Hoa cẩm tú cầu là loại hoa mà Uyển Nhã thích nhất. Được coi là loài hoa mang trong mình vẻ đẹp tinh khiết, mộc mạc đến thơ ngây, cẩm tú cầu là hoa tượng trưng cho vẻ đẹp huyền ảo và lung linh của cô dâu. Loài hoa chỉ nở vào mùa thu này luôn là thứ đem lại may mắn cho Uyển Nhã. Và ngày hôm nay, cô nàng quyết định sử dụng những bông hoa này để xử lí Lan Anh.
Chiều hôm đó, Uyển Nhã đến sớm bất ngờ, lấy những bông hoa cẩm tú cầu bọc lại thật đẹp, sau đó rắc vào những cánh hoa một thứ bột gì đó. Xong, giờ chỉ còn việc ngồi đợi Lan Anh đến lớp nữa thôi là có kịch hay để xem rồi.
...
7h30 sáng
Cả lớp đã có mặt đông đủ. Ba mươi phút nữa là vào lớp, phải bắt đầu màn kịch ngay thôi! Uyển Nhã thở hắt ra, sau đó trưng ra bộ mặt tươi cười nhất, lại gần Lan Anh và dịu dàng nói:
- Lan Anh, dạo này cậu ổn chứ?
Cô nàng không hề mảy may nghi ngờ, cười đáp lại:
- Tớ ổn. Uyển Nhã hình như đen ra thì phải!
Uyển Nhã cười xòa, lắc đầu nguầy nguậy. Đã đến lúc vào phần chính rồi! Uyển Nhã chạy nhanh về chỗ của mình, đặt bó hoa sau lưng rồi lại chạy về phía Lan Anh. Uyển Nhã cười đầy ma mị, nói:
- Cậu đoán xem, sau lưng tớ là cái gì?
- Cậu làm tớ tò mò đấy! Mau nói ra đi!
Biết con mồi đã sập bẫy, Uyễn Nhã cũng không chần chừ nữa, lập tức tấn công:
- Tặng cậu đấy! Đây là loài hoa tớ thích nhất đấy!
Lan Anh hơi ngạc nhiên, cười trừ nói:
- Sao lại tặng tớ vậy? Cậu không tặng mọi người trong lớp à?
Cũng đúng... Uyển Nhã đã quên mất vấn đề này. Ngay tức thì, cô nàng quay ra chớp mắt nhìn các bạn, cầu mong sự cứu giúp. Ai cũng hiểu, chỉ có một người không hiểu. Thiên Bảo chớp mắt đáp lại Uyển Nhã, khó hiểu nói:
- Cậu tính quyến rũ ai à?
...
Xong! Tên lớp trưởng ngốc nghếch đã bị cả lớp bịt mồm và đe dọa đến nỗi không thể nói thêm câu nào. Thật tội nghiệp! Hóa ra, ngốc nghếch cũng là một cái tội...
Trở lại vấn đề, sau một hồi lưỡng lự, Lan Anh cũng nhận lấy bó hoa. Làm sao mà không từ chối được khi cả lớp cứ nhao nhao lên rằng họ đã nhận được hoa hết rồi! Lan Anh cười mãn nguyện, cứ nghĩ rằng cả lớp đã chấp nhận cô nàng, sung sướng đưa hoa lên ngửi trước cái nhìn ma mị của cả lớp. Chỉ một lúc nữa thôi, trò hay sẽ bắt đầu.
Trống vào lớp đã điểm. Tất cả ngồi ngay ngắn nghe giảng, duy chỉ có Lan Anh vẫn say sưa với bó hoa, hít lấy hít để. Hình như cô nàng hít chưa đủ nên chất đó vẫn chưa ngấm chăng? Cả lớp tâm trạng rối bời, ai cũng sốt hết cả ruột. Thầy giám thị đang bước vào lấy sĩ số và kiểm tra đồng phục, gương mặt nghiêm nghị đến khó tả. Đột nhiên, từ cuối lớp vang lên tiếng cười khanh khách, thu hút sự chú ý của mọi người. Thầy giám thị nhăn mày nhìn, khó chịu đi xuống cuối lớp. Lăn Anh không hay biết gì, vẫn đang cười rất thoải mái. Cả lớp cố nín cười, trưng ra bộ mặt khó hiểu. Thầy đập bàn, quát to:
- Cô kia, đây là lớp học chứ không phải công viên mà cô có thể cười như thế. Cô có biết là đang trong giờ học không?
