Chương 162: Ai có nhân duyên tốt
Đống bom trêи người Lôi Tiểu Minh khiến đám người của Phủ Đầu Bang sợ hãi, những người này hoảng hốt như kiến chạy trốn, như thủy triều rút lui. Một số người chạy tán loạn vào các tòa nhà gần đó, một số tìm nơi trú ẩn và nấp sau tán cây, một số thì sợ hãi nằm lăn trêи nền đất. Người thanh niên gầy gò cũng kinh hoàng sợ hãi khi nhìn thấy đống bom trêи người Lôi Tiểu Minh, hắn muốn bảo vệ Vương Tiểu Ngũ, bởi vì Vương Tiểu Ngũ là đứa con mà bang chủ của Phủ Đầu Bang yêu thương cưng chiều nhất trong số hơn hai mươi đứa con. Vương Tiểu Ngũ sắp sửa kết hôn với con gái nhà họ Bạch – một trong bốn gia tộc lớn của thành phố Minh Chu, tương lai rộng mở. Nếu Vương Tiểu Ngũ này bị một tên lính quèn nổ bom chết, vậy thì cho dù hắn có trả giá bằng cách thịt nát xương tan cũng không thể đền bù nổi.
Lôi Tiểu Minh xuất thân từ Phích Lịch Thần Hỏa Đường, là đứa con duy nhất của Phích Lịch Đường, cậu ta là một chuyên gia có thiên bẩm về bom. Sau khi cậu ta đồng ý giúp Lý Thiệu Minh, thì cậu ta liền từ bỏ thân phận ngôi sao của mình, trở lại thân phận con trai trưởng của Phích Lịch Đường. Nếu trêи người con trai trưởng của Phích Lịch Đường mà ngay cả hai trăm quả bom cũng không có thì không phải là làm trò hề cho người ta chê cười sao? Khi bọn họ ngồi máy bay đi từ phương Bắc đến đây, Lý Thiệu Minh đã dùng thân phận là một sĩ quan quân đội của mình, trước tiên là bắt Lôi Tiểu Minh giao bom cho sân bay, sau đó để người ở sân bay dùng máy bay chuyên dụng vận chuyển bom đến thành phố Minh Chu, khi đến thành phố Minh Chu, Lôi Tiểu Minh lại lần nữa đặt bom lên người.
Cậu ta có bom điều khiển từ xa, bom hẹn giờ và đủ loại khác nữa, chất nổ chứa trong những quả bom này quả thực có thể làm nổ tung cả một con phố.
Trong nháy mắt, toàn bộ đường phố lập tức trở nên trống rỗng, mọi người đều trốn trong các tòa nhà gần đó, hoặc là ẩn nấp ở những vị trí gần mà người khác không nhìn thấy được.
Chỉ còn lại Lý Thiệu Minh, Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, Heo Rừng, Cuồng Phong, Vương Tiểu Ngũ, người thanh niên gầy gò và cậu chủ họ Chu.
Cậu chủ họ Chu cũng sừng sờ khi nhìn thấy trêи người Lôi Tiểu Minh phủ đầy bom đạn, cậu ta không ngờ rằng trêи đời này lại còn có người điên cuồng và nguy hiểm hơn cậu ta.
Người thanh niên có vẻ ngoài đẹp trai mê hoặc này có thể khống chế được những quả bom ư?
“Cái quái gì…”, Lôi Tiểu Minh nhìn thấy Lý Thiệu Minh dùng cậu ta để dọa đám người kia bỏ chạy nên thấy không vui lắm, liền mặc lại bộ đồ vest Armani được đặt làm của mình.
Cậu ta là một ngôi sao nên không hi vọng mọi người sợ hãi mình như vậy.
“Cậu chủ họ Chu, cậu phục chưa?”, Lý Thiệu Minh chỉ tuột cái áo của Lôi Tiểu Minh xuống một cái đã khiến cho đám đàn ông vạm vỡ của Phủ Đầu Bang bỏ chạy toán loạn, anh châm một điếu thuốc, mỉm cười nhìn cậu chủ họ Chu.
“Cẩn thận ngọn lửa bùng phát!”, người thanh niên gầy gò đang dùng cơ thể của mình bảo vệ cho Vương Tiểu Ngũ, hét lên với Lý Thiệu Minh.
