Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
Chương 42: “Đèn này hư thật đúng lúc, sẽ không ai có thể quấy rầy chúng ta.“Có chuyện gì?”
/104
|
Giọng nam trầm ấm truyền đến tai của Vưu Châu Châu. cô tựa lưng vào thành cầu, cầm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn vào bảng chữ đỏ đề chữ “Chung Cư Thanh Giang” ở phía xa xa kia, giọng tràn đầy vui vẻ: “Tôi đang đứng trên cầu Thất Xảo, nhìn thấy được mấy chữ ‘Chung Cư Thanh Giang’. Anh có thể thấy được tôi sao?”
“Không nhìn thấy.”
“Chắc chắn đến nhìn anh cũng không thèm nhìn.”
Lương Tấn đang ngồi trên sofa, lưng dựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo, một tay cầm điện thoại, một tay cầm quyển sách, tùy tiện đặt trên đầu gối, cúi đầu đọc. Thật sự là anh không đi ra cửa sổ nhìn, bởi vì từ phòng anh nhìn ra thì chỉ thấy cầu Thất Xảo rất nhỏ.
Vưu Châu Châu lại nói: “Anh đến bên cửa sổ nhìn thử đi.”
Lương Tấn ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, anh còn lật tiếp một trang sách, nói: “Không thấy, trừ khi tôi nhìn bằng kính viễn vọng.”
Vưu Châu Châu phì cười: “Anh đang làm cái gì?”
“Đọc sách.”
“Đọc sách hoài không thấy chán sao?”
“Không có gì thì tôi cúp máy.”
“Anh ra đi, tôi chạy năm cây số, bây giờ đi không nổi nữa, thật đó.”
Hơi thở của cô có chút gấp rút. Lương Tấn chậm rãi khép sách lại, đặt lên trên ghế.
Cầm điện thoại ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài là ánh đèn lập lòe, sầm uất của thành phố. Ở giữa cầu Thất Xảo hiện lên một ánh đèn hồng nhạt. Bên trên có rất nhiều người lui đến, còn có ánh đèn xe ban đêm, từng điểm một, không rõ ràng.
“Lương Tấn?” Một lúc lâu, Vưu Châu Châu không nghe thấy gì từ anh, cô khẽ gọi tên anh một tiếng.
“Tôi phải đi ngủ sớm.” Lương Tấn nói.
“Bây giờ vẫn còn chưa đến chín giờ mà.”
“Năm giờ sáng tôi còn có chuyến bay.”
“Hả, lại phải bay, bay đi đâu?”
“Cairo.”
Cô thất vọng “A” một tiếng.
Im lặng một hồi lâu, Lương Tấn cất tiếng: “Nhiều nhất là nửa tiếng sẽ đến.”
Nghe xong, Vưu Châu Châu lại ngạc nhiên: “Được! Tôi chờ anh.”
Năm phút sau, cô nhìn thấy một người đàn ông dáng người thẳng tắp từ xa đi đến. Cô phất phất tay, gọi: “Tôi ở đây!”
Lương Tấn đi đến trước mặt cô dừng lại. Vưu Châu Châu cười, đôi mắt khẽ cong: “Chào buổi tối, cơ trưởng Lương.”
Anh nhìn cô: “Chạy bộ?”
Vưu Châu Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
Lương Tấn chậm rãi nói: “Năm cây số, cô chạy bao lâu?”
“Không lâu, chỉ có một tiếng mà thôi.”
Anh nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Ốc sên.”
“Anh có thể chạy bao lâu?” Cô ngước cằm lên nhìn anh.
“Mười lăm phút.”
“Thật hay giả đó?” Vưu Châu Châu chớp mắt.
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Tôi không tin. Ngày nào cũng phải nhìn thấy anh chạy thì mới biết là thật hay giả.” Hai tay cô đặt sau lưng, khuỷu tay đặt trên thành cầu, quay đầu, lộ ra dáng vẻ lười biếng.
Nói xong, Vưu Châu Châu vươn tay ra, sờ lên cằm anh. Lương Tấn nghiêng đầu tránh né tay cô, Vưu Châu Châu cong mắt cười: “Anh cạo râu rồi, nên không đâm vào người nữa.”
Anh không trả lời, đi đến thành cầu bên cạnh, cùng cô đứng song song với nhau ở đó. Chỉ là mặt đối mặt, hai hướng đối diện nhau. Lương Tấn nghiêng đầu nhìn ra mặt sông, dưới nước phản chiếu ánh đèn hai bên bờ, dưới nước dường như cũng có một thành phố sầm uất vậy.
“Lương Tấn, chân của tôi hết chịu nổi rồi.” Vưu Châu Châu nói.
