Lúc chập tối, Giang mẹ nghe ngóng tất cả từ phía Giang Hoài Xuyên, vừa cảm động lại đau lòng. Bà vội vã chuẩn bị cơm tối, gấp rút chạy vội tới bệnh viện để muốn gặp Lục Tử Tranh.
Nhưng mà, bà hừng hực chạy tới bệnh viện rồi, đẩy cửa ra mới phát hiện, Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê đều không ở trong phòng bệnh. Bà hơi suy tư, để cơm nước xuống, đi đến phía cửa sổ ngó xuống dưới. Đúng như dự đoán, bà liếc mắt liền nhận ra Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh từ hoa viên nhỏ của bệnh viện đi ra, hai người đang tản bộ trở về.
Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh sánh vai đi dọc theo hoa viên, Lục Tử Tranh đi ở phía rìa ngoài của Giang Hoài Khê, hơi ngước đầu mỉm cười nhìn về phía Giang Hoài Khê. Một tay cô cẩn thận mà giúp Giang Hoài Khê cầm bình dẫn lưu, một tay khác, đang sống động huơ huơ ở trên không trung, như đang ra dấu cho Giang Hoài Khê gì đó.
Giang mẹ nhìn thấy, bàn tay của Giang Hoài Khê vẫn nắm lấy cánh tay của Lục Tử Tranh. Giang Hoài Khê hơi nghiêng đầu nghe Lục Tử Tranh nói chuyện, chân mày khóe mắt, là ý cười thoải mái mà gần một tháng qua bà chưa từng thấy. Giang mẹ nhìn nhìn, không cầm được vành mắt cũng đỏ ửng, khóe môi cong cong.
Chỉ chốc lát sau, Giang mẹ liền nghe thấy ngoài cửa vang lên thanh âm lạnh lùng quen thuộc của Giang Hoài Khê, nàng dửng dưng nói với Lục Tử Tranh: Dựa vào biểu hiện hôm nay của cậu, tôi cũng không dám cho cậu lần sau đi ở rìa ngoài bảo vệ tôi nữa đậu.
Hai người đang tản bộ ở hoa viên, không hiểu sao, Lục Tử Tranh tự nhắc đến trước đây có xem qua những chuyện khi yêu nhau mà bạn trai đã làm khiến bạn gái cảm động, bên trong có một cái là, lúc đi trên đường đều đi ở phía ngoài. Hai mắt Lục Tử Tranh liền óng ánh mà nhìn Giang Hoài Khê theo thói quen đi ở rìa ngoài, cười híp mắt bảo: Tôi phát hiện, khi chúng ta bên nhau, hầu như đều là cậu đi ở phía ngoài tôi.
Giang Hoài Khê nhìn cô, hơi sững sờ, khóe môi có nụ cười nhẹ cong lên, hỏi: Thế thì?
Lục Tử Tranh nháy mắt một cái, cười nói: Không thế thì gì hết, chỉ là tôi chợt nghĩ đến thôi. Oh, thế này đi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta thay đổi vị trí, đến lượt tôi bảo vệ cậu. Noi xong, cô trần đầy phấn khởi mà đổi vị trí với Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê có chút buồn cười với ý nghĩ đột ngột của cô, nhưng vẫn bất đắc dĩ chiều theo.
Nhưng mà, chưa từng nghĩ rằng, đường về phòng bệnh nội trú chỉ có trăm mét, Lục Tử Tranh cũng giải quyết không xong. Đến chập tối là giờ cao điểm đưa thức ăn ngoài, có rất nhiều xe đạp điện chạy đi chạy lại. Lục Tử Tranh cầm bình dẫn lưu của Giang Hoài Khê, chỉ huy hướng đi cho Giang Hoài Khê. Xe rẽ trái, Lục Tử Tranh cũng kéo Giang Hoài Khê rẽ trái, xe rẽ phải, Lục Tử Tranh cũng đúng lúc kéo Giang Hoài Khê rẽ phải. Cuối cùng, Giang Hoài Khê vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo lại cánh tay của Lục Tử Tranh, dẫn Lục Tử Tranh đi.
Lục Tử Tranh nghe được bất mãn của Giang Hoài Khê đối với cô, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa ngại ngùng cười nói: Hôm nay là bất ngờ, ai biết sao bọn họ tâm ý tương thông với tôi đến vậy, cũng không phải là lỗi của tôi hết bộ...
Giang Hoài Khê bất đắc dĩ, vừa định phản bác cô, Lục Tử Tranh lại trước một bước đã mở miệng, gọi: Dì...
Lúc này Giang Hoài Khê mới phát hiện, Giang mẹ đang trong phòng bệnh chờ hai người các cô.
Giang mẹ tiến lên vài bước, một tay kéo tay Lục Tử Tranh qua, một tay nhẹ nhàng vuốt đầu Lục Tử Tranh, dịu dàng từ ái nói: Con ngoan, không có gì thì tốt rồi, không có gì thì tốt rồi, lần sau không cho xung động như thế nữa.
Bà nghe Giang Hoài Xuyên nói chuyện sáng sớm, trong lòng một trận lại một trận sợ hãi, vì Giang Hoài Xuyên không tận sức khuyên can cô, tức khắc bị bà phê bình đến máu chó đầy đầu.
Lục Tử Tranh xấu hổ gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: Dì, xin lỗi, khiến dì lo lắng.
Giang mẹ lắc lắc đầu, than thở nói: Đâu, là dì có lỗi với con, khiến con chịu khổ rồi. Tử Tranh nè, dì thay toàn gia đình dì nói với con một tiếng xin lỗi...
Lục Tử Tranh vội vàng nói: Dì, dì nói quá lời rồi, dù sao cũng qua hết rồi, không sao đâu ạ. Nói xong, cô đột nhiên bén mắt nhìn thấy cà mèn trên bàn, vội lảng sang chuyện khác cười đùa bảo: Dì, cơm tối có phần con không ạ, con có hơi đói bụng...
Giang mẹ nhìn dáng vẻ như thật sự đói bụng cực kỳ thèm ăn của cô, không nhịn được cười cong cả mắt, kéo Lục Tử Tranh đến bên cạnh bàn, vừa mở cà mèn cho Lục Tử Tranh, vừa liên tục từ ái đáp: Có, có, đương nhiên là có. Dì còn chuẩn bị bánh ngọt cho con, con xem có thích không...
Giang Hoài Khê đứng ở một bên, nghe lời xin lỗi của Giang mẹ, con ngươi ảm lại, đăm chiêu nghĩ nghĩ.
Chập tối, sau khi ăn cơm tối xong, Lục Tử Tranh muốn gặp bác sĩ điều trị chính của Giang Hoài Khê để hỏi thăm tình hình của Giang Hoài Khê, Giang mẹ liền dẫn Lục Tử Tranh đi.
