Lương Tấn nhìn độ cao của máy bay hiển thị trên màn hình, Vưu Châu Châu đang bay rất tốt.
Một lát sau, anh đọc lên: “30.000 thước Anh.”
Vì máy bay đã đạt tới độ cao nhất định của đường hàng không nên cô bắt đầu bay ngang, đồng thời mở bộ điều khiển tự động lên.
Ở giai đoạn tuần tra, hầu như máy bay không cần được thao tác gì, chỉ cần theo dõi là được. Nếu là trong tình huống bình thường thì lúc này người trong buồng lái đã bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, nhưng vì mối quan hệ của Vưu Châu Châu và Lương Tấn đang trong giai đoạn giằng co nên cô không muốn nói chuyện với anh, anh thì ngồi im không biết nên nói gì. Cơ phó hai ngồi sau hai người vừa cười ha hả vừa nói: “Lúc trước đội trưởng Vưu ở Bắc Hàng nên tôi không có dịp nhìn cô lái máy bay, cuối cùng bây giờ cũng được tận mắt chứng kiến.”
Vưu Châu Châu quay đầu lại liếc cơ phó hai: “Lúc đang bay thì gọi tôi là cơ trưởng Vưu.”
“Được, được, cơ trưởng Vưu.” Cơ phó hai lại nói tiếp: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ trưởng Lương cơ ngồi trên ghế cơ phó đấy.” Ý của anh ta là vì Lương Tấn rất giỏi nên rất hiếm khi anh chịu đi làm cơ phó cho người ta.
Lương Tấn không lên tiếng, Vưu Châu Châu cũng không đáp lời. Cơ phó hai lại thay đổi đề tài khác. Cô cởi dây an toàn ra: “Chỗ này giao cho hai người.”
Lương Tấn còn chưa kịp “Ừm” một tiếng thì cô đã rời khỏi buồng lái, anh liền nuốt lại những lời muốn nói vào bụng.
Cơ phó hai cũng không nói sang đề tài mới nữa, vì anh ta phát hiện hai người họ đều không muốn nói chuyện.
Sau khi Vưu Châu Châu rời khỏi, cơ phó hai cũng nói anh ta muốn đi nghỉ ngơi trước nên trong buồng lái chỉ còn lại mình Lương Tấn. Anh ngồi trên ghế điều khiển, cố gắng làm tận chức trách của cơ phó một, theo dõi thiết bị, liên hệ với bên quản lý đài không lưu, thay cơ trưởng điều khiển máy bay khi cơ trưởng vắng mặt.
Khi máy bay đi vào không phận Kazakhstan thì trời đã tối. Vì trên radar biểu hiện đám mây phía trước có hơi nước nên Lương Tấn báo cáo về việc muốn tăng độ cao cho bên đài không lưu. Vả lại, nhiệt độ trong không khí vào buổi tối rất thấp nên hơi nước rất dễ kết băng. Khi được quản lý không lưu cho phép, Lương Tấn lập tức nhập giá trị độ cao mới vào máy tính.
Vưu Châu Châu vốn định nghỉ ngơi trong phòng của cơ trưởng nhưng cô lại không ngủ mà chỉ lười biếng nằm trên giường. Cô giơ tay nhìn đồng hồ một chút, sau đó xuống giường rời khỏi phòng nghỉ.
Cô đi vào khoang điều khiển, thấy Lương Tấn vẫn nghiêm chỉnh ngồi đó, vài giây sau mới đi qua, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Cô hỏi anh như hỏi những cơ phó khác.
Anh quay đầu nhìn cô rồi nói: “Máy bay đang bay rất vững, mọi thứ đều bình thường.”
“Anh đi nghỉ ngơi, để tôi lái cho.” Cô nói.
Anh ngẩng đầu đáp: “Không sao, anh còn bay được. Em đi nghỉ ngơi tiếp đi.”
“Để tôi.” Cô vẫn kiên trì.
Anh cởi dây an toàn, đứng lên, nhường ghế lại cho cô. Cô ngồi lên ghế điều khiển, anh đứng phía sau cô rồi hỏi: “Ăn gì chưa?”