Lương Tấn quay đầu, nhìn Vưu Châu Châu hơi nghiêng người, hai cánh tay ôm lấy cổ, cả người dính hẳn vào người anh. Thân thể cô mềm nhũn.
“Tìm chỗ ngồi nghỉ một chút.” Lương Tấn đẩy tay cô ra, mắt nhìn xung quanh.
“Bây giờ tôi đi đâu cũng không nổi, trừ khi anh cõng tôi.”
“Nghĩ hay lắm.” Ánh mắt Lương Tấn vẫn còn đang nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi.
Không thấy.
“Đi theo tôi.” Nghĩ một hồi, anh nói. Vừa nói xong, anh lại xoay người đi đến trước mặt cô.
Vưu Châu Châu chậm chạp leo lên lưng anh.
Lương Tấn cõng cô đến bên dưới khu chung cư của anh. Ở đó có vài cái ghế dựa, Vưu Châu Châu được anh đặt ngồi trên một trong số đó, còn anh thì đứng bên cạnh. Đèn đường xanh nhạt rọi lên trên người của cả hai, ánh trăng mờ mịt.
Vưu Châu Châu kéo lấy cánh tay của anh, ra hiệu ảo anh cùng ngồi xuống. Lương Tấn không nói gì, ngồi xuống.
“Ở đây cũng không quá yên tĩnh, vẫn có người đi ngang qua.” Vưu Châu Châu nói.
Lương Tấn quay đầu liếc cô một cái: “Có chỗ ngồi là tốt rồi.”
Cô chẳng ừ hử gì. Ánh sáng bỗng nhiên lúc sáng lúc tối. Vưu Châu Châu ngồi bên cạnh ngẩng đầu, nhìn lên ngọn đèn. Đèn đường lập lòe chớp tắt.
“Đèn này có vẻ như muốn hư rồi.” Cô nói.
Lương Tấn vừa ngẩng đầu dường như cũng muốn nhìn một chút, đột nhiên ánh đèn bỗng vụt tắt. Bóng tối bao quanh bốn phía. Trên môi bỗng nhiên cảm thấy có một vật gì đó mềm mềm, sau đó giữ răng có một thứ gì đó nhỏ nhắn len vào, cuốn lên đầu lưỡi anh.
Tiếng bước chân của người đi đường vang lên.
Vưu Châu Châu sờ soạng, nói: “Đèn này hư thật đúng lúc, sẽ không ai có thể quấy rầy chúng ta.”
Tay cô mò lên ôm eo Lương Tấn.
Anh hơi do dự rồi lại chậm rãi đưa tay. Đúng lúc này, đèn đang tắt bỗng nhiên nhấp nháy vài lần, và cuối cùng lại sáng lên.
Hai ông bà này vẫn đang thả thính nhau các bác ạ =)))
“Không nhìn thấy.”
“Chắc chắn đến nhìn anh cũng không thèm nhìn.”
Lương Tấn đang ngồi trên sofa, lưng dựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo, một tay cầm điện thoại, một tay cầm quyển sách, tùy tiện đặt trên đầu gối, cúi đầu đọc. Thật sự là anh không đi ra cửa sổ nhìn, bởi vì từ phòng anh nhìn ra thì chỉ thấy cầu Thất Xảo rất nhỏ.
Vưu Châu Châu lại nói: “Anh đến bên cửa sổ nhìn thử đi.”
Lương Tấn ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, anh còn lật tiếp một trang sách, nói: “Không thấy, trừ khi tôi nhìn bằng kính viễn vọng.”
Vưu Châu Châu phì cười: “Anh đang làm cái gì?”
“Đọc sách.”
“Đọc sách hoài không thấy chán sao?”
“Không có gì thì tôi cúp máy.”
“Anh ra đi, tôi chạy năm cây số, bây giờ đi không nổi nữa, thật đó.”
Hơi thở của cô có chút gấp rút. Lương Tấn chậm rãi khép sách lại, đặt lên trên ghế.
Cầm điện thoại ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài là ánh đèn lập lòe, sầm uất của thành phố. Ở giữa cầu Thất Xảo hiện lên một ánh đèn hồng nhạt. Bên trên có rất nhiều người lui đến, còn có ánh đèn xe ban đêm, từng điểm một, không rõ ràng.
“Lương Tấn?” Một lúc lâu, Vưu Châu Châu không nghe thấy gì từ anh, cô khẽ gọi tên anh một tiếng.
“Tôi phải đi ngủ sớm.” Lương Tấn nói.
“Bây giờ vẫn còn chưa đến chín giờ mà.”
“Năm giờ sáng tôi còn có chuyến bay.”
“Hả, lại phải bay, bay đi đâu?”
“Cairo.”
Cô thất vọng “A” một tiếng.
Im lặng một hồi lâu, Lương Tấn cất tiếng: “Nhiều nhất là nửa tiếng sẽ đến.”