Nghe thấy người thanh niên gầy gò nói như vậy, Heo Rừng bị bọn họ nhắc nhở cũng phản ứng lại, anh ta kinh hãi nhìn về phía Lý Thiệu Minh, nhìn thấy Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong đang đứng bên cạnh Lôi Tiểu Minh hút thuốc, hai người họ dường như không hề sợ quả bom trêи người Lôi Tiểu Minh sẽ nổ tung.
Anh ta lùi lại vài bước.
“Được, anh Lý, coi như anh có bản lĩnh, trêи cơ thể người bạn này của anh lại có nhiều bom, tôi không ngờ anh còn có con át chủ bài như vậy, tôi phục rồi. Đàn ông nhất định không nuốt lời, tôi đồng ý làm đồng đội với anh, giúp anh đánh thắng nhà họ Hồng, nhưng tôi không cùng anh trở về doanh trại Thiên Lang có được không? Tôi không muốn trở về cái nơi ma quỷ đó!”, cậu chủ họ Chu bị trói lại bằng xích nặng nằm trêи mặt đất nói với Lý Thiệu Minh.
“Không được”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được thôi, được thôi, cậu chủ họ Chu tôi trước giờ chưa từng nuốt lời, tôi đồng ý với anh gia nhập vào đội của các anh là được chứ gì, nhưng tính cách của tôi hay nóng giận, tôi không có bạn bè, người bình thường đều không chịu được tính cách này của tôi, các anh phải suy nghĩ cho thật kỹ”, cậu chủ họ Chu nói.
“Chúng tôi có thể chịu đựng được cậu”, Lý Thiệu Minh nói.
“Ừ, chắc các người đều biết tên của tôi rồi có đúng không? Các người còn phải đồng ý với tôi một chuyện, không được phép gọi tên của tôi”, cậu chủ họ Chu nói.
“Được rồi, không gọi tên của cậu”, Lý Thiệu Minh liếc nhìn Triệu Thế Hy đang cố gắng nhịn cười, còn có nét mặt kỳ lạ của Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh.
Chu Bảo Bảo? Cái tên này đúng là rất hay.
“Ừ, chỉ điều kiện này thôi, những thứ khác đều không quan trọng”, cậu chủ họ Chu nói.
Lúc này đoàn đội của Lý Thiệu Minh lại bổ sung thêm được một tướng sĩ dũng mãnh là cậu chủ họ Chu – con trai trưởng của một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, có sở trường đấm bốc, khinh công, có thiên bẩm trinh sát.
“Đánh tôi? Mẹ kiếp!”, sau khi cậu chủ họ Chu được cởi trói và nhìn thấy Vương Tiểu Ngũ vẫn còn được người thanh niên gầy gò bảo vệ, liền tức giận đá hắn một cước trút cơn giận lúc nãy bị ăn vài cái tát.
Vương Tiểu Ngũ hoàn toàn không dám phản kháng khi bị cậu chủ họ Chu đá mạnh, người thanh niên gầy gò ôm chặt Vương Tiểu Ngũ: “Cậu chủ họ Chu, lần này coi như anh có bản lĩnh, Phủ Đầu Bang của chúng tôi nhận thua. Anh mau bảo tên bom đạn kia rời đi, ân oán của Phủ Đầu Bang và anh được xóa bỏ toàn bộ!”
“Xóa bỏ toàn bộ? Các người nói xóa bỏ toàn bộ là xóa bỏ toàn bộ sao? Gia đình của cậu chủ họ Chu tôi đây mở ngân hàng, có hàng nghìn tiệm vàng ở Hoa Hạ, còn có hàng chục mỏ kim cương ở Nam Mễ, mạng sống của cậu chủ như tôi đây không cao quý bằng các người? Chết tiệt, các người đánh tôi xong, bây giờ lại nói bỏ qua là hết chuyện? Các người đứng lên cho tôi, chúng ta một chọi một!”, cậu chủ họ Chu hung hăng ép người.