Vưu Châu châu đang nhìn màn hình chằm chằm: “Ừ.”
Lương Tấn trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Muốn uống gì nóng nóng không?”
“Không.”
“Vậy có muốn gì không?”
“Không có.”
Lương Tấn không biết nên nói gì tiếp, chỉ im lặng đứng sau lưng Vưu Châu Châu.
Một lát sau, anh bỗng nhiên phát hiện dưới chân có hai hạt châu màu đen. Anh biết cô hay mang một chiếc lắc tay có hạt châu màu thế này nên nói: “Lắc tay của em đứt rồi.”
Vưu Châu Châu vén tay áo lên nhìn thì thấy đúng là bị đứt thật. Cô vừa vén tay áo lên, càng nhiều hạt châu rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại hai viên vướng trên dây xỏ, treo lủng lẳng trên cổ tay cô. Cô quay đầu tìm thì thấy Lương Tấn đã cúi người xuống nhặt từng viên từng viên lên.
“Anh đi xỏ lại cho em.” Sau khi Lương Tấn nhặt xong hết, anh xoay người liền đi, giống như đã tìm được việc gì đó để làm vậy.
“Từ từ!”
Vưu Châu Châu quay đầu kêu anh. Anh quay lại nhìn cô. “Không có dây xỏ thì anh xâu thể nào?” Cô hỏi.
Anh nói: “Để anh nghĩ cách.”
“Còn hai viên ở đây này.” Vưu Châu Châu gỡ hai hạt châu còn lại trên cổ tay xuống, để trong lòng bàn tay.
Anh cầm hai hạt châu trong lòng bàn tay cô lên, đếm thầm, sau đó cười khẽ: “Mười lăm viên à?”
“Ừ.” Cô quay đầu, ngồi lại trên ghế điều khiển.
“Anh đi một chút, lát về thay em.” Anh nói xong thì rời khỏi buồng lái.
Sau khi ra khỏi buồng lái, Lương Tấn lập tức đi tìm người của tổ tiếp viên, hỏi xem có ai có dây để xâu hạt châu hay không, nhưng không ai có cả. Anh nghĩ ngợi rồi đi về phía khoang hành khách.
Tầng một của khoang máy bay là khoang hạng nhất và khoang phổ thông, tầng thứ hai là khoang doanh nhân và khoang phổ thông. Lương Tấn đi vào khoang hạng nhất trước. Vì trời cũng đã tối nên có nhiều hành khách đang ngủ, anh hỏi một số hành khách còn thức nhưng họ cũng không có dây xỏ. Vì thế, anh lại đi tới khoang phổ thông, nhỏ giọng hỏi từng người một.
Bình thường các hành khách ở trong khoang chỉ nhìn thấy tiếp viên hàng không, chứ chưa bao giờ nhìn thấy cơ trưởng và cơ phó cả. Vì vậy, những người đang tỉnh đều kinh hãi khi thấy Lương Tấn đi tới.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có dây để xâu chuỗi hạt không?” Lương Tấn hơi cong lưng, nhỏ giọng hỏi một cô gái trẻ ngồi ở hàng ghế đầu.
Cô gái đỏ mặt, lắc đầu nói không có.
Lương Tấn hỏi tới giữa khoang thì thấy hai cậu nhóc đang buồn chán chụm đầu chơi một trò chơi chán ngắt. Một cậu nhóc chỉ vào Lương Tấn rồi nói với bạn mình: “Wow! Phi công! Thật ngầu!”
“Đúng vậy! Thật là ngầu! Nhưng mình nói cho cậu biết, anh ta chỉ là người ngồi ở ghế phụ thôi! Lúc mình xem TV, người lái máy bay được gọi là cơ trưởng đó, cơ trưởng còn lợi hại hơn người ngồi ở ghế phụ nữa!”
“Thật vậy ư?”
“Đương nhiên rồi!”
“Mình muốn nhìn thử cơ trưởng, không biết có ngầu không nhỉ! Chẳng lẽ còn ngầu hơn người này sao?”
