Jack vội gọi xe cứu thương trong lòng lo lắng
Thằng điên, cậu biết tôi mệt lắm khi trông chừng cậu không
Kể từ khi Đoản Ân Nhi anh đã mắc bệnh trầm cảm, càng ngày càng ít tiếp xúc với người khác, khuôn mặt luôn luôn như tản băng, không có cô
cuộc đời buồn nhạt đến vậy sao, là anh đã để cô ra đi, là anh, anh quá ích kỉ...
Miên man trong phòng bệnh Lãnh thiên Khải chậm rãi mở mắt lên, hóa ra anh vẫn còn sống, nhìn hai người Ái Trân và Jack bước vào giọng anh âm trầm nhẹ nhàng nói
Tại sao hai người lại cứu tôi làm gì, tôi muốn chết với Ân Nhi
Đường Ái Trân bất mãn mà đi lại giọng nói đầy ủy khuất
Chết, anh có biết tôi phải vất vả như nào không, cái tên đần này..
Dù thế nào anh cũng phải sống thật tốt thì Ân Nhi mới được vui vẻ chứ
Lãnh Thiên Khải trong lòng đau như cắt, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn..
Tôi nhớ cô ấy
Jack và Đường Ái Trân chỉ biết thở dài
Trò truyện một lúc jack và Ái Trân ra ngoài bàn một chút chuyện
Này Jack tôi nên nói cho Ân Nhi biết điều này không, có lẽ tôi phải sang Pháp một chuyến
Jack nhìn cô với vẻ mặt khả nghi giọng nói đầy giễu cợt
Tôi nghĩ cô qua bên đó chỉ để chơi cùng tiểu Ái, tiểu Phong và Tiểu Minh thôi, đỡ phải ở đây chăm sóc cái tên đầm Lãnh Thiên Khải kia
Quả nhiên anh đã đoán trúng tim đen của cô, Đường Ái Trân gượng cười
Nào có... nào có anh nghĩ nhiều rồi, ahihi
Đôi mắt anh liếc sang cô một cái rồi vôi vàng thu lại
Được rồi, tạm tin cô
Cô đói chưa đi ăn không nào, anh đây hào phóng sẽ trã tiền
Đường Ái Trân thè lưỡi giọng nhỏ
Tôi mới không thèm anh trã tiền đấy
_____________
Lãnh Thiên Khải nằm trên giường bệnh mà suy nghĩ về bóng dáng người con gái ấy..
Ân Nhi, 3 năm rồi em đang ở đâu, tiểu Ái và tiểu Phong sống có tốt không, anh nhớ em lắm
Anh có để em mắng anh, đánh anh, giận anh nhưng cầu xin em quay về có được không
Anh hứa với em anh sẽ sống thực tốt nhưng em cũng phải đợi anh
Sao khi xuất viện ngày nào anh cũng ra vườn hoa để chăm chút, nhìn vườn hoa anh lại nhớ đến cô, một cô gái xinh đẹp thuần khiết đôi mắt bồ câu to đẹp nhưng lại chứa đựng nhiều nỗi buồn...
Ngày nào cũng lặp đi lặp lại nó cũng tròn năm năm ngày cô ra đi, Lãnh Thiên Khải tự tay hái hoa anh thảo và hoa kết cánh để làm thành bó hoa, anh cứ ngỡ cô đã chết nên đã lập ngôi mộ phía sao khu vườn để lúc nào cảm thấy nhớ cô, anh có thể ra nằm cạnh cô,tâm sự cho cô nghe...
Ân Nhi 5 năm rồi, anh muốn mau chóng xuống cùng với em được không
Lúc này ở một nơi nào đó Đoản Ân Nhi đang đan một chiếc áo len thì Tiểu Minh đi vào cầm bức ảnh
Mami Mami đây là papa đúng không
Đoản Ân Nhi vọi nhìn xuống tiểu Minh thì thấy bức ảnh cô chụp với anh lúc 5 năm trước, khuôn mặt buồn rầu lo lắng..