Lan Anh cố gắng trả lời, nhưng vẫn ngoác miệng ra cười:
- Em không...haha...ngừng...haha cười được haha...
Thầy giận tím mặt, lạnh nhạt nói:
- Lên phòng giám thị cho tôi!
Lan Anh không thể khóc, cũng không thể buồn bã, chỉ có thể tiếp tục cười điên dại. Cô nàng lững thững đi sau thầy, bắt đầu toát mồ hôi do sợ sệt. Lan Anh vừa đi khỏi, lớp A4 như vỡ òa, bất chấp giáo viên vẫn đang ở trong lớp.
- Con bé đó ngốc dễ sợ.
- Công nhận. Người gì mà dễ lừa quá!
- Cho chừa cái tội phá hoại đồ đạc của người khác đi.
- Đáng lắm!
-....
Cô giáo trên bảng cũng không thể tập trung giảng dạy khi bọn học sinh bên dưới vẫn nhao nhao với nhau. Bất lực...
Bật mí một chút, thứ mà Uyển Nhã cho vào hoa cẩm tú cầu là Nitrous Oxide, một chất khi hít vào sẽ gây cười đến mức không dừng lại được. Có điều, nó không gây cười lâu được, nên chắc chắn Lan Anh sẽ quay lại ngay thôi. Uyển Nhã đã nghĩ ra ý tưởng này trong một lần xem phim trên tivi, vì vậy cô nàng rất táo bạo, lập tức thử nghiệm vào Lan Anh.
...
Giờ ra chơi, Lan Anh quay về lớp, khuôn mặt bơ phờ như vừa ốm dậy. Trái ngược lại, lớp A4 lại rất thản nhiên, coi như không thấy gì và tiếp tục công việc của mình. Cảm thấy quá tức giận và bất công, Lan Anh chạy thẳng vào lớp cho lập tức cho Uyển Nhã một cái bạt tai thật đau. Uyển Nhã ngã ra đất, môi rỉ máu. Cả lớp ngạc nhiên, vội vã lại gần đỡ Uyển Nhã dậy, luôn miệng hỏi han:
- Nhã Nhã, cậu chảy nhiều máu quá! - Tuệ Nhi lo đến suýt khóc.
- Có đau không? Xuống phòng y tế nhé! - Ngọc Khuê cũng không kém. Uyển Nhã lắc đầu, đưa tay ra quệt máu mà không để ý thấy bạn lớp trưởng bên cạnh đã bắt đầu nóng máu. Thiên Bảo đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo Lan Anh, dùng sức đẩy cô vào góc tường. Thiên Bảo bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, hét lên:
- Cô bị điên à? Cô có tin là tôi giết cô ngay lập tức không? Sao cô dám làm thế hả?
Lan Anh sợ hãi, đôi mắt hướng ra phía cả lớp, cầu cứu sự giúp đỡ. Nhưng không, chẳng có ai trong lớp chịu giúp đỡ cô ta cả, tất cả đều ngó lơ, mặc kệ cho cô ta chịu mưa phẫn nộ của Thiên Bảo.
- Bảo Bối, từ từ đã.
Thiên Bảo quay ra nhìn người vừa nói với con mắt hung dữ. Là Uyển Nhã! Lập tức, ánh mắt của Thiên Bảo dịu dàng hẳn, lại gần và đỡ lấy Uyển Nhã.
- Cậu muốn giúp cô ta à?
Uyển Nhã cười híp mắt đáp:
- Tớ không ngây thơ như thế.
Vừa dứt câu, Uyển Nhã liền trả lại cho Lan Anh cái bạt tai đau gấp ngàn lần, lạnh lùng tuyên bố:
- Bắt đầu từ bây giờ, cậu không còn là thànhh viên của lớp A4 nữa.
Lan Anh một lần nữa lại phẫn nộ, tức giận nói:
- Sao mày dám hả? Con khốn!
Uyển Nhã không trả lời, mặc kệ cho cô ta muốn nói gì thì nói, trở về chỗ ngồi cùng Thiên Bảo. Ngọc Khuê nhếch mép, bước lên phía trước rồi lạnh lùng trả lời thay:
- Cô thật ngu ngốc! Có lẽ cô không biết, nhưng Uyển Nhã được mệnh danh là Đóa Hoa Tà Ác , cô chắc chắn sẽ không xong đâu!
