Ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề, Giang Hoài Khê ôm gối ngồi ở bệ cửa trên ghế sofa, nghiêng đầu, nhìn đêm khuya đã lâm vào thành phố yên tĩnh, nhìn đèn đòm sáng chấm như sao còn sót lại của những ngôi nhà nào đó, vẻ mặt, so với bóng đêm còn tịch mịch hơn.
Không biết, không có nàng bên cạnh, liệu Tử Tranh sẽ mất ngủ không?
Gió thổi vào từ cửa sổ nửa mở, mang đến ý lạnh man mác, kích thích đến đau đớn của thần kinh Giang Hoài Khê hơn, bất giác, khiến lông mày nàng càng nhíu chặt hơn, ôm chặt hai chân, vùi mặt vào đầu gối.
Một lần lại một lần, nàng hồi tưởng lại lúc sẩm tối Lục Tử Tranh đã nói với nàng có người nhà càm ràm quan tâm, có nhà có thể đi về, cảm giác thật tốt, nếu như có thể mãi như vậy thì tốt rồi , trong vẻ mặt ngập đầy hạnh phúc ngọt ngào và ngóng trông, còn cả khi đó, trái tim của mình bởi vì vui sướng hạnh phúc của Lục Tử Tranh mà sinh ra cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.
Trong đầu, vang lên theo cảnh tượng này chính là, nỗi ác mộng vẫn quấn quít lấy nàng của nhiều năm qua, nàng nghe trộm được bác sĩ điều trị chính thẳng thắn khẳng định với cha mẹ nàng rằng Dù cho bây giờ phẫu thuật thành công, số tuổi thọ vẫn sẽ có ảnh hưởng, nếu bình phục tốt, có lẽ sẽ đạt đến 50 . Bàn tay ôm hai chân mình của Giang Hoài Khê, dần dần níu chặt, cẳng chân bị víu, mang máng xuất hiện vết xanh tím.
Một người ngay cả tương lai mình cũng không thể bảo đảm, nói cho cùng thì vẫn không có tư cách theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, cuối cùng, vẫn là khi không đi liên lụy người khác mà thôi.
Lúc rời đi, Liên Huyên chất vấn nàng: Giang Hoài Khê, cô đang sợ cái gì?
Câu nói này, rất nhiều người đã từng hỏi nàng, bao gồm cả bản thân nàng, cũng từng hỏi bản thân mình vô số lần, Giang Hoài Khê, rốt cuộc cô đang sợ điều gì?
Kỳ thực, đáp án là rõ ràng thế kia mà.
Ngoài Lục Tử Tranh ra, nàng còn gì để quan tâm chứ, còn gì để sợ hãi chứ.
Sợ Lục Tử Tranh hối hận, sợ Lục Tử Tranh đau lòng, sợ Lục Tử Tranh khổ sở, sợ Lục Tử Tranh thất vọng, sợ nhất, chính là nhìn thấy nước mắt của Lục Tử Tranh.
Vất vả lắm, nàng mới khiến Lục Tử Tranh vui vẻ được một chút, vất vả lắm, nàng mới khiến Lục Tử Tranh đối với cuộc sống lại lần nữa có một chút tự tin, vất vả lắm, nàng mới cho Lục Tử Tranh một gia đình lần nữa, nàng phải nói với Lục Tử Tranh rằng đời lại mở thêm một trò đùa với hai người thế nào đây, chẳng nhẽ nàng lại phải cho cô thêm một đòn nghiêm trọng nữa sao?
Nàng phải nói với Lục Tử Tranh thế nào bây giờ, xin lỗi, tôi vẫn đang lừa cậu, thật ra, tôi sớm biết tôi không cho cậu nổi một thiên trường địa cửu.
