Vưu Châu Châu đọc hai chữ mà Lương Tấn nhắn lại, bĩu môi. Cô vứt điện thoại sang một bên, đẩy ghế ra phía sau, tựa vào trên ghế. Vì cô trong khoang hạng nhất, chỗ ngồi theo dạng hình hộp, nên có sự riêng tư rất cao. Khoang hạng nhất có tám cái ghế, tất cả đều có người ngồi. Có người đóng cửa lại, có người thì mở ra.
Vưu Châu Châu vừa mới dựa lưng được một chút, cửa bị người ở ngoài mở ra. Tiếp viên trực ở khoang hạng nhất cầm thực đơn đến để cô chọn món ăn. Vưu Châu Châu nhìn lướt qua, cách kết hợp các món ăn của Trường Cát so với Bắc Hàng có chỗ thua kém hơn. Bên trên thực đơn chẳng có món nào cô có thể ăn được, đành chọn một ly nước táo.
Bởi vì cửa được mở ra, do đó cô vô tình nhìn thấy chỗ ngồi của một người phụ nữ ngồi bên cạnh. Khoang hạng nhất được sắp xếp chỗ ngồi theo 1-2-1, kế bên người phụ nữ ấy là một người đàn ông.
“Tỷ lệ bay đúng giờ ở Trung Quốc rất thấp. Tôi đã nói là không nên bay chuyến bay này rồi.” Người phụ nữ dùng tiếng Anh, nhỏ giọng nhìn người bên cạnh mà phàn nàn.
“Nhưng từ Cairo đến Bắc Thành cũng chỉ có hãng này là có Airbus A380 thôi.” Người đàn ông nói.
“Nhưng tỷ lệ thấp thế cũng khiến cho người ta sốt ruột, anh nhìn xem, đã hơn mười phút rồi vẫn chưa cất cánh, không biết phải chờ đến khi nào.”
Vừa đúng lúc tiếp viên hàng không gần đó nghe bà ta nói như thế, quay người mỉm cười: “Chúng tôi đang chuẩn bị để cất cánh một cách tốt nhất, chờ nhận được lệnh cất cánh thì có thể bay lên. Xin quý khách hãy chờ trong chốc lát.”
Bà ta chợt im lặng, chờ tiếp viên cần thực đơn đến trước mặt, người phụ nữ ấy mới lên tiếng: “Còn phải chờ bao lâu thì mới có thể bay?”
Tiếp viên phục vụ cười nói: “Bà à, chuyện này thì phải do đài không lưu bên kia quyết định. Nhưng mà, chắc sẽ nhanh thôi, vì máy bay chờ đợi trước cũng không nhiều.”
“Vẫn có vài chiếc cũng đang chờ sao?” Người phụ nữ ấy lại hỏi.
Tiếp viên hàng không cười nói: “Chuyện này tôi phải hỏi cơ trưởng của chúng tôi.”
“Được, đây là thực đơn à?”
Tiếp viên đưa thực đơn cho bà ấy, mời bà ta chọn món.
Chờ tất cả hành khách trong khoang hạng nhất chọn món xong, tiếp viên lại đi ra ngoài.
“Còn có vào chiếc máy bay đang chờ đợi sao?” Vưu Châu Châu cầm điện thoại lên gửi tin nhắn nhắn cho Lương Tấn.
Lương Tấn không trả lời. Anh đã tắt điện thoại, đang nghe thông báo. Bên trong bộ đàm, nhân viên kiểm soát đang chỉ thị cho một chiếc máy bay.
“Cơ trưởng, đến phiên chúng ta rồi.” Cơ phó một nói.
Lương Tấn gật đầu: “Thông báo hành khách, tắt điện thoại và tất cả những thiết bị điện tử khác.”
Tiếp viên trưởng đứng ở cửa khoang điều khiển, nghe thấy lời Lương Tấn nói thì trả lời “Vâng”, sau đó nhanh chóng đi thông báo lại.
“Xin chào các hành khách, bây giờ máy bay chuẩn bị cất cánh, để đảm bảo an toàn, xin mọi người vui lòng tắt điện thoại cùng với tất cả các thiết bị điện tử khác…”
Tiếp viên hàng không trực ở khoang hạng nhất vừa nghe được thông báo, liền đi đến nói cho vị khách phàn nàn lúc nãy hay là máy bay sắp cất cánh.
“Tôi đã nghe thấy thông báo.” Bà ta nói.
