Chương 9: Muốn có con thì chỉ có con bé
“Con nhỏ giọng chút, đừng để Tiểu Phàm nghe thấy.” Lan Thanh Nhã kiềm chế quát lớn.
Có chuyện gì mà cô không thể nghe được? Lạc Tiểu Phàm không khống chế được bước đi, cô tiến tới gần căn phòng.
“Tôi đã nhiều lần nghe lời bà cưới cô ấy, chuyện hiện tại không cần bà xen vào.” Giọng nói Mặc Ngâm Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng mang theo tia áp lực.
Trong nháy mắt trái tim Lạc Tiểu Phàm mắt co rút, một trận đau đớn ập tới.
Nguyên nhân vì sao hắn cưới cô.
“Ngâm Phong, con đừng quên, nếu con muốn một đứa con, thì chỉ có con bé.” Giọng nói Lan Thanh Nhã lạnh lùng.
Giống như bị câu nói kia chọc giận, Mặc Ngâm Phong rống lớn: “Đúng vậy, tôi biết, không cần bà nhắc nhở tôi, trời sinh tôi nhóm máu âm tính RHNB, chỉ có cô ấy mới có nhóm máu hiếm mới có thể sinh con với tôi, nhưng mà, bà chỉ nghĩ phải có con, có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không ?”
Trong nháy mắt thư phòng trở nên yên tĩnh.
Đại não Lạc Tiểu Phàm trống rỗng, máu RHNB âm tính, cô đã từng nghe nói qua, những người mang nhóm máu này, là một nhóm máu vô cùng hiếm, y học đồn đại rằng máu RH âm tính là một loại biến dị, nhưng cho tới nay vẫn chưa thể xác minh được, y học nói những người như thế là “Xuất huyết nội nhân”
Đương nhiên, tình hình bọn họ cũng với con người đều không giống, nếu bị mất máu quá nhiều sẽ rất khó có thể tìm được kho máu, hoặc có thể tìm người giống mình cũng cốt nhục giao hòa.
Cho nên, bọn họ muốn sinh con của mình, phải tìm được nhóm máu dương tính RHNB xứng đôi với nhau, người như thế càng hiếm có, những người thuộc loại nhóm máu người bình thường, thậm chí mọi loại máu đều có thể dung hợp, y học xưng là người “Bác ái”
“Oanh” Trong đầu vang lên tiếng sấm muốn nổ tung.
Tại sao lại như thế này, tại sao lại như vậy.
Hắn lấy cô thật sự chỉ xem cô như máy móc, những sự quan tâm chăm sóc của những ngày qua, dịu dàng trong trí nhớ của cô đều là giả tạo, tất cả che chở giống như mẹ ruột của mười mấy năm qua chỉ là một âm mưu, tất cả chỉ muốn có đứa con đã không còn nữa.
Trong mười mấy năm qua cô kỳ vọng và sợ hãi, hiện tại những đau khổ cùng đấu tranh của cô đều thật buồn cười.
Cô chỉ là một công cụ mà thôi!
Thế giới của cô, hoàn toàn sụp đổ ——
Cô giống như đang trôi dạt trong sóng biển băng giá, máu đỏ thẫm tràn đầy mùi tanh trong không khí.
Cô ho một hơi, khóe miệng tràn ra tơ máu.
Tiếng ho vang lên khiến căn phòng kia bỗng chốc trở nên im lặng, ngay cả hô hấp cũng không có, trong nháy mắt không khí như ngưng đọng lại.
Đột nhiên, cử phòng được mở ra.
Một tay Mặc Ngân Phong cầm cánh cửa một bàn tay khác vươn ra như muốn nắm giữ một cái gì đó, nhưng nhìn thấy thân ảnh ngoài cánh cửa, hắn lập tức giật mình ngay cả tay cũng quên rút về.
Lan Thanh Nhã ở bên trong nhìn về phía cánh cửa, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Có thể nghe được rõ ràng tiếng đồng hồ treo tường kêu, tí tách, —— tí tách, —— âm thanh trôi qua từng giây.
/357
|