“Chắc chắn rồi!”
Đó là hai cậu nhóc người Trung Quốc, nhìn rất trắng trẻo và đáng yêu.
Lương Tấn hỏi khắp khoang hạng nhất nhưng không một ai có dây xỏ, anh lại tiếp tục đến khoang thứ hai hỏi.
Vì đây là chuyến bay quốc tế nên tất nhiên có không ít người nước ngoài, có vài người có thể nghe hiểu tiếng Anh, nhưng cũng có vài người không hiểu tiếng Anh.
Lương Tấn hỏi bằng tiếng Đức: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có dây để xâu chuỗi hạt không?”
Sau đó, lại hỏi bằng tiếng Pháp: “Cô gái, xin hỏi cô có dây để xâu chuỗi hạt không?”
Có khi lại hỏi bằng tiếng Ý: “Tiểu thư, xin hỏi cô có dây để xâu chuỗi hạt không?”
Anh dùng các loại ngôn ngữ khác nhau hỏi rất nhiều người về cùng một vấn đề đã khiến cho mấy hành khách và tiếp viên hàng không ngẩn ngơ. Cuối cùng anh cũng tìm được một sợi dây màu hồng từ một cô gái người Anh. Sau khi cảm ơn thì anh lập tức về phòng nghỉ.
Anh ngồi trong phòng nghỉ xỏ lại từng hột một. Hạt châu rất nhỏ, sợi chỉ lại vô cùng mềm nên không dễ xâu chút nào, anh tốn tận nửa tiếng mới làm xong mười lăm hạt châu kia. Anh chưa từng làm mấy việc tinh tế thế này bao giờ, cầm lắc tay trong lòng bàn tay, ý cười chợt hiện lên trong mắt. Anh đứng lên, cầm lắc tay rời khỏi phòng nghỉ.
Lương Tấn đi vào buồng lái thì thấy ngoài Vưu Châu Châu ra thì cơ phó hai cũng ở đây. Cơ phó hai cười nói: “Lương… Tấn, anh không đi nghỉ ngơi à?”
Bình thường mọi người đều gọi anh là “Cơ trưởng Lương”, nhưng lần này Lương Tấn không phải là cơ trưởng nên cơ phó hai ngập ngừng một lát, sau đó quyết định gọi thẳng tên anh.
Lương Tấn liếc qua cơ phó hai: “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn về phía Vưu Châu Châu rồi gọi cô: “Châu Châu.”
Vưu Châu Châu xoay người lại, nhìn Lương Tấn, nói: “Vui lòng gọi tôi là cơ trưởng Vưu khi đang bay.”
Cô cũng từng nói vậy với cơ phó hai.
“Châu Châu” Anh vẫn không chịu sửa miệng, nhìn cô rồi nói: “Lắc tay sửa xong rồi.”
“Vậy à? Cảm ơn.” Vưu Châu Châu duỗi tay về phía anh, ý bảo anh đưa cho cô.
Anh tiến lên hai bước: “Để anh mang cho em.”
Cô nói: “Không cần.”
Cô cầm lấy lắc tay từ trên tay anh, phi cơ bỗng nhiên bị xóc khiến lắc tay rơi xuống đất. Thấy vậy, anh liền cúi xuống nhặt lên cho cô. Vưu Châu Châu thu tay lại, xoay người cầm microphone lên, nhỏ giọng nói: “Tôi là cơ trưởng, máy bay bị xóc ở cường độ bình thường.”
Hành khách trong khoang thuyền vẫn tiếp tục ngủ, người còn thức nghe được thì cũng chỉ “À” một tiếng, không mấy lo lắng.
Vưu Châu Châu thông báo xong, cầm lắc tay chuẩn bị đeo vào thì phát hiện có một hạt châu đã bị xước nên cô thuận tay nhét vào túi quần.
Tiếp viên trưởng vội vàng đi vào buồng lái, nói rằng có một ông lão bỗng nhiên gào khóc, đánh thức mọi người khoang thuyền nhưng không ai hiểu ông lão ấy đang nói gì cả.
