Ngừng hôn, bàn tay từ trong quần áo rút ra ngoài. Hắn không muốn làm cô sợ, nhưng mà mình không có cách nào khống chế, sợ cô tiếp xúc với người đàn ông khác, sợ sẽ mất cô. Chỉ vì cô luôn để người khác trong lòng, mà mình trong lòng cô, không có giá trị. Cô quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nếu như là cô gái trưởng thành, có lẽ rất dễ dàng bị hắn hấp dẫn, đáng tiếc cô còn nhỏ tuổi không ham tiền. Mà khả năng hấp dẫn phụ nữ duy nhất của hắn cũng không phải điều mà cô thích. Chênh lệch tuổi khá cao, lại vẫn muốn nhúng chàm một cô học sinh như vậy, trong lòng hắn, không còn thứ gì……. “Đừng khóc, về sau nhớ ngoan một chút, anh sẽ không nổi giận.” Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, mà nước mắt kia giống như một con song, lau thế nào cũng không hết. Kiều Ngự Diễm nhẹ giọng an ủi cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại làm cho Duy Y càng khóc dữ hơn, thân thể vừa được tự do, ngồi xuống đất, ôm đầu uất ức khóc. Khóc đến đau lòng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa! Đi…….” Duy Y vừa khóc vừa lớn tiếng mắng. Kiều Ngự Diễm đang muốn ngồi xuống ôm cô, bên ngoài đột nhiên có một chiếc xe chạy tới, vốn là hắn không them để ý, nhưng khi đèn xe tắt, người từ bên trong đi ra lại là mẹ Duy. Duy Y mặc dù ngồi dưới đất khóc nhưng cũng thấy tình huống xảy ra. Nhìn người đi tới là mẹ, lập tức lau hết nước mắt, không nói hai lời liền đẩy người đàn ông về lối thoát hiểm phía sau. Kiều Ngự Diễm mặc dù lo lắng cho cô, nhưng bởi vì chọc cô khóc mà để mặc cho cô đẩy mình về phía sau. Tiếp theo vội vàng chạy về phía thang máy, đáng tiếc thang máy chưa tới mẹ Duy đã đi tới bên cạnh cô. Duy Y không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu. “Y Y! Tại sao muộn thế này còn đi ra ngoài? Tại sao mắt lại đỏ đỏ…….” Mẹ Duy còn phát hiện Duy Y có điểm không thích hợp, cô càng che giấu càng thu hút sự chú ý của mẹ cô. “Không có gì…..mới vừa đi ngoài gió quá lâu nên mắt bị khô rát mà thôi!” “Y Y, có chuyện gì có thể nói với mẹ?” Mẹ Duy làm bên ngành giáo dục, bà tự nhiên biết trong lòng con gái có bí mật nhỏ, giống như lưu luyến……chỉ cần không cần ảnh hưởng đến học tập, mẹ Duy thật ra thì cũng không phản đối cô yêu sớm, ngược lại hy vọng cô có thể sớm trải qua quá trình quen biết với nam sinh. Chỉ có trải qu yêu sớm rồi, con gái mới có thể bắt đầu có hiểu biết, rồi lớn lên. Qua hai năm sau có thể đem việc thi tốt nghiệp đặt lên hàng đầu. “Dạ, con biết rồi mẹ!” Thang máy tới, Duy Y cùng mẹ đi vào. Mà người đàn ông ở cửa thoát hiểm, lại thật lâu không có đi ra. Ngồi ở bậc thang đang lẳng lặng suy nghĩ cái gì, vẻ mặt bí hiểm. Một lúc sau, Duy Y nhìn ra cửa sổ thấy chiếc xe sang trọng kia từ từ rởi khỏi khu chung cư, lòng mới bình ổn trở lại. Cô ngối bên mép giường, ôm gấu bông trong ngực, mặt chôn trong đầu gối một lúc lâu. Đó là biểu hiện sự sợ hãi trong lòng cô. Những chuyện này không thể nói cho ba mẹ biết, cũng không thể nói với Kiều Y, nhưng cô thật sự rất sợ, rõ ràng hai người không có bất kỳ quan hệ nào, thế nhưng hắn thường xuất hiện trước mặt cô, làm những chuyện cô không thể nào chấp nhận được. Hôn là chuyện lãng mạn cô mơ mộng cùng với anh Trạch Vũ, lại bị người đàn ông đó……. Cả đêm Duy Y không ngủ, tựa vào thành giường mơ màng cả đêm, thời điểm sắp ngủ lại bị thức dậy. Mẹ Duy vừa về tới nhà lại bị ba Duy gọi vào thư phòng, vẻ mặt nghiêm trọng. “Thế nào, có phải có chuyện gì xảy ra rồi phải không?” Mẹ Duy thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba Duy, nghĩ thầm nhất định là có chuyện nghiêm trọng. “Tô Vũ, anh muốn……” Ba Duy muốn nói lại thôi. “Có chuyện gì thì nói đi, anh với em còn có chuyện gì không thể nói chứ?” “Là như thế này, gần đây không phải công ty Nam Cảng của chúng ta đang hợp tác với Kiều Thị sao?” “Ừm, cái này em biết, có vấn đề gì sao?” “Không có vấn đề gì, nếu như hợp tác với Kiều Thị, đây là cơ hôi duy nhất của công ty Nam Cảng chúng ta, vốn dĩ công ty Nam Cảng của chúng ta cách xa với thị trường, anh định bảy tám năm sau, nhưng bởi vì có quan hệ với Kiều Thị, anh muốn trong