cả nhà họ Hiên hết sức khó coi: “Quỷ dữ hóa thành thần linh, sở dĩ Lý Phong được Hàn Phúc Giả xem trọng, là vì tướng quân Hàn tán thưởng cậu ta. Nếu không có nhà họ Hàn chống lưng thì ở thành phố cảng biển Lý Phong là cái thá gì? Ba đời nhà họ Hiên chúng ta chính trực, tôi còn lâu mới mượn danh của thằng ranh đó, nhà họ Hiên chúng ta không cần dựa hơi cậu ta”.
“Anh, hình như Lý Phong rất giàu. Công ty mới thành lập của cậu ta chắc rất cần phải đầu tư nhỉ? Nếu Lý Phong đồng ý đầu tư với anh, ít nhất quy mô công ty anh sẽ tăng gấp ba?”, anh hai nhà họ Hiên nói.
“Cậu ta không có tiền, tôi không đi!”, anh cả nhà họ Hiên lạnh lùng lắc đầu.
Hắn không tin, Lý Thiệu Minh thật sự mua nỗi vật quý của buổi đấu giá từ thiện tối nay. Đoán chừng Hàn Phúc Giả cố ý giúp Lý Thiệu Minh, tối nay anh có thể ra tay mua một món đồ cổ một triệu đã rất ghê gớm rồi.
“Cậu Lý, Phi Phi đã nói với tôi về chuyện của cậu rồi. Từ lâu đã nghe đến cậu, cuối cùng hôm nay cũng có dịp gặp mặt, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Trước tiên cảm ơn chuyện cậu thu nhận con gái làm học trò, chỉ bảo võ công cho nó, tiếp theo là cảm ơn chuyện cậu bắt được tên cướp La Vĩnh Liệt cứu con gái tôi, cậu là ân nhân của nhà họ Hàn chúng tôi”.
Trong phòng VIP, khi Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã theo Thẩm Hân cẩn thận đi vào, Hàn Phúc Giả đang nói chuyện với Lý Thiệu Minh.
Trên ngón giữa và ngón trỏ bàn tay phải của Hàn Phúc Giả đeo chiếc nhẫn đá quý, ông ấy tự mình rót cho Lý Thiệu Minh một ly rượu vang, nâng ly rượu đưa cho Lý Thiệu Minh, sau đó nói: “Buổi tiệc đấu giá từ thiện tối nay, tổng cộng có ba viên đan dược cao cấp, một bình đan dược trung cấp, những thứ này có lẽ đều là đan dược mà cậu cần, chức năng chủ yếu của ba viên đan dược cao cấp là tăng cường công lực, đan dược trung cấp dùng cho ngoại thương, giá khởi điểm của ba viên đan dược cao cấp là năm mươi triệu, giá khởi điểm của một bình đan dược trung cấp là bảy triệu tệ”.
“Vì cậu đã cứu con gái tôi, còn là sư phụ của nó, lát nữa khi buổi đấu giá bắt đầu tôi sẽ giúp cậu mua những đan dược này, cậu nhất định đừng ra tay. Tôi biết cậu không thiếu tiền, với cao thủ như cậu muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, nhưng nếu cậu tự mua là không tôn trọng nhà họ Hàn chúng tôi. Có thể trong mắt cậu, nhà họ Hàn chúng tôi cũng không là gì cả, nhưng chúng tôi thật lòng xem cậu là bạn, hy vọng cậu coi trọng chúng rôi, nhất định đừng ra tay đấu giá đan dược”, Hàn Phúc Giả dùng ánh mắt chân thành nhìn Lý Thiệu Minh.
“Được thôi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
Anh biết nhà họ Hàn không thiếu tiền, bây giờ bố của Hàn Phi Phi đích thân cảm ơn anh, nếu anh ra sức từ chối sẽ thể hiện bản thân ra vẻ. Sau sau trận chiến trên biển, anh cũng ngày càng thích kết giao bạn bè, anh đồng ý kết bạn với nhà họ Hàn.
