Thứ Bảy ấy, Lục Tử Tranh thức dậy sớm hơn thường ngày, rửa ráy xong xuôi, cô qua loa hâm ly sữa nóng và ăn hai miếng bánh mì, rồi ra cửa trước 5 phút đồng hồ so với thời gian đã giao ước với Liên Huyên, cô định bụng đợi ở cửa chờ Liên Huyên ra ngoài.
Bất ngờ chính là, Lục Tử Tranh vừa mở cửa ra là đã thấy Liên Huyên đứng đợi ở cạnh cửa, bộ dạng như đã chuẩn bị xong xuôi, một tay xách túi, một tay xách... một bao bữa sáng?
Thấy Lục Tử Tranh ra rồi, Liên Huyên lập tức đứng thẳng người, nghiêng nghiêng đầu, tóc đen rơi ra một vai, dịu dàng cười một tiếng, nói: Chào buổi sáng, ăn sáng chưa? Nói xong, nàng ta thoáng xách bao sữa đậu nành và bánh bao lên phía trên, giải thích: Lúc tập thể dục buổi sáng về, mình tiện thể mua bữa sáng, mua hộ cho cậu một phần luôn. Lại sợ sớm quá cậu vẫn chưa thức dậy, nên mình không dám gõ cửa, đứng đây chờ, xem có may mắn gặp cậu đi ra mua bữa sáng hay không.
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng khép cửa lại, nhìn nàng ta, cô cắn cắn môi có chút lúng túng bảo: Mình đã ăn rồi...
Liên Huyên nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức liền lắc lắc đầu, bộ dạng như không để ý lắm mà cười nói: Không sao, chỉ là mình lo sớm thôi, thời gian biểu ngày thường của cậu không giống nhau, sợ cậu không để ý tới chuyện ăn uống thôi. Nói xong, nàng ta vừa xoay người mở cửa, vừa đề nghị nói: Vậy cậu chờ một lát, mình cất nó rồi ra ngay.
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn bóng người xoay người vào cửa của Liên Huyên, như có suy nghĩ mà nhíu nhíu mày.
Vậy thì, cô ấy đã bắt đầu đứng ở cửa chờ từ bao giờ đây?
Bởi thời gian còn tương đối sớm, nắng mai ấm áp, gió mát phơ phất, trên đường phố là vắng vẻ hiếm thấy. Lục Tử Tranh cách Liên Huyên không xa không gần mà sánh vai bước đến, cô tinh tế nhìn quanh bốn phía một cái, lạnh nhạt bảo: Hình như tới đây lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên mình nghiêm túc quan sát hai bên phong cảnh của con đường này đến thế.
Liên Huyên nghiêng đầu nhìn Lục Tử Tranh, tựa như thích thú dâng trào, nàng ta cười nói: Sau khi mình tới nơi này, sáng sớm mỗi ngày đều chạy bộ xung quanh đây, vì thế lân cận con đường này, mình đều cực kỳ quen thuộc. Nàng ta đưa tay chỉ về phía trước đường xa xa, tự nhiên mà giới thiệu: Này, cậu xem bồn hoa kia đi, nơi đó có một con đường nhỏ, từ chỗ đó rẽ qua, chính là một công viên. Mỗi sáng sớm, ở trong đều có rất nhiều ông cụ và bà cụ khiêu vũ, đánh Thái Cực, tinh thần tốt hơn rất nhiều so với phần lớn người trẻ tuổi sáng sớm mắt buồn ngủ mông lung. Sau đó đến vườn hoa, đi lên phía trước nữa một chút, có một ngôi nhà cũ của một danh nhân, nhìn như vô cùng cổ xưa, phong cách xây dựng độc đáo khác người so với xung quanh, mình vẫn mong có cơ hội vào ấy xem thế nào. Tiếp đó đi phía trước chút nữa...
Liên Huyên nói đến những thứ này, rành mạch phân minh, thuộc như lòng bàn tay. Lục Tử Tranh bèn nghiêng đầu nhìn nàng ta, bộ dạng như rất hứng thú, nghe như hết súc nghiêm túc.
Sau khi xuôi theo đoạn giới thiệu ở con đường này của Liên Huyên, lúc giới thiệu xong, đại học X cũng đã gần ở trước mắt.Lục Tử Tranh không nhịn được mỉm cười, nói đùa với Liên Huyên: Xem ra, so với mình, cậu càng hợp chức hướng dẫn viên du lịch này hơn, sáng sớm chạy bộ là thói quen tốt, không chỉ rèn luyện thân thể mà còn mở mang tầm mắt.
Liên Huyên cũng dịu dàng cong cong khóe môi, hai cái lúm đồng tiền không sâu lộ ra, do dự một chốc mới nói: Sáng sớm chạy bộ quả thật rất tốt, vậy cậu có hứng thú buổi sáng cùng nhau rèn luyện với mình không, một mình mình khó mà kiên trì nổi.
Nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, ý cười nhẹ nhàng trên mặt, ánh mắt tự nhiên hào phóng, tựa như đây thật sự là một đề nghị thuận miệng nô đùa mà thôi.
Chỉ có Liên Huyên tự mình biết, sau khi hỏi câu hỏi này xong, bởi vì chờ mong, nhịp tim đập của nàng ta vô cùng dồn dập, mồ hôi mỏng trên tay chảy ròng ròng.
Nhưng mà, Lục Tử Tranh như không hề có cảm giác, cô chỉ tùy tiện nở nụ cười nhẹ nhàng, rồi lắc lắc đầu khéo léo từ chối: Mình lười, làm gì thức dậy nổi, vẫn nên để mình ngủ thêm một lát đi. Nói xong, cô sải bước đi về phía đại học X, kêu gọi: Đi nhanh một chút nào, lát nữa mặt trời sẽ nóng lên đấy.
Liên Huyên nhìn bóng người của cô, gật gật đầu, vẻ mặt vô thức mà ảm đạm, nàng ta thở một hơi thật dài, gót chân bước theo.