Vưu Châu Châu mở dây an toàn ra, ra hiệu cho cơ phó hai canh buồng lái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lương Tấn cũng đi ra theo. Tiếp viên trưởng nghiêng người nhường đường cho hai người họ, sau đó cũng đi theo phía sau.
Ông lão ngồi ở tầng thứ nhất của khoa phổ thông, nhìn qua thì có vẻ là người Châu Á. Lúc Lương Tấn đi tìm dây xỏ thì ông ấy còn đang ngủ, giờ khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông đẫm nước mắt. Tấm chăn đắp trên người ông lão từ từ rơi xuống, lộ ra một bộ tây trang rất mỏng.
Vưu Châu Châu nhìn qua danh sách hành khách, thấy ông lão này đã bảy mươi tuổi, quốc tịch Trung Quốc nên cô hỏi ông bằng tiếng Trung: “Cháu là cơ trưởng của chuyến bay này. Cụ ông, ông làm sao vậy?”
Ông lão nhìn Vưu Châu Châu, sau đó vừa khóc vừa nói.
Vưu Châu Châu nhíu mày, cô không hiểu ông ấy đang nói gì cả.
“Ông ấy nói gì vậy?” Vưu Châu Châu nhìn xung quanh, hỏi tiếp viên hàng không và mấy hành khách đang quan sát.
Tất cả mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lương Tấn nói: “Ông ấy mơ thấy Cầm.”
“Cầm là gì? Ông ấy nói gì vậy?” Cô nhìn anh hỏi.
“Đây là ngôn ngữ ở miền Nam.” Lương Tấn nói với Vưu Châu Châu, nói xong lại nhìn về phía ông lão, bắt đầu hỏi chuyện.
Ông lão lấy một chiếc kẹp tóc ra từ trong túi áo, chậm rãi nói.
Sau khi ông lão nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lương Tấn. Anh thuật lại: “Cầm là người ông ấy thích. Vì Cầm bị bệnh nên người nhà ngăn cấm bọn họ đến với nhau, họ đã không gặp nhau 52 năm rồi. Ông lão hỏi thăm tin tức của Cầm ở khắp nơi, cuối cùng cũng biết bà ấy đang ở London, giờ đang ngồi máy bay đến gặp bà ấy.”
Ông lão hiểu được tiếng phổ thông nên Vưu Châu Châu nói với ông: “Chỉ còn sáu tiếng nữa là tới London rồi, rất nhanh ông sẽ được gặp lại bà ấy.”
Ông lão liên tục gật đầu, tiếng khóc nhỏ dần, trên mặt chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ.
Vưu Châu Châu nhìn về phía đám người đang vây xem, nói bằng tiếng Anh: “Tất cả mọi người hãy quay lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn.”
Những người tụ lại lần lượt quay về chỗ ngồi, các tiếp viên hàng không cũng giải tán.
“Cơ trưởng Vưu, mời cô tới buồng lái ngay lập lức! Cơ trưởng Vưu, mời cô tới buồng lái ngay lập tức!”
Âm thanh của cơ phó hai vang lên trong loa thông báo.
Vưu Châu Châu lập tức xoay người, vội vàng đi về phía buồng lái.
Lương Tấn đi theo phía sau cô. Anh thấy chiếc lắc tay kia lại rơi từ trong túi quần cô ra thì khom lưng nhặt lên: “Lắc tay bị rơi này.”
Cô không quay đầu lại nói: “Vứt đi.”
Lương Tấn lẳng lặng cầm chiếc lắc trong lòng bàn tay, sau đó bỏ trong túi quần, vội vàng đi theo phía sau Vưu Châu Châu.
Hành khách biết tiếng Trung trong khoang nghi hoặc nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vưu Châu Châu vừa bước vào buồng lái liền vội hỏi.
Cơ phó hai nói: “Cơ trưởng Vưu, hình như có cái gì đó sắp bay lại đây! Chúng ta sắp đâm phải nó rồi!”
