Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
Chương 86: Chỉ cần trái tim em không thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi
/104
|
Sau khi giám định ở bệnh viện xong, kết quả cho thấy là vì ông lão quá vui nên qua đời Vưu Châu Châu nghe được người nhà ông lão đã không ai, chỉ còn hai người họ hàng xa, đành phải gọi báo cho hai người họ. Có điều tuy là họ hàng xa, nhưng bọn họ nghe vậy vẫn lập tức bay đến London.
Vưu Châu Châu và Lương Tấn từ trong bệnh viện đi ra, tới quốc lộ gọi một chiếc xe về khách sạn.
Thời tiết ở đây âm u, gió lại lớn, lạnh thấu xương. Vưu Châu Châu đang kéo chiếc khăn quàng cổ màu cà phê che khuất cả miệng và mũi, bỗng nhiên trên người cô nặng hơn, cô vừa cúi đầu thì nhìn thấy một chiếc áo khoác màu tối khoác lên người mình.
Cô muốn trả áo khoác lại cho Lương Tấn, Lương Tấn lập tức đè vai cô lại, nói: “Mặc vào.”
Vưu Châu Châu nhìn thoáng qua Lương Tấn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nói: “Nếu anh muốn bị cảm để khỏi bay nữa, vậy sau này cũng đừng bay luôn.”
“Công ty không có quy định này.”
“Bây giờ tôi là tổng đội trưởng của các anh, tôi có quyền giải quyết, lúc tâm trạng tôi không tốt cũng có thể đuổi anh.”
Lương Tấn nói: “Cứ theo tâm trạng em đi.”
Vưu Châu châu không trả áo khoác lại cho anh nữa. Cô dừng chân, nhìn anh. Hắn cũng dừng chân, nhìn vào đôi mắt cô.
Sau khi hai người nhìn nhau một lúc lâu, Vưu Châu Châu nói: “Bây giờ em nhìn thấy anh thì một chút cũng không vui nỗi.”
Thần sắc của Lương Tấn có chút cô đơn, một hồi lâu sau anh mới chậm rãi mở miệng, “Em thay đổi nhanh quá.”
“Anh nói gì?” Vưu Châu Châu hé mắt nhìn anh.
“Em có thể mặc kệ đường xá xa xôi tới tìm anh, nói…” Lương Tấn dừng một chút mới tiếp tục, “Nói… nhớ anh, cũng có thể nói chia tay trong chớp mắt, giống như thay đổi một người khác vậy.”
Vưu Châu Châu híp mắt, “Anh không biết tại sao à?”
Lương Tấn nói: “Nếu như anh nói là biết, thì em sẽ không nói chia tay sao? Đó đều là những chuyện trước kia, những lời anh nói sẽ không thay đổi.”
“Anh đã nói gì?”
“Anh sẽ trân trọng. Anh có em.”
Vưu Châu Châu nhớ tới lúc mà anh nói hai câu này. Câu đầu tiên là lúc lão sư Hà mà anh tôn kính mang Hà Vũ Khiết đến; câu thứ hai là sau khi Đổng Tĩnh Nhã xuất hiện.
“Đối với người anh không yêu, ai anh cũng nói vậy à?” Vưu Châu Châu nhìn Lương Tấn.
Lương Tấn chuyển tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước. “Anh chỉ nói điều này với mỗi em thôi. Chỉ cần trái tim em không thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi.” Từ trước tới nay anh chưa từng nói như thế với bất kỳ người nào. Chỉ cần cô không thay đổi, anh sẽ dùng cả đời để quý trọng cô.
Hàng mi dày của Vưu Châu Châu run rẩy, “Vậy mà? Nhưng điều em muốn nghe nhất…”
Cô không nói gì nữa, Lương Tấn trầm mặc một hồi, hỏi: “Anh nói em sẽ tin sao?”
“Anh nói thử xem.” Vưu Châu Châu liếc nhìn anh.
Lương Tấn nghẹn một lúc lâu, nói: “Từ đây về sau, anh hy vọng người anh yêu sẽ mãi là em.”
