“Mọi người đứng dậy hết đi”, vài phút sau, Lý Thiệu Minh quay lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám đàn em của anh.
Khí chất của Lý Thiệu Minh hoàn toàn là hình tượng của một vị bá chủ quyền lực đầy quyết đoán. Đám đàn em liếc nhìn nhau, hơi dè dặt đứng lên, trước đây Đoàn Bội Bội vẫn luôn thích đánh Lý Thiệu Minh vài cái, nhưng bây giờ trong lòng cô ấy cũng hơi sợ Lý Thiệu Minh.
Cô ta và Lý Phong cùng nhau lớn lên, đương nhiên cũng cảm nhận ra được, tên Lý Phong này và Lý Thiệu Minh không phải cùng một người. Nhưng bộ dạng khuôn mặt của Lý Thiệu Minh và Lý Phong nhìn giống nhau như đúc, tính cách của hai người đôi khi lại giống hệt nhau.
Rốt cuộc anh là ai?
Khi mọi người từ từ đứng dậy, Lý Thiệu Minh ngồi trên ghế nhìn bọn họ, nhưng chỉ mỉm cười nhìn bọn họ mà không nói gì.
Một giây, hai giây ...
Dần dần hai phút trôi qua, mọi người đều hơi hoảng hốt khi bị Lý Thiệu Minh nhìn chằm chằm.
Đương nhiên bọn họ cũng cảm nhận được rằng, tên Lý Thiệu Minh này rất nguy hiểm. Ánh mắt của anh khi nhìn bọn họ không giống người thường. Anh đã từng nói anh chỉ xem bọn họ như những con kiến, ánh mắt khi anh nhìn bọn họ, giống như ánh mắt của những vị thần trên cao, cao ngạo xa cách. Dường như chỉ cần anh vui vẻ, anh hoàn toàn có thể tùy ý bóp chết vài con kiến.
Người này quá đáng sợ, khi anh nói chuyện đều khiến người nghe cảm thấy sợ hãi, mà khi anh không nói gì lại càng khiến người khác sợ hãi hơn.
Đại Quân không khỏi nuốt khan, sắc mặt tái nhợt, suy nghĩ một lát sau đó thận trọng nói với Lý Thiệu Minh: "Anh Minh, ba ngày sau, chúng tôi phải đến căn cứ huấn luyện thật sao?”
"Tôn Thiếu Kiệt có một sơn trang ở vùng ngoại ô thành phố cảng biển, sơn trang đó nằm ở nơi có vị trí khá tốt, hơn nữa cũng rộng rãi. Chắc mọi người đều biết vị trí của sơn trang này rồi, tôi vẫn chưa bán đi, ba ngày sau các người hãy đến đó huấn luyện đi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
“Anh Minh, anh đang nhắc đến sơn trang Tân Hải đúng không, đó là câu lạc bộ tư nhân của anh Kiệt. Nhưng nếu chúng tôi huấn luyện ở đó, vậy thì chúng tôi phải luyện tập những gì?”, Đại Quân lại cẩn thận hỏi.
“Lúc anh đi làm lính đã học được những gì?”, Lý Thiệu Minh khẽ mỉm cười.
“Thể lực, chiến thuật, chiến đấu, bắn súng… còn gì nữa nhỉ, tôi chưa rõ lắm”, Đại Quân nói.
“Chính là những thứ này”, Lý Thiệu Minh nói.
"Anh Minh, đây đều là những kỹ năng được sử dụng trong chiến đấu, anh muốn huấn luyện tất cả chúng tôi trở thành những người lính sao?", Đại Quân mỉm cười, nếu huấn luyện những thứ này, anh ta dám cam đoan rằng, trong đám đàn em của Tôn Thiếu Kiệt không ai có thể so sánh với anh ta, anh ta chính là sĩ quan huấn luyện chuyên nghiệp nhất.
