"Tiểu Phi, Lý Thiệu Minh tôi rời khỏi gia tộc từ năm mười tám tuổi, khi đó đã lập lời thề nếu như cả đời này không thể vượt trội hơn người, vĩnh viễn sẽ không bước vào cửa nhà nửa bước. Những năm nay tôi ở nước ngoài dốc sức làm việc, mặc dù đã đạt được thành tựu nhưng vẫn cảm thấy bản thân có thể đạt được nhiều hơn nữa. Trong lúc cố gắng không ngừng đó lại có thêm càng nhiều kẻ thù, dẫn đến việc bị kẻ địch bao vây trên biển, sau đó lưu lạc đến Hoa Hạ. Tôi sẽ báo thù, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không buông tha cho tôi. Mặc dù tôi từng có ba mươi nghìn thuộc hạ nhưng trước giờ chưa từng thu nhận đồ đệ. Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức thu nhận cô. Trong thời gian mười lăm ngày luyện đan, cô chịu trách nhiệm lo liệu những việc lặt vặt thường ngày cho tôi”.
Anh và Hàn Phi Phi, Liễu Bân đi đến biệt thự, nhìn số dược liệu trong lò luyện đan mà Hàn Phi Phi đã chuẩn bị cho mình dưới tầng hầm, sắc mặt của anh dần trở nên nghiêm túc.
Anh đặt nhẹ ngón tay lên trên trán của Hàn Phi Phi, trên đó nhanh chóng xuất hiện một dấu ấn màu đen, đồng thời lúc này đầu ngón tay của Lý Thiệu Minh xuất hiện luồng khí đen, nhanh chóng xâm nhập vào dấu ấn trên trán của Hàn Phi Phi.
Đây gọi là truyền công lực.
Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp đứng đầu trong số cao thủ trên thế giới, anh không chỉ có thế lực cực lớn ở nước ngoài mà còn có năng lực "biến đá thành vàng". Trong mắt của cao thủ Thần Cấp như anh không hề có gỗ mục, chỉ cần anh muốn ai trở thành thần, thì người đó có thể.
Lúc này Hàn Phi Phi chỉ cảm thấy một luồng chân khí mạnh mẽ đi vào trong kinh mạch, chân khí này nhanh chóng xuyên qua kinh mạch trong cơ thể cô, nó đi tới đâu tất cả các kinh mạch đều nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, khi đến kinh mạch ở sau lưng và trước ngực đột nhiên gặp phải trở ngại, cô lập tức đau đến nắm chặt hai tay lại. Vài phút sau cô đột ngột phát ra một tiếng rên nhẹ, chân khí màu đen trong cơ thể nhanh chóng xuyên qua, tiếp tục hướng về các kinh mạch khác. Toàn bộ các kinh mạch trong cơ thể đều trở nên mạnh hơn.
“A...”, Hàn Phi Phi chỉ cảm thấy trong cơ thể thoải mái khó tả, gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng, nắm chặt hai tay, hai chân cũng siết chặt vào nhau.
Khi Lý Thiệu Minh thu ngón tay lại, cả cơ thể cô mềm nhũn, rồi ngã nhoài xuống đất, tóc mái rối bời trước trán và quần áo ướt đẫm, cô từ từ mở hai mắt ra, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Lý Thiệu Minh.
Cô thật sự đã bái Lý Thiệu Minh làm thầy, Lý Thiệu Minh cũng không hổ danh là cao thủ, tặng cho cô một chút phúc lợi, cô không kiềm chế nổi sự tôn kính và sùng bái Lý Thiệu Minh từ tận đáy lòng, chỉ là cô nghĩ không ra tại sao Lý Thiệu Minh lại khiến mình thoải mái như vậy.
Dần dần trong lòng cô cảm thấy lạnh...
Lý Minh Thiệu không nhìn cô, lúc này đã nhóm lên một ngọn lửa lớn trong lò luyện đan, anh dùng sức kéo ống thổi, lửa trong lò đột nhiên bùng lên. Dưới ánh sáng đỏ rực của lửa, ánh mắt của Lý Thiệu Minh kiên định, sắc mặt trắng như tờ giấy, máu tươi chầm chậm chảy từ khóe miệng, chân khí trong cơ thể đã gần như cạn kiệt. Vì tạo dấu ấn cho Hàn Phi Phi, thương tích trong cơ thể càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Kiên cường không nản, cho dù chỉ còn lại một hơi thở anh cũng muốn hoàn thành lời thề của mình. Cho dù vết thương của anh có nghiêm trọng hơn nữa, cho dù anh phải đối mặt với hậu quả vết thương mới chồng vết thương cũ, anh cũng phải truyền chân khí cho Hàn Phi Phi.
