“Buông” Giọng nói lạnh như băng.
Người đàn ông trên người đột nhiên dừng động tác, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn ống tiêm trên cổ một cái, phút chốt mắt ánh mắt đang nóng bỏng chợt trở nên lạnh lẽo.
Cô đề phòng hắn như vậy.
Hừ, tốt lắm.
Khóe miệng Mặc Ngâm Phong hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Hắn mang theo một tia lạnh lùng và ý cười nhìn người phụ nữ trước mắt. Hắn giống như đang điên cuồng đánh cược, hắn đánh cược, hắn đánh cược cô nhất định sẽ không đâm xuống.
Nhìn cánh tay cô run rẩy, ý cười trên mặt Mặc Ngâm Phong càng sâu.
Hắn đưa tay, đột nhiên cầm tay cô, dùng sức để đâm vào cổ mình, rõ ràng có thể cảm nhận được bàn tay người phụ nữ ở bên dưới dần dần buông lỏng, lại bị hắn nắm thật chặt, không thể động đậy.
Trong mắt Lạc Tiểu Phàm hiện lên một tia sợ hãi, hắn điên rồi sao?
Ống tiêm dài nhỏ đâm vào da thịt hắn, trong nháy mắt cổ hắn chảy ra một giọt máu, đọng lại trên môi cô, mùi máu tươi cứ tràn vào môi cô.
Cô ngày càng sợ hãi, càng ngày không thể hiểu được, càng ngày không thể biết được hắn muốn làm gì.
Cô thực sự rất mệt.
Từ khi mất đứa bé đi cô đã luôn mệt mỏi như thế này.
Cô thật sự không hiểu, vì sao sau khi mất đi mất đứa bé, hắn lại thay đổi giống như một người khác.
Có lẽ hắn vốn không yêu cô, bọn họ kết hôn với nhau đều là vì đứa nhỏ.
Nước mắt chảy xuống, bi thương tràn ngập trong đôi mắt, cô giống một con thú bị thương, không giãy dụa nữa, lẳng lặng rơi lệ, không lên tiếng nức nở.
Mặc Ngâm Phong chau mày, ánh mắt lạnh lẽo, cô khóc cái gì, cô cũng đau xót sao, cô không xứng được khóc, trong mắt hiện lên đầy lửa giận, hắn hận, hắn hận ngay cả lúc khuôn mặt cô đang ngụy trang, nhưng vẫn rất đau.
Mặc Ngâm Phong buông mạnh ra, cầm ống tiêm lanh lẽo trong tay quảng xuống đất. Xoay người ngồi dậy, lập tức đi tới cửa.
“Rầm ——” Một tiếng đóng cửa vang lên rất mạnh.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Cuối cùng Lạc Tiểu Phàm cũng khóc thành tiếng, không hề cố kỵ, dùng hết mọi khí lực, cô tùy ý để nước mắt mình lưu lại, cô tựa đầu vào gối, bàn tay cố gắng dừng sức nắm lấy ga giường, đến khi ngón tay trở nên trắng bệch.
Không, cô sẽ không bao giờ ôm hy vọng, ảo tưởng mà sống nữa, chờ, giống như cả ngày canh giữ tòa giếng cạn, chờ đến khi nó chảy ra một giọt nước. Như vậy thật sự rất tuyệt vọng.
Hiện tại, rốt cuộc cô cũng đã hiểu được, cô đã mất hắn.
Cô cần phải rời khỏi đây, cô không muốn phải đợi thêm nữa.
Đêm tối vô tận.
Thực ra bọn họ có thể được xem là đã quen biết nhiều năm.
Khi đó cô mới bảy tuổi, ngày đó ở cô nhi viện bỗng nhiên có rất nhiều người, nghe nói là thu mua đất đai, lão viện trưởng nói họ sẽ không có nhà, không bao lâu sau, bọn họ bị dọn ra ngoài.
Ngày đó, cô ôm những cô nhi khác cũng khóc ở một chỗ.
Sau đó, cùng với những người bạn hữu dẫn theo một nhóm trẻ con đi tìm đám người kia.
Khi đó cái gì họ cũng không rõ, cái gì cũng không biết.
Đám người chặn trước chiếc xe sang trọng, A Trạch kéo tay cô khiến cô bị mắc kẹt giữa.
/357
|