Đột nhiên, Đại Quân chợt nhận ra điều gì đó, anh ta nhìn thấy sắc mặt của Lý Thiệu Minh đột nhiên thay đổi: "Anh Minh, trên người anh có khí chất như một quân nhân, nhưng trên người anh lại có thêm khí chất rất giống với người nước ngoài. Có vẻ như anh từ nước ngoài trở về, lại giống như đã từng làm lính, không phải anh đã từng làm lính đánh thuê chứ? Anh hỗ trợ ba nghìn đàn em của Tôn Thiếu Kiệt như chúng tôi mà không cần phải làm gì cả, mỗi ngày chỉ cần huấn luyện, không phải là anh muốn huấn luyện chúng tôi trở thành những chiến binh thật sự, để chúng tôi theo anh ra nước ngoài chiến đấu sao?”
“Anh cảm thấy như thế nào?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, anh càng ngày càng thích sự thông minh của Đại Quân.
“Cái gì”, nghe thấy vậy, đám đại ca và đám bảo vệ trong phòng lập tức kinh ngạc hét lên.
Cô em vợ Vương Giai Nặc của Đại Quân cũng kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh, trợn tròn mắt ngạc nhiên, dường như khó có thể che giấu được sự kích động trong lòng, vội che miệng lại để không hét lên.
"Trời ơi, ông chủ của chúng ta thế mà lại là lính đánh thuê. Ông chủ của chúng ta thành lập công ty, lẽ nào là muốn dựng nên một công ty an ninh quốc tế? Quá tuyệt vời, đây chính là ông chủ mà tôi hằng mong muốn được phục vụ. Có thể đi theo một ông chủ như vậy, vẫn luôn là cuộc sống mà tôi mong ước, tán thành!”
"Anh Minh, anh trả cho bọn họ lương tháng năm mươi nghìn tệ, lương tháng cho tôi là một triệu tệ, đó chính là mức lương tiêu chuẩn lính đánh thuê quốc tế của chiến binh và tướng lĩnh cấp bậc sơ cấp. Anh thật sự là lính đánh thuê sao, hóa ra anh thành lập công ty an ninh này, hoàn toàn không có dự định kiếm tiền trong nước, mà là muốn dẫn chúng tôi ra nước ngoài để kiếm tiền!”, Đại Quân nghĩ một lát, trên trán đổ đầy mồ hôi, hét lớn lên.
“Anh Minh, anh muốn dẫn chúng tôi ra nước ngoài để chiến đấu ư?”, sắc mặt của đám đại ca đều rất khó coi và nhìn Lý Thiệu Minh.
"Đúng vậy, anh ấy chính là muốn đưa chúng ta đi đánh nhau ở nước ngoài. Công ty an ninh có địa vị rất cao ở nước ngoài, những nhân viên bảo vệ đó không chỉ đơn giản là đứng canh gác hay là đi tuần tra những khu dân cư vào ban đêm. Những bảo vệ chân chính ở nước ngoài đều được cấp súng. Bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ một số tập đoàn khai thác dầu mỏ và khoáng sản, còn bảo vệ cả tính mạng và tài sản của những người giàu có ở nước ngoài. Công ty an ninh ở nước ngoài, có thể nói là ngành kiếm được nhiều tiền nhất. Có thể nói công ty an ninh đầu tiên trên thế giới đó là công ty Ô Đen. Tôi nghe nói công ty an ninh này là công ty có lực lượng mạnh nhất thế giới, mỗi năm đều cử rất nhiều lính đánh thuê ra chiến trường ở nước ngoài, đồng thời, bọn họ cũng là nhà buôn vũ khí lớn nhất toàn cầu”.
“Nếu anh Minh có thể đưa chúng ta ra nước ngoài kiếm tiền, lương hàng tháng của chúng ta đâu chỉ dừng ở mức năm trăm nghìn tệ, mỗi tháng một triệu, một năm có thể là một trăm triệu!”, Đại Quân cho rằng bản thân đã đoán được ý định của Lý Thiệu Minh, mà Lý Thiệu Minh hoàn toàn không có ý định phủ nhận. Sắc mặt của anh ta lập tức đỏ bừng hét lớn trong phòng phỏng vấn.
