Liên tiếp hai tuần lễ, Kiều Ngự Diễm không xuất hiện trước mặt Duy Y. Có lẽ cô đã đem những uy hiếp của hắn cùng cuộc sống ác mộng quên mất. Bởi vì mỗi ngày ba đều rất vui, đối với công việc so với trước kia càng nỗ lực nhiều hơn. Từ chỗ ba cô có thể biết, Kiều Ngự Diễm không làm khó ông. Sau đó thông qua Kiều Y cô mới biết thì ra là Kiều Ngự Diễm đi nước ngoài công tác, ngay cả điện thoại cũng không gọi được. Mấy ngày trước vẫn còn nhận được điện thoại của hắn, càn về sau này, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Dĩ nhiên không phải cô mong đợi nhận được điện thoại của hắn, ngược lại đối với việc hắn gọi điện thoại tới lại thấy e ngại. Hôm nay là thứ sáu, buổi tối ba mẹ ra ngoài ăn cơm cùng bạn bè, Ngô Soái cũng có việc nên không tới nhà cô ăn cơm. Kiều Y đã đi tới hồ bơi, nghe nói gần đây Cát Phàm thường tới hồ bơi, còn đi cùng bạn gái hắn. Cho nên đánh chết Duy Y cũng không tới đó. Cùng Tiểu Cường đi từ cổng trường ra, Duy Y bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi không ít……. Một chiếc xe hơi hào hoa dừng trước cổng trường, rất nhiều học sinh cùng phụ huynh đối với chiếc xe này đều không xa lạ, bởi vì chiếc xe này rất dễ nhận thấy. Hơn nữa dáng dấp lạnh lùng của người đàn ông này, càng thêm thị trường G cùng với sự xuất hiện trên báo và Ti vi. Mọi người đều biết người đàn ông này tới đón Kiều Y, bởi vì gần đây hắn xuất hiện đều là đón Kiều Y, cũng bởi vì hắn, thân thế Kiều Y mới bị trường học cùng bạn bé biết. Bình thường mặc dù hắn không tính là khiêm tốn, lại không thích bạn bè cùng thầy cô giáo xem cô như thiên kim tiểu thư con nhà giàu, vậy sẽ khiến cô mất đi nhiều bạn bè……. Tiểu Cương thấy Kiều Ngự Diễm, bởi vì thích Kiều Y, hắn tự nhiên muốn lấy lòng Kiều Ngự Diễm, xem ra là muốn làm cho Kiều Y động lòng. “Xin chào anh Kiều, anh tới đón Kiều Y sao?” Tiểu Cương bỏ lại Duy Y chạy tới trước mặt Kiều Ngự Diễm. Kiều Ngự Diễm nhìn Tiểu Cương một cái, liền chuyển tầm mắt về phía Duy Y, hai tuần lễ không thấy, cô gầy đi. Mà hắn cũng muốn cô, rất muốn……. “Không, anh tìm Duy Y!” Duy Y đứng ở xa không biết bọn họ đang nói gì, nhưng rõ ràng cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông đang nhìn mình. Cô không dám đến gần, bây giờ đang ở chỗ đông người, biết rõ hắn sẽ không dám làm gì mình nhưng vẫn không dám đến gần. Hắn làm cho cô cảm thấy bị áp bức không những từ bản thân hắn, còn có những việc hắn làm đối với người nhà cô……. Cô giống như bị hắn khóa lại tại chỗ, không dám đến gần cũng không dám rời đi. Tiểu Cương nhìn Duy Y đứng sững sờ bất động ở chỗ đó, biểu hiện giống như là giật mình. Hướng tới cô vẫy vẫy tay, gọi cô tới chỗ này. Duy Y vẫn không nhúc nhích nhưng vào lúc này cô thấy người đàn ông bỏ lại Tiểu Cương, từng bước từng bước hướng về phía cô đi tới. Chân không tự chủ lui về sau hai bước, đụng phải bạn học ở phía sau, bạn học kia nhìn cô một cái “Cẩn thận một chút!” liền đi. Duy Y không nghe được bạn học kia nói gì chỉ cảm thấy chân tay lạnh cóng, trong đầu trống rỗng, mà cô không biết rằng nét mặt cô đã biểu hiện lên sự sợ hãi giống như gặp ma quỷ. “Y Y, anh đã về!” Thanh âm rất nhẹ nhưng đối với Duy Y lại giống như là ác mộng. Biết bao nhiêu lần cô hy vọng hắn đi nước