Tử Tranh, xin lỗi, tôi phải nói với cậu thế nào đây? Biết rõ là cậu sợ mất đi, biết rõ cậu là người nếu sớm biết cuối cùng sẽ mất đi, thà tình nguyện chưa từng bắt đầu chưa từng sở hữu, nhưng lòng tôi vẫn cứ cố mang may mắn, để rồi không thẳng thắn với cậu.Xin lỗi, tôi vẫn cứ lừa mình dối người, vẫn cứ hy vọng xa vời rằng gạt cậu lâu thêm một chút, lâu thêm một chút nữa, để mộng đẹp của cậu, duy trì lâu hơn nữa, lâu thêm một chút nữa, tốt nhất là để sau cùng tôi có thể giấu diếm hoàn hảo cậu trọn đời, để mộng đẹp, duy trì thành thật.
Thật ra, tôi là người bết bát như thế, hèn hạ như thế, nhát gan như thế, hèn yếu như thế đấy...
Giang Hoài Khê, mày chính là một tên lừa gạt...
Có giọt nước mắt óng ánh, từ trong khe hở giữa cánh tay cùng đầu gối của Giang Hoài Khê chảy ra, theo đôi chân trơn bóng của nàng trượt xuống, cuối cùng, trong đêm khuya yên ắng, hòa tan trong một vùng thấm ướt ở ghế sofa.
***
Không có Giang Hoài Khê bên cạnh, trong căn nhà xa lạ này, Lục Tử Tranh trằn trọc trở mình, trước sau không cách nào ngủ được, cho đến hơn ba giờ sáng, Lục Tử Tranh mới miễn cưỡng mà mông lung ngủ thiếp đi.
Hôm sau, trời mới vừa sáng, Lục Tử Tranh liền giật mình tỉnh lại. Phản ứng đầu tiên của cô chính là ngẩng đầu định nhìn gương mặt khi ngủ của Giang Hoài Khê, khi thấy gối và chăn trống không ngăn nắp, cô run lên một hồi lâu, chợt nhớ lại sự thật Giang Hoài Khê không ở nhà, không nén nổi cảm thấy buồn cười. Cô lại duy trì tư thế thường ngày bị Giang Hoài Khê ôm lấy, vẫn không nhúc nhích mà ngủ suốt cả đêm, dường như Giang Hoài Khê giúp cô nuôi thành một thói quen tai hại rồi.
Chỉ là, cả buổi sáng, Lục Tử Tranh trái đợi phải đợi, vẫn không đợi được Giang Hoài Khê về. Hiển nhiên, bên Giang ba Giang mẹ dường như cũng không rõ Giang Hoài Khê đi đâu, biết tối qua Giang Hoài Khê cả đêm không về, còn mang theo mấy phần kinh ngạc dò hỏi Lục Tử Tranh: Hoài Khê có nói nó đi xử lý cái gì không?
Lục Tử Tranh lắc lắc đầu, biểu thị không biết gì cả.
Tới gần buổi trưa, Giang mẹ thấy Giang Hoài Khê vẫn chưa trở về, thấy dáng vẻ Lục Tử Tranh mất tập trung muốn gọi điện thoại rồi lại ẩn nhẫn, bà hiểu ý mà gọi điện thoại hỏi thăm Giang Hoài Khê đang bận cái gì, khi nào trở về.
Thanh âm của Giang Hoài Khê bên đầu di động kia có hơi khàn, chần chừ một hồi rồi mới nói với Giang mẹ: Tối qua con ngủ không ngon, hình như cảm lạnh mà có phần nghiêm trọng, vừa đi bệnh viện khám thử, chủ nhiệm kê chút đơn thuốc, nói gần đây có nhiều người bị cúm, bảo con chú ý một chút. Con lo hai ngày nữa trong nhà khá bận, lây nhiễm cho mọi người thì sẽ không hay, nên hai ngày này con trước tiên không về ạ.
Giang mẹ vừa nghe điện thoại, vừa hai mắt đảo qua Lục Tử Tranh đang vểnh tai lên chăm chú nghe đối thoại của hai người, nhíu nhíu mày nói: Biết rõ mình thân thể kém, còn không chú ý một chút. Đừng khiến bọn ta tưởng rằng con dễ vỡ lắm, tính không về là để bọn ta lo chết sao? Không sợ bọn ta lo lắng, vậy con cũng không sợ Tử Tranh lo lắng à?