Bác sĩ nói rõ tình hình thực sự của Giang Hoài Khê với Lục Tử Tranh, thẳng thắn bảo vì lúc Giang Hoài Khê phát hiện vẫn tính là sớm, trên phổi cũng không xuất hiện ổ bệnh lây nhiễm, do đó không có tính truyền nhiễm mà Giang Hoài Khê đã một dạo lo lắng. Nhưng mà, vấn đề lớn nhất của nàng bây giờ, chính là khí hung ở khoang ngực đã rất lâu không biến mất, nó đã hình thành một khoang phế, nếu khoang phế này có thể trừ khử, tất cả sẽ giải quyết dễ dàng thôi.
Lục Tử Tranh liền sốt sắng mà hỏi bác sĩ, có biện pháp tốt nào có thể giúp khí hung biến mất hay không. Bác sĩ thở dài, nói: Theo phương án trị liệu hiện nay mà nói, chỉ có thể yên lặng xem biến đổi thôi. À, cháu ngày thường có thể đôn đốc nó làm thêm một ít vận động khuếch ngực và hít thở sâu, cả thổi bong bóng nhiều vào nữa.
Tối cùng ngày sau khi trở về, Lục Tử Tranh bảo người ta mang chiếc giường phòng bên cạnh đến phòng bệnh Giang Hoài Khê, đặt ở bên giường Giang Hoài Khê. Giang Hoài Khê cau mày khăng khăng không cho Lục Tử Tranh buổi tối ở bệnh viện với nàng, Lục Tử Tranh liền bưng ra vẻ rưng rưng muốn khóc uất ức chât vấn nàng: Cậu đáp ứng lời tôi rồi mà? Vừa quay đầu lại, cậu đã muốn đuổi tôi đi sao?
Giang Hoài Khê nhìn gương mặt Quỳnh Dao [1] của Lục Tử Tranh, híp híp mắt, lạnh lùng nói: Nói chuyện cẩn thận, chúng ta vẫn là bạn bè.
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, chán nản uất ức khi nãy bay đi hết, cười ha ha, đặt mông ngồi xuống trên giường, nhíu mày nói: Vậy tôi phải cần nói chuyện đàng hoàng với cậu rồi. Dù sao giường đã dời vào rồi, cậu chịu hay không tôi cũng phải ngủ ở đây, cậu làm khó dễ được tôi chắc? Trong lời nói, tràn đầy vẻ sung sướng đắc ý.
Giang Hoài Khê hừ nhẹ một tiếng, gan to rồi à? Nhưng mà, nàng nhìn dáng vẻ đắc ý của Lục Tử Tranh hồi lâu, rốt cuộc cũng nhếch nhếch môi, khẽ cười, không nói gì dung túng cô.
Hơn tám giờ tối, Lục Tử Tranh không biết từ đâu lần ra một bó lớn bong bóng, nắm hơn một nửa đặt ở trên giường Giang Hoài Khê, bảo Giang Hoài Khê thổi 20 bong bóng Bác sĩ nói thổi bong bóng nhiều có lợi cho khôi phục.
Giang Hoài Khê lại chỉ lạnh lùng nheo mắt một chút, rồi cự tuyệt nói: Không thổi.
Lục Tử Tranh bất mãn hỏi: Tại sao?
Giang Hoài Khê trừng mắt nói: Nhìn ngốc lắm.
Lục Tử Tranh nghe vậy, nhìn gương mặt cao lãnh của Giang Hoài Khê, lại vừa tưởng đến cảnh tượng nàng cuộn chân ngồi ở trên giường phồng má trợn mắt thổi bong bóng, cũng nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, cầm không nổi cười ra tiếng.
Trong tiếng cười của Lục Tử Tranh, sắc mặt của Giang Hoài Khê ngày càng đen đi, lạnh dần. Thế là, tiếp đó, Lục Tử Tranh khuyên can đủ đường, Giang Hoài Khê cũng không chịu gật đầu đồng ý. Mãi đến tận, Lục Tử Tranh không nhịn được xin tha, thỉnh cầu: Nữ vương bệ hạ, làm sao cậu mới bằng lòng thổi đây.
Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ bối rối của Lục Tử Tranh, vất vả lắm mới nhịn xuống kích động muốn cười. Mới đầu chẳng qua là nàng đùa Lục Tử Tranh thôi, dự định trêu Lục Tử Tranh một lát, nào biết đâu nàng còn chưa bắt đầu thổi bong bóng thì Lục Tử Tranh đã quang minh chính đại cười nhạo nàng, nàng buộc lòng phải trêu cô thêm một hồi nữa. Nàng nhíu mày, thoáng trầm ngâm một hồi, mới trầm ổn ra điều kiện bảo: Muốn tôi thổi cũng được, tôi thổi một quả, thì tính là một buổi tối, tôi nằm trên, cậu không thể phản kháng. Hai quả, tức là hai buổi tối. Cứ thế mà suy ra, thế nào?
Lục Tử Tranh sững sờ, hoàn toàn không ngờ rằng Giang Hoài Khê sẽ ra điều kiện thế này, không khỏi kinh ngạc nhẹ nhàng a ra tiếng.
Lông mày xinh đẹp của Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nhướn một cái, nói: Cậu không đồng ý?
Lục Tử Tranh sầu khổ mà nhìn chằm chằm Giang Hoài Khê, một hồi lâu sau, cô mới nhịn đau gật gật đầu, đáp úng điều khoản của tên bá vương này.
Trong nháy mắt Giang Hoài Khê liền cười cong cả mặt mày, vẻ hớn hở ở khóe mắt và miệng cười xán lạn trong chớp nhoáng khiến Lục Tử Tranh xem mê mắt. Cô nhìn Giang Hoài Khê lấy bong bóng, cái này tiếp cái kia mà nghiêm túc thổi phình, khóe môi cong lên, không nhịn được cũng cười ra ngoài.
Dù sao, là công là thụ, nằm trên nằm dưới, thực chiến mới biết kết quả, ngoài miệng nhượng bộ cô ấy mấy phần chắc cũng không sao đâu. Lục Tử Tranh cưng chiều mà nhìn dáng vẻ trẻ con đáng yêu hiếm thấy của Giang Hoài Khê khi phồng má nghiêm túc thổi bong bóng, ở trong lòng vụng trộm tính toán, yên lặng cho cái like vì cơ trí của mình.
Chín giờ Lục Tử Tranh giúp Giang Hoài Khê hâm nóng sữa tươi, sau ba mươi phút, Lục Tử Tranh liền tắt đèn, giám sát Giang Hoài Khê đi ngủ.
Vì sau lưng Giang Hoài Khê cắm ống dẫn lưu, không cách nào nằm ngửa ngủ được, vì thế đều là nghiêng người ngủ. Vì nhìn Giang Hoài Khê mà Lục Tử Tranh cũng nghiêng thân. Vì thời gian còn hơi sớm, hai người đều chưa ngủ được, liền không hẹn mà cùng mở mắt, trong bóng tối lẳng lặng nhìn chăm chăm đối phương.