Vưu Châu Châu nhìn vào đôi mắt anh, trong đôi mắt đó không hề mang theo một chút không xác định nào, chỉ có kiên định. Một lát sau cô mới dời tầm mắt, nói: “Em không biết anh đang nói thật hay nói dối, em rất ghét cảm giác không xác định như thế. Giấc mơ làm phi công không quân của anh là vì Đồng Tĩnh Nhã, cô ấy đã từng là mục tiêu hướng tới của cả đời anh, tình yêu mà anh dành cho cô ấy là rất nhiều, rất nhiều. Cô ấy đối với anh mà nói, chính là người anh cầu mà không được…”
Lương Tấn nhàn nhạt nói: “Là em không tin anh.”
“Bởi vì em biết anh không yêu em.”
Xe taxi tới, Vưu Châu Châu lên xe, đưa tay đóng cửa xe lại. Lương Tấn còn chưa kịp lên xe thì Vưu Châu Châu đã kêu tài xế chạy. Lương Tấn đang giơ tay muốn mở cửa xe liền dừng giữa không trung, xe cũng chạy đi rồi. Anh nhìn chiếc xe đã chạy xa, sau một lúc lâu mới thu tay lại.
Anh chỉ mặc một cái áo mỏng, gió lạnh thổi tới, lạnh tới nỗi khiến anh hắt xì một cái.
*
Tống Thừa Lâm cũng đến London. Anh ta tới khách sạn đóng cửa phòng viết báo cáo —— là phần báo cáo ba ngàn từ mà Vưu Châu Châu bắt anh ta viết.
“Đúng là đang muốn chỉnh chết mình mà!” Mặt anh ta ủ ê, không ngừng lầm bầm.
Nghĩ hết suốt một đêm, anh ta vẫn chưa viết xong. Anh ta vừa ngáp đi tìm Vưu Châu Châu. Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng thì nghe được hai tiếng ho khan, quay đầu nhìn lại, là Lương Tấn.
Tống Thừa Lâm dừng bước, xoay người hỏi: “Cơ trưởng Lương, nghe nói lần này anh làm cơ phó bay chung đội với tổng đội trưởng Vưu hả?”
Lương Tấn: “Ừ.” Sau đó lại ho khan hai tiếng.
Tống Thừa Lâm nói: “Báo cáo về chuyến bay, viết một phần.”
Lương Tấn nhìn Tống Thừa Lâm.
Tống Thừa Lâm nói: “Viết một phần báo cáo chuyến bay rồi giao cho tôi, ba ngàn từ.”
Lương Tấn nhìn Tống Thừa Lâm, không lên tiếng.
Tống Thừa Lâm nói: “Tôi là đội trưởng của đội bay thứ năm.”
Vưu Châu Châu và Lương Tấn từ trong bệnh viện đi ra, tới quốc lộ gọi một chiếc xe về khách sạn.
Thời tiết ở đây âm u, gió lại lớn, lạnh thấu xương. Vưu Châu Châu đang kéo chiếc khăn quàng cổ màu cà phê che khuất cả miệng và mũi, bỗng nhiên trên người cô nặng hơn, cô vừa cúi đầu thì nhìn thấy một chiếc áo khoác màu tối khoác lên người mình.
Cô muốn trả áo khoác lại cho Lương Tấn, Lương Tấn lập tức đè vai cô lại, nói: “Mặc vào.”
Vưu Châu Châu nhìn thoáng qua Lương Tấn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nói: “Nếu anh muốn bị cảm để khỏi bay nữa, vậy sau này cũng đừng bay luôn.”
“Công ty không có quy định này.”
“Bây giờ tôi là tổng đội trưởng của các anh, tôi có quyền giải quyết, lúc tâm trạng tôi không tốt cũng có thể đuổi anh.”
Lương Tấn nói: “Cứ theo tâm trạng em đi.”
Vưu Châu châu không trả áo khoác lại cho anh nữa. Cô dừng chân, nhìn anh. Hắn cũng dừng chân, nhìn vào đôi mắt cô.
Sau khi hai người nhìn nhau một lúc lâu, Vưu Châu Châu nói: “Bây giờ em nhìn thấy anh thì một chút cũng không vui nỗi.”
Thần sắc của Lương Tấn có chút cô đơn, một hồi lâu sau anh mới chậm rãi mở miệng, “Em thay đổi nhanh quá.”
“Anh nói gì?” Vưu Châu Châu hé mắt nhìn anh.
“Em có thể mặc kệ đường xá xa xôi tới tìm anh, nói…” Lương Tấn dừng một chút mới tiếp tục, “Nói… nhớ anh, cũng có thể nói chia tay trong chớp mắt, giống như thay đổi một người khác vậy.”