Vì thẻ học sinh trên tay Lục Tử Tranh, hai người các cô dễ dàng bước vào đại học X. Lục Tử tranh sớm đã chuẩn bị công tác kỹ càng, vạch kết hoạch tuyến đường tham quan rồi. Cô cầm bản đồ, dẫn theo Liên Huyên từ cửa lớn phía Đông đi vào, vòng quanh dọc đường đi về phía Tây, một đường vừa đi vừa giới thiệu, còn phụ trách giúp chụp ảnh, ngoài từ chối cùng Liên Huyên làm dáng chụp ảnh để Liên Huyên thấy thất vọng ra, cô đúng là một hướng dẫn viên du lịch tận lực tận tụy thành ý mười phần.
Tới gần buổi trưa, mặt trời dần dần cay độc lên. Hai người Lục Tử Tranh và Liên Huyên đều là một thân áo váy lộ cánh tay lộ chân, bị phơi nắng một hồi, hai người đều có chút chịu không nổi.
Lục Tử Tranh tìm nơi có bóng cây che lấp, ngừng bước chân, từ trong túi lấy ra ô. Cô hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai mắt Liên Huyên sáng quắc đầy rẫy kỳ vọng, có hơi đáng thương mà nhìn ô trong tay mình. Lục Tử Tranh ngờ đoán, biết mà còn cố hỏi: Cậu không mang ô?
Liên Huyên ngại ngùng gật gật đầu.
Lục Tử Tranh bung ô ra, cười nhẹ bảo: Vậy cùng che đi.
Liên Huyên liền mặt mày cong cong, gật gật đầu, đến gần Lục Tử Tranh hơn chút, trốn vào bên trong ô. Hai người lại lần nữa di bước chân lên, lúc đi ra râm bóng cây, Liên Huyên tự nhiên mà sát vào Lục Tử Tranh thêm một ít, dùng tay phải nhẹ nhàng đặt lên cái tay giơ cán ô của Lục Tử Tranh.
Vì bản thân Lục Tử Tranh thích con gái, mà ngoài Giang Hoài Khê và Hứa Bách Hàm ra, cô không còn bạn bè thân thiết nào khác, nên đối với tiếp xúc thân thiết quá mức của thân thể, cô có hơi nhạy cảm và chú ý đặc biệt.
Trong tích tắc khi Liên Huyên gần sát cô kéo lại tay cô, cô không khỏi mà cứng người một lát, vẻ mặt có phần không tự nhiên. Một giây sau, Lục Tử Tranh giả vờ điềm nhiên như không thay đổi một tay bung dù, nói rằng: Hình như tay này giơ dù dễ hơn... Lúc nói chuyện, cô bất động thanh sắc mà cách xa Liên Huyên một chút, gần như nửa người đều lộ ra ngoài ô, bại lộ ở dưới ánh mặt trời.Liên Huyên làm gì không chú ý đến động tác hết sức xa cách của Lục Tử Tranh như vậy, ý cười trên mặt nàng ta không khỏi trở nên nhạt nhẽo dần. Hai mắt nàng ta ảm đạm, nhận lấy ô trên tay Lục Tử Tranh, giả vờ như không hề có cảm giác, dùng giọng điệu dịu dàng như thường nói: Để mình cầm cho. Nói xong nàng ta nghiêng ô hướng về bên kia của Lục Tử Tranh, đem toàn bộ thân thể của Lục Tử Tranh ập vào trong bóng râm, sau đó, thân thể nàng ta cách dần về phía bên ngoài ô, chủ động kéo dài khoảng cách với Lục Tử Tranh, không xa không gần, cự ly vừa vặn.
Lục Tử Tranh không rõ Liên Huyên có phát hiện hay không, nhưng hai người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vẫn duy trì khoảng cách như vậy, một đường bước lên, hướng về căn tin phía Đông đi đến.
Sau khi ăn cơm ở căn tin xong, các cô nghỉ ngơi sơ ở căn tin, rồi cùng đi về hướng thư viện chực máy lạnh, tránh ánh mặt trời cay độc nhất sau chiều, đợi thời cơ lên đường lần nữa.
Sau hai giờ chiều, trời đột nhiên từ từ u ám xuống, ánh mặt trời cũng dần biến mất không còn tăm hơi. Trong lòng Lục Tử Tranh không nhịn được cười, nói: Giang Hoài Khê ít khi xem dự báo thời tiết một lần, dường như hơi bị chuẩn đấy nhỉ, có vẻ như là sắp mưa rồi này.
Thế là hai người liền lập tức di người rời khỏi thư viện, thừa dịp trời âm u hiếm thấy, bắt đầu chuyến ngắm cảnh buổi chiều. Dọc đường, đi tạt qua khu khoa học kỹ thuật, lớp học kinh tế tài chính có lịch sử lâu đời, ký túc xá Hàng Hải, quán cafe đủ loại sách đặc sắc, nghe tiếng nơi Bạch Lộ Châu [1] gần xa, Lục Tử Tranh ra ngoài dự liệu của Liên Huyên, nói tới lịch sử những chỗ này, mạch lạc rõ ràng... Nàng ta làm sao biết, Lục Tử Tranh là thật sự phí một phen công sức, đem lần cơ hội dẫn nàng ta ngắm cảnh này thành màn diễn thử, hi vọng lần sau đến thời điểm đi cùng với Giang Hoài Khê, có thể khiến Giang Hoài Khê giật nảy cả mình, nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Đến sập tối, các cô từ nhà sách đặc sắc ngoài học viện giáo dục ngoài nước đi ra, chuẩn bị đến cửa trường phía Tây ra ngoài, Lục Tử Tranh đột nhiên cảm thấy được có cái gì hơi lạnh tạt vào trên mặt của cô.
Liên Huyên ở cạnh cô, trong thanh âm ôn hòa thận trọng nhất quán đột nhiên mang theo chút hưng phấn nói: Sắp mưa rồi...