Sau một hồi nhìn chăm chăm lẫn nhau, Lục Tử Tranh rốt cuộc nhịn không được nhẹ giọng cười ra tiếng. Cô vươn cánh tay, ngoắc ngoắc ngón út về phía Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê nhàn nhạt trào phúng cô: Ấu trĩ. Nói xong, tay nàng, lại cũng nghe lời mà vươn ra ngoài, cách một cự ly hành lang của tủ đầu giường, nhẹ nhàng dùng ngón út ôm lấy ngón út của Lục Tử Tranh.
Đêm, yên tĩnh khiến người ta an tâm.
Sau một hồi, Lục Tử Tranh đột nhiên nghe được, thanh âm Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng nói với cô: Tử Tranh, xin lỗi.
Một tiếng xin lỗi này, nàng nợ Lục Tử Tranh rất lâu rất lâu, lâu đến mức, có một dạo nàng từng bị áy náy trong lòng đánh tan tác. Từ lâu nàng đã hiểu, lý do mình che giấu Lục Tử Tranh hết thảy, truy tìm căn nguyên, thật ra là vì tính ích kỷ và nhu nhược của bản thân. Mà nàng thì lại nhát gan, không dám đối mặt với nó. Lục Tử Tranh không trách nàng, không có nghĩa là nàng không có lỗi, không mắc nợ cô.
Ngón út ôm lấy Giang Hoài Khê của Lục Tử Tranh nhẹ nhàng huơ huơ, giọng dịu dàng đáp lại Giang Hoài Khê: Hoài Khê, tôi không trách cậu. Ngừng lại một chút, cô lại nói: Nếu lòng cậu thật sự cảm thấy có lỗi, khó chịu, vậy cậu hãy dùng nửa đời sau của cậu, bồi bạn mỗi một ngày để bồi thường tôi đi. Đáp ứng tôi, cố gắng bên tôi lâu một chút, lâu một chút nữa, có được không...
Lục Tử Tranh cảm giác được, ngón út ôm lấy cô của Giang Hoài Khê hơi nắm chặt một chút. Sau một hồi, cô nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Giang Hoài Khê, vang lên trong bóng tối, kiên định lại dịu dàng: Định bất phụ quân tâm...
Lục Tử Tranh đối mặt với Giang Hoài Khê một lúc lâu, thấy ánh mắt dịu dàng xán lạn như ngôi sao của nàng, khóe môi của Lục Tử Tranh, kìm lòng không đặng, hiện ra từng ý cười ngọt ngào...
Một tuần lễ sau, vùng ngực biểu hiện hung khí của Giang Hoài Khê đã có sự tiêu giảm, tình huống đã sang chuyển biến tốt. Bác sĩ cân nhắc đến chuyện để ống dẫn lưu đã khá lâu, sau hội chẩn của chuyên gia ngoại khoa, quyết định rút ống dẫn lưu của Giang Hoài Khê ra, bảo nàng về nhà an dưỡng trước. Một tháng nữa trở lại phúc tra, nếu khoang phế vẫn còn, thì phải cân nhắc tiến hành phẫu thuật.
May mà, phúc tra CT của một tháng sau, khí hung trong lồng ngực của Giang Hoài Khê đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại vấn đề dính [2] màng phổi, không cần tiến hành phẫu thuật. Đối với sự dốc lòng chăm sóc và nghiêm túc đốc xúc của Lục Tử Tranh đối với Giang Hoài Khê trong vòng một tháng này, Giang bà nội, Giang ba Giang mẹ rõ như ban ngày, đối với Lục Tử Tranh càng thêm cảm kích vạn phần, từ trong đáy lòng coi cô là cháu gái và con gái để thương yêu, trình độ cưng chiều cô, vượt xa Giang Hoài Xuyên và Kiều Hân. Lục Tử Tranh cũng trong sự chung nhà sớm chiều một tháng này, tiêu trừ đi cảm giác xa lạ và ngăn cách với người nhà họ Giang, chân chính, trở thành người một nhà.Sau khi Giang Hoài Khê xuất viện, Hứa Bách Hàm và Giang Vong liền đến thăm nàng. Một tháng sau, biểu hiện phúc tra của Giang Hoài Khê khôi phục tốt, Giang Vong và Hứa Bách Hàm lúc này mới an tâm. Ba ngày sau, Giang Vong liền mang theo Hứa Bách Hàm đến nước Mỹ trị chân, ngày về chưa định, Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh cùng đi đưa tiễn.
Một năm sau, Giang Hoài Khê khỏi hẳn, trong ngày sinh nhật của Lục Tử Tranh, nàng cầu hôn Lục Tử Tranh. Nguyên đán một tháng sau, hai người ở trong nước cử hành lễ cưới long trọng, sau đó thì đến nước Mỹ hưởng tuần trăng mật và đăng ký kết hôn. Việc này leo lên bản tin giải trí Tài chính Kinh tế, một dạo xôn sao sùng sục, đánh giá của người trong cuộc và Giang gia đối với ngoại giới lại chỉ là cười cho qua chuyện.
Hai năm sau, vào ngày sinh nhật 31 tuổi, từ ở chỗ Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh nhận được lễ vật lớn nhất trong đời, con gái của hai người họ - Lục Tâm Miên đã chào đời. Diện mạo của Tâm Miên cực kỳ giống Lục Tử Tranh, nhưng tính cách thận trọng quạnh quẽ, lại cực kỳ giống Giang Hoài Khê.
Cùng năm, ông nội của Liên Huyên bệnh nặng, tập đoàn Phong Thượng nội đấu, Liên Huyên lang thang ở bên ngoài đã lâu bị cụ già triệu hồi khẩn cấp. Sau khi ông nội qua đời, Liên Huyên thừa kế di mệnh lâm chung của cụ, tiếp nhận công ty đã sớm bị rình rập đầy rẫy. Hai tháng sau, nàng ta và Chu Trọng An từ hôn trước đây đăng ký kết hôn, lấy được 10% cổ phần trên tay, dưới sự ủng hộ của Chu gia, đuổi đi cha và em trai dã tâm bừng bừng, ở công ty dần dần mà đứng vững bước chân, bắt đầu quyết đoán chấn chỉnh công ty.
Năm tiếp theo, Hứa Bách Hàm trị lành chân, về nước cùng với Giang Vong đã hoàn thành khóa học. Dưới sự ra sức ủng hộ của Hứa Bách Hàm, Giang Vong không bước vào công ty của Hứa gia, mà là bước vào bệnh viện của Hứa gia đảm nhiệm bác sĩ điều trị chính.
Cùng năm, Liên Huyên sinh ra một đôi long phượng thai, con gái tên Liên Tiêu, nhũ danh [3] Niệm Niệm, con trai tên là Chu Dao, nhũ danh Tranh Tranh.
Một năm sau, Hứa Bách Hàm sinh một đứa con gái cho Giang Vong.
Năm năm sau, Liên Huyên ly hôn hòa bình với Chu Trọng An, được quyền kế thừa con gái, sau lần đó, nàng ta cả đời không tái giá, tận sức ở công ty và giáo dục con gái.