Bỗng chốc, Lan Anh có cảm giác lạnh xương sống, vội chạy thục mạng ra khỏi lớp.
Chiều hôm đó, Uyển Nhã đến sớm bất ngờ, lấy những bông hoa cẩm tú cầu bọc lại thật đẹp, sau đó rắc vào những cánh hoa một thứ bột gì đó. Xong, giờ chỉ còn việc ngồi đợi Lan Anh đến lớp nữa thôi là có kịch hay để xem rồi.
...
7h30 sáng
Cả lớp đã có mặt đông đủ. Ba mươi phút nữa là vào lớp, phải bắt đầu màn kịch ngay thôi! Uyển Nhã thở hắt ra, sau đó trưng ra bộ mặt tươi cười nhất, lại gần Lan Anh và dịu dàng nói:
- Lan Anh, dạo này cậu ổn chứ?
Cô nàng không hề mảy may nghi ngờ, cười đáp lại:
- Tớ ổn. Uyển Nhã hình như đen ra thì phải!
Uyển Nhã cười xòa, lắc đầu nguầy nguậy. Đã đến lúc vào phần chính rồi! Uyển Nhã chạy nhanh về chỗ của mình, đặt bó hoa sau lưng rồi lại chạy về phía Lan Anh. Uyển Nhã cười đầy ma mị, nói:
- Cậu đoán xem, sau lưng tớ là cái gì?
- Cậu làm tớ tò mò đấy! Mau nói ra đi!
Biết con mồi đã sập bẫy, Uyễn Nhã cũng không chần chừ nữa, lập tức tấn công:
- Tặng cậu đấy! Đây là loài hoa tớ thích nhất đấy!
Lan Anh hơi ngạc nhiên, cười trừ nói:
- Sao lại tặng tớ vậy? Cậu không tặng mọi người trong lớp à?
Cũng đúng... Uyển Nhã đã quên mất vấn đề này. Ngay tức thì, cô nàng quay ra chớp mắt nhìn các bạn, cầu mong sự cứu giúp. Ai cũng hiểu, chỉ có một người không hiểu. Thiên Bảo chớp mắt đáp lại Uyển Nhã, khó hiểu nói:
- Cậu tính quyến rũ ai à?
...
Xong! Tên lớp trưởng ngốc nghếch đã bị cả lớp bịt mồm và đe dọa đến nỗi không thể nói thêm câu nào. Thật tội nghiệp! Hóa ra, ngốc nghếch cũng là một cái tội...
Trở lại vấn đề, sau một hồi lưỡng lự, Lan Anh cũng nhận lấy bó hoa. Làm sao mà không từ chối được khi cả lớp cứ nhao nhao lên rằng họ đã nhận được hoa hết rồi! Lan Anh cười mãn nguyện, cứ nghĩ rằng cả lớp đã chấp nhận cô nàng, sung sướng đưa hoa lên ngửi trước cái nhìn ma mị của cả lớp. Chỉ một lúc nữa thôi, trò hay sẽ bắt đầu.
Trống vào lớp đã điểm. Tất cả ngồi ngay ngắn nghe giảng, duy chỉ có Lan Anh vẫn say sưa với bó hoa, hít lấy hít để. Hình như cô nàng hít chưa đủ nên chất đó vẫn chưa ngấm chăng? Cả lớp tâm trạng rối bời, ai cũng sốt hết cả ruột. Thầy giám thị đang bước vào lấy sĩ số và kiểm tra đồng phục, gương mặt nghiêm nghị đến khó tả. Đột nhiên, từ cuối lớp vang lên tiếng cười khanh khách, thu hút sự chú ý của mọi người. Thầy giám thị nhăn mày nhìn, khó chịu đi xuống cuối lớp. Lăn Anh không hay biết gì, vẫn đang cười rất thoải mái. Cả lớp cố nín cười, trưng ra bộ mặt khó hiểu. Thầy đập bàn, quát to:
- Cô kia, đây là lớp học chứ không phải công viên mà cô có thể cười như thế. Cô có biết là đang trong giờ học không?
Lan Anh cố gắng trả lời, nhưng vẫn ngoác miệng ra cười:
- Em không...haha...ngừng...haha cười được haha...
