Lương Tấn vẫn cứ mở mắt, không thể ngủ được. Ngoại trừ tiếng rít gào bên đầu dây bên kia ra, anh vẫn còn loáng thoáng nghe được vài tiếng ồn ào khác nữa, phần lớn là tiếng Anh, nhưng nghe không được rõ ràng cho lắm. Bất quá, anh có thể đoán là Vưu Châu đang nhận nhiệm vụ bay đến nước nào đó. Trước kia, mỗi lần cô bay đi đâu đều sẽ chủ động nói cho anh biết, nhưng lần này, hình như cô không hề gọi điện cho anh.
Trong lúc bất tri bất giác, Lương Tấn lấy điện thoại ra để kiểm tra thông tin về các chuyến bay ngày hôm nay. Anh cũng không biết là cô bay chuyến nào, mắt của anh nhanh chóng đảo qua hàng thông tin hiển thị trên màn hình, mãi đến khi Lương Tấn nhìn thấy được thông tin của một chiếc máy bay buộc phải hạ cánh tạm thời. Ánh mắt anh dừng lại ở dòng chữ “Hạ cánh tạm thời” đang hiện lên ấy.
Tất cả các máy bay khác đều bình thường, ngoài trừ chiếc máy bay đang hạ cánh tạm thời kia. Dường như anh cũng nghe được những tiếng ồn đó. Nếu như hành khách phàn nàn về vấn đề hạ cánh tạm thời, thì thể nào cũng xảy ra cãi vã, hoặc là hỗn loạn.
Từ Bắc Thành bay đến Venice, nhưng sau đó lại phải hạ cánh tạm thời ở Milan. Vậy thì, lý do vì sao lại phải hạ cánh tạm thời? Lương Tấn suy nghĩ.
Nghĩ một lúc, Lương Tấn lấy điện thoại gọi cho dịch vụ phục vụ khách hàng, hai mươi bốn giờ của Bắc Hàng. anh không mở đèn, trong phòng ngủ chỉ có mỗi ánh sáng yếu ớt của điện thoại phát ra. Giọng nói của anh trầm thấp vang lên trong đêm tối: “Cho tôi hỏi, chuyến bay GZV03, bay đi Venice vì sao lại hạ cánh tạm thời?”
“Chúng tôi có nhận được thông báo, sân bay ở Venice đột nhiên phát ra hỏa hoạn.”
Hóa ra là đột nhiên hỏa hoạn, nên mới không thể hạ cánh. Mà chuyến bay lần này, lại là do Vưu Châu Châu đảm nhiệm.
Qua thật lâu sau đó, rốt cuộc Lương Tấn mới buông thõng điện thoại xuống, một lần nữa nhắm mắt lại đi ngủ.
Lúc này, Vưu Châu Châu đang ngồi trong buồng lái xoa chân. Chân của cô bị dẫm phải cực kỳ đau. Người dẫm là đồng nghiệp cùng công ty, trong lúc hoảng loạn đã vô tình dẫm lên. Mà vị khách đẩy Vạn Hà bởi vì nghe tin máy bay phải hạ cánh tạm thời mà bực mình, thái độ cũng vì thế mà càng thêm tệ. Chân cô đau đến mức chịu không được, cũng không còn kiên nhẫn nào mà để khuyên can, trực tiếp gọi cảnh sát đến. Sau khi cảnh sát đến, rất nhanh bọn họ đã áp giải vị hành khách kia đi.
*
Lúc này, ở Milan đã qua tám giờ tối. Các hành khách vẫn đang ngồi trong phòng chờ đời. Tiếp viên trưởng vừa phát bữa tối cho mỗi hành khách, vừa dặn dò bọn họ là không được đi đâu xa.
Lúc các hành khách đang ăn tối. Vưu Châu Châu bỗng nhận được thông báo: Hỏa hoạn ở sân bay quốc tế Marco Polo của thành phố Venice đã được khống chế, sân bay lại được mở ra một lần nữa. Cô cùng với Lục Phi và Tần Hãn đều đang ở trong khu vực nghỉ ngơi, liền gọi điện báo cho tiếp viên Trường An, có thể sắp xếp và làm thủ tục cho mọi người lên lại máy bay.