Mười lăm năm sau, cánh tay Lục Tử Tranh buộc vải đen, mắt đỏ ửng, một người ngồi ở trong phòng ngủ trống vắng, lật ra bản nhật ký ghi chép nhiều năm mà Giang Hoài Khê để lại.
Cô trông thấy, ngày ấy khi đêm đó bên nhau ở Cát An, Giang Hoài Khê viết xuống, Tử Tranh, xin lỗi. Tôi yêu cậu.
Cô trông thấy, sau này, rất nhiều thời kỳ, Giang Hoài Khê đều lặp lại, Tử Tranh, xin lỗi. Cô nhớ, đến ngày cuối cùng của sinh mệnh, Giang Hoài Khê cũng nói xin lỗi với cô. Khi đó, Giang Hoài Khê yếu ớt dựa ở trong ngực cô, thanh âm nhẹ nhàng: Tử Tranh, xin lỗi, tôi vẫn thất ước rồi. Có điều, người phải đáp ứng tôi, phải giúp tôi xem hết phong cảnh của ba mươi năm sau này mới được đến tìm tôi, nếu không, tôi sẽ không gặp người.
Nước mắt Lục Tử Tranh, lại dần nữa tràn đầy vành mắt.
Cô trông thấy, Giang Hoài Khê bất chấp sự phản đối của cô, cố ý muốn tự mình sinh Tâm Miên, ngày ấy khi hai người bạo phát trận cãi vã lớn nhất chưa từng có, Giang Hoài Khê viết trong nhật ký: Tử Tranh, xin lỗi, cậu nói đúng, tôi vẫn là tên tự cho là đúng mà yêu cậu. Thế nhưng, đồ ngốc, đó cũng là vì tôi yêu cậu thôi. Chỉ là tôi hy vọng trên thế giới này, có thể thêm một người, như tôi, vô điều kiện mà yêu cậu. Hi vọng có một ngày, dù cho tôi không còn nữa, ở trên thế giới này, cậu cũng vẫn còn người để dựa vào, để lưu luyến.
Nước mắt Lục Tử Tranh, rốt cuộc tràn ra vành mắt, nước mắt trong suốt, lã chã mà rơi xuống, thấm ướt chữ viết thanh tú của Giang Hoài Khê.
Khi đó, cô lo lắng cơ thể của Giang Hoài Khê, quả thực đã ầm ĩ một trận, chiến tranh lạnh với nàng hồi lâu, cuối cùng buộc phải thỏa hiệp mà đồng ý. Nhưng mà, khi lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hoài Khê đỡ lấy Tâm Miên từ trên tay mình, nàng ôm Tâm Miên, vừa ghét bỏ Tâm Miên mới sinh xấu xí, vừa không nhịn được yêu thương mà hôn Tâm Miên, thời điểm mỉm cười nhìn về phía cô, Lục Tử Tranh liền hoàn toàn đầu hàng. Một khắc đó, Lục Tử Tranh cảm thấy, cuộc đời của mình viên mãn rồi.
Ngày Tâm Miên sinh ra, Giang Hoài Khê nói: Tử Tranh, trên thế giới này, lại thêm một người nữa, giống tôi cùng yêu cậu. Cậu phải tin tưởng, trước đến nay cậu không phải là một thân một mình.
Rốt cuộc Lục Tử Tranh không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng, che miệng vô lực ngã sấp xuống trên bàn.
Lục Tâm Miên 20 tuổi tựa như Giang Hoài Khê, vóc người cao cao, tóc dài dài, gương mặt lạnh nhạt, khí chất xuất trần. Nó mặc toàn thân áo đen, vành mắt đỏ chót, cầm mấy tờ giấy trên tay, vừa đi vào trong vừa dùng giọng khóc đến có hơi khàn khàn, trầm ổn nói: Mẹ, đây là điếu văn [4] dì Hứa viết, bảo con đem qua cho mẹ xem một... Lời còn chưa dứt, nó cũng bởi vì nhìn thấy Lục Tử Tranh khóc lóc đau khổ mà ngừng giọng. Nó tiến lên vài bước, đặt bài văn trên bàn, động tác nhẹ nhàng đưa tay ôm Lục Tử Tranh đang trong bi thương, tiếp an ủi một cách im lặng cho mẹ mình.
Lục Tử Tranh nhịn lại nghẹn ngào, lau khô nước mắt, gượng cười ở trước mắt con gái, vừa nói Mẹ không sao , vừa cầm lấy điếu văn Hứa Bách Hàm viết cho Giang Hoài Khê kiểm tra.
Theo ánh mắt của Lục Tử Tranh, Lục Tâm Miên nhìn thấy, điếu văn Hứa Bách Hàm viết cho Giang Hoài Khê, câu cuối cùng, là vãn ca [5] viết cho Giang Hoài Khê:
Tam đông giang tuyết ngạo tranh mai, nhất sinh cô chú trịch ôn nhu.
Nó nghĩ đến tình yêu sâu đậm giữa hai người mẹ của nó, nước mắt không khỏi cũng mông lung. Nó cắn chặt môi dưới, ôm chặt Lục Tử Tranh, sau một hồi, giọng khàn khàn của nó mới thấp giọng nói: Mẹ, đừng khóc, người ấy nhất định đang nhìn, thấy mẹ khóc người ấy sẽ đau lòng. Người ấy nhất định vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, chỉ là thay đổi loại hình thức khác để tiếp tục yêu chúng ta mà thôi.
Lục Tử Tranh run rẩy trong lòng, nước mắt lại không ngừng mà rơi xuống. Một tay cô ôm lấy Tâm Miên, kề gần vào trong ngực của nó, giọng nghẹn ngào, khóe mắt có lệ, nhưng khóe môi lại chứa nụ cười, dịu dàng kiên định đáp lại: Ừ, mẹ biết, cô ấy vẫn ở mãi bên chúng ta, mãi mãi...
Rất nhiều năm trước, cô đã từng hỏi Giang Hoài Khê, nếu như không thể thiên trường địa cửu, cần gì phải có nắm giữ đã từng. Nắm giữ nhất thời, chẳng qua cũng chỉ để lại tiếc nuối lâu dài.
Rất nhiều năm sau, vì Giang Hoài Khê mà cô hiểu ra:
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số [6]. Một đời có thể được yêu nhau chân thành với một người như vậy, đời này từ lâu đã không tiếc, dù cho quãng đời còn lại chỉ có thể coi giữ hồi ức cùng chung, cô cũng nguyện vui vẻ chịu đựng.
--- Toàn văn hoàn ---
Chú thích:
[1] Quỳnh Dao: nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn, nổi tiếng với tác phẩm Hoàn Châu Cách Cách.
[2] dính: niêm mạc trong cơ thể, do bị viêm mà dính lại.
[3] nhũ danh: tên đặt lúc mới sinh.
[4] điếu văn: bài văn đọc khi làm lễ tang để bày tỏ lòng thương tiếc đối với người chết.
[5] vãn ca: bài hát đưa tang.