Thầy giận tím mặt, lạnh nhạt nói:
- Lên phòng giám thị cho tôi!
Lan Anh không thể khóc, cũng không thể buồn bã, chỉ có thể tiếp tục cười điên dại. Cô nàng lững thững đi sau thầy, bắt đầu toát mồ hôi do sợ sệt. Lan Anh vừa đi khỏi, lớp A4 như vỡ òa, bất chấp giáo viên vẫn đang ở trong lớp.
- Con bé đó ngốc dễ sợ.
- Công nhận. Người gì mà dễ lừa quá!
- Cho chừa cái tội phá hoại đồ đạc của người khác đi.
- Đáng lắm!
-....
Cô giáo trên bảng cũng không thể tập trung giảng dạy khi bọn học sinh bên dưới vẫn nhao nhao với nhau. Bất lực...
Bật mí một chút, thứ mà Uyển Nhã cho vào hoa cẩm tú cầu là Nitrous Oxide, một chất khi hít vào sẽ gây cười đến mức không dừng lại được. Có điều, nó không gây cười lâu được, nên chắc chắn Lan Anh sẽ quay lại ngay thôi. Uyển Nhã đã nghĩ ra ý tưởng này trong một lần xem phim trên tivi, vì vậy cô nàng rất táo bạo, lập tức thử nghiệm vào Lan Anh.
...
Giờ ra chơi, Lan Anh quay về lớp, khuôn mặt bơ phờ như vừa ốm dậy. Trái ngược lại, lớp A4 lại rất thản nhiên, coi như không thấy gì và tiếp tục công việc của mình. Cảm thấy quá tức giận và bất công, Lan Anh chạy thẳng vào lớp cho lập tức cho Uyển Nhã một cái bạt tai thật đau. Uyển Nhã ngã ra đất, môi rỉ máu. Cả lớp ngạc nhiên, vội vã lại gần đỡ Uyển Nhã dậy, luôn miệng hỏi han:
- Nhã Nhã, cậu chảy nhiều máu quá! - Tuệ Nhi lo đến suýt khóc.
- Có đau không? Xuống phòng y tế nhé! - Ngọc Khuê cũng không kém. Uyển Nhã lắc đầu, đưa tay ra quệt máu mà không để ý thấy bạn lớp trưởng bên cạnh đã bắt đầu nóng máu. Thiên Bảo đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo Lan Anh, dùng sức đẩy cô vào góc tường. Thiên Bảo bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, hét lên:
- Cô bị điên à? Cô có tin là tôi giết cô ngay lập tức không? Sao cô dám làm thế hả?
Lan Anh sợ hãi, đôi mắt hướng ra phía cả lớp, cầu cứu sự giúp đỡ. Nhưng không, chẳng có ai trong lớp chịu giúp đỡ cô ta cả, tất cả đều ngó lơ, mặc kệ cho cô ta chịu mưa phẫn nộ của Thiên Bảo.
- Bảo Bối, từ từ đã.
Thiên Bảo quay ra nhìn người vừa nói với con mắt hung dữ. Là Uyển Nhã! Lập tức, ánh mắt của Thiên Bảo dịu dàng hẳn, lại gần và đỡ lấy Uyển Nhã.
- Cậu muốn giúp cô ta à?
Uyển Nhã cười híp mắt đáp:
- Tớ không ngây thơ như thế.
Vừa dứt câu, Uyển Nhã liền trả lại cho Lan Anh cái bạt tai đau gấp ngàn lần, lạnh lùng tuyên bố:
- Bắt đầu từ bây giờ, cậu không còn là thànhh viên của lớp A4 nữa.
Lan Anh một lần nữa lại phẫn nộ, tức giận nói:
- Sao mày dám hả? Con khốn!
Uyển Nhã không trả lời, mặc kệ cho cô ta muốn nói gì thì nói, trở về chỗ ngồi cùng Thiên Bảo. Ngọc Khuê nhếch mép, bước lên phía trước rồi lạnh lùng trả lời thay:
- Cô thật ngu ngốc! Có lẽ cô không biết, nhưng Uyển Nhã được mệnh danh là Đóa Hoa Tà Ác , cô chắc chắn sẽ không xong đâu!
Bỗng chốc, Lan Anh có cảm giác lạnh xương sống, vội chạy thục mạng ra khỏi lớp.
/11
|