Khi tiếp viên trưởng đang đếm đầu người, đột nhiên phát hiện bọn họ thiếu mất một vị khách. Cô ấy vội vàng kiểm tra lại thêm lần nữa, vẫn là thiếu mất một người, thì nhanh chóng gọi điện báo cáo với Vưu Châu Châu. lúc này Vưu Châu Châu liền nói: “Xin sân bay dùng thông báo nhanh chóng tìm kiếm người đó.”
Ba mươi phút sau khi thông báo, vị hành khách kia vẫn không quay lại.
“Làm sao bây giờ?” Tiếp viên trưởng hỏi cô.
Tần Hãn tiếp lời: “Chúng ta vẫn phải chờ sao?”
Vưu Châu Châu gật đầu: “Trong tình huống này, thì chỉ có thể chờ đợi đến khi nào đủ hành khách mới có thể cất cánh.”
“Còn phải chờ đến lúc nào nữa?” Các hành khách còn lại bắt đầu ồn ào, vốn dĩ máy bay đã có thể cất cánh rồi, thế mà chỉ vì lạc mất một người, nên lại tiếp tục bị hoãn.
“Vị khách bị lạc kia tên là Feitu.” Vưu Châu Châu nhíu mày nói: “Tôi đã nhớ.”
Máy bay cô lại một lần nữa phải hạ cánh, luận động tất cả mọi người đi tìm vị khách đó.
*
Sáng đó, Lương Tấn xuống giường. Sau khi mặc quần áo đàng hoàng tử tế, lấy điện thoại ra nhìn thông tin của chuyến bay GZV03, thì phát hiện là chuyến bay vẫn còn đang trong trạng thái hạ cánh tạm thời ở Milan.
Lúc rửa mặt, Lương Tấn nhận được một cuộc gọi đến từ chủ nhiệm trong công ty. Ông ta nói, cả hai cơ trưởng nhận nhiệm vụ bay đi Cairo và Rome bỗng nhiên ngã bệnh, bây giờ bọn họ cần phải gấp rút thay cơ trưởng, nên ông ấy đã gọi hỏi anh là chọn chuyến nào.
Rome, Italy….Milan, Italy….
“Bất quá, cơ trưởng Lương này, lần trước anh bay đi Cairo, lần này có phải cũng muốn bay đi Cairo hay không?” Chủ nhiệm bên bộ phận bay hỏi Lương Tấn.
Đồng thời, Minh Ngọc sau khi nhìn thấy nhiệm vụ được giao xuống là bay đi Cairo, cô ấy nhớ đến Lương Tấn cũng bay đi Cairo, nên vui vẻ xác nhận nhiệm vụ.
Trong lúc bất tri bất giác, Lương Tấn lấy điện thoại ra để kiểm tra thông tin về các chuyến bay ngày hôm nay. Anh cũng không biết là cô bay chuyến nào, mắt của anh nhanh chóng đảo qua hàng thông tin hiển thị trên màn hình, mãi đến khi Lương Tấn nhìn thấy được thông tin của một chiếc máy bay buộc phải hạ cánh tạm thời. Ánh mắt anh dừng lại ở dòng chữ “Hạ cánh tạm thời” đang hiện lên ấy.
Tất cả các máy bay khác đều bình thường, ngoài trừ chiếc máy bay đang hạ cánh tạm thời kia. Dường như anh cũng nghe được những tiếng ồn đó. Nếu như hành khách phàn nàn về vấn đề hạ cánh tạm thời, thì thể nào cũng xảy ra cãi vã, hoặc là hỗn loạn.
Từ Bắc Thành bay đến Venice, nhưng sau đó lại phải hạ cánh tạm thời ở Milan. Vậy thì, lý do vì sao lại phải hạ cánh tạm thời? Lương Tấn suy nghĩ.
Nghĩ một lúc, Lương Tấn lấy điện thoại gọi cho dịch vụ phục vụ khách hàng, hai mươi bốn giờ của Bắc Hàng. anh không mở đèn, trong phòng ngủ chỉ có mỗi ánh sáng yếu ớt của điện thoại phát ra. Giọng nói của anh trầm thấp vang lên trong đêm tối: “Cho tôi hỏi, chuyến bay GZV03, bay đi Venice vì sao lại hạ cánh tạm thời?”
“Chúng tôi có nhận được thông báo, sân bay ở Venice đột nhiên phát ra hỏa hoạn.”
Hóa ra là đột nhiên hỏa hoạn, nên mới không thể hạ cánh. Mà chuyến bay lần này, lại là do Vưu Châu Châu đảm nhiệm.