[6] Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ (trích từ Thước Kiều Tiên - Tần Quan)
Dịch thơ: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Giải nghĩa thêm: Hai đứa con của Liên Huyên, một Niệm Niệm, một Tranh Tranh, Niệm có nghĩa là nhớ.
Nhưng mà, bà hừng hực chạy tới bệnh viện rồi, đẩy cửa ra mới phát hiện, Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê đều không ở trong phòng bệnh. Bà hơi suy tư, để cơm nước xuống, đi đến phía cửa sổ ngó xuống dưới. Đúng như dự đoán, bà liếc mắt liền nhận ra Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh từ hoa viên nhỏ của bệnh viện đi ra, hai người đang tản bộ trở về.
Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh sánh vai đi dọc theo hoa viên, Lục Tử Tranh đi ở phía rìa ngoài của Giang Hoài Khê, hơi ngước đầu mỉm cười nhìn về phía Giang Hoài Khê. Một tay cô cẩn thận mà giúp Giang Hoài Khê cầm bình dẫn lưu, một tay khác, đang sống động huơ huơ ở trên không trung, như đang ra dấu cho Giang Hoài Khê gì đó.
Giang mẹ nhìn thấy, bàn tay của Giang Hoài Khê vẫn nắm lấy cánh tay của Lục Tử Tranh. Giang Hoài Khê hơi nghiêng đầu nghe Lục Tử Tranh nói chuyện, chân mày khóe mắt, là ý cười thoải mái mà gần một tháng qua bà chưa từng thấy. Giang mẹ nhìn nhìn, không cầm được vành mắt cũng đỏ ửng, khóe môi cong cong.
Chỉ chốc lát sau, Giang mẹ liền nghe thấy ngoài cửa vang lên thanh âm lạnh lùng quen thuộc của Giang Hoài Khê, nàng dửng dưng nói với Lục Tử Tranh: Dựa vào biểu hiện hôm nay của cậu, tôi cũng không dám cho cậu lần sau đi ở rìa ngoài bảo vệ tôi nữa đậu.
Hai người đang tản bộ ở hoa viên, không hiểu sao, Lục Tử Tranh tự nhắc đến trước đây có xem qua những chuyện khi yêu nhau mà bạn trai đã làm khiến bạn gái cảm động, bên trong có một cái là, lúc đi trên đường đều đi ở phía ngoài. Hai mắt Lục Tử Tranh liền óng ánh mà nhìn Giang Hoài Khê theo thói quen đi ở rìa ngoài, cười híp mắt bảo: Tôi phát hiện, khi chúng ta bên nhau, hầu như đều là cậu đi ở phía ngoài tôi.
Giang Hoài Khê nhìn cô, hơi sững sờ, khóe môi có nụ cười nhẹ cong lên, hỏi: Thế thì?
Lục Tử Tranh nháy mắt một cái, cười nói: Không thế thì gì hết, chỉ là tôi chợt nghĩ đến thôi. Oh, thế này đi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta thay đổi vị trí, đến lượt tôi bảo vệ cậu. Noi xong, cô trần đầy phấn khởi mà đổi vị trí với Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê có chút buồn cười với ý nghĩ đột ngột của cô, nhưng vẫn bất đắc dĩ chiều theo.
Nhưng mà, chưa từng nghĩ rằng, đường về phòng bệnh nội trú chỉ có trăm mét, Lục Tử Tranh cũng giải quyết không xong. Đến chập tối là giờ cao điểm đưa thức ăn ngoài, có rất nhiều xe đạp điện chạy đi chạy lại. Lục Tử Tranh cầm bình dẫn lưu của Giang Hoài Khê, chỉ huy hướng đi cho Giang Hoài Khê. Xe rẽ trái, Lục Tử Tranh cũng kéo Giang Hoài Khê rẽ trái, xe rẽ phải, Lục Tử Tranh cũng đúng lúc kéo Giang Hoài Khê rẽ phải. Cuối cùng, Giang Hoài Khê vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo lại cánh tay của Lục Tử Tranh, dẫn Lục Tử Tranh đi.
Lục Tử Tranh nghe được bất mãn của Giang Hoài Khê đối với cô, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa ngại ngùng cười nói: Hôm nay là bất ngờ, ai biết sao bọn họ tâm ý tương thông với tôi đến vậy, cũng không phải là lỗi của tôi hết bộ...
Giang Hoài Khê bất đắc dĩ, vừa định phản bác cô, Lục Tử Tranh lại trước một bước đã mở miệng, gọi: Dì...
Lúc này Giang Hoài Khê mới phát hiện, Giang mẹ đang trong phòng bệnh chờ hai người các cô.
Giang mẹ tiến lên vài bước, một tay kéo tay Lục Tử Tranh qua, một tay nhẹ nhàng vuốt đầu Lục Tử Tranh, dịu dàng từ ái nói: Con ngoan, không có gì thì tốt rồi, không có gì thì tốt rồi, lần sau không cho xung động như thế nữa.
Bà nghe Giang Hoài Xuyên nói chuyện sáng sớm, trong lòng một trận lại một trận sợ hãi, vì Giang Hoài Xuyên không tận sức khuyên can cô, tức khắc bị bà phê bình đến máu chó đầy đầu.
Lục Tử Tranh xấu hổ gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: Dì, xin lỗi, khiến dì lo lắng.
Giang mẹ lắc lắc đầu, than thở nói: Đâu, là dì có lỗi với con, khiến con chịu khổ rồi. Tử Tranh nè, dì thay toàn gia đình dì nói với con một tiếng xin lỗi...
Lục Tử Tranh vội vàng nói: Dì, dì nói quá lời rồi, dù sao cũng qua hết rồi, không sao đâu ạ. Nói xong, cô đột nhiên bén mắt nhìn thấy cà mèn trên bàn, vội lảng sang chuyện khác cười đùa bảo: Dì, cơm tối có phần con không ạ, con có hơi đói bụng...
Giang mẹ nhìn dáng vẻ như thật sự đói bụng cực kỳ thèm ăn của cô, không nhịn được cười cong cả mắt, kéo Lục Tử Tranh đến bên cạnh bàn, vừa mở cà mèn cho Lục Tử Tranh, vừa liên tục từ ái đáp: Có, có, đương nhiên là có. Dì còn chuẩn bị bánh ngọt cho con, con xem có thích không...
Giang Hoài Khê đứng ở một bên, nghe lời xin lỗi của Giang mẹ, con ngươi ảm lại, đăm chiêu nghĩ nghĩ.
Chập tối, sau khi ăn cơm tối xong, Lục Tử Tranh muốn gặp bác sĩ điều trị chính của Giang Hoài Khê để hỏi thăm tình hình của Giang Hoài Khê, Giang mẹ liền dẫn Lục Tử Tranh đi.
Bác sĩ nói rõ tình hình thực sự của Giang Hoài Khê với Lục Tử Tranh, thẳng thắn bảo vì lúc Giang Hoài Khê phát hiện vẫn tính là sớm, trên phổi cũng không xuất hiện ổ bệnh lây nhiễm, do đó không có tính truyền nhiễm mà Giang Hoài Khê đã một dạo lo lắng. Nhưng mà, vấn đề lớn nhất của nàng bây giờ, chính là khí hung ở khoang ngực đã rất lâu không biến mất, nó đã hình thành một khoang phế, nếu khoang phế này có thể trừ khử, tất cả sẽ giải quyết dễ dàng thôi.