Vưu Châu Châu và Lương Tấn đều nhíu mày.
Một lát sau, anh đọc lên: “30.000 thước Anh.”
Vì máy bay đã đạt tới độ cao nhất định của đường hàng không nên cô bắt đầu bay ngang, đồng thời mở bộ điều khiển tự động lên.
Ở giai đoạn tuần tra, hầu như máy bay không cần được thao tác gì, chỉ cần theo dõi là được. Nếu là trong tình huống bình thường thì lúc này người trong buồng lái đã bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, nhưng vì mối quan hệ của Vưu Châu Châu và Lương Tấn đang trong giai đoạn giằng co nên cô không muốn nói chuyện với anh, anh thì ngồi im không biết nên nói gì. Cơ phó hai ngồi sau hai người vừa cười ha hả vừa nói: “Lúc trước đội trưởng Vưu ở Bắc Hàng nên tôi không có dịp nhìn cô lái máy bay, cuối cùng bây giờ cũng được tận mắt chứng kiến.”
Vưu Châu Châu quay đầu lại liếc cơ phó hai: “Lúc đang bay thì gọi tôi là cơ trưởng Vưu.”
“Được, được, cơ trưởng Vưu.” Cơ phó hai lại nói tiếp: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ trưởng Lương cơ ngồi trên ghế cơ phó đấy.” Ý của anh ta là vì Lương Tấn rất giỏi nên rất hiếm khi anh chịu đi làm cơ phó cho người ta.
Lương Tấn không lên tiếng, Vưu Châu Châu cũng không đáp lời. Cơ phó hai lại thay đổi đề tài khác. Cô cởi dây an toàn ra: “Chỗ này giao cho hai người.”
Lương Tấn còn chưa kịp “Ừm” một tiếng thì cô đã rời khỏi buồng lái, anh liền nuốt lại những lời muốn nói vào bụng.
Cơ phó hai cũng không nói sang đề tài mới nữa, vì anh ta phát hiện hai người họ đều không muốn nói chuyện.
Sau khi Vưu Châu Châu rời khỏi, cơ phó hai cũng nói anh ta muốn đi nghỉ ngơi trước nên trong buồng lái chỉ còn lại mình Lương Tấn. Anh ngồi trên ghế điều khiển, cố gắng làm tận chức trách của cơ phó một, theo dõi thiết bị, liên hệ với bên quản lý đài không lưu, thay cơ trưởng điều khiển máy bay khi cơ trưởng vắng mặt.
Khi máy bay đi vào không phận Kazakhstan thì trời đã tối. Vì trên radar biểu hiện đám mây phía trước có hơi nước nên Lương Tấn báo cáo về việc muốn tăng độ cao cho bên đài không lưu. Vả lại, nhiệt độ trong không khí vào buổi tối rất thấp nên hơi nước rất dễ kết băng. Khi được quản lý không lưu cho phép, Lương Tấn lập tức nhập giá trị độ cao mới vào máy tính.
Vưu Châu Châu vốn định nghỉ ngơi trong phòng của cơ trưởng nhưng cô lại không ngủ mà chỉ lười biếng nằm trên giường. Cô giơ tay nhìn đồng hồ một chút, sau đó xuống giường rời khỏi phòng nghỉ.
Cô đi vào khoang điều khiển, thấy Lương Tấn vẫn nghiêm chỉnh ngồi đó, vài giây sau mới đi qua, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Cô hỏi anh như hỏi những cơ phó khác.
Anh quay đầu nhìn cô rồi nói: “Máy bay đang bay rất vững, mọi thứ đều bình thường.”
“Anh đi nghỉ ngơi, để tôi lái cho.” Cô nói.
Anh ngẩng đầu đáp: “Không sao, anh còn bay được. Em đi nghỉ ngơi tiếp đi.”
“Để tôi.” Cô vẫn kiên trì.
Anh cởi dây an toàn, đứng lên, nhường ghế lại cho cô. Cô ngồi lên ghế điều khiển, anh đứng phía sau cô rồi hỏi: “Ăn gì chưa?”