Bên trong buồng lái, Lương Tấn nhận được lệnh cất cánh, vào đường bay đã được chỉ định, dần dần tăng tốc, sau đó bay lên.
Bên trong nhận được thông báo: mức độ gió là 18 knot, tiếp tục bay lên….thay đổi tần số….
Máy bay lên đến độ cao nhất định, thiết bị lái tự động bắt đầu chạy.
“Nghe nói cơ trưởng Vưu bên Bắc Hàng đang ở trên máy bay của chúng ta.” Cơ phó một nói.
Lương Tấn “Ừ” một tiếng.
“Hai ngày trước có một chiếc máy bay của Bắc Hàng đã hạ cánh khẩn cấp thành công trên sa mạc, hình như cũng là cô ấy cầm lái.” Cơ phó một ngưỡng mộ nói.
Cơ phó hai ngồi phía sau trả lời: “Đúng vậy, tôi cũng thấy tin thời sự nói về chuyện này.”
“Nếu sau này tôi cũng có kỹ thuật như cơ trưởng Vưu thì hay biết mấy.” Cơ phó một nói.
Cơ phải hai trả lời: “Sau này tôi chỉ cần lấy được một người như cơ trưởng Vưu thôi.”
Lương Tấn trừng lớn mắt, nhưng không quay đầu.
Cơ phó một quay đầu nhìn cơ phó hai: “Sao cậu có thể mơ tưởng đến việc lấy được một người như cơ trưởng Vưu chứ? Cô ấy vừa có kỹ thuật tốt, lại còn xinh đẹp, sao tới phiên cậu được?”
“Ai biết được.” Cơ phó hai nhìn về phía Lương Tấn: “Cơ trưởng, anh nói gì đi?”
Lương Tấn cuối cùng cũng quay đầu nhìn cơ phó hai một chút, thản nhiên lên tiếng: “Không tới phiên cậu.”
Cơ phó một cười hô hố, cơ phó hai chợt nóng nảy, lên tiếng tuyên bố: “Mấy người hãy đợi đó.”
Cơ phó một thấy thế, cười nói: “Này, cậu vẫn thầm thích cô ấy hả?”
Cậu ta bị cơ phó một đoán đúng, “Tôi đi gặp cô ấy một chút.” Nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi buồng.
Mặt Lương Tấn không chút thấy đổi ngồi trên ghế lái.
“Cô ấy chỉ chọn mỗi một ly nước táo, không chọn gì khác nữa.” Một lát sau cậu ta trở về, nói: “Tôi đã bảo tiếp viên đưa cơm với đùi gà của tôi cho cô ấy rồi.”
Lương Tấn nhớ đến lúc anh ngồi trên chuyến bay mà Vưu Châu Châu lái, món cơm đùi gà kia. Anh đoán là do Vưu Châu Châu nhường bữa ăn của mình cho anh. Cơ phó một và cơ phó hai còn đang nói giỡn, riêng Lương Tấn thì chìm vào im lặng.
Khi tiếp viên trực ở khoang hạng nhất đem một ly nước táo và một phần cơm đùi gà đến trước mặt Vưu Châu Châu, cô nhếch môi. Cần lấy đũa thưởng thức, mùi vị cũng không tệ.
Giữa đêm, cả khoang hạng nhất dường như đều chìm vào bóng tối, chỉ có mỗi vị trí của Vưu Châu Châu đèn vẫn còn sáng. Cô nhỏ giọng gọi tiếp viên tới, hỏi: “Cơ trưởng của các cô có đang nghỉ ngơi không?”
“Tôi không biết.”
“Phiền cô đi kiểm tra một chút.”
“Có chuyện gì không cô Vưu?”
“Đúng rồi, đưa cái này cho anh ấy.” Vưu Châu Châu viết lên một tờ giấy nhỏ, rồi đưa cho tiếp viên.
Đúng lúc Lương Tấn từ trong buồng lái đi ra. Tiếp viên phục phụ nhanh chóng đi đến, đưa tờ giấy kia cho anh: “Cơ trưởng, là cô Vưu nhờ tôi đưa cho anh.”
Lương Tấn gật đầu, đợi nhân viên phục vụ rời đi anh mới mở giấy ra, trên đó viết hai chữ: Chuyện gấp.
Anh cất tờ giấy đó xong, do dự một hồi, đi thẳng về phía khoang hạng nhất.
Khi vào đến nơi, anh đã nhìn thấy chỉ có một bóng đèn duy nhất vẫn còn sáng. Lương Tấn nhanh chóng đi đến bên căn phòng nhỏ đó. Mở cửa, đi vào đứng đối diện với Vưu Châu Châu.