Vưu Châu Châu híp mắt, “Anh không biết tại sao à?”
Lương Tấn nói: “Nếu như anh nói là biết, thì em sẽ không nói chia tay sao? Đó đều là những chuyện trước kia, những lời anh nói sẽ không thay đổi.”
“Anh đã nói gì?”
“Anh sẽ trân trọng. Anh có em.”
Vưu Châu Châu nhớ tới lúc mà anh nói hai câu này. Câu đầu tiên là lúc lão sư Hà mà anh tôn kính mang Hà Vũ Khiết đến; câu thứ hai là sau khi Đổng Tĩnh Nhã xuất hiện.
“Đối với người anh không yêu, ai anh cũng nói vậy à?” Vưu Châu Châu nhìn Lương Tấn.
Lương Tấn chuyển tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước. “Anh chỉ nói điều này với mỗi em thôi. Chỉ cần trái tim em không thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi.” Từ trước tới nay anh chưa từng nói như thế với bất kỳ người nào. Chỉ cần cô không thay đổi, anh sẽ dùng cả đời để quý trọng cô.
Hàng mi dày của Vưu Châu Châu run rẩy, “Vậy mà? Nhưng điều em muốn nghe nhất…”
Cô không nói gì nữa, Lương Tấn trầm mặc một hồi, hỏi: “Anh nói em sẽ tin sao?”
“Anh nói thử xem.” Vưu Châu Châu liếc nhìn anh.
Lương Tấn nghẹn một lúc lâu, nói: “Từ đây về sau, anh hy vọng người anh yêu sẽ mãi là em.”
Vưu Châu Châu nhìn vào đôi mắt anh, trong đôi mắt đó không hề mang theo một chút không xác định nào, chỉ có kiên định. Một lát sau cô mới dời tầm mắt, nói: “Em không biết anh đang nói thật hay nói dối, em rất ghét cảm giác không xác định như thế. Giấc mơ làm phi công không quân của anh là vì Đồng Tĩnh Nhã, cô ấy đã từng là mục tiêu hướng tới của cả đời anh, tình yêu mà anh dành cho cô ấy là rất nhiều, rất nhiều. Cô ấy đối với anh mà nói, chính là người anh cầu mà không được…”
Lương Tấn nhàn nhạt nói: “Là em không tin anh.”
“Bởi vì em biết anh không yêu em.”
Xe taxi tới, Vưu Châu Châu lên xe, đưa tay đóng cửa xe lại. Lương Tấn còn chưa kịp lên xe thì Vưu Châu Châu đã kêu tài xế chạy. Lương Tấn đang giơ tay muốn mở cửa xe liền dừng giữa không trung, xe cũng chạy đi rồi. Anh nhìn chiếc xe đã chạy xa, sau một lúc lâu mới thu tay lại.
Anh chỉ mặc một cái áo mỏng, gió lạnh thổi tới, lạnh tới nỗi khiến anh hắt xì một cái.
*
Tống Thừa Lâm cũng đến London. Anh ta tới khách sạn đóng cửa phòng viết báo cáo —— là phần báo cáo ba ngàn từ mà Vưu Châu Châu bắt anh ta viết.
“Đúng là đang muốn chỉnh chết mình mà!” Mặt anh ta ủ ê, không ngừng lầm bầm.
Nghĩ hết suốt một đêm, anh ta vẫn chưa viết xong. Anh ta vừa ngáp đi tìm Vưu Châu Châu. Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng thì nghe được hai tiếng ho khan, quay đầu nhìn lại, là Lương Tấn.
Tống Thừa Lâm dừng bước, xoay người hỏi: “Cơ trưởng Lương, nghe nói lần này anh làm cơ phó bay chung đội với tổng đội trưởng Vưu hả?”
Lương Tấn: “Ừ.” Sau đó lại ho khan hai tiếng.
Tống Thừa Lâm nói: “Báo cáo về chuyến bay, viết một phần.”
Lương Tấn nhìn Tống Thừa Lâm.
Tống Thừa Lâm nói: “Viết một phần báo cáo chuyến bay rồi giao cho tôi, ba ngàn từ.”
Lương Tấn nhìn Tống Thừa Lâm, không lên tiếng.
Tống Thừa Lâm nói: “Tôi là đội trưởng của đội bay thứ năm.”
/104
|