Vưu Châu châu đang nhìn màn hình chằm chằm: “Ừ.”
Lương Tấn trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Muốn uống gì nóng nóng không?”
“Không.”
“Vậy có muốn gì không?”
“Không có.”
Lương Tấn không biết nên nói gì tiếp, chỉ im lặng đứng sau lưng Vưu Châu Châu.
Một lát sau, anh bỗng nhiên phát hiện dưới chân có hai hạt châu màu đen. Anh biết cô hay mang một chiếc lắc tay có hạt châu màu thế này nên nói: “Lắc tay của em đứt rồi.”
Vưu Châu Châu vén tay áo lên nhìn thì thấy đúng là bị đứt thật. Cô vừa vén tay áo lên, càng nhiều hạt châu rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại hai viên vướng trên dây xỏ, treo lủng lẳng trên cổ tay cô. Cô quay đầu tìm thì thấy Lương Tấn đã cúi người xuống nhặt từng viên từng viên lên.
“Anh đi xỏ lại cho em.” Sau khi Lương Tấn nhặt xong hết, anh xoay người liền đi, giống như đã tìm được việc gì đó để làm vậy.
“Từ từ!”
Vưu Châu Châu quay đầu kêu anh. Anh quay lại nhìn cô. “Không có dây xỏ thì anh xâu thể nào?” Cô hỏi.
Anh nói: “Để anh nghĩ cách.”
“Còn hai viên ở đây này.” Vưu Châu Châu gỡ hai hạt châu còn lại trên cổ tay xuống, để trong lòng bàn tay.
Anh cầm hai hạt châu trong lòng bàn tay cô lên, đếm thầm, sau đó cười khẽ: “Mười lăm viên à?”
“Ừ.” Cô quay đầu, ngồi lại trên ghế điều khiển.
“Anh đi một chút, lát về thay em.” Anh nói xong thì rời khỏi buồng lái.
Sau khi ra khỏi buồng lái, Lương Tấn lập tức đi tìm người của tổ tiếp viên, hỏi xem có ai có dây để xâu hạt châu hay không, nhưng không ai có cả. Anh nghĩ ngợi rồi đi về phía khoang hành khách.
Tầng một của khoang máy bay là khoang hạng nhất và khoang phổ thông, tầng thứ hai là khoang doanh nhân và khoang phổ thông. Lương Tấn đi vào khoang hạng nhất trước. Vì trời cũng đã tối nên có nhiều hành khách đang ngủ, anh hỏi một số hành khách còn thức nhưng họ cũng không có dây xỏ. Vì thế, anh lại đi tới khoang phổ thông, nhỏ giọng hỏi từng người một.
Bình thường các hành khách ở trong khoang chỉ nhìn thấy tiếp viên hàng không, chứ chưa bao giờ nhìn thấy cơ trưởng và cơ phó cả. Vì vậy, những người đang tỉnh đều kinh hãi khi thấy Lương Tấn đi tới.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có dây để xâu chuỗi hạt không?” Lương Tấn hơi cong lưng, nhỏ giọng hỏi một cô gái trẻ ngồi ở hàng ghế đầu.
Cô gái đỏ mặt, lắc đầu nói không có.
Lương Tấn hỏi tới giữa khoang thì thấy hai cậu nhóc đang buồn chán chụm đầu chơi một trò chơi chán ngắt. Một cậu nhóc chỉ vào Lương Tấn rồi nói với bạn mình: “Wow! Phi công! Thật ngầu!”
“Đúng vậy! Thật là ngầu! Nhưng mình nói cho cậu biết, anh ta chỉ là người ngồi ở ghế phụ thôi! Lúc mình xem TV, người lái máy bay được gọi là cơ trưởng đó, cơ trưởng còn lợi hại hơn người ngồi ở ghế phụ nữa!”
“Thật vậy ư?”
“Đương nhiên rồi!”
“Mình muốn nhìn thử cơ trưởng, không biết có ngầu không nhỉ! Chẳng lẽ còn ngầu hơn người này sao?”