“Có chuyện gì gấp?”
Vưu Châu Châu chắp môi, ấn vào cái nút bên cạnh chỗ ngồi, ánh đèn đã bị tắt. Lần này, cả khoang hạng nhất đều chìm vào trong màn đêm tối, cô đứng thẳng người lên, trong bóng tối ôm chặt lấy eo của Lương Tấn, đưa mặt áp vào ngực anh, cười nói: “Ôm một cái.”
Lương Tấn không cử động. Thật lâu sau mới đưa một tay ôm lấy eo Vưu Châu Châu. Cô ngẩng đầu, cánh tay đang ôm lấy hông anh chợt rút lại, thuận thế mò lên trên, cuối cùng đụng đến mặt anh. Cô tiếp tục dùng một ngón tay để di chuyển, sau cùng chạm phải môi anh, ngón tay cũng theo đó chậm rãi vuốt ve, nhỏ giọng cười nói: “Tìm được rồi.”
Nói xong, cô nhóm chân lên, hôn vào ngón tay mình, ngón tay rút ra, hôn vào môi anh.
“Cảm ơn phần cơm đùi gà của anh.” Cô nói.
Giọng của Lương Tấn trở nên kỳ lạ: “Không phải là tôi đưa cho em.”
“Vậy thì là ai?” Vưu Châu Châu cho là anh không chịu thừa nhận, khẽ liếm nhẹ lên môi anh, cười nói.
“Cơ phó hai của tôi.” Lương Tấn nói xong, một tay ôm lấy sau cổ Vưu Châu Châu, cánh môi áp vào cánh môi cô, tìm thấy được đầu lưỡi, hôn càng thêm nồng nhiệt.
Vưu Châu Châu rất nhanh đã bị anh hôn đến thở gấp.
“Ừm…”
Trong đêm tối, truyền đến tiếng hành khách xoay người, Lương Tấn nhanh chóng kết thúc nụ hôn kia, nói: “Tôi đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, lần mò theo góc tường trong bóng tối đi ra ngoài. Vưu Châu Châu cũng không bật đèn lên lại, ngồi xuống ghế, đưa tay chạm lấy môi mình, khoé miệng nhoẻn lên nụ cười.
*
Mặc dù máy bay cất cánh trễ tận mười phút, nhưng thời gian đến Bắc Thành không bị lố giờ.
Rạng sáng ở sân bay Bắc Thành, Vưu Châu Châu chờ Lương Tấn cùng xuống máy bay, bắt xe, trở về chung cư của mình.
*
Minh Ngọc và mọi người trong tổ bay cũng đã về đến Bác Thanh. Vừa xuống máy bay, cô đã nhận được điện thoại của công ty, bọn họ muốn cô phải phối hợp điều tra trong việc hạ cánh khẩn cấp ở sa mạc.
Cùng lúc đó, Vưu Châu Châu cũng nhận được điện thoại tương tự như thế.
Minh Ngọc gặp Vưu Châu Châu ngoài cửa phòng thẩm vấn. Vưu Châu Châu vào trước, còn cô phải chờ bên ngoài hơn hai mươi phút mới thấy Vưu Châu Châu đi ra.
“Cơ trưởng Vưu…” Minh Ngọc gọi.
Vưu Châu Châu ngừng bước nhìn cô.
“Cô nói như thế nào?” Minh Ngọc hỏi.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”
Minh Ngọc gật đầu, lại thở dài một tiếng: “Là lỗi của tôi.”
Đến phiên Minh Ngọc, cô hít sâu một hơi, mở cửa đi vào. Nghe được nhân viên điều tra nói “Mời ngồi”, cô ngồi xuống trên ghế.
“Cơ trưởng Minh, bây giờ mời cô nói lại rõ ràng một chút về đầu đuôi câu chuyện, vào ngày 26 tháng 8 chuyến bay GVX429 từ Bắc Thành đến Cairo đó”
“Bốn động cơ lần lượt không thể hoạt động, nhưng lúc đầu chỉ có hai cái bị trục trặc…”
Minh Ngọc không giấu diếm, kể lại ngọn nguồn tình cảnh lúc ấy và cả lúc cô lựa chọn phương án để xử lý tình huống.
Điều tra xong thì phải chờ kết quả xử lý. Trong lòng cô thấp thỏm, không biết kết quả sẽ như thế nào, mặc dù cô cơ bản có thể đoán được, nhưng vẫn muốn chính mắt mình nhìn thấy, chính tai mình nghe được.