5 năm rồi không biết cái tên cứng đầu, cố chấp như anh có sống tốt không, còn Tử Yên nữa không biết anh có yêu thương cô ấy không
Nhìn xuống bảo bối đang ngồi trên ghế cô vội bế tiểu Minh lên nụ cười nhẹ nhàng mà chỉ vào bức ảnh
Đây là papa của con, con có muốn gặp papa không
Tiểu Ái và Tiểu Phong bất giác đi vào Tiểu Phong thì lạnh lùng như anh còn tiểu Ái thì sôi động thiệc đúng là khác một trời một vực mà..
Mami, cuối cùng thì mami cũng lấy bức ảnh của papa cho con xem, mami thật bất công mà Tiểu Ái dận hờn mà quai mặt ra chỗ khác
Tiểu Phong chậm rãi bước lại tay đặc vào túi quần
Mami cho Tiểu Minh coi thì em ấy cũng không biết gì, Tiểu Minh chỉ là một đứa bé 4 tuổi thôi
Lúc này Đoản Ân Nhi bất giác cười lớn
Tiểu Phong con cũng chỉ là con nít thôi mà
Tiều Phong xoay mặt lắt đầu
Chả hiểu người lớn đang nghĩ gì
Cái thằng nhóc này thật giống anh đó Lãnh thiên Khải
Tiểu Ái kéo tay Tiểu Phong đúng đưa
Anh trai, hay là mình đi kiếm Papa đi papa đẹp trai như vầy mà mama lại bõ, chắc papa đau lòng lắm
Đi thôi, anh dẫn em đi ăn kem
Khuôn mặt Thiên Ái ủy khuất mà đi theo
A.... Tiểu Ái và Tiểu Phong hả, dì Ái Trân nhớ các con quá đi được, Thiên Ái vui mừng ôm lấy Đường Ái Trân, con Tiểu Phong thì đi sang một bên khuôn mặt tức giận
Dì Ái Trân dì có biết là, nam nữ thụ thụ bất thân không
Đường Ái Trân quay sang một bên trong đầu thầm nghĩ
Thằng nhóc này thật giống cái tên Lãnh Thiên khải phiền phức đó
Thằng điên, cậu biết tôi mệt lắm khi trông chừng cậu không
Kể từ khi Đoản Ân Nhi anh đã mắc bệnh trầm cảm, càng ngày càng ít tiếp xúc với người khác, khuôn mặt luôn luôn như tản băng, không có cô
cuộc đời buồn nhạt đến vậy sao, là anh đã để cô ra đi, là anh, anh quá ích kỉ...
Miên man trong phòng bệnh Lãnh thiên Khải chậm rãi mở mắt lên, hóa ra anh vẫn còn sống, nhìn hai người Ái Trân và Jack bước vào giọng anh âm trầm nhẹ nhàng nói
Tại sao hai người lại cứu tôi làm gì, tôi muốn chết với Ân Nhi
Đường Ái Trân bất mãn mà đi lại giọng nói đầy ủy khuất
Chết, anh có biết tôi phải vất vả như nào không, cái tên đần này..
Dù thế nào anh cũng phải sống thật tốt thì Ân Nhi mới được vui vẻ chứ
Lãnh Thiên Khải trong lòng đau như cắt, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn..
Tôi nhớ cô ấy
Jack và Đường Ái Trân chỉ biết thở dài
Trò truyện một lúc jack và Ái Trân ra ngoài bàn một chút chuyện
Này Jack tôi nên nói cho Ân Nhi biết điều này không, có lẽ tôi phải sang Pháp một chuyến
Jack nhìn cô với vẻ mặt khả nghi giọng nói đầy giễu cợt
Tôi nghĩ cô qua bên đó chỉ để chơi cùng tiểu Ái, tiểu Phong và Tiểu Minh thôi, đỡ phải ở đây chăm sóc cái tên đầm Lãnh Thiên Khải kia
Quả nhiên anh đã đoán trúng tim đen của cô, Đường Ái Trân gượng cười
Nào có... nào có anh nghĩ nhiều rồi, ahihi
Đôi mắt anh liếc sang cô một cái rồi vôi vàng thu lại
Được rồi, tạm tin cô
Cô đói chưa đi ăn không nào, anh đây hào phóng sẽ trã tiền
Đường Ái Trân thè lưỡi giọng nhỏ
Tôi mới không thèm anh trã tiền đấy
_____________
Lãnh Thiên Khải nằm trên giường bệnh mà suy nghĩ về bóng dáng người con gái ấy..