Lúc nói chuyện, lại có vài giọt mưa lớn chừng hạt đậu bắn vào trên người Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh không chút nghĩ ngợi mà liền nghiêng đầu, cúi bả vai, định lấy ra ô vừa mới cất vào túi.Không ngờ, Liên Huyên còn nhanh hơn một bước so với cô, nàng ta nhanh chóng lấy ra một cái áo đơn hở cổ từ trong túi mình, giơ tay lên, bày áo ra che ở trên đầu mình và Lục Tử Tranh, căng thẳng nói về hướng Lục Tử Tranh: Phía trước có một cái đình nhỏ, chúng ta nhanh chạy tới đó tránh mưa lát đi.
Một tay Lục Tử Tranh còn đang cầm ô vừa mới lấy ra từ trong túi, cô thấy thế hơi kinh ngạc nhẹ giọng hả một tiếng, có phần không hiểu ra sao, tư duy lần không ra. Cô vẫn chưa phản ứng lại, đã bị Liên Huyên dùng cánh tay khẽ đẩy cơ thể một lát, bị nàng ta kéo chạy đi.
Mưa lại rơi lớn hơn một ít, một mình Liên Huyên căng không hết chiếc áo đơn, hạt mưa lưu loát mà tạt lên trên mặt Lục Tử Tranh và Liên Huyên. Lục Tử Tranh vì tránh mưa, phản xạ có điều kiện mà đưa tay giúp nàng ta kéo áo đơn qua một góc, căng nó lên. Cô vừa chạy thở hồng hộc, vừa nghiêng đầu nhìn Liên Huyên bên cạnh đang vừa chạy vừa cười, một mảnh mờ mịt không rõ trên mặt: rõ ràng là có ô mà?Thật vất vả chạy tới trong đình Vật Vong có thể che mưa, thân thể Lục Tử Tranh mệt đến mềm nhũm, dựa vào đình cột gồ ghề mà thở gấp. Khi hơi thở hơi thuận rồi, cô định hỏi Liên Huyên tại sao không cần ô. Nhưng mà, cô vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Liên Huyên ôm cái áo đơn kia, mặt mày dịu dàng không hề chớp mắt mà nhìn chăm chăm mình, ý cười dịu dàng của lúm đồng tiền gần như muốn xuất ra ngoài.
Trong lòng Lục Tử Tranh kỳ lạ mà nặng trĩu một lát, tầm mắt dời đi chỗ khác, không dám đối diện với Liên Huyên. Cô nghe thanh âm ôn hòa của Liên Huyên, ngữ điệu êm dịu cười hỏi mình: Cậu khó hiểu chuyện rõ ràng có ô nhưng mình lại không cần đúng không?
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Liên Huyên nháy mắt một cái, khuôn mặt dịu dàng, nàng ta giải thích: Thật ra mình cũng chỉ nhất thời hứng khởi thôi, áo kia vốn là đồ che nắng nếu bị thái dương sưởi nắng. Dừng một chút, trong ý cười của nàng ta lại có chút ngượng ngùng hiếm thấy: Trước đây khi mình xem phim, mỗi lần nhìn thấy những đoạn romantic dạng như nam nữ chính chạy trong mưa để trốn mưa, mình đều cảm thấy nó rất ấu trĩ không hiện thực, nhưng thật lòng thì lại rất hâm mộ. Nếu có thể tìm được một người cùng đồng ý liều lĩnh ấu trĩ điên khùng với bản thân, lưỡng tình lương duyệt, đó thật ra là may mắn hiếm thấy.
Nói xong, nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, trong mắt có ý cười giảo hoạt, bổ sung thêm: Vì thế hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, mình không nhịn được sự tùy hứng ấu trĩ mà mắc vào một hồi ngu xuẩn. Mặc dù tư duy quá khứ của mình đã từng coi nó là ấu trĩ ngu xuẩn, thế nhưng, haha, cảm giác hóa ra cũng không tệ lắm.
Lục Tử Tranh bị kinh sợ bởi ý cười rộng rãi dịu dàng và ngóng trông sạch sẽ trong mắt Liên Huyên, Liên Huyên khi gỡ mặt nạ xuống, nó không hề phù hợp với bề ngoài đoan lệ dịu dàng, ngoài ý muốn là tính đáng yêu của trẻ con. Lục Tử Tranh nhìn nàng ta, mím môi khẽ mỉm cười, trêu chọc bảo: Vì thế, cậu muốn nói, kỳ thực trong lòng cậu có một bé gái lãng mạn sao?
Liên Huyên hơi ngượng ngùng mà vuốt tóc bên tai mình một chút, ý cười nhẹ nhàng không hề phủ nhận. Nhìn tóc trán của Lục Tử Tranh bị nước mưa làm ướt nhẹp, mềm oặt mà có hơi ngổn ngang dán khít trên trán, nàng ta bèn lấy ra khăn giấy từ trong túi, giơ tay tự nhiên mà định giúp Lục Tử Tranh lau chùi, ánh mắt dịu dàng.
Lục Tử Tranh tựa như nai con bị hoảng sợ, thảng thốt nhảy một bước về phía sau. Sau đó, cô tựa như cảm thấy động tác của chính mình của mình có hơi quá lố, kiểu bổ cứu mà tránh khỏi ánh mắt Liên Huyên, tiếp nhận khăn giấy trong tay nàng ta, có phần lúng túng giải thích: Tự mình làm là được rồi.
Sau khi cô qua loa chùi cọ mấy lần xong, nhìn mưa rơi đã dần nhỏ đi bên ngoài một chút, giả vờ tự nhiên mà đùa hỏi: Bé gái lãng mạn, chúng ta về thôi, em có muốn thử dạo bước trong mưa mà không bung dù hay không?
