“Đại ca, anh đang tìm một ông chủ tên là Vương Nhân Đức, ông ấy là người giàu có thứ năm ở tỉnh lỵ, sở hữu một tập đoàn dược phẩm trị giá năm tỷ. Chỉ là mấy năm gần đây tập đoàn dược phẩm này của ông ấy không hề đổi mới một chút nào, liên tục tuyển các giám đốc kinh doanh nhưng vẫn không thu được kết quả, ngược lại còn khiến tập đoàn Nhân Đức của ông ấy thua lỗ nặng. Bây giờ tập đoàn Nhân Đức của ông ấy đang bên bờ vực phá sản, nợ nhiều khoản với các ngân hàng lớn, ngay cả tiền lương của giám đốc kinh doanh và công nhân cũng đang nợ rất nhiều. Nếu có ai tiếp quản, thì người đó sẽ phải trả hết nợ và gánh vác đống hỗn độn của tập đoàn. Nhiều doanh nhân giàu có đều cho rằng bản thân mình không có khả năng gánh vác chuyện này nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tập đoàn Nhân Đức phá sản”.
"Khi tôi liên hệ với Vương Nhân Đức, nhân tiện còn vạch ra một vài kế hoạch. Công ty an ninh Thiên Châu của chúng ta từng có giá trị tài sản rất lớn, hơn ba tỷ, bây giờ anh đã tiêu hết ba tỷ, công ty an ninh Thiên Châu của chúng ta chỉ còn lại khoảng gần hai trăm triệu, tôi nghĩ anh không nên liên hệ với Vương Nhân Đức, không nên tiếp nhận mớ hỗn độn trong tay ông ấy. Ngược lại tôi cảm thấy, dựa vào danh tiếng của anh và độ uy tín cấp dưới của anh, anh có thể chủ động liên hệ với các công ty quản lý tài sản lớn ở thành phố cảng biển. Với thực lực của chúng ta, nếu như hợp tác thành công với những công ty quản lý tài sản này, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền từ chỗ bọn họ”.
"Tôi còn có một phương án nữa, chúng ta có thể làm vệ sĩ cho các công ty giải trí có các ngôi sao. Bây giờ ngày càng có nhiều ngôi sao giàu có, nhiều ngôi sao hạng ba đã có giá trị tài sản hơn hàng triệu, đa số là các cô gái trẻ đẹp nên bọn họ đều cần người bảo vệ. Ngoài ra, chúng ta có thể tạo ra một thương hiệu quần áo và vật dụng an ninh”.
Một ngày sau, khi Lý Thiệu Minh tỉnh giấc, Vương Giai Nặc, Đoàn Bội Bội và anh Hổ đã xuất hiện trong phòng của anh.
Vương Giai Nặc đang cầm một chồng kế hoạch lớn trên tay, ngồi trên ghế sofa trong phòng của Lý Thiệu Minh và nghiêm túc nhìn anh.
Cô ta làm việc rất hiệu quả, Lý Thiệu Minh chỉ mới bảo anh Hổ tìm cô ta, bảo cô ta liên hệ với ông chủ Vương Nhân Đức ở tỉnh lỵ, cô ta đã nhanh chóng liên hệ được với Vương Nhân Đức, hơn nữa còn hẹn thời gian gặp mặt Vương Nhân Đức. Đồng thời thức đêm để làm xong kế hoạch, thông tin chi tiết về tập đoàn dược phẩm của Vương Nhân Đức, thảo luận việc có nên hợp tác với Vương Nhân Đức hay không, nếu không hợp tác thì cô ta đã lập một số kế hoạch phát triển chính cho công ty an ninh của Lý Thiệu Minh.
Công ty an ninh của Lý Thiệu Minh là công ty an ninh Thiên Châu, quân đoàn của anh tên là Thiên Chu, anh chỉ đổi một chữ từ Thiên Chu sang Thiên Châu mà thôi.
Ngoại hình của Vương Giai Nặc được bảy điểm, dáng người gầy, cao khoảng một mét sáu lăm, đeo một cặp kính gọng đen rất dày. Cô ta chỉ là một cô gái bình thường đối với Lý Thiệu Minh, nhưng cô gái này lại có một khí chất đặc biệt. Cô ta rất nghiêm túc, chăm chỉ và trung thành, Lý Thiệu Minh đánh giá rất cao điều này.