Trước nay anh không phải kẻ ác, nếu không anh sẽ không bị những cao thủ của các thế lực đen tối vây lấy tấn công, rơi vào tình cảnh hiện tại.
“Sư phụ...”, Hàn Phi Phi dần dần hiểu được anh là người như thế nào, trong lòng cảm động không nói thành lời.
"Có được chân khí là đặc điểm của một cao thủ cấp Tông Sư. Nhưng cô không có võ công, dựa vào chân khí trong cơ thể chỉ có thể đánh bại một số đối thủ thông thường. Bây giờ cô miễn cưỡng có thể được xem ở cấp bậc Tinh Anh. Nhưng chân khí mà cô có trong cơ thể chỉ cần học một vài bộ chiêu thức võ công, luyện những võ công đó cho thuần thục, trở thành cao thủ cấp Tông Sư chỉ là vấn đề thời gian. Thực lực của cô hiện giờ vẫn chưa đủ để trở thành hộ pháp của tôi, dùng vũ khí nóng đi, vũ khí này có thể chống lại ám khí thông thường của Đường môn”, Lý Thiệu Minh ném một khẩu súng cho Hàn Phi Phi.
Khẩu súng này là anh lấy được khi bắt tội phạm bị truy nã.
“Vâng”, Hàn Phi Phi khẽ gật đầu, nhìn khẩu súng trong tay.
Khi ngọn lửa trong lò luyện đan yếu dần đi, Lý Thiệu Minh lại một lần nữa kéo mạnh ống thổi, trong lò luyện đan đã chất đầy những dược liệu mà anh đã viết đưa cho Hàn Phi Phi đi mua. Trong lò nhanh chóng phát ra những âm thanh tanh tách: "Liễu Bân, anh đừng ngồi không như thế, đi lấy nước cho tôi”.
“Được...”, Liễu Bân khẽ gật đầu.
Anh ta nhanh chóng cầm hai thùng lớn bước lên trên lầu, khi đi tới cửa không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau khi Hàn Phi Phi được Lý Thiệu Minh truyền công lực xong, hai mắt sáng ngời, làn da trắng sáng hơn so với trước, cô vốn dĩ đã xinh đẹp đáng yêu, lúc này trông lại càng diễm lệ quyến rũ.
Thở dài một tiếng, bản thân anh ta khổ luyện võ công bảy tám năm, nhưng lại không bằng một chiêu chỉ điểm của Lý Minh Thiệu, chẳng trách Hàn tướng quân lại coi trọng Lý Thiệu Minh như vậy.
Mười lăm ngày thấm thoát đã trôi qua, trong mười năm ngày này Lý Thiệu Minh cả ngày ngồi trước lò luyện đan, mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh bao và uống một cốc nước, chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ để miễn cưỡng duy trì nhu cầu của cơ thể. Luyện đan rất khổ sở, nếu như lửa ở trong lò to quá, một chút lơ là sẽ bị cháy khô. Nếu như lửa trong lò nhỏ quá, dược liệu trong lò sẽ không cách nào tan chảy ra, đan dược luyện ra cũng sẽ không đạt được hiệu quả như anh muốn. Thậm chí bởi vì trong lò luyện đan có ngọn lửa cháy dữ dội, bên trong đầy hơi nước, chỉ cần một bước sai sót sẽ khiến nó nổ tung. Anh chỉ có thể vào lúc lửa trong lò ổn định mới dám ngủ một hai tiếng, anh chỉ ăn một cái bánh bao và uống một cốc nước cũng là vì để bản thân giảm bớt số lần đi vệ sinh. Phòng trừ vào lúc anh rời đi, Hàn Phi Phi và Liễu Bân sẽ không đối phó được với tình huống đột ngột xảy ra.
Trong mười lăm ngày này, Liễu Bân không biết đã đổ bao nhiêu lần nước vào trong lò, cả tầng hầm đầy hơi nước, lò nóng nóng như thiêu đốt, ở trong này mười lăm ngày không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
"Hai người ra ngoài đi”.
Ngày thứ mười lăm, nước và dược liệu trong lò nhanh chóng khô cạn, cả lò luyện đan phát ra tiếng nổ tanh tách, không ngừng rung động mạnh.
Nhìn thấy cảnh này Hàn Phi Phi và Liễu Bân không biết làm thế nào để ứng phó, hai người nhìn nhau.
