Ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt Cuồng Phong vô cùng kinh ngạc.
“Tại thành phố nhỏ bé ở Hoa Hạ này, tuy có thể gặp được một cao thủ như ông, tôi rất vui. Nhưng ông đánh tôi bị thương, cũng làm tôi hơi bực bội”.
Hai mắt phát ra ánh nhìn u tối, biểu cảm trên mặt Lý Thiệu Minh dần trở nên hung dữ.
Thân hình mảnh khảnh nhưng cường tráng của anh chậm rãi toát ra khí đen nhàn nhạt, cả người trên để trần, khắp người là những vết sẹo tựa huy chương cùng với cơ bắp cuồn cuộn.
Trên người anh có vô số vết dao, vết đạn bắn, còn có cả vết tích của thuốc súng.
Chọc tay vào bức tường xi măng sau lưng, anh rút ra một thanh thép dài cong queo. Tay phải giữ thanh thép, tay trái nhẹ nhàng vuốt thẳng và lau chùi nó.
Thanh thép dần trở nên thẳng tắp, được lòng bàn tay Lý Thiệu Minh lau sạch gỉ sét, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Tôi phải nghiêm túc rồi”, thanh thép dài tầm một mét rưỡi, đột nhiên Lý Thiệu Minh vung tay, thanh thép tựa như mũi giáo hướng thẳng đến chỗ Cuồng Phong.
“Cho dù cậu nghiêm túc thì cậu có thể đánh lại tôi sao?”, Cuồng Phong nhếch mép cười, nhổ điếu thuốc trong miệng ra.
Ông ta là cao thủ số một của thế giới ngầm phương Bắc, địa vị trong võ lâm Hoa Hạ cũng không nhỏ, trước giờ chưa từng nghe nói trong võ lâm Hoa Hạ có nhân vật như Lý Thiệu Minh.
Có lẽ là một thằng nhóc mới nổi.
Có chút bản lĩnh, năng lực thực chiến cũng không tồi, có thể tránh được hơn trăm chiêu dưới tay ông ta. Nhưng có điều đối thủ như vậy, vẫn không đủ để đánh bại ông ta.
Cuồng Phong dần thu lại nụ cười, hai tay cầm nắm chặt khẩu súng trường. Lưỡi lê trên đầu khẩu súng lóe sáng, đột nhiên chân phải ông ta giẫm lên mặt đất, đâm thẳng lưỡi lê về phía Lý Thiệu Minh.
Lại là cú đá từ chân phải.
Nhìn chiêu thức của Cuồng Phong, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nheo mắt.
Chống lại hơn trăm đòn đánh của Cuồng Phong, anh đã quen thuộc với tất cả chiêu thức.
Mười ba chiêu thức Tử Long là cuộn, đâm, móc, gạt, vuốt, quét, quấn, quây, chặn, giữ, vồ, nhấp, nhảy đúng mười ba đòn đánh. Thêm nữa Tử Long có tổng cộng mười ba loại chiêu thức, cùng kết hợp với mười ba thủ pháp, có thể biến hóa thay đổi một trăm sáu mươi chín phương pháp tấn công.
Ban nãy anh vừa đấu hơn một trăm chiêu với Cuồng Phong, đã thấy rõ một nửa chiêu thức.
“Cho dù cậu là kỳ tài hiếm gặp, có thể sử dụng hết thảy một trăm sáu mươi chín chiêu thức biến hóa của Tử Long nhưng võ công này của cậu, trước sau vẫn là thứ thấp kém thô thiển”.
Thấy chiêu thức của Cuồng Phong sắp xuyên thủng lồng ngực mình, Lý Thiệu Minh khẽ thở dài.
“Mở mang kiến thức về kỹ thuật dùng giáo ‘đốt cháy thảo nguyên’ của tôi đi, ông vẫn còn kém một chút”.
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh đâm mạnh thanh thép trong tay về phía trước, khi anh truyền chân khí vào thanh thép, một luồng hơi nóng nhanh chóng lao đến chỗ Cuồng Phong.
Tốc độ của anh còn nhanh hơn cả Cuồng Phong, nếu Cuồng Phong muốn đâm Lý Thiệu Minh, chắc chắn sẽ bị thanh thép xuyên qua người trước.
