Vì Minh Ngọc nể năng lực của Vưu Châu Châu nên không muốn bay chung với cô ấy lắm. Trong lòng cô ấy, mình và Vưu Châu Châu cứ như “Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng.” Nhưng lần này, Vưu Châu Châu lại là cơ trưởng, mà cô chỉ là một cơ phó hai, vậy mà trước đây cô cứ đắc chí về vị trí này mãi. Cô ấy kiêu ngạo là vậy, nhưng lại hẹp hòi và thiển cận ở mặt này đến thế. Không những thế, một người đàn ông xuất sắc như Lương Tấn lại cam tâm tình nguyện làm cơ phó cho Vưu Châu Châu, khiến người khác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Vưu Châu Châu trong trí nhớ của cô là người thích vòng vo, sao bây giờ lại thẳng thắn thế này.
Lời của Vưu Châu Châu đã thu hút sự chú ý của mọi người về phía Lương Tấn.
Lương Tấn nhìn thoáng qua Vưu Châu Châu, anh cũng không ngờ cô sẽ nói thẳng trước mặt mọi người như vậy, thậm chí nhìn cô còn có vẻ như không kiêng dè gì. Khoé môi anh cong cong, khi nhìn mọi người thì nụ cười đã tắt ngúm, lạnh nhạt nói: “Tôi là Lương Tấn, cơ phó một.”
Lời giới thiệu của anh rất đơn giản, chỉ có tên và vị trí lần này trong tổ, không còn gì thêm nữa.
Tuy vậy, nhiêu đây cũng đã đủ hấp dẫn mọi người. Ai cũng biết Tổng giám đốc của Trường Cát đã từng là cơ trưởng giỏi nhất của hãng này, nhưng không phải ai cũng từng được gặp anh. Khi nghe được hai chữ “Lương Tấn”, trong phòng họp liền vang lên tiếng “Wow”, theo sau là những tiếng thì thầm.
“Tổng giám đốc của Trường Cát kìa!”
“Là Tổng giám đốc Lương đấy ư?”
“Không ngờ anh ấy lại là cơ phó một!”
“Anh ấy là bạn trai của Vưu Châu Châu đó.”
“Hai người họ đang phu xướng phụ tuỳ đấy hả?”
“Thì ra đây là lý do mà chỉ có một cơ phó một, những người khác đều là cơ phó hai! Có cơ trưởng Vưu và cơ trưởng Lương ở đây, mọi người chỉ có thể là cơ phó hai thôi!”
“Rốt cuộc thì chúng ta nên gọi anh ấy là cơ trưởng Lương hay Tổng giám đốc Lương đây?”
Có người sửa lại cho đúng: “Giờ anh ấy đã là cơ phó một.”
“Không lý nào lại gọi anh ấy là cơ phó Lương chứ?”
Không có ai không phục về việc Vưu Châu Châu là cơ trưởng, ngay cả Tống Thừa Lâm cũng không ngoại lệ. Song, anh ta rất kinh ngạc khi biết Lương Tấn là cơ phó nên khi nghe đến đây, anh ta đang suy nghĩ nên gọi Lương Tấn là gì. Giờ Lương Tấn đã là Tổng giám đốc của Trường Cát nhưng không gây khó dễ với anh ta về chuyện đội trưởng và việc viết báo cáo, anh ta cũng không dám lỗ mãng như xưa nữa.
“Nếu đã làm nhiệm vụ thì mọi người hãy gọi theo vị trí bây giờ của nhau đi.” Vưu Châu Châu đột nhiên lên tiếng.
Tiếng xì xào liền tắt ngúm, mọi người nhìn về phía cô.
Cô ho một tiếng rồi nhìn về phía Lương Tấn: “Cơ phó Lương nghĩ sao?”
Lương Tấn: “Mọi chuyện đều theo cơ trưởng quyết định.”
“Vậy thì, xin mời người tiếp theo.” Cô quay đầu nhìn về phía mọi người.
Mọi người lần lượt tự giới thiệu. Minh Ngọc là người cuối cùng, cô ngẩng đầu nói: “Tôi là cơ trưởng cấp cao của Bắc Hàng – Minh Ngọc.”
“Cũng là cơ phó hai giống tôi.” Tống Thừa Lâm bên cạnh đáp lời.
Minh Ngọc nhíu mày nhìn Tống Thừa Lâm, sau đó lại nói tiếp: “Đúng vậy, lần này tôi cũng là cơ phó hai.”
Lục Phi và Tần Hãn lén lút cúi đầu cười. Thấy vậy, Vưu Châu Châu liền nheo mắt.
Khi mọi người giới thiệu xong, cô liền nói thẳng chuyện chính, giới thiệu kế hoạch bay, nhấn mạnh rằng chuyến bay này rất khác so với những chuyến bay trong quá khứ, mong mọi người hãy đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ này.
Sau khi tan họp, mọi người liền đi đăng ký. Vưu Châu Châu nhận được lượng nguyên liệu từ chỗ nhân viên không lưu. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Minh Ngọc đang kéo va-li đi ở phía trước.