Lý Thiệu Minh chỉ bình thản nói.
Chờ đến khi Hàn Phi Phi và Liễu Bân đi ra ngoài, lò luyện thuốc càng rung chuyển dữ dội hơn, đột nhiên lò bị nghiêng, hơi nước khổng lồ trong lò bật tung ra, vung đồng nặng hơn năm mươi cân bay thẳng về phía anh.
"Đến hay lắm", sắc mặt Lý Thiệu Minh nhợt nhạt, nhanh chóng cởi áo khoác vướng víu ở trên tay ra, rồi dùng sức mạnh đấm mạnh vào nắp bếp khiến cho nắp bếp bị đánh thành một cái lỗ lớn dính chặt lên trên bức tường đối diện.
Vứt bộ quần áo đã bị châm thành lửa lớn, anh nhanh chóng cầm lấy bảy cây kim bạc cắm vào bảy huyệt đạo trên ngực, dấu tay trên ngực biến thành màu đen nhanh chóng chảy máu.
Bây giờ, anh mới được coi là cao thủ Thần Cấp thực sự.
Cả tầng hầm tràn ngập mùi thuốc, anh đi đến trước lò luyện đan, mỉm cười nhìn những viên đan dược lấp lánh như ngọc ở trong lò.
Hai giờ sau Lý Thiệu Minh bước ra khỏi tầng hầm, cả người toát ra mùi thơm nồng của thuốc. Mặc dù sắc mặt của anh vẫn nhợt nhạt, nhưng sau khi dùng Hồi thần đan, chân khí trong cơ thể đã dần dần bắt đầu hồi phục, khoảng hai giờ sẽ có thể trở lại cảnh giới Thần Cấp. Bởi vì giờ anh đã có chân khí nên việc đối phó với cao thủ như Liễu Bân trở nên càng dễ dàng hơn.
Hàn Phi Phi đang cầm hai bộ quần áo, một bộ là cảnh sát, một bộ là quân phục, hai bộ quần áo này đều kèm theo cả chức vụ và quân hàm. Cô nói với Lý Thiệu Minh: "Sư phụ, khi anh đóng cửa luyện đan ông nội tôi và Cục trưởng Vương trong tỉnh đã thương lượng, quyết định mời anh đồng thời gia nhập cục cảnh sát và bộ quân sự. Bởi vì cấp trên vẫn chưa thấy thực lực của anh vì vậy quân hàm của anh tạm thời là thiếu tá, chức vụ giống như Liễu Bân, là phó sĩ quan huấn luyện Lữ đoàn Đặc công của tỉnh. Cấp bậc cảnh sát giống như cục trưởng của chúng tôi, chức vụ là chuyên viên phòng điều tra hình sự đặc biệt của tỉnh”.
“Ừ”, Lý Thiệu Minh cầm lấy bộ đồng phục cảnh sát trên tay Hàn Phi Phi lên lầu tắm rửa.
Nửa tiếng sau, Lý Thiệu Minh mặc bộ đồng phục cảnh sát mới tinh đi xuống, quân hàm trên hai vai anh vô cùng bắt mắt.
"Tiểu Phi, Liễu Bân, mười lăm ngày qua hai người ở cùng tôi đã vất vả rồi, bây giờ đan dược của tôi đã luyện thành, dùng không quá hai ngày sẽ hồi phục công lực, hai người về nhà nghỉ ngơi đi”.
"Sư phụ, anh muốn đi đâu?", Hàn Phi Phi và Lý Thiệu Minh ở đây mười lăm ngày mặc dù khổ nhưng cũng có không ít lợi ích, Liễu Bân cũng đã được anh tranh thủ chỉ dạy cho vài chiêu, lúc này cô không đành lòng xa Lý Thiệu Minh.
“Về nhà tìm Hiên Tịnh Vũ”, Lý Thiệu Minh cầm lấy chìa khóa xe ở trên bàn.
"Hả?", Hàn Phi Phi trợn to hai mắt.
"Không, là về thăm nhà...”, Lý Thiệu Minh cố ý tỏ ra dáng vẻ không cảm xúc.
Bây giờ anh đã đồng thời gia nhập hai cơ quan chính phủ của Hoa Hạ là cục ảnh sát và bộ quân đội, có được hai bộ quần áo, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, Hiên Tịnh Vũ chỉ là một cảnh sát, anh muốn xem xem khi anh mặc quần áo cảnh sát về nhà Hiên Tịnh Vũ sẽ có biểu cảm như thế nào...
/216
|