Anh không khỏi liếc nhìn Vương Giai Nặc một cái, lúc này Vương Giai Nặc đang mặc một chiếc váy xếp ly màu xanh lam, phần thân trên có một chiếc dây buộc màu trắng, một chiếc áo khoác bò, chân đi một đôi giày vải màu xanh lam, để lộ một đôi tất trắng bằng ren.
Không được coi là quá xinh đẹp, nhưng tính cách và khí chất rất đáng để người khác ngưỡng mộ, cũng khiến người ta hơi rung động.
Đoàn Bội Bội thì bày ra một bộ dạng cứng nhắc, kể từ khi biết thân phận của anh, cô ta luôn cau mày, dường như trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó, không còn cư xử tùy tiện với anh như trước.
“Nếu công ty an ninh Thiên Châu phát triển theo kế hoạch của cô, thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong vòng một năm?”, Lý Thiệu Minh cởi trần phần thân trên, cơ thể đầy rẫy những vết sẹo dữ tợn.
Anh rời khỏi giường, cầm một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, vừa đi vào trong phòng vệ sinh để tắm, vừa hỏi Vương Giai Nặc.
Hôm qua anh dạy võ công cho Heo rừng và Cuồng Phong, vì quá mệt mỏi nên mới ngủ luôn ở căn biệt thự mà Hàn Phi Phi tặng anh.
Ngủ liền một ngày một đêm.
“Ít nhất là hai mươi triệu, cũng có thể là một trăm triệu, nhưng tôi rất tự tin có thể kiếm được hai mươi triệu, còn một trăm triệu thì tôi không chắc lắm”, Vương Giai Nặc trả lời.
“Quá chậm, tôi không chờ được một năm”, Lý Thiệu Minh vừa đánh răng vừa trả lời nên giọng nói không rõ ràng lắm.
"Đại ca, anh có tài sản ba tỷ hai, dựa vào thực lực của anh, chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải mở công ty an ninh, nguồn thu nhập của công ty an ninh vốn dĩ đã rất thấp, mặc dù kiếm được tiền nhưng khả năng kiếm tiền quá chậm, chúng ta có thể làm công ty đầu tư để kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng chỉ trong một đêm anh đã tiêu hết ba tỷ nên bây giờ chúng ta đã không còn tiền, trừ khi anh giao cho tôi một đội đầu tư chuyên nghiệp, tôi có thể đảm bảo rằng sẽ kiếm được một tỷ trong một năm”, Vương Giai Nặc cuống quánên nói với Lý Thiệu Minh bằng tiếng Anh luôn.
“Một tỷ cũng quá chậm”, Lý Thiệu Minh nói.
“Anh dự định muốn kiếm bao nhiêu?”, Vương Giai Nặc hỏi.
“Một trăm tỷ trong một năm, chỉ có điều một trăm tỷ cũng quá ít, cũng quá chậm”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cái gì?”, Đoàn Bội Bội và anh Hổ lập tức trợn tròn mắt.
Sắc mặt của Đoàn Bội Bội nhanh chóng tái nhợt, sau đó bắt đầu ho khan dữ dội.
Trong một năm phải kiếm được một trăm tỷ? Anh cho rằng anh là ai vậy?
"Giai Nặc, cô là trợ lý hành chính của tôi, cũng là em vợ của Đại Quân, đương nhiên sẽ là người mà tôi có thể tin tưởng. Tuy rằng cô từ nước ngoài trở về, nhưng cô cũng biết đấy, loại người giàu có được phân thành hai loại. Vương Nhân Đức là người giàu có ở mặt sáng, còn Thanh Phong và Quỷ Đói là những người giàu có ở mặt tối. Vương Nhân Đức có tập đoàn, đương nhiên ông ấy sẽ không thể tránh khỏi việc bị một số tạp chí lá cải viết tin, Thanh Phong và Quỷ Đói có quyền lực, bọn họ đều kinh doanh những thương vụ xấu xa không để bên ngoài biết được, các trang tạp chí lá cải không biết sự tồn tại của bọn họ. Bọn họ cũng cố tình che giấu sự giàu có của bản thân, không muốn mọi người biết về sự giàu có của mình”.
“Còn tôi, Thanh Phong và Quỷ Đói là cùng một loại người, tôi có tự tin vượt qua bọn họ”, Lý Thiệu Minh nói.