Lúc Lục Tử Tranh thảng thốt lui lại, bàn tay giơ lên của Liên Huyên có phần lúng túng ngừng một lát trên không trung, sau đó, năm ngón tay dần dần nắm chặt cụt hứng buông xuống.
Ánh mắt Liên Huyên nặng nề, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn mưa phùn liên tục ngoài đình, dáng vẻ như đang đăm chiêu. Nghe thấy câu hỏi của Lục Tử Tranh, Liên Huyên thu lại tinh thần, lộ ra vẻ tươi vui, lấy cười nhẹ đáp ứng cô: Được, có điều, nếu vì vậy mà cậu bị cảm, mình không chịu trách nhiệm đâu. Lục Tử Tranh chỉ cười nhẹ một tiếng lắc lắc đầu, nói: Hiển nhiên sẽ không. Nói xong, cô sải ra bước chân dài, trước tiên đi ra đình Vật Vong, bước vào trong cơn mưa bụi bé nhỏ.
Liên Huyên đứng ngoài đình, nhìn chăm chăm tóc dài rối tung ở thân sau của Lục Tử Tranh, đong đưa theo gió, trong cơn mưa hồng trần đây, đẹp như bức tranh, lòng không khỏi khao khát dập dờn. Nàng ta quay người về, hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn biển đình, vẻ mặt trầm thấp, lại có chút buồn bã ủ rủ. Đình Vật Vong, Vật Vong Vật Vong, còn có ai đang nhớ mãi không quên...
Trên khu phố càng đi càng cách xa đại học X, trong màn mưa càng ngày càng gần khu căn hộ, Liên Huyên rốt cuộc không kiềm chế nổi khổ tâm của cả dọc đường, mang theo chút chờ mong và thất vọng, hỏi câu kia ra lời: Tử Tranh, nếu như, nếu như năm đó mình không ích kỷ nhu nhược đến thế, không có nhiều ma xui quỷ khiến đến thế, giữa chúng ta, liệu có thể không chỉ vẻn vẹn là bạn bè hay không?
Lục Tử Tranh đi ở bên cạnh nàng ta cách đó không xa, bước chân hơi chậm lại, nhẹ nhàng hà một hơi cất tiếng, nhưng lại là dửng dưng của bình tĩnh lạnh lùng: Nhưng mà, Liên Huyên, nhân sinh không có nếu như, chỉ có kết quả.
Tình cảm của quá khứ, chân tâm đã từng trả giá của quá khứ, nó tồn tại chân thực, không thể phủ nhận, cũng không cần phủ nhận. Nếu có nếu như, trừ đi những nhân tố cản trở khiến hai người tách biệt, hai người dĩ nhiên sẽ mãi yêu nhau. Chỉ cần lòng đã từng yêu nhau là thật, đôi tình nhân yêu nhau nào rồi cũng sẽ nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu, bạc đầu giai lão thôi.
Nhưng mà, thêm nhiều giả thiết như vậy hơn nữa, với hiện tại mà nói, cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, không cách nào vớt được. Quá khứ cô yêu Liên Huyên, đây là thật, hiện tại, cô không yêu Liên Huyên, đây cũng là thật.
Tại sao Giang Hoài Khê và Liên Huyên đều phải hỏi cô vấn đề như vậy? Hay hoặc là, hai người họ đang muốn mình chứng minh cho họ thế nào?
Thanh âm của Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo: Thật ra như bây giờ cũng rất tốt mà, không phải sao, chúng ta vẫn là bạn bè.
Môi mỏng của Liên Huyên sít sao mím thành một đường, nàng ta chỉ cúi đầu, không đáp lại Lục Tử Tranh.
Thật ra, trong rất nhiều năm, Lục Tử Tranh đều cho rằng, sau chia tay thì không cách nào trở thành bạn bè, vì, đã từng yêu nhau thật sự, khi đối mặt lẫn nhau sẽ quá mức tàn nhẫn. Mà bây giờ, bởi vì Giang Hoài Khê, bởi vì Liên Huyên, cô đột nhiên minh bạch, sau chia tay không cách nào trở thành bạn bè, có lẽ là vì lẫn nhau có oán hận, hoặc là, vẫn còn yêu, tóm lại, trốn không được câu kia, đấy là: vẫn như cũ không buông xuống được.
Hiện nay, cô có thể tâm không khúc mắc, ngay thẳng mà đối diện với Liên Huyên như vậy, cũng chỉ vì vừa lúc chứng minh cô thật sự đã triệt để buông xuống, không còn bất kỳ lưu tâm.
Chỉ là, vào giờ phút này, nhìn Liên Huyên bên cạnh đang yên lặng vô thanh, nghĩ đến vẻ mặt ảm đạm khó hiểu của Giang Hoài Khê đêm đó, còn cả dạo gần đây khi nhắc tới Liên Huyên Giang Hoài Khê sẽ chợt trầm mặc, hình như Lục Tử Tranh đột nhiên lĩnh ngộ rồi.
Hình như Liên Huyên vẫn không rõ ràng, đối với mình mà nói, tất cả đã trở thành quá khứ từ lâu, không thể cứu vãn; mà Giang Hoài Khê, có lẽ cũng không tự tin như trong tưởng tượng của mình? Đối với cô, hay là đối với bản thân?
Bước chân của Lục Tử Tranh dần dần nặng trĩu xuống, lông mày hơi nhíu lên. Có lẽ, khoảng cách như vậy, đối với cô và Liên Huyên mà nói, thật ra cũng không thích hợp?
Liên Huyên sẽ không chết tâm, Hoài Khê sẽ không an tâm.
Ở trong lòng Lục Tử Tranh thở một hơi thật dài. Hoài Khê, dù lòng tôi có hiểu cậu thế nào, có một số việc, cậu không chỉ rõ, tôi cũng không cách nào hiểu thấu được. Trong tình yêu, muốn hiểu nhau gần nhau, có lẽ thứ chúng ta cần học, vẫn còn rất nhiều.