“Cậu chủ họ Chu, tôi sai rồi, tôi nhận thua, tôi không đánh thắng được anh, anh mau chóng rời đi đi, tôi xin lỗi anh được chưa, anh Chu, anh mau bảo cái tên bom đạn kia rời đi đi!”, Vương Tiểu Ngũ bị Lôi Tiểu Minh dọa chết khϊế͙p͙, hắn run rẩy bò trêи mặt đất, sợ hãi và hoảng loạn.
“Các người nói ai là tên bom đạn? Tôi có tên, tôi là Lôi Tiểu Minh”, Lôi Tiểu Minh không vui, cậu ta không thích bị mọi người né tránh.
“Chết tiệt, là con trai trưởng của Phích Lịch Đường ở Giang Liên, trêи người thằng nhóc này toàn là bom!”, nghe thấy Lôi Tiểu Minh khai báo tên, Vương Tiểu Ngũ lập tức hét lên một tiếng.
“Đồ nhát chết”, nhìn thấy Vương Tiểu Ngũ không dám đánh nhau với mình, ánh mắt của cậu chủ họ Chu tràn ngập vẻ khinh thường.
Lý Thiệu Minh nhìn xung quanh thấy đám đàn em của Phủ Đầu Bang đều đang ẩn nấp trong tòa nhà và trong bóng tối, bí mật quan sát bọn họ.
Anh lại liếc nhìn Vương Tiểu Ngũ đang run rẩy trêи mặt đất, thầm nghĩ thân phận cậu năm của Phủ Đầu Bang cũng rất tốt, có lẽ là có thể lấy được chút tiền từ trêи người hắn?
Thôi bỏ đi, bang chủ của Phủ Đầu Bang có hơn hai mươi người con trai con gái, hắn không phải là đứa con trai mà bang chủ yêu thương nhất, có lẽ trêи người hắn cũng chỉ có vài triệu mà thôi, vẫn là không nên lãng phí thời gian.
Anh lại từ bỏ ý định kiếm tiền.
Đúng lúc này, từ cuối đường đột nhiên xuất hiện một ánh đèn xe chói mắt. Sau đó ánh đèn xe chói mắt kia càng ngày càng gần, đám người Lý Thiệu Minh bị rất nhiều chiếc xe bao vây từ mọi phía. Sau khi bao vây bọn họ xong, một chiếc xe hơi nhanh chóng chạy về phía một gã thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng, khi bọn họ nhảy xuống xe, bọn họ liền nhanh chóng lấy từ trêи xe ra những khẩu súng AK, M4 và rất nhiều loại súng dài ngắn khác nhau.
Trong ánh mắt của bốn người thanh niên đều hiện lên nụ cười xấu xa, một thanh niên mặc quân trang điều khiển cấp dưới tiến về phía bọn họ.
Bọn họ còn chưa kịp rời đi, thì lại bị một đám người đến bao vây, cũng phải hơn một nghìn người.
Hơn nữa đám người này được trang bị tốt hơn Phủ Đầu Bang.
Nhìn thấy bọn họ lại bị nhiều người bao vây như vậy, Vương Tiểu Ngũ cũng giật mình nhìn cậu chủ họ Chu, bọn họ đều mong muốn Lôi Tiểu Minh rời đi ngay lập tức, nhưng thật không ngờ bọn họ lại bị người ta bao vây giữ ở lại, hắn khóc không ra nước mắt và kêu lên: “Cậu chủ họ Chu, anh không lầm đó chứ, sao lúc nào anh cũng bị người ta truy tìm giết hại vậy? Nhân duyên của anh thật sự là quá tệ rồi chăng?”
“Chết tiệt, cậu chủ tôi mỗi ngày đều đánh nhau với người ta, nhân duyên không tốt không phải đúng rồi sao?”, cậu chủ họ Chu tức giận đáp trả lại.
“Nhân duyên của cậu chủ họ Chu đúng là không tốt lắm…”, nhìn thấy cậu chủ họ Chu lại bị bao vây, khuôn mặt của toàn bộ đám người Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Heo Rừng đều hiện lên vẻ bất lực.
“Các người đổ oan cho cậu chủ họ Chu rồi”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Đổ oan cho cậu ta?”, mọi người kinh ngạc.
“Ừ, những người này không giết cậu chủ họ Chu, mà là đến để giết tôi…”, Lý Thiệu Minh không khỏi nhíu mày, vẻ mặt hơi đau buồn.