“Chắc chắn rồi!”
Đó là hai cậu nhóc người Trung Quốc, nhìn rất trắng trẻo và đáng yêu.
Lương Tấn hỏi khắp khoang hạng nhất nhưng không một ai có dây xỏ, anh lại tiếp tục đến khoang thứ hai hỏi.
Vì đây là chuyến bay quốc tế nên tất nhiên có không ít người nước ngoài, có vài người có thể nghe hiểu tiếng Anh, nhưng cũng có vài người không hiểu tiếng Anh.
Lương Tấn hỏi bằng tiếng Đức: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có dây để xâu chuỗi hạt không?”
Sau đó, lại hỏi bằng tiếng Pháp: “Cô gái, xin hỏi cô có dây để xâu chuỗi hạt không?”
Có khi lại hỏi bằng tiếng Ý: “Tiểu thư, xin hỏi cô có dây để xâu chuỗi hạt không?”
Anh dùng các loại ngôn ngữ khác nhau hỏi rất nhiều người về cùng một vấn đề đã khiến cho mấy hành khách và tiếp viên hàng không ngẩn ngơ. Cuối cùng anh cũng tìm được một sợi dây màu hồng từ một cô gái người Anh. Sau khi cảm ơn thì anh lập tức về phòng nghỉ.
Anh ngồi trong phòng nghỉ xỏ lại từng hột một. Hạt châu rất nhỏ, sợi chỉ lại vô cùng mềm nên không dễ xâu chút nào, anh tốn tận nửa tiếng mới làm xong mười lăm hạt châu kia. Anh chưa từng làm mấy việc tinh tế thế này bao giờ, cầm lắc tay trong lòng bàn tay, ý cười chợt hiện lên trong mắt. Anh đứng lên, cầm lắc tay rời khỏi phòng nghỉ.
Lương Tấn đi vào buồng lái thì thấy ngoài Vưu Châu Châu ra thì cơ phó hai cũng ở đây. Cơ phó hai cười nói: “Lương… Tấn, anh không đi nghỉ ngơi à?”
Bình thường mọi người đều gọi anh là “Cơ trưởng Lương”, nhưng lần này Lương Tấn không phải là cơ trưởng nên cơ phó hai ngập ngừng một lát, sau đó quyết định gọi thẳng tên anh.
Lương Tấn liếc qua cơ phó hai: “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn về phía Vưu Châu Châu rồi gọi cô: “Châu Châu.”
Vưu Châu Châu xoay người lại, nhìn Lương Tấn, nói: “Vui lòng gọi tôi là cơ trưởng Vưu khi đang bay.”
Cô cũng từng nói vậy với cơ phó hai.
“Châu Châu” Anh vẫn không chịu sửa miệng, nhìn cô rồi nói: “Lắc tay sửa xong rồi.”
“Vậy à? Cảm ơn.” Vưu Châu Châu duỗi tay về phía anh, ý bảo anh đưa cho cô.
Anh tiến lên hai bước: “Để anh mang cho em.”
Cô nói: “Không cần.”
Cô cầm lấy lắc tay từ trên tay anh, phi cơ bỗng nhiên bị xóc khiến lắc tay rơi xuống đất. Thấy vậy, anh liền cúi xuống nhặt lên cho cô. Vưu Châu Châu thu tay lại, xoay người cầm microphone lên, nhỏ giọng nói: “Tôi là cơ trưởng, máy bay bị xóc ở cường độ bình thường.”
Hành khách trong khoang thuyền vẫn tiếp tục ngủ, người còn thức nghe được thì cũng chỉ “À” một tiếng, không mấy lo lắng.
Vưu Châu Châu thông báo xong, cầm lắc tay chuẩn bị đeo vào thì phát hiện có một hạt châu đã bị xước nên cô thuận tay nhét vào túi quần.
Tiếp viên trưởng vội vàng đi vào buồng lái, nói rằng có một ông lão bỗng nhiên gào khóc, đánh thức mọi người khoang thuyền nhưng không ai hiểu ông lão ấy đang nói gì cả.