Chú thích:
[1] Bạch Lộ Châu là đất bồi lòng sông Trường Giang trong lịch sử Nam Kinh. Được xưng tên Bạch Lộ Châu là vì đàn cò trắng tụ hội ở trên đất bồi.
Bất ngờ chính là, Lục Tử Tranh vừa mở cửa ra là đã thấy Liên Huyên đứng đợi ở cạnh cửa, bộ dạng như đã chuẩn bị xong xuôi, một tay xách túi, một tay xách... một bao bữa sáng?
Thấy Lục Tử Tranh ra rồi, Liên Huyên lập tức đứng thẳng người, nghiêng nghiêng đầu, tóc đen rơi ra một vai, dịu dàng cười một tiếng, nói: Chào buổi sáng, ăn sáng chưa? Nói xong, nàng ta thoáng xách bao sữa đậu nành và bánh bao lên phía trên, giải thích: Lúc tập thể dục buổi sáng về, mình tiện thể mua bữa sáng, mua hộ cho cậu một phần luôn. Lại sợ sớm quá cậu vẫn chưa thức dậy, nên mình không dám gõ cửa, đứng đây chờ, xem có may mắn gặp cậu đi ra mua bữa sáng hay không.
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng khép cửa lại, nhìn nàng ta, cô cắn cắn môi có chút lúng túng bảo: Mình đã ăn rồi...
Liên Huyên nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức liền lắc lắc đầu, bộ dạng như không để ý lắm mà cười nói: Không sao, chỉ là mình lo sớm thôi, thời gian biểu ngày thường của cậu không giống nhau, sợ cậu không để ý tới chuyện ăn uống thôi. Nói xong, nàng ta vừa xoay người mở cửa, vừa đề nghị nói: Vậy cậu chờ một lát, mình cất nó rồi ra ngay.
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn bóng người xoay người vào cửa của Liên Huyên, như có suy nghĩ mà nhíu nhíu mày.
Vậy thì, cô ấy đã bắt đầu đứng ở cửa chờ từ bao giờ đây?
Bởi thời gian còn tương đối sớm, nắng mai ấm áp, gió mát phơ phất, trên đường phố là vắng vẻ hiếm thấy. Lục Tử Tranh cách Liên Huyên không xa không gần mà sánh vai bước đến, cô tinh tế nhìn quanh bốn phía một cái, lạnh nhạt bảo: Hình như tới đây lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên mình nghiêm túc quan sát hai bên phong cảnh của con đường này đến thế.
Liên Huyên nghiêng đầu nhìn Lục Tử Tranh, tựa như thích thú dâng trào, nàng ta cười nói: Sau khi mình tới nơi này, sáng sớm mỗi ngày đều chạy bộ xung quanh đây, vì thế lân cận con đường này, mình đều cực kỳ quen thuộc. Nàng ta đưa tay chỉ về phía trước đường xa xa, tự nhiên mà giới thiệu: Này, cậu xem bồn hoa kia đi, nơi đó có một con đường nhỏ, từ chỗ đó rẽ qua, chính là một công viên. Mỗi sáng sớm, ở trong đều có rất nhiều ông cụ và bà cụ khiêu vũ, đánh Thái Cực, tinh thần tốt hơn rất nhiều so với phần lớn người trẻ tuổi sáng sớm mắt buồn ngủ mông lung. Sau đó đến vườn hoa, đi lên phía trước nữa một chút, có một ngôi nhà cũ của một danh nhân, nhìn như vô cùng cổ xưa, phong cách xây dựng độc đáo khác người so với xung quanh, mình vẫn mong có cơ hội vào ấy xem thế nào. Tiếp đó đi phía trước chút nữa...
Liên Huyên nói đến những thứ này, rành mạch phân minh, thuộc như lòng bàn tay. Lục Tử Tranh bèn nghiêng đầu nhìn nàng ta, bộ dạng như rất hứng thú, nghe như hết súc nghiêm túc.
Sau khi xuôi theo đoạn giới thiệu ở con đường này của Liên Huyên, lúc giới thiệu xong, đại học X cũng đã gần ở trước mắt.Lục Tử Tranh không nhịn được mỉm cười, nói đùa với Liên Huyên: Xem ra, so với mình, cậu càng hợp chức hướng dẫn viên du lịch này hơn, sáng sớm chạy bộ là thói quen tốt, không chỉ rèn luyện thân thể mà còn mở mang tầm mắt.
Liên Huyên cũng dịu dàng cong cong khóe môi, hai cái lúm đồng tiền không sâu lộ ra, do dự một chốc mới nói: Sáng sớm chạy bộ quả thật rất tốt, vậy cậu có hứng thú buổi sáng cùng nhau rèn luyện với mình không, một mình mình khó mà kiên trì nổi.
Nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, ý cười nhẹ nhàng trên mặt, ánh mắt tự nhiên hào phóng, tựa như đây thật sự là một đề nghị thuận miệng nô đùa mà thôi.
Chỉ có Liên Huyên tự mình biết, sau khi hỏi câu hỏi này xong, bởi vì chờ mong, nhịp tim đập của nàng ta vô cùng dồn dập, mồ hôi mỏng trên tay chảy ròng ròng.
Nhưng mà, Lục Tử Tranh như không hề có cảm giác, cô chỉ tùy tiện nở nụ cười nhẹ nhàng, rồi lắc lắc đầu khéo léo từ chối: Mình lười, làm gì thức dậy nổi, vẫn nên để mình ngủ thêm một lát đi. Nói xong, cô sải bước đi về phía đại học X, kêu gọi: Đi nhanh một chút nào, lát nữa mặt trời sẽ nóng lên đấy.
Liên Huyên nhìn bóng người của cô, gật gật đầu, vẻ mặt vô thức mà ảm đạm, nàng ta thở một hơi thật dài, gót chân bước theo.