—————————–
Đống bom trêи người Lôi Tiểu Minh khiến đám người của Phủ Đầu Bang sợ hãi, những người này hoảng hốt như kiến chạy trốn, như thủy triều rút lui. Một số người chạy tán loạn vào các tòa nhà gần đó, một số tìm nơi trú ẩn và nấp sau tán cây, một số thì sợ hãi nằm lăn trêи nền đất. Người thanh niên gầy gò cũng kinh hoàng sợ hãi khi nhìn thấy đống bom trêи người Lôi Tiểu Minh, hắn muốn bảo vệ Vương Tiểu Ngũ, bởi vì Vương Tiểu Ngũ là đứa con mà bang chủ của Phủ Đầu Bang yêu thương cưng chiều nhất trong số hơn hai mươi đứa con. Vương Tiểu Ngũ sắp sửa kết hôn với con gái nhà họ Bạch – một trong bốn gia tộc lớn của thành phố Minh Chu, tương lai rộng mở. Nếu Vương Tiểu Ngũ này bị một tên lính quèn nổ bom chết, vậy thì cho dù hắn có trả giá bằng cách thịt nát xương tan cũng không thể đền bù nổi.
Lôi Tiểu Minh xuất thân từ Phích Lịch Thần Hỏa Đường, là đứa con duy nhất của Phích Lịch Đường, cậu ta là một chuyên gia có thiên bẩm về bom. Sau khi cậu ta đồng ý giúp Lý Thiệu Minh, thì cậu ta liền từ bỏ thân phận ngôi sao của mình, trở lại thân phận con trai trưởng của Phích Lịch Đường. Nếu trêи người con trai trưởng của Phích Lịch Đường mà ngay cả hai trăm quả bom cũng không có thì không phải là làm trò hề cho người ta chê cười sao? Khi bọn họ ngồi máy bay đi từ phương Bắc đến đây, Lý Thiệu Minh đã dùng thân phận là một sĩ quan quân đội của mình, trước tiên là bắt Lôi Tiểu Minh giao bom cho sân bay, sau đó để người ở sân bay dùng máy bay chuyên dụng vận chuyển bom đến thành phố Minh Chu, khi đến thành phố Minh Chu, Lôi Tiểu Minh lại lần nữa đặt bom lên người.
Cậu ta có bom điều khiển từ xa, bom hẹn giờ và đủ loại khác nữa, chất nổ chứa trong những quả bom này quả thực có thể làm nổ tung cả một con phố.
Trong nháy mắt, toàn bộ đường phố lập tức trở nên trống rỗng, mọi người đều trốn trong các tòa nhà gần đó, hoặc là ẩn nấp ở những vị trí gần mà người khác không nhìn thấy được.
Chỉ còn lại Lý Thiệu Minh, Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, Heo Rừng, Cuồng Phong, Vương Tiểu Ngũ, người thanh niên gầy gò và cậu chủ họ Chu.
Cậu chủ họ Chu cũng sừng sờ khi nhìn thấy trêи người Lôi Tiểu Minh phủ đầy bom đạn, cậu ta không ngờ rằng trêи đời này lại còn có người điên cuồng và nguy hiểm hơn cậu ta.
Người thanh niên có vẻ ngoài đẹp trai mê hoặc này có thể khống chế được những quả bom ư?
“Cái quái gì…”, Lôi Tiểu Minh nhìn thấy Lý Thiệu Minh dùng cậu ta để dọa đám người kia bỏ chạy nên thấy không vui lắm, liền mặc lại bộ đồ vest Armani được đặt làm của mình.
Cậu ta là một ngôi sao nên không hi vọng mọi người sợ hãi mình như vậy.
“Cậu chủ họ Chu, cậu phục chưa?”, Lý Thiệu Minh chỉ tuột cái áo của Lôi Tiểu Minh xuống một cái đã khiến cho đám đàn ông vạm vỡ của Phủ Đầu Bang bỏ chạy toán loạn, anh châm một điếu thuốc, mỉm cười nhìn cậu chủ họ Chu.
“Cẩn thận ngọn lửa bùng phát!”, người thanh niên gầy gò đang dùng cơ thể của mình bảo vệ cho Vương Tiểu Ngũ, hét lên với Lý Thiệu Minh.