Một tháng sau, tài liệu được đưa xuống, kết quả xử lý cũng được công bố.
Vưu Châu Châu vừa mới dựa lưng được một chút, cửa bị người ở ngoài mở ra. Tiếp viên trực ở khoang hạng nhất cầm thực đơn đến để cô chọn món ăn. Vưu Châu Châu nhìn lướt qua, cách kết hợp các món ăn của Trường Cát so với Bắc Hàng có chỗ thua kém hơn. Bên trên thực đơn chẳng có món nào cô có thể ăn được, đành chọn một ly nước táo.
Bởi vì cửa được mở ra, do đó cô vô tình nhìn thấy chỗ ngồi của một người phụ nữ ngồi bên cạnh. Khoang hạng nhất được sắp xếp chỗ ngồi theo 1-2-1, kế bên người phụ nữ ấy là một người đàn ông.
“Tỷ lệ bay đúng giờ ở Trung Quốc rất thấp. Tôi đã nói là không nên bay chuyến bay này rồi.” Người phụ nữ dùng tiếng Anh, nhỏ giọng nhìn người bên cạnh mà phàn nàn.
“Nhưng từ Cairo đến Bắc Thành cũng chỉ có hãng này là có Airbus A380 thôi.” Người đàn ông nói.
“Nhưng tỷ lệ thấp thế cũng khiến cho người ta sốt ruột, anh nhìn xem, đã hơn mười phút rồi vẫn chưa cất cánh, không biết phải chờ đến khi nào.”
Vừa đúng lúc tiếp viên hàng không gần đó nghe bà ta nói như thế, quay người mỉm cười: “Chúng tôi đang chuẩn bị để cất cánh một cách tốt nhất, chờ nhận được lệnh cất cánh thì có thể bay lên. Xin quý khách hãy chờ trong chốc lát.”
Bà ta chợt im lặng, chờ tiếp viên cần thực đơn đến trước mặt, người phụ nữ ấy mới lên tiếng: “Còn phải chờ bao lâu thì mới có thể bay?”
Tiếp viên phục vụ cười nói: “Bà à, chuyện này thì phải do đài không lưu bên kia quyết định. Nhưng mà, chắc sẽ nhanh thôi, vì máy bay chờ đợi trước cũng không nhiều.”
“Vẫn có vài chiếc cũng đang chờ sao?” Người phụ nữ ấy lại hỏi.
Tiếp viên hàng không cười nói: “Chuyện này tôi phải hỏi cơ trưởng của chúng tôi.”
“Được, đây là thực đơn à?”
Tiếp viên đưa thực đơn cho bà ấy, mời bà ta chọn món.
Chờ tất cả hành khách trong khoang hạng nhất chọn món xong, tiếp viên lại đi ra ngoài.
“Còn có vào chiếc máy bay đang chờ đợi sao?” Vưu Châu Châu cầm điện thoại lên gửi tin nhắn nhắn cho Lương Tấn.
Lương Tấn không trả lời. Anh đã tắt điện thoại, đang nghe thông báo. Bên trong bộ đàm, nhân viên kiểm soát đang chỉ thị cho một chiếc máy bay.
“Cơ trưởng, đến phiên chúng ta rồi.” Cơ phó một nói.
Lương Tấn gật đầu: “Thông báo hành khách, tắt điện thoại và tất cả những thiết bị điện tử khác.”
Tiếp viên trưởng đứng ở cửa khoang điều khiển, nghe thấy lời Lương Tấn nói thì trả lời “Vâng”, sau đó nhanh chóng đi thông báo lại.
“Xin chào các hành khách, bây giờ máy bay chuẩn bị cất cánh, để đảm bảo an toàn, xin mọi người vui lòng tắt điện thoại cùng với tất cả các thiết bị điện tử khác…”
Tiếp viên hàng không trực ở khoang hạng nhất vừa nghe được thông báo, liền đi đến nói cho vị khách phàn nàn lúc nãy hay là máy bay sắp cất cánh.
“Tôi đã nghe thấy thông báo.” Bà ta nói.
Bên trong buồng lái, Lương Tấn nhận được lệnh cất cánh, vào đường bay đã được chỉ định, dần dần tăng tốc, sau đó bay lên.
Bên trong nhận được thông báo: mức độ gió là 18 knot, tiếp tục bay lên….thay đổi tần số….