“Mẹ kiếp, nếu làm nhân viên bảo vệ mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng phải chúng ta có thể giàu có hơn Tôn Thiếu Kiệt sao?”, nhiều đại ca khác lập tức nở nụ cười rạng rỡ, thứ đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến chính là tiền.
"Tôi không biết lý do tại sao một nhân vật như anh Minh lại đến thành phố cảng biển này, nhưng nếu anh ấy thực sự có khả năng này, bây giờ chúng ta đều là đàn em đầu tiên của anh ấy, là người kỳ cựu trong công ty của anh ấy, đúng là có thể kiếm được rất nhiều tiền như Tôn Thiếu Kiệt”, Đại Quân mạnh mẽ gật đầu.
“Phát tài rồi!”, cả căn phòng phỏng vấn bỗng nhiên nổ tung, các vị đại ca đều kinh hãi nhìn nhau, không giấu được niềm vui trong ánh mắt.
Đoàn Bội Bội không ngờ Lý Thiệu Minh lại có khả năng này, ánh mắt của cô ta lập tức hiện lên vẻ mờ mịt và choáng váng…
"Tuy nhiên, Hoa Hạ là quốc gia an toàn nhất trên thế giới, khi các người ra nước ngoài rồi thì sẽ không còn an toàn như bây giờ. Đặc biệt là nếu như các người cùng tôi đi đến các chiến trường khác nhau trên thế giới, rất có thể các người sẽ bị chết, nếu các người muốn rời đi, thì có thể nhân cơ hội này mà rời đi ngay. Tôi sẽ không tức giận, hơn nữa còn cấp cho mỗi người vài trăm nghìn tệ tiền trợ cấp định cư, để các người có thể làm một vài kinh doanh nhỏ, và trở thành một người tốt”, Lý Thiệu Minh nói.
Sau khi Lý Thiệu Minh nói xong, cả căn phòng phỏng vấn đều im phăng phắc.
Mọi người đều đã từng nghe nói về lính đánh thuê, cũng biết lính đánh thuê là một ngành có thể kiếm được rất nhiều tiền. Đặc biệt là Lý Thiệu Minh dường như là sự tồn tại của cấp bậc cao nhất của lính đánh thuê, đúng chính là cấp bậc cao nhất của lính đánh thuê.
Anh đã đưa ra mức lương cao như vậy để hỗ trợ bọn họ, điều đó có nghĩa là anh chắc chắn không hề khoe khoang hay phóng đại.
Nhưng thế giới này đều rất công bằng, bọn họ muốn kiếm được khối tài sản khổng lồ thì bọn họ phải đánh đổi mạng sống của bản thân.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, trừ Vương Giai Nặc đang vui vẻ kích động, ngay cả Đại Quân cũng đang cau mày. Vài phút trôi qua, Đại Quân đột nhiên nở nụ cười miễn cưỡng.
"Anh Minh, lý do tại sao Đại Quân tôi không được Tôn Thiếu Kiệt coi trọng, cũng không thể trở thành đàn em chủ chốt của Tôn Thiếu Kiệt là bởi vì tôi không bao giờ giúp anh ta làm những chuyện tàn nhẫn. Và cũng có rất nhiều người ở đây đều giống tôi, hầu hết đều có khuôn mặt hung dữ, nhưng lại không tàn nhẫn và làm những chuyện xấu như Chó Điên và Khuê Sói. Nói thế nào nhỉ, mặc dù khi đi theo Tôn Thiếu Kiệt chúng tôi không làm chuyện xấu, nhưng mà chúng tôi đều đã bị nhuốm bẩn rồi. Có những lúc giúp Tôn Thiếu Kiệt đi trông bãi giữ xe, nhìn thấy Tôn Thiếu Kiệt bắt kẻ thù dẫn đến đó để trừ khử, tôi đều sợ bị anh ta liên lụy, sợ có một ngày nào đó bị liên lụy dẫn đến phải ngồi tù. Anh Minh, chỉ cần anh là một người tốt, anh nói làm gì thì chúng tôi cũng cũng đều làm theo anh, chúng tôi đều ủng hộ anh!”