Nghe thấy người thanh niên gầy gò nói như vậy, Heo Rừng bị bọn họ nhắc nhở cũng phản ứng lại, anh ta kinh hãi nhìn về phía Lý Thiệu Minh, nhìn thấy Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong đang đứng bên cạnh Lôi Tiểu Minh hút thuốc, hai người họ dường như không hề sợ quả bom trêи người Lôi Tiểu Minh sẽ nổ tung.
Anh ta lùi lại vài bước.
“Được, anh Lý, coi như anh có bản lĩnh, trêи cơ thể người bạn này của anh lại có nhiều bom, tôi không ngờ anh còn có con át chủ bài như vậy, tôi phục rồi. Đàn ông nhất định không nuốt lời, tôi đồng ý làm đồng đội với anh, giúp anh đánh thắng nhà họ Hồng, nhưng tôi không cùng anh trở về doanh trại Thiên Lang có được không? Tôi không muốn trở về cái nơi ma quỷ đó!”, cậu chủ họ Chu bị trói lại bằng xích nặng nằm trêи mặt đất nói với Lý Thiệu Minh.
“Không được”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được thôi, được thôi, cậu chủ họ Chu tôi trước giờ chưa từng nuốt lời, tôi đồng ý với anh gia nhập vào đội của các anh là được chứ gì, nhưng tính cách của tôi hay nóng giận, tôi không có bạn bè, người bình thường đều không chịu được tính cách này của tôi, các anh phải suy nghĩ cho thật kỹ”, cậu chủ họ Chu nói.
“Chúng tôi có thể chịu đựng được cậu”, Lý Thiệu Minh nói.
“Ừ, chắc các người đều biết tên của tôi rồi có đúng không? Các người còn phải đồng ý với tôi một chuyện, không được phép gọi tên của tôi”, cậu chủ họ Chu nói.
“Được rồi, không gọi tên của cậu”, Lý Thiệu Minh liếc nhìn Triệu Thế Hy đang cố gắng nhịn cười, còn có nét mặt kỳ lạ của Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh.
Chu Bảo Bảo? Cái tên này đúng là rất hay.
“Ừ, chỉ điều kiện này thôi, những thứ khác đều không quan trọng”, cậu chủ họ Chu nói.
Lúc này đoàn đội của Lý Thiệu Minh lại bổ sung thêm được một tướng sĩ dũng mãnh là cậu chủ họ Chu – con trai trưởng của một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, cao thủ Thần Cấp cấp thấp, có sở trường đấm bốc, khinh công, có thiên bẩm trinh sát.
“Đánh tôi? Mẹ kiếp!”, sau khi cậu chủ họ Chu được cởi trói và nhìn thấy Vương Tiểu Ngũ vẫn còn được người thanh niên gầy gò bảo vệ, liền tức giận đá hắn một cước trút cơn giận lúc nãy bị ăn vài cái tát.
Vương Tiểu Ngũ hoàn toàn không dám phản kháng khi bị cậu chủ họ Chu đá mạnh, người thanh niên gầy gò ôm chặt Vương Tiểu Ngũ: “Cậu chủ họ Chu, lần này coi như anh có bản lĩnh, Phủ Đầu Bang của chúng tôi nhận thua. Anh mau bảo tên bom đạn kia rời đi, ân oán của Phủ Đầu Bang và anh được xóa bỏ toàn bộ!”
“Xóa bỏ toàn bộ? Các người nói xóa bỏ toàn bộ là xóa bỏ toàn bộ sao? Gia đình của cậu chủ họ Chu tôi đây mở ngân hàng, có hàng nghìn tiệm vàng ở Hoa Hạ, còn có hàng chục mỏ kim cương ở Nam Mễ, mạng sống của cậu chủ như tôi đây không cao quý bằng các người? Chết tiệt, các người đánh tôi xong, bây giờ lại nói bỏ qua là hết chuyện? Các người đứng lên cho tôi, chúng ta một chọi một!”, cậu chủ họ Chu hung hăng ép người.