Ánh mắt ông ta bỗng chốc thay đổi, chống khẩu súng trường trong tay xuống, dùng lực xoay thắt lưng, bất ngờ quay đầu bay về phía sau. Cùng lúc đó, thanh thép bên người Lý Thiệu Minh phóng ra, cắm thẳng vào eo Cuồng Phong. Cuồng Phong cảm thấy có luồng chân khí nóng bỏng bốc lên sau lưng, ông ta nhanh chóng mượn lực từ cây giáo lao lên phía trước.
Chạy liền ba bốn bước về phía trước, ông ta cảm thấy luồng chân khí nóng bỏng sau lưng dần tiêu tan, lúc này chân trái trên đất mới xoay chuyển, bất ngờ quay lại đâm Lý Thiệu Minh lần nữa.
Thế nhưng, khi ông ta quay lại, Lý Thiệu Minh đã chủ động tấn công.
Anh vươn người, thanh thép chĩa thẳng vào Cuồng Phong, lúc hướng đến chỗ Cuồng Phong, cổ tay khẽ xoay chuyển, thanh thép trong tay anh tựa như mũi giáo dài, biến thành hàng ngàn ảo ảnh thay đổi khôn lường, khi hàng ngàn ảo ảnh đó hiện ra trước mặt Cuồng Phong, mỗi một ảo ảnh đều lộ ra một ngọn lửa màu đen.
Một đốm lửa nhỏ, có thể thiêu cháy cả thảo nguyên.
Đây chính là chiêu thức võ công đỉnh cao, truyền chân khí vào chiêu thức, để chân khí và chiêu thức hòa làm một. Lúc tấn công kẻ khác, sẽ khiến kẻ đó sinh ra ảo giác như đang đối mặt với biển lửa bốc cháy hừng hực, không có cách nào ngăn cản. Loại chiêu thức này, là thiết kế riêng cho cao thủ Thần Cấp. Còn chiêu thức của Cuồng Phong, ngay cả một võ sư Tinh Anh cũng thi triển được.
Không ngờ một chiêu của Lý Thiệu Minh lại phát ra uy lực lợi hại đến vậy, Cuồng Phong nhìn ảo ảnh trước mặt ánh mắt chợt mê man. Ông ta căn bản không biết ảo ảnh này đâu là thật đâu là giả. Cuồng Phong không có cách nào chặn lại ảo ảnh của Lý Thiệu Minh, liền lui về sau từng bước.
Lý Thiệu Minh không vội truy đuổi, anh vung thanh thép trong tay, đột ngột phóng về phía Cuồng Phong.
Hô lên một tiếng, chân khí của Lý Thiệu Minh biến thành một ngọn lửa màu đen chĩa thẳng vào ông ta.
Cuồng Phong chưa từng thấy chiêu thức tinh xảo như vậy, vô cùng kinh ngạc. Nhưng ông ta không có thời gian thưởng thức chiêu thức này của Lý Thiệu Minh, thấy ngọn lửa màu đen càng lúc càng đến gần, suy nghĩ giây lát, liền giậm chân lên mặt đất, vô số gạch lát sàn bay lên từng lớp một chặn lại ngọn lửa đang lao đến.
Khi Cuồng Phong ngăn chặn ngọn lửa màu đen Lý Thiệu Minh tạo ra, Lý Thiệu Minh cũng bất ngờ xuyên thủng tấm chắn bằng gạch lát sàn trước mặt ông ta. Cuồng Phong nhanh chóng giơ khẩu súng trường lên chắn trước mặt, Lý Thiệu Minh hung hăng đá một cú vào khẩu súng.
Cú đá này của Lý Thiệu Minh rất mạnh, Cuồng Phong còn chưa kịp dồn hết sức lực chống đỡ, người đã bay ra ngoài. Lý Thiệu Minh thi triển chiêu thức ‘sao đuổi ánh trăng’, đuổi đến phía trước Cuồng Phong, thấy ông ta đánh về phía mình, anh nhẹ nhành tránh né, đánh mạnh một chưởng vào ngực Cuồng Phong.