"Nhưng tôi không biết khi nào kế hoạch công ty lính đánh thuê của anh mới bắt đầu. Lúc này chúng ta chỉ có thể sử dụng hết tiềm năng đang có, tính toán dựa vào sổ sách tạm thời của chúng ta. Với số tiền bây giờ của chúng ta thì không đủ để khôi phục tập đoàn Nhân Đức”, Vương Giai Nặc tranh luận.
“Tôi có thể”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Tôi không tin”. Vương Giai Nặc nói.
“Cô hẹn Vương Nhân Đức lúc mấy giờ?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
"Tôi hẹn ông ấy là ngày hôm qua, nhưng lúc đó anh còn đang ngủ, tôi không biết lúc nào anh mới thức dậy, hơn nữa chúng ta lại là bên nắm quyền chủ động, cần phải thể hiện quyền lực chủ động của chúng ta, do đó tôi đã hẹn gặp Vương Nhân Đức lúc tám giờ tối nay, tôi còn dặn ông ấy tập hợp tất cả ban giám đốc của toàn công ty đợi anh ở phòng họp”, Vương Giai Nặc nói.
"Chuyện này cô làm rất tốt, tôi càng ngày càng tán thưởng cách làm việc của cô”, Lý Thiệu Minh mở vòi nước: “Đi chuẩn bị xe đi, tám giờ tối này chúng ta sẽ đến tập đoàn Nhân Đức”.
“Vâng”, Vương Giai Nặc vẫn không cam lòng, nhưng Lý Thiệu Minh là ông chủ, cô ta chỉ có thể nghe theo.
Cô ta muốn xem thử coi Lý Thiệu Minh sẽ vực dậy một tập đoàn đang mắc nợ ngập đầu chỉ với hai trăm triệu như thế nào.
Khi Vương Giai Nặc đi ra ngoài cửa, Đoàn Bội Bội đang ở trong trạng thái kinh hồn bạt vía cũng đi theo Vương Giai Nặc.
“Cô đi đâu?”, Lý Thiệu Minh hỏi Đoàn Bội Bội.
“Tôi sao?”, Đoàn Bội Bội hơi sửng sốt.
“Đúng vậy,” Lý Thiệu Minh nói.
Lý Thiệu Minh vẫn đang ở trong phòng vệ sinh, anh cũng biết Đoàn Bội Bội muốn rời đi. Đoàn Bội Bội sững sờ, cô ta suy nghĩ một lát rồi lại quay trở về phòng, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
"Đoàn Bội Bội, cô là trợ lý riêng của tôi, tôi trả cho cô mười triệu tiền lương mỗi năm, cả ngày không cần làm gì cả như vậy không phải rất tốt sao?”, Lý Thiệu Minh cầm khăn tắm đi ra ngoài, vừa lau đầu vừa mỉm cười nhìn Đoàn Bội Bội.
“Ông chủ, tôi không muốn làm nữa”, Đoàn Bội Bội hít một hơi thật sâu, cuối cùng đưa ra một quyết định khó khăn.
“Ồ?”, Lý Thiệu Minh kinh ngạc.
"Ông chủ, tôi muốn từ chức, tôi nghĩ tôi không làm trợ lý riêng cho anh được”, Đoàn Bội Bội nói.
“Tại sao?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, cầm một điếu thuốc lên châm lửa.
“Không tại sao cả, chỉ là không muốn làm nữa, cảm thấy như tôi đang làm công việc của anh”, Đoàn Bội Bội nhíu mày nhìn anh.
"Ha ha, không phải cô muốn tìm một công việc không bị ông chủ quấy rối với mức lương cao sao? Mặc dù người ông chủ tôi đây cũng không phải là loại chính nhân quân tử gì, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ quấy rối những cô gái bình thường như cô. Hơn nữa mấy ngày vừa qua cô cùng tôi làm việc, tôi gần như không hề làm khó cô, không để cô phải làm những công việc khổ cực đúng không? Cô hãy suy nghĩ cho kỹ, được ở bên cạnh tôi là ước mơ xa vời của rất nhiều người. Tiền lương của cô cũng không chỉ dừng lại ở con số này, chỉ cần tôi có thể khôi phục lại thực lực ban đầu, thì tiền lương của cô còn có thể tăng lên ít nhất mười lần”, Lý Thiệu Minh mỉm cười nói.