Vì thẻ học sinh trên tay Lục Tử Tranh, hai người các cô dễ dàng bước vào đại học X. Lục Tử tranh sớm đã chuẩn bị công tác kỹ càng, vạch kết hoạch tuyến đường tham quan rồi. Cô cầm bản đồ, dẫn theo Liên Huyên từ cửa lớn phía Đông đi vào, vòng quanh dọc đường đi về phía Tây, một đường vừa đi vừa giới thiệu, còn phụ trách giúp chụp ảnh, ngoài từ chối cùng Liên Huyên làm dáng chụp ảnh để Liên Huyên thấy thất vọng ra, cô đúng là một hướng dẫn viên du lịch tận lực tận tụy thành ý mười phần.
Tới gần buổi trưa, mặt trời dần dần cay độc lên. Hai người Lục Tử Tranh và Liên Huyên đều là một thân áo váy lộ cánh tay lộ chân, bị phơi nắng một hồi, hai người đều có chút chịu không nổi.
Lục Tử Tranh tìm nơi có bóng cây che lấp, ngừng bước chân, từ trong túi lấy ra ô. Cô hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai mắt Liên Huyên sáng quắc đầy rẫy kỳ vọng, có hơi đáng thương mà nhìn ô trong tay mình. Lục Tử Tranh ngờ đoán, biết mà còn cố hỏi: Cậu không mang ô?
Liên Huyên ngại ngùng gật gật đầu.
Lục Tử Tranh bung ô ra, cười nhẹ bảo: Vậy cùng che đi.
Liên Huyên liền mặt mày cong cong, gật gật đầu, đến gần Lục Tử Tranh hơn chút, trốn vào bên trong ô. Hai người lại lần nữa di bước chân lên, lúc đi ra râm bóng cây, Liên Huyên tự nhiên mà sát vào Lục Tử Tranh thêm một ít, dùng tay phải nhẹ nhàng đặt lên cái tay giơ cán ô của Lục Tử Tranh.
Vì bản thân Lục Tử Tranh thích con gái, mà ngoài Giang Hoài Khê và Hứa Bách Hàm ra, cô không còn bạn bè thân thiết nào khác, nên đối với tiếp xúc thân thiết quá mức của thân thể, cô có hơi nhạy cảm và chú ý đặc biệt.
Trong tích tắc khi Liên Huyên gần sát cô kéo lại tay cô, cô không khỏi mà cứng người một lát, vẻ mặt có phần không tự nhiên. Một giây sau, Lục Tử Tranh giả vờ điềm nhiên như không thay đổi một tay bung dù, nói rằng: Hình như tay này giơ dù dễ hơn... Lúc nói chuyện, cô bất động thanh sắc mà cách xa Liên Huyên một chút, gần như nửa người đều lộ ra ngoài ô, bại lộ ở dưới ánh mặt trời.Liên Huyên làm gì không chú ý đến động tác hết sức xa cách của Lục Tử Tranh như vậy, ý cười trên mặt nàng ta không khỏi trở nên nhạt nhẽo dần. Hai mắt nàng ta ảm đạm, nhận lấy ô trên tay Lục Tử Tranh, giả vờ như không hề có cảm giác, dùng giọng điệu dịu dàng như thường nói: Để mình cầm cho. Nói xong nàng ta nghiêng ô hướng về bên kia của Lục Tử Tranh, đem toàn bộ thân thể của Lục Tử Tranh ập vào trong bóng râm, sau đó, thân thể nàng ta cách dần về phía bên ngoài ô, chủ động kéo dài khoảng cách với Lục Tử Tranh, không xa không gần, cự ly vừa vặn.
Lục Tử Tranh không rõ Liên Huyên có phát hiện hay không, nhưng hai người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vẫn duy trì khoảng cách như vậy, một đường bước lên, hướng về căn tin phía Đông đi đến.
Sau khi ăn cơm ở căn tin xong, các cô nghỉ ngơi sơ ở căn tin, rồi cùng đi về hướng thư viện chực máy lạnh, tránh ánh mặt trời cay độc nhất sau chiều, đợi thời cơ lên đường lần nữa.
Sau hai giờ chiều, trời đột nhiên từ từ u ám xuống, ánh mặt trời cũng dần biến mất không còn tăm hơi. Trong lòng Lục Tử Tranh không nhịn được cười, nói: Giang Hoài Khê ít khi xem dự báo thời tiết một lần, dường như hơi bị chuẩn đấy nhỉ, có vẻ như là sắp mưa rồi này.
Thế là hai người liền lập tức di người rời khỏi thư viện, thừa dịp trời âm u hiếm thấy, bắt đầu chuyến ngắm cảnh buổi chiều. Dọc đường, đi tạt qua khu khoa học kỹ thuật, lớp học kinh tế tài chính có lịch sử lâu đời, ký túc xá Hàng Hải, quán cafe đủ loại sách đặc sắc, nghe tiếng nơi Bạch Lộ Châu [1] gần xa, Lục Tử Tranh ra ngoài dự liệu của Liên Huyên, nói tới lịch sử những chỗ này, mạch lạc rõ ràng... Nàng ta làm sao biết, Lục Tử Tranh là thật sự phí một phen công sức, đem lần cơ hội dẫn nàng ta ngắm cảnh này thành màn diễn thử, hi vọng lần sau đến thời điểm đi cùng với Giang Hoài Khê, có thể khiến Giang Hoài Khê giật nảy cả mình, nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Đến sập tối, các cô từ nhà sách đặc sắc ngoài học viện giáo dục ngoài nước đi ra, chuẩn bị đến cửa trường phía Tây ra ngoài, Lục Tử Tranh đột nhiên cảm thấy được có cái gì hơi lạnh tạt vào trên mặt của cô.
Liên Huyên ở cạnh cô, trong thanh âm ôn hòa thận trọng nhất quán đột nhiên mang theo chút hưng phấn nói: Sắp mưa rồi...