Lục Tử Tranh liền sốt sắng mà hỏi bác sĩ, có biện pháp tốt nào có thể giúp khí hung biến mất hay không. Bác sĩ thở dài, nói: Theo phương án trị liệu hiện nay mà nói, chỉ có thể yên lặng xem biến đổi thôi. À, cháu ngày thường có thể đôn đốc nó làm thêm một ít vận động khuếch ngực và hít thở sâu, cả thổi bong bóng nhiều vào nữa.
Tối cùng ngày sau khi trở về, Lục Tử Tranh bảo người ta mang chiếc giường phòng bên cạnh đến phòng bệnh Giang Hoài Khê, đặt ở bên giường Giang Hoài Khê. Giang Hoài Khê cau mày khăng khăng không cho Lục Tử Tranh buổi tối ở bệnh viện với nàng, Lục Tử Tranh liền bưng ra vẻ rưng rưng muốn khóc uất ức chât vấn nàng: Cậu đáp ứng lời tôi rồi mà? Vừa quay đầu lại, cậu đã muốn đuổi tôi đi sao?
Giang Hoài Khê nhìn gương mặt Quỳnh Dao [1] của Lục Tử Tranh, híp híp mắt, lạnh lùng nói: Nói chuyện cẩn thận, chúng ta vẫn là bạn bè.
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, chán nản uất ức khi nãy bay đi hết, cười ha ha, đặt mông ngồi xuống trên giường, nhíu mày nói: Vậy tôi phải cần nói chuyện đàng hoàng với cậu rồi. Dù sao giường đã dời vào rồi, cậu chịu hay không tôi cũng phải ngủ ở đây, cậu làm khó dễ được tôi chắc? Trong lời nói, tràn đầy vẻ sung sướng đắc ý.
Giang Hoài Khê hừ nhẹ một tiếng, gan to rồi à? Nhưng mà, nàng nhìn dáng vẻ đắc ý của Lục Tử Tranh hồi lâu, rốt cuộc cũng nhếch nhếch môi, khẽ cười, không nói gì dung túng cô.
Hơn tám giờ tối, Lục Tử Tranh không biết từ đâu lần ra một bó lớn bong bóng, nắm hơn một nửa đặt ở trên giường Giang Hoài Khê, bảo Giang Hoài Khê thổi 20 bong bóng Bác sĩ nói thổi bong bóng nhiều có lợi cho khôi phục.
Giang Hoài Khê lại chỉ lạnh lùng nheo mắt một chút, rồi cự tuyệt nói: Không thổi.
Lục Tử Tranh bất mãn hỏi: Tại sao?
Giang Hoài Khê trừng mắt nói: Nhìn ngốc lắm.
Lục Tử Tranh nghe vậy, nhìn gương mặt cao lãnh của Giang Hoài Khê, lại vừa tưởng đến cảnh tượng nàng cuộn chân ngồi ở trên giường phồng má trợn mắt thổi bong bóng, cũng nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, cầm không nổi cười ra tiếng.
Trong tiếng cười của Lục Tử Tranh, sắc mặt của Giang Hoài Khê ngày càng đen đi, lạnh dần. Thế là, tiếp đó, Lục Tử Tranh khuyên can đủ đường, Giang Hoài Khê cũng không chịu gật đầu đồng ý. Mãi đến tận, Lục Tử Tranh không nhịn được xin tha, thỉnh cầu: Nữ vương bệ hạ, làm sao cậu mới bằng lòng thổi đây.
Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ bối rối của Lục Tử Tranh, vất vả lắm mới nhịn xuống kích động muốn cười. Mới đầu chẳng qua là nàng đùa Lục Tử Tranh thôi, dự định trêu Lục Tử Tranh một lát, nào biết đâu nàng còn chưa bắt đầu thổi bong bóng thì Lục Tử Tranh đã quang minh chính đại cười nhạo nàng, nàng buộc lòng phải trêu cô thêm một hồi nữa. Nàng nhíu mày, thoáng trầm ngâm một hồi, mới trầm ổn ra điều kiện bảo: Muốn tôi thổi cũng được, tôi thổi một quả, thì tính là một buổi tối, tôi nằm trên, cậu không thể phản kháng. Hai quả, tức là hai buổi tối. Cứ thế mà suy ra, thế nào?
Lục Tử Tranh sững sờ, hoàn toàn không ngờ rằng Giang Hoài Khê sẽ ra điều kiện thế này, không khỏi kinh ngạc nhẹ nhàng a ra tiếng.
Lông mày xinh đẹp của Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nhướn một cái, nói: Cậu không đồng ý?
Lục Tử Tranh sầu khổ mà nhìn chằm chằm Giang Hoài Khê, một hồi lâu sau, cô mới nhịn đau gật gật đầu, đáp úng điều khoản của tên bá vương này.
Trong nháy mắt Giang Hoài Khê liền cười cong cả mặt mày, vẻ hớn hở ở khóe mắt và miệng cười xán lạn trong chớp nhoáng khiến Lục Tử Tranh xem mê mắt. Cô nhìn Giang Hoài Khê lấy bong bóng, cái này tiếp cái kia mà nghiêm túc thổi phình, khóe môi cong lên, không nhịn được cũng cười ra ngoài.
Dù sao, là công là thụ, nằm trên nằm dưới, thực chiến mới biết kết quả, ngoài miệng nhượng bộ cô ấy mấy phần chắc cũng không sao đâu. Lục Tử Tranh cưng chiều mà nhìn dáng vẻ trẻ con đáng yêu hiếm thấy của Giang Hoài Khê khi phồng má nghiêm túc thổi bong bóng, ở trong lòng vụng trộm tính toán, yên lặng cho cái like vì cơ trí của mình.
Chín giờ Lục Tử Tranh giúp Giang Hoài Khê hâm nóng sữa tươi, sau ba mươi phút, Lục Tử Tranh liền tắt đèn, giám sát Giang Hoài Khê đi ngủ.
Vì sau lưng Giang Hoài Khê cắm ống dẫn lưu, không cách nào nằm ngửa ngủ được, vì thế đều là nghiêng người ngủ. Vì nhìn Giang Hoài Khê mà Lục Tử Tranh cũng nghiêng thân. Vì thời gian còn hơi sớm, hai người đều chưa ngủ được, liền không hẹn mà cùng mở mắt, trong bóng tối lẳng lặng nhìn chăm chăm đối phương.
Sau một hồi nhìn chăm chăm lẫn nhau, Lục Tử Tranh rốt cuộc nhịn không được nhẹ giọng cười ra tiếng. Cô vươn cánh tay, ngoắc ngoắc ngón út về phía Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê nhàn nhạt trào phúng cô: Ấu trĩ. Nói xong, tay nàng, lại cũng nghe lời mà vươn ra ngoài, cách một cự ly hành lang của tủ đầu giường, nhẹ nhàng dùng ngón út ôm lấy ngón út của Lục Tử Tranh.