Phụt, Cuồng Phong phun ra một ngụm máu, cả người xuyên qua tường rơi vào một căn phòng.
Lý Thiệu Minh đá tung mấy mảnh tường vỡ bước vào, kéo Cuồng Phong mặt mũi trắng bệch dậy, đâm ông ta một nhát, tay trái anh duỗi ra nắm lấy khẩu súng của Cuồng Phong, ông ta bị anh dùng chiêu ‘đốt cháy thảo nguyên’ đánh cho không kịp trở tay, ban nãy lại trúng một chưởng của anh, lúc này sức chiến đấu đã giảm đi ba phần.
Ông ta thấy Lý Thiệu Minh nắm lấy khẩu súng trường của mình, lập tức dùng lực giật mạnh về sau, nhưng khẩu súng trong tay Lý Thiệu Minh không hề nhúc nhích.
Trên mặt Lý Thiệu Minh đầy vẻ chế nhạo, anh tung một cú đá vào Cuồng Phong.
Cuồng Phong lập tức dùng tay trái kéo chân anh, nhưng anh mặc kệ ông ta, vẫn dùng chân bị giữ đá mạnh vào vai Cuồng Phong, tay trái ông ta bất giác buông lỏng khẩu súng, cả người bay vù ra sau.
“Tôi không phải là đối thủ của ông ư?”, Lý Thiệu Minh nhẹ nhành ném khẩu súng đi, tay phải cũng vứt bỏ thanh thép, tay không bước từng bước về phía Cuồng Phong với ánh mắt u tối.
Không ngờ Lý Thiệu Minh lại đột ngột trở nên lợi hại như vậy, sắc mặt Cuồng Phong nghiêm trọng nhìn anh, không lên tiếng.
Cuồng Phong không phục lắm, bất chợt lao về phía Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh cười mỉa mai, thấy Cuồng Phong càng lúc càng gần, một chưởng mạnh mẽ đánh vào cằm ông ta.
Tuy nhiên chiêu bay nhào này của Cuồng Phong chỉ là động tác giả, khi Lý Thiệu Minh đánh đến, ông ta nhanh chóng dồn lực vào thắt lưng, cả người xoay một vòng trên không trung, dùng hai tay đánh vào lồng ngực Lý Thiệu Minh.
“Xin lỗi, chiêu này của tôi cũng là giả”, Lý Thiệu Minh bật cười, bất ngờ bắt lấy tay ông ta, mượn lực đẩy của ông ta lùi lại hai bước, đột nhiên cơ thể đứng lại, hai tay hướng lên trên dùng lực xoay chuyển.
“A!”, hai tay Cuồng Phong phát ra tiếng rắc, cả người gào lên vì đau đớn.
Lý Thiệu Minh lại đá vào ngực ông ta một cái, khiến ông ta lộn nhào trên không trung, nặng nề rơi xuống đất.
Phụt!
Sau khi Cuồng Phong rơi xuống liền nôn ra một ngụm máu.
Đôi mắt ông ta dần trở nên đỏ rực, vô cùng giận dữ nhìn Lý Thiệu Minh.
“Trước nay chưa từng có kẻ nào làm tôi bị thương, cậu là người đầu tiên”, Cuồng Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi không chỉ là người đầu tiên đánh ông bị thương, mà còn có thể là người cuối cùng làm việc đó”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn ông ta, mỉm cười.
“Vì sao?”, Cuồng Phong hỏi.
“Bởi vì tôi đang suy nghĩ có nên giết ông hay không”, Lý Thiệu Minh nói.
“Nằm mơ!”, đột nhiên, Cuồng Phong nắm tay phải thành nắm đấm, hung hăng đập xuống đất.
Một tiếng bùm vang lên, vết nứt lớn nhanh chóng xuất hiện dưới chân Cuồng Phong, ông ta nhìn Lý Thiệu Minh cười giễu cợt, mặt đất dưới người bất chợt lún xuống, rơi thẳng xuống tầng dưới.
“Muốn chạy ư?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, ngưng tụ chân khí trong lòng bàn tay, đánh xuống dưới chân.
Tiếng nổ ầm ầm phát ra, anh rơi thẳng xuống lầu dưới giống như Cuồng Phong.
/216
|