Lúc nói chuyện, lại có vài giọt mưa lớn chừng hạt đậu bắn vào trên người Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh không chút nghĩ ngợi mà liền nghiêng đầu, cúi bả vai, định lấy ra ô vừa mới cất vào túi.Không ngờ, Liên Huyên còn nhanh hơn một bước so với cô, nàng ta nhanh chóng lấy ra một cái áo đơn hở cổ từ trong túi mình, giơ tay lên, bày áo ra che ở trên đầu mình và Lục Tử Tranh, căng thẳng nói về hướng Lục Tử Tranh: Phía trước có một cái đình nhỏ, chúng ta nhanh chạy tới đó tránh mưa lát đi.
Một tay Lục Tử Tranh còn đang cầm ô vừa mới lấy ra từ trong túi, cô thấy thế hơi kinh ngạc nhẹ giọng hả một tiếng, có phần không hiểu ra sao, tư duy lần không ra. Cô vẫn chưa phản ứng lại, đã bị Liên Huyên dùng cánh tay khẽ đẩy cơ thể một lát, bị nàng ta kéo chạy đi.
Mưa lại rơi lớn hơn một ít, một mình Liên Huyên căng không hết chiếc áo đơn, hạt mưa lưu loát mà tạt lên trên mặt Lục Tử Tranh và Liên Huyên. Lục Tử Tranh vì tránh mưa, phản xạ có điều kiện mà đưa tay giúp nàng ta kéo áo đơn qua một góc, căng nó lên. Cô vừa chạy thở hồng hộc, vừa nghiêng đầu nhìn Liên Huyên bên cạnh đang vừa chạy vừa cười, một mảnh mờ mịt không rõ trên mặt: rõ ràng là có ô mà?Thật vất vả chạy tới trong đình Vật Vong có thể che mưa, thân thể Lục Tử Tranh mệt đến mềm nhũm, dựa vào đình cột gồ ghề mà thở gấp. Khi hơi thở hơi thuận rồi, cô định hỏi Liên Huyên tại sao không cần ô. Nhưng mà, cô vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Liên Huyên ôm cái áo đơn kia, mặt mày dịu dàng không hề chớp mắt mà nhìn chăm chăm mình, ý cười dịu dàng của lúm đồng tiền gần như muốn xuất ra ngoài.
Trong lòng Lục Tử Tranh kỳ lạ mà nặng trĩu một lát, tầm mắt dời đi chỗ khác, không dám đối diện với Liên Huyên. Cô nghe thanh âm ôn hòa của Liên Huyên, ngữ điệu êm dịu cười hỏi mình: Cậu khó hiểu chuyện rõ ràng có ô nhưng mình lại không cần đúng không?
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Liên Huyên nháy mắt một cái, khuôn mặt dịu dàng, nàng ta giải thích: Thật ra mình cũng chỉ nhất thời hứng khởi thôi, áo kia vốn là đồ che nắng nếu bị thái dương sưởi nắng. Dừng một chút, trong ý cười của nàng ta lại có chút ngượng ngùng hiếm thấy: Trước đây khi mình xem phim, mỗi lần nhìn thấy những đoạn romantic dạng như nam nữ chính chạy trong mưa để trốn mưa, mình đều cảm thấy nó rất ấu trĩ không hiện thực, nhưng thật lòng thì lại rất hâm mộ. Nếu có thể tìm được một người cùng đồng ý liều lĩnh ấu trĩ điên khùng với bản thân, lưỡng tình lương duyệt, đó thật ra là may mắn hiếm thấy.
Nói xong, nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, trong mắt có ý cười giảo hoạt, bổ sung thêm: Vì thế hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, mình không nhịn được sự tùy hứng ấu trĩ mà mắc vào một hồi ngu xuẩn. Mặc dù tư duy quá khứ của mình đã từng coi nó là ấu trĩ ngu xuẩn, thế nhưng, haha, cảm giác hóa ra cũng không tệ lắm.
Lục Tử Tranh bị kinh sợ bởi ý cười rộng rãi dịu dàng và ngóng trông sạch sẽ trong mắt Liên Huyên, Liên Huyên khi gỡ mặt nạ xuống, nó không hề phù hợp với bề ngoài đoan lệ dịu dàng, ngoài ý muốn là tính đáng yêu của trẻ con. Lục Tử Tranh nhìn nàng ta, mím môi khẽ mỉm cười, trêu chọc bảo: Vì thế, cậu muốn nói, kỳ thực trong lòng cậu có một bé gái lãng mạn sao?
Liên Huyên hơi ngượng ngùng mà vuốt tóc bên tai mình một chút, ý cười nhẹ nhàng không hề phủ nhận. Nhìn tóc trán của Lục Tử Tranh bị nước mưa làm ướt nhẹp, mềm oặt mà có hơi ngổn ngang dán khít trên trán, nàng ta bèn lấy ra khăn giấy từ trong túi, giơ tay tự nhiên mà định giúp Lục Tử Tranh lau chùi, ánh mắt dịu dàng.
Lục Tử Tranh tựa như nai con bị hoảng sợ, thảng thốt nhảy một bước về phía sau. Sau đó, cô tựa như cảm thấy động tác của chính mình của mình có hơi quá lố, kiểu bổ cứu mà tránh khỏi ánh mắt Liên Huyên, tiếp nhận khăn giấy trong tay nàng ta, có phần lúng túng giải thích: Tự mình làm là được rồi.
Sau khi cô qua loa chùi cọ mấy lần xong, nhìn mưa rơi đã dần nhỏ đi bên ngoài một chút, giả vờ tự nhiên mà đùa hỏi: Bé gái lãng mạn, chúng ta về thôi, em có muốn thử dạo bước trong mưa mà không bung dù hay không?
Lúc Lục Tử Tranh thảng thốt lui lại, bàn tay giơ lên của Liên Huyên có phần lúng túng ngừng một lát trên không trung, sau đó, năm ngón tay dần dần nắm chặt cụt hứng buông xuống.