Đêm, yên tĩnh khiến người ta an tâm.
Sau một hồi, Lục Tử Tranh đột nhiên nghe được, thanh âm Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng nói với cô: Tử Tranh, xin lỗi.
Một tiếng xin lỗi này, nàng nợ Lục Tử Tranh rất lâu rất lâu, lâu đến mức, có một dạo nàng từng bị áy náy trong lòng đánh tan tác. Từ lâu nàng đã hiểu, lý do mình che giấu Lục Tử Tranh hết thảy, truy tìm căn nguyên, thật ra là vì tính ích kỷ và nhu nhược của bản thân. Mà nàng thì lại nhát gan, không dám đối mặt với nó. Lục Tử Tranh không trách nàng, không có nghĩa là nàng không có lỗi, không mắc nợ cô.
Ngón út ôm lấy Giang Hoài Khê của Lục Tử Tranh nhẹ nhàng huơ huơ, giọng dịu dàng đáp lại Giang Hoài Khê: Hoài Khê, tôi không trách cậu. Ngừng lại một chút, cô lại nói: Nếu lòng cậu thật sự cảm thấy có lỗi, khó chịu, vậy cậu hãy dùng nửa đời sau của cậu, bồi bạn mỗi một ngày để bồi thường tôi đi. Đáp ứng tôi, cố gắng bên tôi lâu một chút, lâu một chút nữa, có được không...
Lục Tử Tranh cảm giác được, ngón út ôm lấy cô của Giang Hoài Khê hơi nắm chặt một chút. Sau một hồi, cô nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Giang Hoài Khê, vang lên trong bóng tối, kiên định lại dịu dàng: Định bất phụ quân tâm...
Lục Tử Tranh đối mặt với Giang Hoài Khê một lúc lâu, thấy ánh mắt dịu dàng xán lạn như ngôi sao của nàng, khóe môi của Lục Tử Tranh, kìm lòng không đặng, hiện ra từng ý cười ngọt ngào...
Một tuần lễ sau, vùng ngực biểu hiện hung khí của Giang Hoài Khê đã có sự tiêu giảm, tình huống đã sang chuyển biến tốt. Bác sĩ cân nhắc đến chuyện để ống dẫn lưu đã khá lâu, sau hội chẩn của chuyên gia ngoại khoa, quyết định rút ống dẫn lưu của Giang Hoài Khê ra, bảo nàng về nhà an dưỡng trước. Một tháng nữa trở lại phúc tra, nếu khoang phế vẫn còn, thì phải cân nhắc tiến hành phẫu thuật.
May mà, phúc tra CT của một tháng sau, khí hung trong lồng ngực của Giang Hoài Khê đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại vấn đề dính [2] màng phổi, không cần tiến hành phẫu thuật. Đối với sự dốc lòng chăm sóc và nghiêm túc đốc xúc của Lục Tử Tranh đối với Giang Hoài Khê trong vòng một tháng này, Giang bà nội, Giang ba Giang mẹ rõ như ban ngày, đối với Lục Tử Tranh càng thêm cảm kích vạn phần, từ trong đáy lòng coi cô là cháu gái và con gái để thương yêu, trình độ cưng chiều cô, vượt xa Giang Hoài Xuyên và Kiều Hân. Lục Tử Tranh cũng trong sự chung nhà sớm chiều một tháng này, tiêu trừ đi cảm giác xa lạ và ngăn cách với người nhà họ Giang, chân chính, trở thành người một nhà.Sau khi Giang Hoài Khê xuất viện, Hứa Bách Hàm và Giang Vong liền đến thăm nàng. Một tháng sau, biểu hiện phúc tra của Giang Hoài Khê khôi phục tốt, Giang Vong và Hứa Bách Hàm lúc này mới an tâm. Ba ngày sau, Giang Vong liền mang theo Hứa Bách Hàm đến nước Mỹ trị chân, ngày về chưa định, Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh cùng đi đưa tiễn.
Một năm sau, Giang Hoài Khê khỏi hẳn, trong ngày sinh nhật của Lục Tử Tranh, nàng cầu hôn Lục Tử Tranh. Nguyên đán một tháng sau, hai người ở trong nước cử hành lễ cưới long trọng, sau đó thì đến nước Mỹ hưởng tuần trăng mật và đăng ký kết hôn. Việc này leo lên bản tin giải trí Tài chính Kinh tế, một dạo xôn sao sùng sục, đánh giá của người trong cuộc và Giang gia đối với ngoại giới lại chỉ là cười cho qua chuyện.
Hai năm sau, vào ngày sinh nhật 31 tuổi, từ ở chỗ Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh nhận được lễ vật lớn nhất trong đời, con gái của hai người họ - Lục Tâm Miên đã chào đời. Diện mạo của Tâm Miên cực kỳ giống Lục Tử Tranh, nhưng tính cách thận trọng quạnh quẽ, lại cực kỳ giống Giang Hoài Khê.
Cùng năm, ông nội của Liên Huyên bệnh nặng, tập đoàn Phong Thượng nội đấu, Liên Huyên lang thang ở bên ngoài đã lâu bị cụ già triệu hồi khẩn cấp. Sau khi ông nội qua đời, Liên Huyên thừa kế di mệnh lâm chung của cụ, tiếp nhận công ty đã sớm bị rình rập đầy rẫy. Hai tháng sau, nàng ta và Chu Trọng An từ hôn trước đây đăng ký kết hôn, lấy được 10% cổ phần trên tay, dưới sự ủng hộ của Chu gia, đuổi đi cha và em trai dã tâm bừng bừng, ở công ty dần dần mà đứng vững bước chân, bắt đầu quyết đoán chấn chỉnh công ty.
Năm tiếp theo, Hứa Bách Hàm trị lành chân, về nước cùng với Giang Vong đã hoàn thành khóa học. Dưới sự ra sức ủng hộ của Hứa Bách Hàm, Giang Vong không bước vào công ty của Hứa gia, mà là bước vào bệnh viện của Hứa gia đảm nhiệm bác sĩ điều trị chính.
Cùng năm, Liên Huyên sinh ra một đôi long phượng thai, con gái tên Liên Tiêu, nhũ danh [3] Niệm Niệm, con trai tên là Chu Dao, nhũ danh Tranh Tranh.
Một năm sau, Hứa Bách Hàm sinh một đứa con gái cho Giang Vong.
Năm năm sau, Liên Huyên ly hôn hòa bình với Chu Trọng An, được quyền kế thừa con gái, sau lần đó, nàng ta cả đời không tái giá, tận sức ở công ty và giáo dục con gái.
Mười lăm năm sau, cánh tay Lục Tử Tranh buộc vải đen, mắt đỏ ửng, một người ngồi ở trong phòng ngủ trống vắng, lật ra bản nhật ký ghi chép nhiều năm mà Giang Hoài Khê để lại.