Vưu Châu Châu mở dây an toàn ra, ra hiệu cho cơ phó hai canh buồng lái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lương Tấn cũng đi ra theo. Tiếp viên trưởng nghiêng người nhường đường cho hai người họ, sau đó cũng đi theo phía sau.
Ông lão ngồi ở tầng thứ nhất của khoa phổ thông, nhìn qua thì có vẻ là người Châu Á. Lúc Lương Tấn đi tìm dây xỏ thì ông ấy còn đang ngủ, giờ khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông đẫm nước mắt. Tấm chăn đắp trên người ông lão từ từ rơi xuống, lộ ra một bộ tây trang rất mỏng.
Vưu Châu Châu nhìn qua danh sách hành khách, thấy ông lão này đã bảy mươi tuổi, quốc tịch Trung Quốc nên cô hỏi ông bằng tiếng Trung: “Cháu là cơ trưởng của chuyến bay này. Cụ ông, ông làm sao vậy?”
Ông lão nhìn Vưu Châu Châu, sau đó vừa khóc vừa nói.
Vưu Châu Châu nhíu mày, cô không hiểu ông ấy đang nói gì cả.
“Ông ấy nói gì vậy?” Vưu Châu Châu nhìn xung quanh, hỏi tiếp viên hàng không và mấy hành khách đang quan sát.
Tất cả mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lương Tấn nói: “Ông ấy mơ thấy Cầm.”
“Cầm là gì? Ông ấy nói gì vậy?” Cô nhìn anh hỏi.
“Đây là ngôn ngữ ở miền Nam.” Lương Tấn nói với Vưu Châu Châu, nói xong lại nhìn về phía ông lão, bắt đầu hỏi chuyện.
Ông lão lấy một chiếc kẹp tóc ra từ trong túi áo, chậm rãi nói.
Sau khi ông lão nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lương Tấn. Anh thuật lại: “Cầm là người ông ấy thích. Vì Cầm bị bệnh nên người nhà ngăn cấm bọn họ đến với nhau, họ đã không gặp nhau 52 năm rồi. Ông lão hỏi thăm tin tức của Cầm ở khắp nơi, cuối cùng cũng biết bà ấy đang ở London, giờ đang ngồi máy bay đến gặp bà ấy.”
Ông lão hiểu được tiếng phổ thông nên Vưu Châu Châu nói với ông: “Chỉ còn sáu tiếng nữa là tới London rồi, rất nhanh ông sẽ được gặp lại bà ấy.”
Ông lão liên tục gật đầu, tiếng khóc nhỏ dần, trên mặt chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ.
Vưu Châu Châu nhìn về phía đám người đang vây xem, nói bằng tiếng Anh: “Tất cả mọi người hãy quay lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn.”
Những người tụ lại lần lượt quay về chỗ ngồi, các tiếp viên hàng không cũng giải tán.
“Cơ trưởng Vưu, mời cô tới buồng lái ngay lập lức! Cơ trưởng Vưu, mời cô tới buồng lái ngay lập tức!”
Âm thanh của cơ phó hai vang lên trong loa thông báo.
Vưu Châu Châu lập tức xoay người, vội vàng đi về phía buồng lái.
Lương Tấn đi theo phía sau cô. Anh thấy chiếc lắc tay kia lại rơi từ trong túi quần cô ra thì khom lưng nhặt lên: “Lắc tay bị rơi này.”
Cô không quay đầu lại nói: “Vứt đi.”
Lương Tấn lẳng lặng cầm chiếc lắc trong lòng bàn tay, sau đó bỏ trong túi quần, vội vàng đi theo phía sau Vưu Châu Châu.
Hành khách biết tiếng Trung trong khoang nghi hoặc nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vưu Châu Châu vừa bước vào buồng lái liền vội hỏi.
Cơ phó hai nói: “Cơ trưởng Vưu, hình như có cái gì đó sắp bay lại đây! Chúng ta sắp đâm phải nó rồi!”
Vưu Châu Châu và Lương Tấn đều nhíu mày.
/104
|