“Làm công việc gì?”, đột nhiên Đoàn Bội Bội nổi cáu.
Cô ta dường như muốn phát điên, đột nhiên vò đầu bứt tóc. Sau đó nhìn Lý Thiệu Minh vẻ mặt đau khổ và nói: “Ông chủ Lý, tôi biết anh rất có năng lực, anh là một cao thủ võ lâm, có thể kiếm được nhiều tiền. Ông chủ như anh cũng rất hào phóng, tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền nếu như ở cạnh anh. Nhưng tôi không thể chịu đựng được, người tôi quen thuộc nhất là Lý Phong, có bề ngoài trông giống hệt anh. Người đó là người bạn thân nhất của tôi từ bé đến lớn, tôi coi cậu ấy như một người bạn thân khác giới, chỉ có bộ dạng giống hệt anh mà thôi. Hơn nữa khi tôi ở bên cạnh anh, tôi không hề cảm nhận được bầu không khí của công việc, chỉ giống như một đại ca của một băng nhóm xã hội đen đang nuôi những đàn em của mình, suốt ngày chỉ cùng anh ăn rồi lại uống, sau đó lại nhận khoản tiền lương mà anh phát, tôi không muốn bị người khác bao nuôi!”
Nhìn thấy Đoàn Bội Bội điên cuồng như vậy, ánh mắt Lý Thiệu Minh trở nên mờ mịt.
Nếu để Hiên Tịnh Vũ biết được chuyện anh không phải là Lý Phong, mà chỉ là một người có vẻ bề ngoài giống hệt Lý Phong và bọn họ là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, chắc hẳn cô cũng sẽ có thái độ giống Đoàn Bội Bội chăng?
Anh có thực lực, giàu có nhưng người anh yêu thật lòng lại là vợ của người khác. Mặc dù cô chưa từng xảy ra chuyện gì với Lý Phong, thậm chí cô còn ghét bỏ Lý Phong từ tận đáy lòng. Nhưng cô đối tốt với anh, cũng bởi vì cô cho rằng anh là Lý Phong, cho rằng anh là chồng của mình. Cô thích anh bởi vì anh đang dùng thân phận của Lý Phong, nếu như anh không phải Lý Phong thì nhất định cô sẽ không thích anh.
Anh chỉ muốn nói rằng, anh thật sự thích Hiên Tịnh Vũ. Từ lúc chỉ muốn lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ đến bây giờ, anh đã quen với sự tồn tại của cô ấy
Anh không chỉ yêu thích Hiên Tịnh Vũ, mà anh còn yêu thương cả Tiểu Bình An, thích những người quen của Lý Phong.
Từ nhỏ đến lớn, đây là những ngày mà anh sống vui vẻ nhất.
Lý Thiệu Minh và Lý Phong trông giống hệt nhau, đều là những người đẹp trai sáng sủa. Khi Lý Thiệu Minh ngây người, đôi lông mi dài của anh rủ xuống, trông hơi đáng thương.
Anh làm việc quá cực nhọc, vết thương bên trong còn chưa lành, lại phải giúp Heo Rừng và Cuồng Phong nâng cao công lực nên sắc mặt vẫn luôn tái nhợt như tờ giấy trắng.
Yên tĩnh chiến thắng tiếng động.
Một người nói quá nhiều, đôi khi khiến người ta cảm thấy phiền phức. Nhưng một người thường xuyên buồn rầu không nói chuyện, sẽ khiến người ta cảm thấy hơi đáng thương.
Đoàn Bội Bội đột nhiên cảm thấy Lý Thiệu Minh đáng thương.
Dường như anh không hề có người thân hay bạn bè nào cả.
Trong cuộc sống của anh, giống như chưa từng có những niềm vui giống như Lý Phong lúc trước. Ít nhất Lý Phong còn có cô ta, có Heo Rừng, có thể đấu võ mồm với Hiên Tịnh Vũ cả ngày, còn anh có vẻ như không có gì cả, trông anh rất cô độc.