Nếu Hàn Phúc Giả thay anh bỏ tiền mua đan dược thì đoán chừng buổi tiệc đấu giá tối nay không có chuyện gì của anh nữa rồi.
Anh tận hưởng một ngụm rượu vang, lấy từ trong người ra hai điếu thuốc, tự châm lửa một điếu, một điếu đưa cho Cuồng Phong.
Cuồng Phong là một kẻ nghiện thuốc, hầu như tay không rời thuốc.
Anh tôn trọng người bạn Cuồng Phong này.
“Cậu Lý, vẫn còn một chuyện tôi không rõ lắm. Ở phương Bắc thì nhà họ Hàn chúng tôi cũng được xem là có chút địa vị, tôi là hội trưởng từ thiện của tỉnh này, hầu như buổi tiệc đấu giá từ thiện mỗi năm đều do tôi đích thân tổ chức. Những người giàu có trong tỉnh chúng tôi đều nể mặt tôi, mỗi đêm trước buổi tiệc đấu giá từ thiện, bọn họ đều sẽ chủ động tặng tôi những món vật quý sưu tầm, để tôi đấu giá những thứ này, tiền kiếm được dùng vào việc từ thiện”.
“Mà năm nay, Bích Tỷ - cô chủ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp hoàng thất ở phương Bắc tặng cho tôi một miếng sắt rất bình thường và bảo tôi giá khởi điểm là một tỷ, buộc tôi phải đấu giá với mức quy định một tỷ, tôi thấy hơi mơ hồ. Cậu Lý, cậu là người từng trải, không biết cậu có thể giám định đồ cổ không? Tôi đã tìm không ít chuyện gia nghiên cứu đến giám định miếng sắt đó nhưng họ đều không nhìn ra sự huyền diệu của nó”, đột nhiên Hàn Phúc Giả cau mày rầu rĩ.
“Diệp Hách Na Lạp mà ông nói là hoàng thất thời đại cuối cùng, hậu duệ nhánh chính của Diệp Hách Na Lạp Thị sao? Một trong Nam Bắc Song Tôn của giới võ lâm ở Hoa Hạ ngày nay, Bắc Tôn Diệp Hách Na Lạp ư?”, ánh mắt Lý Thiệu Minh hơi biến đổi.
“Đúng vậy, chính là hoàng thất đời cuối cùng, hậu duệ nhánh chính của Diệp Hách Na Lạp Thị. Cậu Lý, cậu xuất thân từ thế gia, chắc biệt được một đạo lý, rất nhiều gia tộc, bất kể quyền thế của gia chủ lớn cỡ nào, từ đầu đến cuối trong nhà đều là vợ cả của gia chủ làm chủ. Mà con trai trưởng của gia tộc, trước sau đều có quan hệ thân thiết với nhà mẹ”, Hàn Phúc Giả mỉm cười.
“Không sai”, Lý Thiệu Minh kẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Đường Tuyết Kỳ bên cạnh.
Anh đã mất tích bảy năm, cô em họ thứ sáu này của anh cũng quan tâm anh, tìm được anh ở phương Bắc, nhà họ Lý bọn họ từ đầu đến cuối đều thờ ơ. Mà khi anh ở nước ngoài, quả thật luôn nhớ đến nhà họ Lục, rất ít nghĩ đến nhà họ Lý. Nếu nhớ đến nhà họ Lý cũng là vì trở về báo thù.
Hiên Tịnh Vũ và Thẩm Hân liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Hận lộ ra nụ cười tinh nghịch.