“Ồ?”, Lý Thiệu Minh kinh ngạc nhìn anh ta.
"Đúng vậy, mặc dù bây giờ chúng tôi đều vẫn ổn, nhưng sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ bị Tôn Thiếu Kiệt liên lụy. Hơn nữa bây giờ Tôn Thiếu Kiệt đã gục ngã rồi, chúng tôi không làm xã hội đen thì cũng không còn con đường nào khác. Chỉ có điều mỗi ngày chỉ cần rèn luyện là có tiền, loại công việc này còn tốt hơn nhiều so với làm xã hội đen. Chúng tôi cũng khao khát làm lính đánh thuê, muốn nếm trải cảm giác chiến đấu với súng thật trên chiến trường là như thế nào. Anh Minh, anh là người rất tốt, chúng tôi đều ủng hộ anh!”
Đám đàn em lập tức nói với Lý Thiệu Minh.
Làm xã hội đen là con đường không thể quay đầu, một khi bọn họ tiến vào con đường làm xã hội đen này, thì mãi mãi sẽ không thoát ra khỏi nó. Bây giờ Lý Thiệu Minh chỉ dẫn cho bọn họ chuyển nghề, tất cả bọn họ đều bằng lòng muốn cùng Lý Thiệu Minh bước vào con đường mới. Dù sao thì mỗi ngày làm xã hội đen đều cũng rất nguy hiểm, chi bằng cùng Lý Thiệu Minh ra nước ngoài làm giàu còn hơn.
Sống chết đều có số, phú quý do trời cao, bọn họ đã đi vào con đường không có lối quay lại, thì cũng không còn sợ chết nữa rồi!
"Rất tốt, ba ngày sau, các người hãy cùng Đại Quân đi huấn luyện đi. Tôi sẽ dành thời gian hai ngày để quan sát, chuyện huấn luyện thì Đại Quân là người có năng lực hơn tất cả mọi người ở đây, các người phải nghe theo Đại Quân. Chúng ta đã gặp nhau thì cũng coi như là có duyên phận, hôm nay tôi mời rượu mọi người”, Lý Thiệu Minh liền đứng dậy, khẽ búng ngón tay rồi nói.
“Được, chúng ta đi uống rượu. Anh Minh, chúng tôi sẽ theo anh!”, mọi người thẳng thắn nói.
“Anh Minh, tôi rất hâm mộ anh, tối nay tôi nhất định phải mời anh uống thật nhiều!”, một tên đại ca nói.
“Uống rượu, e rằng các người không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều hăng hái đi theo Lý Thiệu Minh vào thang máy, Đoàn Bội Bội cũng nhanh chóng đi vào theo.
Cô ta thầm nghĩ, anh chắc không phải là Lý Phong đâu nhỉ? Mặc dù có khuôn mặt giống hệt Lý Phong, nhưng lai lịch của anh hoàn toàn khác với Lý Phong.
Cô ta cùng Lý Phong lớn lên từ khi còn nhỏ, sao cậu ta đột nhiên trở thành lính đánh thuê được chứ?
Tổng cộng có hơn mười người, Lý Thiệu Minh đều bị mọi người vây quanh, tươi cười bước ra khỏi công ty.
Đột nhiên, khi Lý Thiệu Minh đang mỉm cười, ánh mắt của anh lập tức thay đổi rõ rệt. Đoàn Bội Bội đứng ở bên cạnh anh vẫn còn đang choáng váng, anh liền mạnh mẽ đẩy Đoàn Bội Bội ra xa.
Tiếng bụp vang lên, một viên đạn dữ tợn xoẹt qua bên cạnh Lý Thiệu Minh.
“Là một tay bắn tỉa?”, Lý Thiệu Minh dần dần nheo mắt nhìn lên tòa nhà cao tầng đối diện ...
/216
|