“Thật ra không phải là tôi ghét anh, chỉ là tôi cảm thấy anh và Lý Phong rất giống nhau, ở cùng anh khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi rất thích kết bạn, cũng không ngại làm bạn với anh. Chỉ là anh quá xuất sắc, có anh ở đây, tôi cảm thấy chúng tôi dường như chỉ là một nhân vật để làm nền, chỉ xuất hiện lởn vởn trong cuộc sống của anh mà không cần làm việc gì cả, tôi không thích cuộc sống như vậy”, Đoàn Bội Bội bĩu môi nói.
“Cô thật sự cảm thấy cô rất nhàn rỗi sao?”, Lý Thiệu Minh cười gượng.
“Rất nhàn rỗi, tôi không muốn nhận đồng tiền của anh trong khi tôi không làm được việc gì”, Đoàn Bội Bội nói.
“Ha ha, mấy ngày này cô trốn việc, tôi vẫn không biết nên nói sao với cô, vậy mà cô lại còn nói rằng bản thân rất nhàn rỗi”, Lý Thiệu Minh cười khẩy.
“Tôi trốn việc?”, Đoàn Bội Bội ngạc nhiên.
"Quần áo của tôi bị bẩn, là Hàn Phi Phi đã giặt giũ cho tôi. Lúc tôi ra ngoài cần phải sắp xếp xe, đây là việc cô nên sắp xếp cho tôi. Bây giờ tôi đã rời giường hơn nửa tiếng đồng hồ, một ngày một đêm chưa ăn gì cả, ngay cả đồ ăn sáng cũng không có. Hai ngày nay tôi đóng cửa luyện tập, tôi không hề hay biết thành phố cảng biển đã xảy ra chuyện gì, tôi còn phải hỏi anh Hổ. Tôi rất bận rộn, phải kiếm tiền, vì sự phát triển của các anh em, tôi còn phải chăm chỉ rèn luyện võ công, phấn đấu để có thể quay lại cảnh giới Thần Cấp cấp cao. Những chuyện nhỏ nhặt cá nhân này, đều là bản thân tôi phải lo liệu, cô nói thử xem cô có làm tròn chức vụ trợ lý riêng này hay không?”, Lý Thiệu Minh cười khẩy.
“Ông chủ Lý, trợ lý riêng là làm những việc này sao?”, Đoàn Bội Bội kinh ngạc hỏi.
"Hỏi thừa, nếu không vậy thì cô cảm thấy cô nên làm gì? Tôi rảnh rỗi lắm sao? Mỗi năm bỏ ra mười triệu để nuôi dưỡng một cô gái không hề quen biết? Cô cho rằng tôi thích cô à? Còn nữa, sau này cũng gọi tôi là đại ca giống như mọi người, không được phép gọi lung tung như là ông chủ Lý, giám đốc Lý hay là anh Minh”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Đoàn Bội Bội bỗng thấy ngượng ngùng xấu hổ…
“Mau giải quyết những chuyện nhỏ nhặt này của tôi đi. Nhanh nhẹn biết nhìn xa trông rộng một chút, tôi chỉ giải quyết những chuyện quan trọng, chứ không có thời gian rảnh đi giải quyết những chuyện nhỏ nhặt này”, Lý Thiệu Minh cảm thấy buồn bực, vẫy tay bảo Đoàn Bội Bội ra ngoài.
“Thật không nhanh nhẹ gì cả”, anh Hổ không khỏi bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường Đoàn Bội Bội.
Sau khi Đoàn Bội Bội ra khỏi phòng, anh Hổ liền muốn nịnh bợ Lý Thiệu Minh, anh ta ngẫm nghĩ một lát sau đó đến gần Lý Thiệu Minh và nói: “Đại ca, cái tập đoàn Nhân Đức đó, anh thật sự tự tin có thể làm được sao? Nếu thật sự có thể làm được thì đồng nghĩa với việc chúng ta có năm tỷ rồi”.
Sau khi nghe anh Hổ nói vậy, Lý Thiệu Minh chỉ mỉm cười.
Anh khẽ duỗi thẳng ngón tay ra, một luồng khí màu đen dày đặc từ trong lòng bàn tay xuất hiện. Khi anh lật lòng bàn tay, luồng khí đen đó dần dần biến đổi. Trong luồng khí màu đen, dần xuất hiện một cụm các tòa nhà cao tầng.
"Lý Thiệu Minh tôi, ngửa bàn tay lên sẽ là mây, úp bàn tay xuống sẽ là mưa”.
/216
|