Đầu điện thoại kia trầm mặc một lát, Giang mẹ rốt cuộc nghe thấy Giang Hoài Khê nhượng bộ bảo: Vậy con uống thuốc, giờ đi ngủ một giấc, sẩm tối sẽ về.
Lúc này Giang mẹ mới hài lòng bảo: Ừ, chờ con về ăn cơm.
Cúp điện thoại, Giang mẹ cười cười nhã nhặn với Lục Tử Tranh, nói với Lục Tử Tranh: Dì gọi điện thoại cho Hoài Khê rồi, nó nói con đừng lo lắng, nó bị cảm lạnh, phải đến bệnh viện khám một hồi, sẩm tối sẽ về, không có chuyện gì đâu. Giang mẹ đau lòng Giang Hoài Khê, sợ nàng mệt mỏi, không nỡ khiến nàng không ngủ trưa mà chạy về, nhưng lại đau lòng căng thẳng của Lục Tử Tranh, sợ Lục Tử Tranh nghe nàng không sao mà còn không chịu về thì lại không vui, thế là dàn xếp bên trong một chốc.Lục Tử Tranh nghe vậy, vẻ mặt rõ ràng có phần lo lắng, Giang mẹ thấy thế, ôn giọng động viên nói: Không sao, chỉ là cảm vặt thôi, qua mấy ngày là khỏe thôi.
Lục Tử Tranh miễn cưỡng gật gật đầu, trong lòng nhưng vẫn mang máng có phần sầu lo. Nửa năm qua, số lần cảm mạo của Giang Hoài Khê quá mức tới tấp, cô vẫn làm chưa đủ tốt, không chăm sóc Giang Hoài Khê cho tốt. Phải thế nào, mới có thể để thân thể Giang Hoài Khê khỏe mạnh chút, sức miễn dịch khá hơn chút?
Sẩm tối, gần giờ cơm, Giang Hoài Khê rốt cuộc trở về. Nàng mang một cái khẩu trang y tế to lớn, kín đáo mà che lại nửa khuôn mặt dưới của nàng, mệt mỏi không che giấu được hiện ra giữa đôi lông mày. Lục Tử Tranh nhìn đến lo lắng lại đau lòng, vội lên nghênh đón hỏi han ân cần.
Giang Hoài Khê không chút dấu vết mà kéo ra chút cự ly với Lục Tử Tranh, giữa lông mày lộ ra chút nét cười dịu dàng nhàn nhạt, an ủi Lục Tử Tranh: Bác sĩ nói không sao, chỉ là cảm cúm thông thường. Ngày mốt Hoài Xuyên và Kiều Hân sẽ đính hôn, tôi lo sẽ lây nhiễm cho mọi người nên mới trang bị như vậy. Đừng lo lắng.
Vẻ mặt lo lắng của Lục Tử Tranh thoáng thả lỏng một chút, sau đó liền đau lòng mà đề nghị: Mang khẩu trang ngột lắm, chờ về phòng chỉ có hai người chúng ta thì tháo xuống đi. Giang Hoài Khê lắc đầu nói: Lây nhiễm cho cậu thì sao bây giờ?
Lục Tử Tranh lẫm liệt nghiêm mặt nói: Tôi không sợ.
Con ngươi Giang Hoài Khê trầm xuống, hồi lâu, mới bất đắc dĩ cười bảo: Nhưng mà tôi sợ.
Lục Tử Tranh nhíu lông mày lại, khẩn cầu: Hoài Khê...
Giang Hoài Khê nháy mắt một cái, cười bảo: Mang khẩu trang có hơi ngột thật, vì thế, tối tôi sang phòng bên cạnh ngủ nhé, vậy là tôi có thể tháo khẩu trang xuống rồi.
Giang mẹ nhíu nhíu mày bất mãn bảo: Không sao, tháo xuống đi, con mang khó chịu, chúng ta nhìn cũng khó chịu.
Giang Hoài Xuyên cũng gật gật đầu phụ họa.
Giang Hoài Khê lại khăng khăn không chịu tháo xuống, Lục Tử Tranh nhìn nàng nghiêm túc, thở dài, không định khó xử nàng nữa, bèn đáp ứng bảo: Ừ, vậy cũng được.