Qua thật lâu sau đó, rốt cuộc Lương Tấn mới buông thõng điện thoại xuống, một lần nữa nhắm mắt lại đi ngủ.
Lúc này, Vưu Châu Châu đang ngồi trong buồng lái xoa chân. Chân của cô bị dẫm phải cực kỳ đau. Người dẫm là đồng nghiệp cùng công ty, trong lúc hoảng loạn đã vô tình dẫm lên. Mà vị khách đẩy Vạn Hà bởi vì nghe tin máy bay phải hạ cánh tạm thời mà bực mình, thái độ cũng vì thế mà càng thêm tệ. Chân cô đau đến mức chịu không được, cũng không còn kiên nhẫn nào mà để khuyên can, trực tiếp gọi cảnh sát đến. Sau khi cảnh sát đến, rất nhanh bọn họ đã áp giải vị hành khách kia đi.
*
Lúc này, ở Milan đã qua tám giờ tối. Các hành khách vẫn đang ngồi trong phòng chờ đời. Tiếp viên trưởng vừa phát bữa tối cho mỗi hành khách, vừa dặn dò bọn họ là không được đi đâu xa.
Lúc các hành khách đang ăn tối. Vưu Châu Châu bỗng nhận được thông báo: Hỏa hoạn ở sân bay quốc tế Marco Polo của thành phố Venice đã được khống chế, sân bay lại được mở ra một lần nữa. Cô cùng với Lục Phi và Tần Hãn đều đang ở trong khu vực nghỉ ngơi, liền gọi điện báo cho tiếp viên Trường An, có thể sắp xếp và làm thủ tục cho mọi người lên lại máy bay.
Khi tiếp viên trưởng đang đếm đầu người, đột nhiên phát hiện bọn họ thiếu mất một vị khách. Cô ấy vội vàng kiểm tra lại thêm lần nữa, vẫn là thiếu mất một người, thì nhanh chóng gọi điện báo cáo với Vưu Châu Châu. lúc này Vưu Châu Châu liền nói: “Xin sân bay dùng thông báo nhanh chóng tìm kiếm người đó.”
Ba mươi phút sau khi thông báo, vị hành khách kia vẫn không quay lại.
“Làm sao bây giờ?” Tiếp viên trưởng hỏi cô.
Tần Hãn tiếp lời: “Chúng ta vẫn phải chờ sao?”
Vưu Châu Châu gật đầu: “Trong tình huống này, thì chỉ có thể chờ đợi đến khi nào đủ hành khách mới có thể cất cánh.”
“Còn phải chờ đến lúc nào nữa?” Các hành khách còn lại bắt đầu ồn ào, vốn dĩ máy bay đã có thể cất cánh rồi, thế mà chỉ vì lạc mất một người, nên lại tiếp tục bị hoãn.
“Vị khách bị lạc kia tên là Feitu.” Vưu Châu Châu nhíu mày nói: “Tôi đã nhớ.”
Máy bay cô lại một lần nữa phải hạ cánh, luận động tất cả mọi người đi tìm vị khách đó.
*
Sáng đó, Lương Tấn xuống giường. Sau khi mặc quần áo đàng hoàng tử tế, lấy điện thoại ra nhìn thông tin của chuyến bay GZV03, thì phát hiện là chuyến bay vẫn còn đang trong trạng thái hạ cánh tạm thời ở Milan.
Lúc rửa mặt, Lương Tấn nhận được một cuộc gọi đến từ chủ nhiệm trong công ty. Ông ta nói, cả hai cơ trưởng nhận nhiệm vụ bay đi Cairo và Rome bỗng nhiên ngã bệnh, bây giờ bọn họ cần phải gấp rút thay cơ trưởng, nên ông ấy đã gọi hỏi anh là chọn chuyến nào.
Rome, Italy….Milan, Italy….
“Bất quá, cơ trưởng Lương này, lần trước anh bay đi Cairo, lần này có phải cũng muốn bay đi Cairo hay không?” Chủ nhiệm bên bộ phận bay hỏi Lương Tấn.
Đồng thời, Minh Ngọc sau khi nhìn thấy nhiệm vụ được giao xuống là bay đi Cairo, cô ấy nhớ đến Lương Tấn cũng bay đi Cairo, nên vui vẻ xác nhận nhiệm vụ.
/104
|