Máy bay lên đến độ cao nhất định, thiết bị lái tự động bắt đầu chạy.
“Nghe nói cơ trưởng Vưu bên Bắc Hàng đang ở trên máy bay của chúng ta.” Cơ phó một nói.
Lương Tấn “Ừ” một tiếng.
“Hai ngày trước có một chiếc máy bay của Bắc Hàng đã hạ cánh khẩn cấp thành công trên sa mạc, hình như cũng là cô ấy cầm lái.” Cơ phó một ngưỡng mộ nói.
Cơ phó hai ngồi phía sau trả lời: “Đúng vậy, tôi cũng thấy tin thời sự nói về chuyện này.”
“Nếu sau này tôi cũng có kỹ thuật như cơ trưởng Vưu thì hay biết mấy.” Cơ phó một nói.
Cơ phải hai trả lời: “Sau này tôi chỉ cần lấy được một người như cơ trưởng Vưu thôi.”
Lương Tấn trừng lớn mắt, nhưng không quay đầu.
Cơ phó một quay đầu nhìn cơ phó hai: “Sao cậu có thể mơ tưởng đến việc lấy được một người như cơ trưởng Vưu chứ? Cô ấy vừa có kỹ thuật tốt, lại còn xinh đẹp, sao tới phiên cậu được?”
“Ai biết được.” Cơ phó hai nhìn về phía Lương Tấn: “Cơ trưởng, anh nói gì đi?”
Lương Tấn cuối cùng cũng quay đầu nhìn cơ phó hai một chút, thản nhiên lên tiếng: “Không tới phiên cậu.”
Cơ phó một cười hô hố, cơ phó hai chợt nóng nảy, lên tiếng tuyên bố: “Mấy người hãy đợi đó.”
Cơ phó một thấy thế, cười nói: “Này, cậu vẫn thầm thích cô ấy hả?”
Cậu ta bị cơ phó một đoán đúng, “Tôi đi gặp cô ấy một chút.” Nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi buồng.
Mặt Lương Tấn không chút thấy đổi ngồi trên ghế lái.
“Cô ấy chỉ chọn mỗi một ly nước táo, không chọn gì khác nữa.” Một lát sau cậu ta trở về, nói: “Tôi đã bảo tiếp viên đưa cơm với đùi gà của tôi cho cô ấy rồi.”
Lương Tấn nhớ đến lúc anh ngồi trên chuyến bay mà Vưu Châu Châu lái, món cơm đùi gà kia. Anh đoán là do Vưu Châu Châu nhường bữa ăn của mình cho anh. Cơ phó một và cơ phó hai còn đang nói giỡn, riêng Lương Tấn thì chìm vào im lặng.
Khi tiếp viên trực ở khoang hạng nhất đem một ly nước táo và một phần cơm đùi gà đến trước mặt Vưu Châu Châu, cô nhếch môi. Cần lấy đũa thưởng thức, mùi vị cũng không tệ.
Giữa đêm, cả khoang hạng nhất dường như đều chìm vào bóng tối, chỉ có mỗi vị trí của Vưu Châu Châu đèn vẫn còn sáng. Cô nhỏ giọng gọi tiếp viên tới, hỏi: “Cơ trưởng của các cô có đang nghỉ ngơi không?”
“Tôi không biết.”
“Phiền cô đi kiểm tra một chút.”
“Có chuyện gì không cô Vưu?”
“Đúng rồi, đưa cái này cho anh ấy.” Vưu Châu Châu viết lên một tờ giấy nhỏ, rồi đưa cho tiếp viên.
Đúng lúc Lương Tấn từ trong buồng lái đi ra. Tiếp viên phục phụ nhanh chóng đi đến, đưa tờ giấy kia cho anh: “Cơ trưởng, là cô Vưu nhờ tôi đưa cho anh.”
Lương Tấn gật đầu, đợi nhân viên phục vụ rời đi anh mới mở giấy ra, trên đó viết hai chữ: Chuyện gấp.
Anh cất tờ giấy đó xong, do dự một hồi, đi thẳng về phía khoang hạng nhất.
Khi vào đến nơi, anh đã nhìn thấy chỉ có một bóng đèn duy nhất vẫn còn sáng. Lương Tấn nhanh chóng đi đến bên căn phòng nhỏ đó. Mở cửa, đi vào đứng đối diện với Vưu Châu Châu.
“Có chuyện gì gấp?”