ngoài công tác không quay lại……Hy vọng hắn quên mình không còn nhớ gì……. Kiều Ngự Diễm thấy cô không nói gì, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn mình, tâm không tự chủ cảm thấy đau. Cô cứ sợ mình như vậy sao? “Chúng ta đi ăn cơm!” Nói xong rất tự nhiên dắt tay nhỏ bé của cô, hoàn toàn không chú ý đây là cổng chính của trường học, người đi qua lại đều là những người biết hắn. Hắn chỉ là hành động theo cảm xúc mà thôi.Hắn biết lấy thân phận cùng tuổi tác c ủa mình, hành động như vậy không thích hợp. Bởi vì tuổi của mình dắt tay một cô bé sẽ gây cho Duy Y rất nhiều rắc rối, trường học không cho phép học sinh yêu, còn có lời ra tiếng vào của các thầy cô giáo cùng bạn học, bất luận như thế nào, đối với Duy Y mà nói rất dễ tổn thương. Nhưng hắn tin tưởng rằng với năng lực của hắn có thể bảo vệ cô chu toàn. Hai tuần lễ không thấy, hắn chỉ muốn cầm bàn tay nhỏ bé của cô, cùng cô trò chuyện mà thôi! Bàn tay nhỏ bé đẩy nhẹ một cái, rất thuận lợi thoát ra được “Em hẹn Tiểu Cương đi ăn cơm rồi!” Ở nơi công cộng, hắn không dám mạnh tay kéo cô lại. “Hẹn bữa khác!” Giọng ra lệnh, Kiều Ngự Diễm nhìn người đứng cúi đầu không dám nhìn mình, trong lòng mơ hồ không vui. “…….” Duy Y bất động, cúi đầu như cũ, tay nắm chặt áo, không dám nhìn hắn. Giống như đứa trẻ làm sai. Cô cũng không muốn ở cùng hắn nên không muốn hẹn Tiểu Cương bữa khác. Hồi lâu, chỉ thấy đôi giầy trước mắt rời đi, Duy Y có chút mừng rỡ, hắn muốn đi rồi chứ? Nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đi về phía Tiểu Cương, không biết hai người nói cái gì, sau đó Tiểu Cương nhìn về phía cô, lại vẫy vẫy tay “Duy Y, thứ hai tuần sau gặp, bái bai!” Kinh ngạc nhìn Tiểu Cương chạy đi, Duy Y nghĩ muốn đuổi theo, không nghĩ tới đã có một dáng người to lớn chặn lại. “Đi thôi!” “…….” Duy Y còn nhìn theo Tiểu Cương chạy đi, không dám nhìn hắn. “Anh đã nói muốn em giữ khoảng cách với nam sinh!” Thanh âm lạnh lùng truyền đến làm Duy Y không khỏi rùng mình một cái. “Nhưng mà hình như em không làm được!” “Em…….” Làm sao hắn biết? Rõ ràng lúc ở ngoài trường học cô rất chú ý! Hơn nữa công ty ba còn rất thuận lợi……. “Hy vọng em có thể cho anh một đáp án hài lòng! Lên xe!” Bất đắc dĩ Duy Y đành theo hắn lên xe. Kiều Ngự Diễm nhìn bóng dáng nhỏ bé trẩm mặc ngồi bên cạnh mình, trong lòng khó chịu. Tại sao cô luôn đối xử tốt với Ngô Soái cùng Tiểu Cương trong khi đó lại bài xích hắn? Không phải là không biết gần đây cô có nhiều thay đổi, cô thật sự giữ khoảng cách với các bạn học nam, nhưng bên c ạnh vẫn có Ngô Soái và Tiểu Cương như cũ, còn có ba lần gọi điện thoại cho Bạch Trạch Vũ. Ngô Soái cùng Tiểu Cương hắn có thể bỏ qua và tha thứ, nhưng mà Bạch Trạch Vũ là chàng trai làm hắn không yên lòng hoặc là hắn chỉ xem như một đứa trẻ nhỏ mà thôi. Bọn họ hai tuần gọi ba cuộc điện thoại so với trước kia còn nhiều hơn……. Vốn dĩ hắn định dạy dỗ cô một chút nhưng bị Denis ngăn lại. Denis nói rất có đạo lý, hiện tại nếu rat ay với Duy Kiến Quốc thì Duy Y sẽ càng hận hắn hơn. Hơn nữa vừa lúc ở nước ngoài xảy ra chuyện hắn không thể bỏ được nên phải đi hai tuần mới có thể tha cho Duy Kiến Quốc. Mặc dù bỏ qua cho Duy Kiến Quốc không đồng nghĩa với việc hắn sẽ không dạy dỗ cô.
/99
|