Ánh mắt Liên Huyên nặng nề, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn mưa phùn liên tục ngoài đình, dáng vẻ như đang đăm chiêu. Nghe thấy câu hỏi của Lục Tử Tranh, Liên Huyên thu lại tinh thần, lộ ra vẻ tươi vui, lấy cười nhẹ đáp ứng cô: Được, có điều, nếu vì vậy mà cậu bị cảm, mình không chịu trách nhiệm đâu. Lục Tử Tranh chỉ cười nhẹ một tiếng lắc lắc đầu, nói: Hiển nhiên sẽ không. Nói xong, cô sải ra bước chân dài, trước tiên đi ra đình Vật Vong, bước vào trong cơn mưa bụi bé nhỏ.
Liên Huyên đứng ngoài đình, nhìn chăm chăm tóc dài rối tung ở thân sau của Lục Tử Tranh, đong đưa theo gió, trong cơn mưa hồng trần đây, đẹp như bức tranh, lòng không khỏi khao khát dập dờn. Nàng ta quay người về, hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn biển đình, vẻ mặt trầm thấp, lại có chút buồn bã ủ rủ. Đình Vật Vong, Vật Vong Vật Vong, còn có ai đang nhớ mãi không quên...
Trên khu phố càng đi càng cách xa đại học X, trong màn mưa càng ngày càng gần khu căn hộ, Liên Huyên rốt cuộc không kiềm chế nổi khổ tâm của cả dọc đường, mang theo chút chờ mong và thất vọng, hỏi câu kia ra lời: Tử Tranh, nếu như, nếu như năm đó mình không ích kỷ nhu nhược đến thế, không có nhiều ma xui quỷ khiến đến thế, giữa chúng ta, liệu có thể không chỉ vẻn vẹn là bạn bè hay không?
Lục Tử Tranh đi ở bên cạnh nàng ta cách đó không xa, bước chân hơi chậm lại, nhẹ nhàng hà một hơi cất tiếng, nhưng lại là dửng dưng của bình tĩnh lạnh lùng: Nhưng mà, Liên Huyên, nhân sinh không có nếu như, chỉ có kết quả.
Tình cảm của quá khứ, chân tâm đã từng trả giá của quá khứ, nó tồn tại chân thực, không thể phủ nhận, cũng không cần phủ nhận. Nếu có nếu như, trừ đi những nhân tố cản trở khiến hai người tách biệt, hai người dĩ nhiên sẽ mãi yêu nhau. Chỉ cần lòng đã từng yêu nhau là thật, đôi tình nhân yêu nhau nào rồi cũng sẽ nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu, bạc đầu giai lão thôi.
Nhưng mà, thêm nhiều giả thiết như vậy hơn nữa, với hiện tại mà nói, cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, không cách nào vớt được. Quá khứ cô yêu Liên Huyên, đây là thật, hiện tại, cô không yêu Liên Huyên, đây cũng là thật.
Tại sao Giang Hoài Khê và Liên Huyên đều phải hỏi cô vấn đề như vậy? Hay hoặc là, hai người họ đang muốn mình chứng minh cho họ thế nào?
Thanh âm của Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo: Thật ra như bây giờ cũng rất tốt mà, không phải sao, chúng ta vẫn là bạn bè.
Môi mỏng của Liên Huyên sít sao mím thành một đường, nàng ta chỉ cúi đầu, không đáp lại Lục Tử Tranh.
Thật ra, trong rất nhiều năm, Lục Tử Tranh đều cho rằng, sau chia tay thì không cách nào trở thành bạn bè, vì, đã từng yêu nhau thật sự, khi đối mặt lẫn nhau sẽ quá mức tàn nhẫn. Mà bây giờ, bởi vì Giang Hoài Khê, bởi vì Liên Huyên, cô đột nhiên minh bạch, sau chia tay không cách nào trở thành bạn bè, có lẽ là vì lẫn nhau có oán hận, hoặc là, vẫn còn yêu, tóm lại, trốn không được câu kia, đấy là: vẫn như cũ không buông xuống được.
Hiện nay, cô có thể tâm không khúc mắc, ngay thẳng mà đối diện với Liên Huyên như vậy, cũng chỉ vì vừa lúc chứng minh cô thật sự đã triệt để buông xuống, không còn bất kỳ lưu tâm.
Chỉ là, vào giờ phút này, nhìn Liên Huyên bên cạnh đang yên lặng vô thanh, nghĩ đến vẻ mặt ảm đạm khó hiểu của Giang Hoài Khê đêm đó, còn cả dạo gần đây khi nhắc tới Liên Huyên Giang Hoài Khê sẽ chợt trầm mặc, hình như Lục Tử Tranh đột nhiên lĩnh ngộ rồi.
Hình như Liên Huyên vẫn không rõ ràng, đối với mình mà nói, tất cả đã trở thành quá khứ từ lâu, không thể cứu vãn; mà Giang Hoài Khê, có lẽ cũng không tự tin như trong tưởng tượng của mình? Đối với cô, hay là đối với bản thân?
Bước chân của Lục Tử Tranh dần dần nặng trĩu xuống, lông mày hơi nhíu lên. Có lẽ, khoảng cách như vậy, đối với cô và Liên Huyên mà nói, thật ra cũng không thích hợp?
Liên Huyên sẽ không chết tâm, Hoài Khê sẽ không an tâm.
Ở trong lòng Lục Tử Tranh thở một hơi thật dài. Hoài Khê, dù lòng tôi có hiểu cậu thế nào, có một số việc, cậu không chỉ rõ, tôi cũng không cách nào hiểu thấu được. Trong tình yêu, muốn hiểu nhau gần nhau, có lẽ thứ chúng ta cần học, vẫn còn rất nhiều.
Chú thích:
[1] Bạch Lộ Châu là đất bồi lòng sông Trường Giang trong lịch sử Nam Kinh. Được xưng tên Bạch Lộ Châu là vì đàn cò trắng tụ hội ở trên đất bồi.
/79
|