“Cậu chủ họ Chu, tôi sai rồi, tôi nhận thua, tôi không đánh thắng được anh, anh mau chóng rời đi đi, tôi xin lỗi anh được chưa, anh Chu, anh mau bảo cái tên bom đạn kia rời đi đi!”, Vương Tiểu Ngũ bị Lôi Tiểu Minh dọa chết khϊế͙p͙, hắn run rẩy bò trêи mặt đất, sợ hãi và hoảng loạn.
“Các người nói ai là tên bom đạn? Tôi có tên, tôi là Lôi Tiểu Minh”, Lôi Tiểu Minh không vui, cậu ta không thích bị mọi người né tránh.
“Chết tiệt, là con trai trưởng của Phích Lịch Đường ở Giang Liên, trêи người thằng nhóc này toàn là bom!”, nghe thấy Lôi Tiểu Minh khai báo tên, Vương Tiểu Ngũ lập tức hét lên một tiếng.
“Đồ nhát chết”, nhìn thấy Vương Tiểu Ngũ không dám đánh nhau với mình, ánh mắt của cậu chủ họ Chu tràn ngập vẻ khinh thường.
Lý Thiệu Minh nhìn xung quanh thấy đám đàn em của Phủ Đầu Bang đều đang ẩn nấp trong tòa nhà và trong bóng tối, bí mật quan sát bọn họ.
Anh lại liếc nhìn Vương Tiểu Ngũ đang run rẩy trêи mặt đất, thầm nghĩ thân phận cậu năm của Phủ Đầu Bang cũng rất tốt, có lẽ là có thể lấy được chút tiền từ trêи người hắn?
Thôi bỏ đi, bang chủ của Phủ Đầu Bang có hơn hai mươi người con trai con gái, hắn không phải là đứa con trai mà bang chủ yêu thương nhất, có lẽ trêи người hắn cũng chỉ có vài triệu mà thôi, vẫn là không nên lãng phí thời gian.
Anh lại từ bỏ ý định kiếm tiền.
Đúng lúc này, từ cuối đường đột nhiên xuất hiện một ánh đèn xe chói mắt. Sau đó ánh đèn xe chói mắt kia càng ngày càng gần, đám người Lý Thiệu Minh bị rất nhiều chiếc xe bao vây từ mọi phía. Sau khi bao vây bọn họ xong, một chiếc xe hơi nhanh chóng chạy về phía một gã thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng, khi bọn họ nhảy xuống xe, bọn họ liền nhanh chóng lấy từ trêи xe ra những khẩu súng AK, M4 và rất nhiều loại súng dài ngắn khác nhau.
Trong ánh mắt của bốn người thanh niên đều hiện lên nụ cười xấu xa, một thanh niên mặc quân trang điều khiển cấp dưới tiến về phía bọn họ.
Bọn họ còn chưa kịp rời đi, thì lại bị một đám người đến bao vây, cũng phải hơn một nghìn người.
Hơn nữa đám người này được trang bị tốt hơn Phủ Đầu Bang.
Nhìn thấy bọn họ lại bị nhiều người bao vây như vậy, Vương Tiểu Ngũ cũng giật mình nhìn cậu chủ họ Chu, bọn họ đều mong muốn Lôi Tiểu Minh rời đi ngay lập tức, nhưng thật không ngờ bọn họ lại bị người ta bao vây giữ ở lại, hắn khóc không ra nước mắt và kêu lên: “Cậu chủ họ Chu, anh không lầm đó chứ, sao lúc nào anh cũng bị người ta truy tìm giết hại vậy? Nhân duyên của anh thật sự là quá tệ rồi chăng?”
“Chết tiệt, cậu chủ tôi mỗi ngày đều đánh nhau với người ta, nhân duyên không tốt không phải đúng rồi sao?”, cậu chủ họ Chu tức giận đáp trả lại.
“Nhân duyên của cậu chủ họ Chu đúng là không tốt lắm…”, nhìn thấy cậu chủ họ Chu lại bị bao vây, khuôn mặt của toàn bộ đám người Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Heo Rừng đều hiện lên vẻ bất lực.
“Các người đổ oan cho cậu chủ họ Chu rồi”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Đổ oan cho cậu ta?”, mọi người kinh ngạc.
“Ừ, những người này không giết cậu chủ họ Chu, mà là đến để giết tôi…”, Lý Thiệu Minh không khỏi nhíu mày, vẻ mặt hơi đau buồn.
—————————–
/216
|