Vưu Châu Châu chắp môi, ấn vào cái nút bên cạnh chỗ ngồi, ánh đèn đã bị tắt. Lần này, cả khoang hạng nhất đều chìm vào trong màn đêm tối, cô đứng thẳng người lên, trong bóng tối ôm chặt lấy eo của Lương Tấn, đưa mặt áp vào ngực anh, cười nói: “Ôm một cái.”
Lương Tấn không cử động. Thật lâu sau mới đưa một tay ôm lấy eo Vưu Châu Châu. Cô ngẩng đầu, cánh tay đang ôm lấy hông anh chợt rút lại, thuận thế mò lên trên, cuối cùng đụng đến mặt anh. Cô tiếp tục dùng một ngón tay để di chuyển, sau cùng chạm phải môi anh, ngón tay cũng theo đó chậm rãi vuốt ve, nhỏ giọng cười nói: “Tìm được rồi.”
Nói xong, cô nhóm chân lên, hôn vào ngón tay mình, ngón tay rút ra, hôn vào môi anh.
“Cảm ơn phần cơm đùi gà của anh.” Cô nói.
Giọng của Lương Tấn trở nên kỳ lạ: “Không phải là tôi đưa cho em.”
“Vậy thì là ai?” Vưu Châu Châu cho là anh không chịu thừa nhận, khẽ liếm nhẹ lên môi anh, cười nói.
“Cơ phó hai của tôi.” Lương Tấn nói xong, một tay ôm lấy sau cổ Vưu Châu Châu, cánh môi áp vào cánh môi cô, tìm thấy được đầu lưỡi, hôn càng thêm nồng nhiệt.
Vưu Châu Châu rất nhanh đã bị anh hôn đến thở gấp.
“Ừm…”
Trong đêm tối, truyền đến tiếng hành khách xoay người, Lương Tấn nhanh chóng kết thúc nụ hôn kia, nói: “Tôi đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, lần mò theo góc tường trong bóng tối đi ra ngoài. Vưu Châu Châu cũng không bật đèn lên lại, ngồi xuống ghế, đưa tay chạm lấy môi mình, khoé miệng nhoẻn lên nụ cười.
*
Mặc dù máy bay cất cánh trễ tận mười phút, nhưng thời gian đến Bắc Thành không bị lố giờ.
Rạng sáng ở sân bay Bắc Thành, Vưu Châu Châu chờ Lương Tấn cùng xuống máy bay, bắt xe, trở về chung cư của mình.
*
Minh Ngọc và mọi người trong tổ bay cũng đã về đến Bác Thanh. Vừa xuống máy bay, cô đã nhận được điện thoại của công ty, bọn họ muốn cô phải phối hợp điều tra trong việc hạ cánh khẩn cấp ở sa mạc.
Cùng lúc đó, Vưu Châu Châu cũng nhận được điện thoại tương tự như thế.
Minh Ngọc gặp Vưu Châu Châu ngoài cửa phòng thẩm vấn. Vưu Châu Châu vào trước, còn cô phải chờ bên ngoài hơn hai mươi phút mới thấy Vưu Châu Châu đi ra.
“Cơ trưởng Vưu…” Minh Ngọc gọi.
Vưu Châu Châu ngừng bước nhìn cô.
“Cô nói như thế nào?” Minh Ngọc hỏi.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”
Minh Ngọc gật đầu, lại thở dài một tiếng: “Là lỗi của tôi.”
Đến phiên Minh Ngọc, cô hít sâu một hơi, mở cửa đi vào. Nghe được nhân viên điều tra nói “Mời ngồi”, cô ngồi xuống trên ghế.
“Cơ trưởng Minh, bây giờ mời cô nói lại rõ ràng một chút về đầu đuôi câu chuyện, vào ngày 26 tháng 8 chuyến bay GVX429 từ Bắc Thành đến Cairo đó”
“Bốn động cơ lần lượt không thể hoạt động, nhưng lúc đầu chỉ có hai cái bị trục trặc…”
Minh Ngọc không giấu diếm, kể lại ngọn nguồn tình cảnh lúc ấy và cả lúc cô lựa chọn phương án để xử lý tình huống.
Điều tra xong thì phải chờ kết quả xử lý. Trong lòng cô thấp thỏm, không biết kết quả sẽ như thế nào, mặc dù cô cơ bản có thể đoán được, nhưng vẫn muốn chính mắt mình nhìn thấy, chính tai mình nghe được.
Một tháng sau, tài liệu được đưa xuống, kết quả xử lý cũng được công bố.
/104
|