vòng nửa năm đưa công ty ra thị trường. Em thấy quyết định như vậy có được không?” Duy Kiến Quốc bình thường chuyện gì cũng tự mình quyết định, nhưng vào thời điểm quan trọng, liên quan đến sự sống còn, ông vẫn luôn tôn trọng vợ. Dù sao với quyết định này, nếu làm được, ông có thể cho người nhà một cuộc sống an ổn, nếu làm không được, chính là tang gia bại sản. Tình trạng Nam Cảng bây giờ, căn bản là không đủ điều kiện để ra thị trường, nhưng tổng giám đốc Kiều lại hy vọng Nam Cảng của bọn họ nửa năm có thể đứng trên thị trường. Dĩ nhiên Kiều Ngự Diễm cũng không phải tốt bụng mà giúp bọn họ, mà là vì lợi ích bên trong, tương lai hắn có kế hoạch sẽ dùng đến Nam Cảng, chỉ là bây giờ không tiện nói ra mà thôi. Kiều Ngự Diễm chọn Nam Cảng là vì quan hệ của Duy Y với Kiều Y, mà ông hy vọng sau này nếu hợp tác không tốt còn có quan hệ với nhân nghĩa. Tóm lại, đây là cơ hội của Nam Cảng, đồng thời cũng đem theo mạo hiểm lớn. Duy Kiến Quốc đang do dự Kiều Ngự Diễm có đáng tin tưởng hay không? Nếu như hắn thật lòng muốn hợp tác, vậy hắn nói trước đưa công ty ra thị trường trong bảy tám năm……. “Anh cảm thấy Kiều Ngự Diễm có thể tin được sao?” Mẹ Duy nói lên mấu chốt, Duy Kiến Quốc đem điều kiện ông cùng Kiều Ngự Diễm nói ra, mặc dù hắn có nhiều ý tưởng , nhưng vẫn để cho ba Duy tính toán, ý kiến cùng đề nghị. “Anh không biết, anh tiếp xúc với hắn chưa nhiều, nhưng hắn cho anh cảm giác rất chân thành. Hơn nữa anh cũng không có đụng chạm đến hắn, hắn cũng sẽ không hại chúng ta. Kiều Y với Duy Y lại có quan hệ rất tốt!” “Em cũng nghĩ như vậy!” Trước mắt mẹ Duy còn chưa xác định rõ Kiều Ngự Diễm có ý tứ gì với con gái mình hay không, nhưng bà hiểu chồng mình. Ông muốn làm cho Nam Cảng lớn mạnh, thậm chí đưa ra thị trường, chuyện bàn tới phải là bảy tám năm sau, nhưng bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, ông không ,uốn bỏ qua, bà cũng không mong ông hối hận. “Ừ, còn nữa……..anh muốn đem biệt thự ở phía nam và phía bắc bán đi, chỉ giữ lại căn nhà chúng ta đang ở là được rồi!” “Tiền bạc có vấn đề sao?” “Ừ, có chút vấn đề nhỏ, dù sao cũng là hợp tác với tập đoàn Kiều Thị lớn như vậy…….” “Anh nghĩ được ăn cả ngã về không?” “Đúng, cho nên anh hy vọng em có thể ủng hộ anh!” Duy Kiến Quốc quàng tay lên lưng vợ, ánh mắt kiên định. Từ trước tới nay, hai vợ chồng cùng chung hoạn nạn. Bọn họ không phải chưa từng trải qua nghèo khổ. Duy Kiến Quốc thật ra là một đại gia nhưng vì tính khí kiêu ngạo, làm không ít việc sai, đem sự nghiệp gi đình ra làm cho rối tinh rối mù, cuối cùng phá sản. Quậy phá mấy năm, làm công trong công ty nhỏ mấy năm, chịu không ít tủi nhục. Mướn một phòng đơn để ở, cuộc sống của hai người lúc đó quả thật không dễ dàng, Tô Vũ cũng chưa phải là giảng viên đại học, chỉ là một trợ lý nhỏ, khó tránh khỏi bị khinh bỉ. Hai người bọn họ ở trong một phòng nhỏ, ba bữa cơm đều là bánh bao. Bọn họ đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không dám có con, bởi vì ông buôn bán thất bại còn thiếu nợ rất nhiều. Nhưng Tô Vũ không bỏ mặc ông, mặc dù chỉ ở trong một phòng nhỏ nhưng so với lúc trước ở trong biệt thự còn hạnh phúc hơn nhiều. Tô Vũ nói ở trong phòng nhỏ xoay người liền có thể thấy ông, cho nên so với lúc ở biệt thự còn vui hơn nhiều. Sau này ông rời khỏi công ty nhỏ, dựa vào kinh ngiệm cùng thành ý của mình, rốt cuộc sáng lập ra công ty Nam Cảng. Từng bước, từng bước, lên được vị trí hôn nay. Tất cả có được đều là nhờ có Tô Vũ bên cạnh mình, ông mới có thể thành công. Cho nên bọn họ có biêt thự, có chỗ ở tốt, bọn họ còn có phòng khách trong phòng. Trải qua cuộc sống bình thường mọi ngày. Đây chính là hạnh phúc! Tô Vũ tự nói với mình như vậy. Duy Kiến Quốc không chú ý tới, lúc vợ an ủi mình ánh mắt cũng mờ đi. Mời vừa rồi bà thấy xe Kiều Ngự Diễm dưới lầu, bà cho rằng Kiều Ngự Diễm tới tìm chồng nói chuyện, nhưng lên lầu lại không thấy chủ nhân chiếc xe. Lại liên tưởng đến đôi mắt đỏ của Duy Y. Rất nhiều chuyện để ở trong lỏng……. Sẽ không…….. Cũng sẽ không……. Mẹ Duy lắc đầu, đem tạp niệm trong đầu gạt bỏ đi. Xoay người trở về phòng mình.
/99
|