Ân Nhi, 3 năm rồi em đang ở đâu, tiểu Ái và tiểu Phong sống có tốt không, anh nhớ em lắm
Anh có để em mắng anh, đánh anh, giận anh nhưng cầu xin em quay về có được không
Anh hứa với em anh sẽ sống thực tốt nhưng em cũng phải đợi anh
Sao khi xuất viện ngày nào anh cũng ra vườn hoa để chăm chút, nhìn vườn hoa anh lại nhớ đến cô, một cô gái xinh đẹp thuần khiết đôi mắt bồ câu to đẹp nhưng lại chứa đựng nhiều nỗi buồn...
Ngày nào cũng lặp đi lặp lại nó cũng tròn năm năm ngày cô ra đi, Lãnh Thiên Khải tự tay hái hoa anh thảo và hoa kết cánh để làm thành bó hoa, anh cứ ngỡ cô đã chết nên đã lập ngôi mộ phía sao khu vườn để lúc nào cảm thấy nhớ cô, anh có thể ra nằm cạnh cô,tâm sự cho cô nghe...
Ân Nhi 5 năm rồi, anh muốn mau chóng xuống cùng với em được không
Lúc này ở một nơi nào đó Đoản Ân Nhi đang đan một chiếc áo len thì Tiểu Minh đi vào cầm bức ảnh
Mami Mami đây là papa đúng không
Đoản Ân Nhi vọi nhìn xuống tiểu Minh thì thấy bức ảnh cô chụp với anh lúc 5 năm trước, khuôn mặt buồn rầu lo lắng..
5 năm rồi không biết cái tên cứng đầu, cố chấp như anh có sống tốt không, còn Tử Yên nữa không biết anh có yêu thương cô ấy không
Nhìn xuống bảo bối đang ngồi trên ghế cô vội bế tiểu Minh lên nụ cười nhẹ nhàng mà chỉ vào bức ảnh
Đây là papa của con, con có muốn gặp papa không
Tiểu Ái và Tiểu Phong bất giác đi vào Tiểu Phong thì lạnh lùng như anh còn tiểu Ái thì sôi động thiệc đúng là khác một trời một vực mà..
Mami, cuối cùng thì mami cũng lấy bức ảnh của papa cho con xem, mami thật bất công mà Tiểu Ái dận hờn mà quai mặt ra chỗ khác
Tiểu Phong chậm rãi bước lại tay đặc vào túi quần
Mami cho Tiểu Minh coi thì em ấy cũng không biết gì, Tiểu Minh chỉ là một đứa bé 4 tuổi thôi
Lúc này Đoản Ân Nhi bất giác cười lớn
Tiểu Phong con cũng chỉ là con nít thôi mà
Tiều Phong xoay mặt lắt đầu
Chả hiểu người lớn đang nghĩ gì
Cái thằng nhóc này thật giống anh đó Lãnh thiên Khải
Tiểu Ái kéo tay Tiểu Phong đúng đưa
Anh trai, hay là mình đi kiếm Papa đi papa đẹp trai như vầy mà mama lại bõ, chắc papa đau lòng lắm
Đi thôi, anh dẫn em đi ăn kem
Khuôn mặt Thiên Ái ủy khuất mà đi theo
A.... Tiểu Ái và Tiểu Phong hả, dì Ái Trân nhớ các con quá đi được, Thiên Ái vui mừng ôm lấy Đường Ái Trân, con Tiểu Phong thì đi sang một bên khuôn mặt tức giận
Dì Ái Trân dì có biết là, nam nữ thụ thụ bất thân không
Đường Ái Trân quay sang một bên trong đầu thầm nghĩ
Thằng nhóc này thật giống cái tên Lãnh Thiên khải phiền phức đó
/38
|