Nghe xong, Vưu Châu Châu lại ngạc nhiên: “Được! Tôi chờ anh.”
Năm phút sau, cô nhìn thấy một người đàn ông dáng người thẳng tắp từ xa đi đến. Cô phất phất tay, gọi: “Tôi ở đây!”
Lương Tấn đi đến trước mặt cô dừng lại. Vưu Châu Châu cười, đôi mắt khẽ cong: “Chào buổi tối, cơ trưởng Lương.”
Anh nhìn cô: “Chạy bộ?”
Vưu Châu Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
Lương Tấn chậm rãi nói: “Năm cây số, cô chạy bao lâu?”
“Không lâu, chỉ có một tiếng mà thôi.”
Anh nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Ốc sên.”
“Anh có thể chạy bao lâu?” Cô ngước cằm lên nhìn anh.
“Mười lăm phút.”
“Thật hay giả đó?” Vưu Châu Châu chớp mắt.
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Tôi không tin. Ngày nào cũng phải nhìn thấy anh chạy thì mới biết là thật hay giả.” Hai tay cô đặt sau lưng, khuỷu tay đặt trên thành cầu, quay đầu, lộ ra dáng vẻ lười biếng.
Nói xong, Vưu Châu Châu vươn tay ra, sờ lên cằm anh. Lương Tấn nghiêng đầu tránh né tay cô, Vưu Châu Châu cong mắt cười: “Anh cạo râu rồi, nên không đâm vào người nữa.”
Anh không trả lời, đi đến thành cầu bên cạnh, cùng cô đứng song song với nhau ở đó. Chỉ là mặt đối mặt, hai hướng đối diện nhau. Lương Tấn nghiêng đầu nhìn ra mặt sông, dưới nước phản chiếu ánh đèn hai bên bờ, dưới nước dường như cũng có một thành phố sầm uất vậy.
“Lương Tấn, chân của tôi hết chịu nổi rồi.” Vưu Châu Châu nói.
Lương Tấn quay đầu, nhìn Vưu Châu Châu hơi nghiêng người, hai cánh tay ôm lấy cổ, cả người dính hẳn vào người anh. Thân thể cô mềm nhũn.
“Tìm chỗ ngồi nghỉ một chút.” Lương Tấn đẩy tay cô ra, mắt nhìn xung quanh.
“Bây giờ tôi đi đâu cũng không nổi, trừ khi anh cõng tôi.”
“Nghĩ hay lắm.” Ánh mắt Lương Tấn vẫn còn đang nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi.
Không thấy.
“Đi theo tôi.” Nghĩ một hồi, anh nói. Vừa nói xong, anh lại xoay người đi đến trước mặt cô.
Vưu Châu Châu chậm chạp leo lên lưng anh.
Lương Tấn cõng cô đến bên dưới khu chung cư của anh. Ở đó có vài cái ghế dựa, Vưu Châu Châu được anh đặt ngồi trên một trong số đó, còn anh thì đứng bên cạnh. Đèn đường xanh nhạt rọi lên trên người của cả hai, ánh trăng mờ mịt.
Vưu Châu Châu kéo lấy cánh tay của anh, ra hiệu ảo anh cùng ngồi xuống. Lương Tấn không nói gì, ngồi xuống.
“Ở đây cũng không quá yên tĩnh, vẫn có người đi ngang qua.” Vưu Châu Châu nói.
Lương Tấn quay đầu liếc cô một cái: “Có chỗ ngồi là tốt rồi.”
Cô chẳng ừ hử gì. Ánh sáng bỗng nhiên lúc sáng lúc tối. Vưu Châu Châu ngồi bên cạnh ngẩng đầu, nhìn lên ngọn đèn. Đèn đường lập lòe chớp tắt.
“Đèn này có vẻ như muốn hư rồi.” Cô nói.
Lương Tấn vừa ngẩng đầu dường như cũng muốn nhìn một chút, đột nhiên ánh đèn bỗng vụt tắt. Bóng tối bao quanh bốn phía. Trên môi bỗng nhiên cảm thấy có một vật gì đó mềm mềm, sau đó giữ răng có một thứ gì đó nhỏ nhắn len vào, cuốn lên đầu lưỡi anh.
Tiếng bước chân của người đi đường vang lên.
Vưu Châu Châu sờ soạng, nói: “Đèn này hư thật đúng lúc, sẽ không ai có thể quấy rầy chúng ta.”
Tay cô mò lên ôm eo Lương Tấn.
Anh hơi do dự rồi lại chậm rãi đưa tay. Đúng lúc này, đèn đang tắt bỗng nhiên nhấp nháy vài lần, và cuối cùng lại sáng lên.
Hai ông bà này vẫn đang thả thính nhau các bác ạ =)))
/104
|