Vưu Châu Châu gọi: “Cơ phó Minh!”
Minh Ngọc nhíu mày, cái chức cơ phó này chói tai thật đấy! Cô xoay người nhìn về phía Vưu Châu Châu.
Vưu Châu Châu tiến lên phía trước, đưa tờ giấy về lượng nguyên liệu cho Minh Ngọc rồi nói: “Mời cô hãy làm theo lượng nguyên liệu trên đây.”
Lời của Vưu Châu Châu đã thu hút sự chú ý của mọi người về phía Lương Tấn.
Lương Tấn nhìn thoáng qua Vưu Châu Châu, anh cũng không ngờ cô sẽ nói thẳng trước mặt mọi người như vậy, thậm chí nhìn cô còn có vẻ như không kiêng dè gì. Khoé môi anh cong cong, khi nhìn mọi người thì nụ cười đã tắt ngúm, lạnh nhạt nói: “Tôi là Lương Tấn, cơ phó một.”
Lời giới thiệu của anh rất đơn giản, chỉ có tên và vị trí lần này trong tổ, không còn gì thêm nữa.
Tuy vậy, nhiêu đây cũng đã đủ hấp dẫn mọi người. Ai cũng biết Tổng giám đốc của Trường Cát đã từng là cơ trưởng giỏi nhất của hãng này, nhưng không phải ai cũng từng được gặp anh. Khi nghe được hai chữ “Lương Tấn”, trong phòng họp liền vang lên tiếng “Wow”, theo sau là những tiếng thì thầm.
“Tổng giám đốc của Trường Cát kìa!”
“Là Tổng giám đốc Lương đấy ư?”
“Không ngờ anh ấy lại là cơ phó một!”
“Anh ấy là bạn trai của Vưu Châu Châu đó.”
“Hai người họ đang phu xướng phụ tuỳ đấy hả?”
“Thì ra đây là lý do mà chỉ có một cơ phó một, những người khác đều là cơ phó hai! Có cơ trưởng Vưu và cơ trưởng Lương ở đây, mọi người chỉ có thể là cơ phó hai thôi!”
“Rốt cuộc thì chúng ta nên gọi anh ấy là cơ trưởng Lương hay Tổng giám đốc Lương đây?”
Có người sửa lại cho đúng: “Giờ anh ấy đã là cơ phó một.”
“Không lý nào lại gọi anh ấy là cơ phó Lương chứ?”
Không có ai không phục về việc Vưu Châu Châu là cơ trưởng, ngay cả Tống Thừa Lâm cũng không ngoại lệ. Song, anh ta rất kinh ngạc khi biết Lương Tấn là cơ phó nên khi nghe đến đây, anh ta đang suy nghĩ nên gọi Lương Tấn là gì. Giờ Lương Tấn đã là Tổng giám đốc của Trường Cát nhưng không gây khó dễ với anh ta về chuyện đội trưởng và việc viết báo cáo, anh ta cũng không dám lỗ mãng như xưa nữa.
“Nếu đã làm nhiệm vụ thì mọi người hãy gọi theo vị trí bây giờ của nhau đi.” Vưu Châu Châu đột nhiên lên tiếng.
Tiếng xì xào liền tắt ngúm, mọi người nhìn về phía cô.
Cô ho một tiếng rồi nhìn về phía Lương Tấn: “Cơ phó Lương nghĩ sao?”
Lương Tấn: “Mọi chuyện đều theo cơ trưởng quyết định.”
“Vậy thì, xin mời người tiếp theo.” Cô quay đầu nhìn về phía mọi người.
Mọi người lần lượt tự giới thiệu. Minh Ngọc là người cuối cùng, cô ngẩng đầu nói: “Tôi là cơ trưởng cấp cao của Bắc Hàng – Minh Ngọc.”
“Cũng là cơ phó hai giống tôi.” Tống Thừa Lâm bên cạnh đáp lời.
Minh Ngọc nhíu mày nhìn Tống Thừa Lâm, sau đó lại nói tiếp: “Đúng vậy, lần này tôi cũng là cơ phó hai.”
Lục Phi và Tần Hãn lén lút cúi đầu cười. Thấy vậy, Vưu Châu Châu liền nheo mắt.
Khi mọi người giới thiệu xong, cô liền nói thẳng chuyện chính, giới thiệu kế hoạch bay, nhấn mạnh rằng chuyến bay này rất khác so với những chuyến bay trong quá khứ, mong mọi người hãy đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ này.
Sau khi tan họp, mọi người liền đi đăng ký. Vưu Châu Châu nhận được lượng nguyên liệu từ chỗ nhân viên không lưu. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Minh Ngọc đang kéo va-li đi ở phía trước.
Vưu Châu Châu gọi: “Cơ phó Minh!”
Minh Ngọc nhíu mày, cái chức cơ phó này chói tai thật đấy! Cô xoay người nhìn về phía Vưu Châu Châu.
Vưu Châu Châu tiến lên phía trước, đưa tờ giấy về lượng nguyên liệu cho Minh Ngọc rồi nói: “Mời cô hãy làm theo lượng nguyên liệu trên đây.”
/104
|