“Bởi vì những năm cuối triều đại Mãn Thanh là Diệp Hách Na Lạp Thị quản lý, vì thế quyền thế của nhánh chính Diệp Hách Na Lạp rất lớn. Nghe nói trước khi Diệp Hách Na Lạp Thị chết, cô ta lén lút đục khoét quốc khố của Mãn Thanh, đưa tất cả tài sản của Mãn Thanh cho người trong tộc mình, cho dù Mãn Thanh diệt vong, Diệp Hách Na Lạp Thị vẫn không bị ảnh hưởng. Ngược lại bọn họ chiếm được đủ tài sản của nước địch, còn có vô số sách quý võ lâm và bảo vật hoàng thất, trở thành một trong Nam Bắc Song Tôn trong giới võ lâm ngày nay. Gia tộc Diệp Hách Na Lạp chính là vua của phương Bắc chúng tôi, năm ngoái, chủ mẫu của gia tộc Diệp Hách Na Lạp nhường vị, chính thức giao vị trí gia chủ cho công chúa Bích Tỷ. Công chúa Bích Tỷ này tính cách ương bướng, vui giận thất thường, làm gì cũng khiến người khác không hiểu nổi. Có điều cô ta thích từ thiện, năm trước tặng cho chúng tôi một cặp ly Cửu Long Ngọc, bán với giá ba trăm triệu. Năm nay lại tặng chúng tôi một miếng sắt bình thường, bảo chúng tôi bán đấu giá một tỷ”.
“Có điều, miếng sắt thường này thật sự là một miếng sắt rất bình thường, tôi thật sự không nhìn ra điểm nào đặc biệt của miếng sắt này, nếu cậu Lý có năng lực về giám định đồ cổ, hy vọng cậu giúp tôi xem thử rốt cuộc miếng sắt này là thứ gì”.
“Ừ, đưa tôi xem thử”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
“Đã chuẩn bị xong rồi”, Hàn Phúc Giả xoay người mở két sắt trong phòng VIP, bê ra một hộp gấm vàng.
Lý Thiệu Minh và Đường Tuyết Kỳ sớm đã biết gia tộc Diệp Hách Na Lạp nên trong lòng họ cũng không tò mò về gia tộc này. Còn đây là lần đầu tiên Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu và cả Hiên Tịnh Vũ, Thẩm Hân, Đoàn Bội Bội, Vương Giai Nặc, Heo Rừng nghe đến gia tộc Diệp Hách Na Lạp, toàn bộ đều hiếu kỳ nhìn chiếc hộp gấm, muốn xem bên trong chứa thứ gì.
Ngay lập tức, Hàn Phúc Giả mở hộp gấm ra, nhìn thấy thứ bên trong lúc đầu mọi người đều ngạc nhiên, sau đó tất cả đều có vẻ mặt dở khóc dở cười.
Chỉ thấy trong chiếc hộp gấm đó đặt một miếng sắt gỉ đen kịt, miếng sắt gỉ dài hơn hai mét, hình dạng như cái chày gỗ.
Hàn Phúc Giả nói trong chiếc hộp gấm này là một miếng sắt bình thường đã dễ nghe rồi, nói khó nghe chút thì đây chính là một miếng sắt phế thải.
“Công chúa của gia tộc Diệp Hách Na Lạo này quá keo kiệt, muốn quyên góp còn không muốn lấy bảo vật ra, chỉ một miếng sắt tàn đã lừa gạt ông?”, Cuồng Phong lập tức lớn tiếng nói:
“Người anh em, không thể nói như vậy, công chúa của gia tộc Diệp Hách Na Lạp trước nay không keo kiệt, trái lại hết sức hào phóng. Cô ta làm việc không thể suy đoán bằng tâm tư của người bình thường, tôi cho rằng không phải cô ta không muốn quyên góp bảo vật, mà là bảo vật này nhất định có điểm gì đó đặc biệt”, Hàn Phúc Giả khẽ lắc đầu.
“Đây quả thực là một bảo vật”, đột nhiên Lý Thiệu Minh nói.
“Cái gì?”, Hàn Phúc Giả hơi sửng sốt, mọi người trong phòng VIP cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Lý Thiệu Minh nâng miếng sắt lên trước mặt mọi người, lấy ngón tay xoa nhẹ nhàng bên ngoài miếng sắt.
Anh cười thầm.
Đây đâu chỉ là một món bảo vật mà quả thật là một vật báu tuyệt thế!
Một trong Nam Bắc Song Tôn của võ lâm, Diệp Hách Na Lạp Bích Tỷ quả nhiên là hào phóng!
/216
|