Lông mày của Giang Hoài Khê lúc này mới hơi giãn ra, thoáng yên lòng.
Lúc ăn cơm, Giang Hoài Khê tháo khẩu trang xuống, so với thong thả ung dung của thường ngày, hôm nay nàng vội vàng khác thường, chỉ ăn một ít cơm trắng, uống một chén canh, liền ngừng đũa, tỏ ý ăn no rồi, lại mang khẩu trang lại.
Ăn cơm trong nhà đều sử dụng đũa chung, may mắn thay, sau khi rửa chén xong, chúng nó sẽ được bỏ vào trong tủ khử trùng để khử trùng, điều đó khiến Giang Hoài Khê thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong cơm tối, bàn ăn giao cho dì giúp việc thu dọn, Giang ba và Giang Hoài Xuyên đi vào phòng sách của từng người để bận rộn, Giang mẹ đỡ Giang bà nội đến phòng khách xem ti vi, Giang Hoài Khê bảo hơi mệt, mang theo Lục Tử Tranh lên lầu về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi lên lầu, Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh về phòng của hai người trước. Không còn người ngoài nữa, lúc này Lục Tử Tranh mới không kiêng kị mà đưa tay lần mò cái trán của Giang Hoài Khê, xác nhận nhiệt độ của người nàng, tay lại tiếp tục dò xuống, muốn tháo cái khẩu trang làm Giang Hoài Khê khó chịu ra.Giang Hoài Khê lại nhanh tay lẹ mắt mà đưa tay ngăn lại động tác của cô, cười nói: Định chơi đánh lén ư?
Lục Tử Tranh bất đắc dĩ nói: Hoài Khê...
Giang Hoài Khê lại ngoan cố mà lắc lắc đầu, ra hiệu không được, Lục Tử Tranh thở dài, đành phải buộc lòng thỏa hiệp.
Giang Hoài Khê ngồi ở bệ cửa sổ trên ghế sofa, đưa tay lật qua lật lại cuốn sách Lục Tử Tranh tiện tay đặt trên khay trà, nhìn Lục Tử Tranh đã ngồi xuống ở ghế sofa đối diện, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trang sách, đề nghị: Tử Tranh, sau lúc trước nói với cậu xong, tôi đã liên lạc với giáo viên bên đại học X mà cậu vẫn muốn đến, chờ Hoài Xuyên và Kiều Hân đính hôn xong, chúng ta về trường ôn tập đi, sang năm thi nghiên cứu sinh, được không?
Lục Tử Tranh hơi ngẩn ra, phản ứng lại chính là vừa mừng vừa sợ, bán tín bán nghi nói: Tôi tưởng rằng việc này, có lẽ còn phải đợi thêm hồi lâu mới có thể thực hiện chứ, Hoài Khê, bên chỗ chú dì, bên chỗ công ty có thể ư?
Giang Hoài Khê giãn mặt mày ra, con ngươi dịu dàng, cười nói: Cậu chỉ cần nói cho tôi biết là cậu muốn hay không thôi, được chứ?
Lục Tử Tranh chần chờ chốc lát, vẫn tuân theo lựa chọn của lòng, gật gật đầu, nói: Tôi muốn, chúng ta cùng đi nhé.
Giang Hoài Khê nghe được từ cùng đi này, lòng như bị kim đâm một hồi, thoáng chốc có đau đớn chậm rãi ửng lên. Nàng giả vờ như không có gì xảy ra, ngón trỏ víu nhẹ vào kính bàn trà, tiếp tục nói: Có điều, thân thể trước đây của tôi không tốt cho lắm, cả hồi lâu vẫn chưa đi kiểm tra, không biết tới lúc kiểm tra sức khoẻ sẽ có vấn đề gì hay không. Vì thế, tôi định sẵn trước lúc đi, tự mình đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lần trước, đúng lúc kiểm tra xem thân thể có chỗ nào không ổn hay không, rồi nhân tiện có thời gian chậm rãi cải thiện trước luôn, cậu đi cùng tôi có được không?