Cô trông thấy, ngày ấy khi đêm đó bên nhau ở Cát An, Giang Hoài Khê viết xuống, Tử Tranh, xin lỗi. Tôi yêu cậu.
Cô trông thấy, sau này, rất nhiều thời kỳ, Giang Hoài Khê đều lặp lại, Tử Tranh, xin lỗi. Cô nhớ, đến ngày cuối cùng của sinh mệnh, Giang Hoài Khê cũng nói xin lỗi với cô. Khi đó, Giang Hoài Khê yếu ớt dựa ở trong ngực cô, thanh âm nhẹ nhàng: Tử Tranh, xin lỗi, tôi vẫn thất ước rồi. Có điều, người phải đáp ứng tôi, phải giúp tôi xem hết phong cảnh của ba mươi năm sau này mới được đến tìm tôi, nếu không, tôi sẽ không gặp người.
Nước mắt Lục Tử Tranh, lại dần nữa tràn đầy vành mắt.
Cô trông thấy, Giang Hoài Khê bất chấp sự phản đối của cô, cố ý muốn tự mình sinh Tâm Miên, ngày ấy khi hai người bạo phát trận cãi vã lớn nhất chưa từng có, Giang Hoài Khê viết trong nhật ký: Tử Tranh, xin lỗi, cậu nói đúng, tôi vẫn là tên tự cho là đúng mà yêu cậu. Thế nhưng, đồ ngốc, đó cũng là vì tôi yêu cậu thôi. Chỉ là tôi hy vọng trên thế giới này, có thể thêm một người, như tôi, vô điều kiện mà yêu cậu. Hi vọng có một ngày, dù cho tôi không còn nữa, ở trên thế giới này, cậu cũng vẫn còn người để dựa vào, để lưu luyến.
Nước mắt Lục Tử Tranh, rốt cuộc tràn ra vành mắt, nước mắt trong suốt, lã chã mà rơi xuống, thấm ướt chữ viết thanh tú của Giang Hoài Khê.
Khi đó, cô lo lắng cơ thể của Giang Hoài Khê, quả thực đã ầm ĩ một trận, chiến tranh lạnh với nàng hồi lâu, cuối cùng buộc phải thỏa hiệp mà đồng ý. Nhưng mà, khi lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hoài Khê đỡ lấy Tâm Miên từ trên tay mình, nàng ôm Tâm Miên, vừa ghét bỏ Tâm Miên mới sinh xấu xí, vừa không nhịn được yêu thương mà hôn Tâm Miên, thời điểm mỉm cười nhìn về phía cô, Lục Tử Tranh liền hoàn toàn đầu hàng. Một khắc đó, Lục Tử Tranh cảm thấy, cuộc đời của mình viên mãn rồi.
Ngày Tâm Miên sinh ra, Giang Hoài Khê nói: Tử Tranh, trên thế giới này, lại thêm một người nữa, giống tôi cùng yêu cậu. Cậu phải tin tưởng, trước đến nay cậu không phải là một thân một mình.
Rốt cuộc Lục Tử Tranh không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng, che miệng vô lực ngã sấp xuống trên bàn.
Lục Tâm Miên 20 tuổi tựa như Giang Hoài Khê, vóc người cao cao, tóc dài dài, gương mặt lạnh nhạt, khí chất xuất trần. Nó mặc toàn thân áo đen, vành mắt đỏ chót, cầm mấy tờ giấy trên tay, vừa đi vào trong vừa dùng giọng khóc đến có hơi khàn khàn, trầm ổn nói: Mẹ, đây là điếu văn [4] dì Hứa viết, bảo con đem qua cho mẹ xem một... Lời còn chưa dứt, nó cũng bởi vì nhìn thấy Lục Tử Tranh khóc lóc đau khổ mà ngừng giọng. Nó tiến lên vài bước, đặt bài văn trên bàn, động tác nhẹ nhàng đưa tay ôm Lục Tử Tranh đang trong bi thương, tiếp an ủi một cách im lặng cho mẹ mình.
Lục Tử Tranh nhịn lại nghẹn ngào, lau khô nước mắt, gượng cười ở trước mắt con gái, vừa nói Mẹ không sao , vừa cầm lấy điếu văn Hứa Bách Hàm viết cho Giang Hoài Khê kiểm tra.
Theo ánh mắt của Lục Tử Tranh, Lục Tâm Miên nhìn thấy, điếu văn Hứa Bách Hàm viết cho Giang Hoài Khê, câu cuối cùng, là vãn ca [5] viết cho Giang Hoài Khê:
Tam đông giang tuyết ngạo tranh mai, nhất sinh cô chú trịch ôn nhu.
Nó nghĩ đến tình yêu sâu đậm giữa hai người mẹ của nó, nước mắt không khỏi cũng mông lung. Nó cắn chặt môi dưới, ôm chặt Lục Tử Tranh, sau một hồi, giọng khàn khàn của nó mới thấp giọng nói: Mẹ, đừng khóc, người ấy nhất định đang nhìn, thấy mẹ khóc người ấy sẽ đau lòng. Người ấy nhất định vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, chỉ là thay đổi loại hình thức khác để tiếp tục yêu chúng ta mà thôi.
Lục Tử Tranh run rẩy trong lòng, nước mắt lại không ngừng mà rơi xuống. Một tay cô ôm lấy Tâm Miên, kề gần vào trong ngực của nó, giọng nghẹn ngào, khóe mắt có lệ, nhưng khóe môi lại chứa nụ cười, dịu dàng kiên định đáp lại: Ừ, mẹ biết, cô ấy vẫn ở mãi bên chúng ta, mãi mãi...
Rất nhiều năm trước, cô đã từng hỏi Giang Hoài Khê, nếu như không thể thiên trường địa cửu, cần gì phải có nắm giữ đã từng. Nắm giữ nhất thời, chẳng qua cũng chỉ để lại tiếc nuối lâu dài.
Rất nhiều năm sau, vì Giang Hoài Khê mà cô hiểu ra:
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số [6]. Một đời có thể được yêu nhau chân thành với một người như vậy, đời này từ lâu đã không tiếc, dù cho quãng đời còn lại chỉ có thể coi giữ hồi ức cùng chung, cô cũng nguyện vui vẻ chịu đựng.
--- Toàn văn hoàn ---
Chú thích:
[1] Quỳnh Dao: nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn, nổi tiếng với tác phẩm Hoàn Châu Cách Cách.
[2] dính: niêm mạc trong cơ thể, do bị viêm mà dính lại.
[3] nhũ danh: tên đặt lúc mới sinh.
[4] điếu văn: bài văn đọc khi làm lễ tang để bày tỏ lòng thương tiếc đối với người chết.
[5] vãn ca: bài hát đưa tang.
[6] Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ (trích từ Thước Kiều Tiên - Tần Quan)
Dịch thơ: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Giải nghĩa thêm: Hai đứa con của Liên Huyên, một Niệm Niệm, một Tranh Tranh, Niệm có nghĩa là nhớ.
/79
|