Lục Tử Tranh chưa từng phiền muộn vì thân thể mình bao giờ, vì thế cũng không rõ, kiểm tra sức khoẻ nhập học nghiên cứu sinh cần kiểm tra cái gì, nghiêm ngặt hay không, bệnh gì sẽ ảnh hưởng nhập học, chỉ là nghe Giang Hoài Khê nói như thế, cũng cảm thấy có chút lý lẽ, lại nghe được có thể biết những chỗ cần cải thiện của thân thể Giang Hoài Khê, liền lời nghe lẽ phải mà gật đầu đáp ứng nói: Được.
Giang Hoài Khê do dự chốc lát, nói: Kể ra, cậu có lẽ cũng rất lâu không kiểm tra thân thể rồi nhỉ, nếu cùng đi, thì đồng thời làm kiểm tra luôn đi.
Lục Tử Tranh hiển nhiên không có dị nghị, gật gật đầu.
Giang Hoài Khê không chút biến sắc mà thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, hít một hơi, tiếp tục tiến lên: Vậy, ngày mai chúng ta đi nhé, vậy thì qua mấy ngày nữa là sẽ có báo cáo kiểm tra, nếu không có gì đáng ngại, chúng ta có thể mau chóng xuất phát rồi.
Lục Tử Tranh hơi hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Giang Hoài Khê vội vã thế này. Nhưng cô hơi suy tư, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, cô cũng không có lý do gì để phản đối, không phải sao? Thế là, cô mỉm cười, gật gật đầu đáp ứng.
Lục Tử Tranh chống khuỷu tay trên bàn trà, một tay chống cằm, nhìn Giang Hoài Khê, tựa như nghĩ tới điều gì, cười có mấy phần thoải mái và gian trá, nói với Giang Hoài Khê: Hoài Khê, tôi thấy hình như cậu được toại nguyện rồi, sau cùng, dường như tôi vẫn là bị cậu bao nuôi nhỉ. Hiển nhiên, Lục Tử Tranh là nhớ tới lần gặp mặt chính thức đầu tiên của hai người.
Tâm tư Giang Hoài Khê nặng nề, nhìn miệng cười không buồn không lo của Lục Tử Tranh, con ngươi ảm đạm, nhưng vẫn kiên cường giương ý cười lên, dùng cười nhẹ để phủ định: Cậu đây không phải là oan uổng người khác sao? Tôi cho cậu danh phận đàng hoàng mà.
Lục Tử Tranh không nhịn được bật cười, cười phụ họa bảo: Dạ dạ dạ, là em sai rồi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Tử Tranh, nàng ở đáy lòng hỏi mình:
Nàng gặp phải Lục Tử Tranh, là chuyện may mắn nhất đời này của nàng. Mà Lục Tử Tranh gặp phải nàng, đến tột cùng là may mắn hay là bất hạnh?
Chung quy, nàng vẫn sai rồi sao?
Không biết, không có nàng bên cạnh, liệu Tử Tranh sẽ mất ngủ không?
Gió thổi vào từ cửa sổ nửa mở, mang đến ý lạnh man mác, kích thích đến đau đớn của thần kinh Giang Hoài Khê hơn, bất giác, khiến lông mày nàng càng nhíu chặt hơn, ôm chặt hai chân, vùi mặt vào đầu gối.
Một lần lại một lần, nàng hồi tưởng lại lúc sẩm tối Lục Tử Tranh đã nói với nàng có người nhà càm ràm quan tâm, có nhà có thể đi về, cảm giác thật tốt, nếu như có thể mãi như vậy thì tốt rồi , trong vẻ mặt ngập đầy hạnh phúc ngọt ngào và ngóng trông, còn cả khi đó, trái tim của mình bởi vì vui sướng hạnh phúc của Lục Tử Tranh mà sinh ra cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.
Trong đầu, vang lên theo cảnh tượng này chính là, nỗi ác mộng vẫn quấn quít lấy nàng của nhiều năm qua, nàng nghe trộm được bác sĩ điều trị chính thẳng thắn khẳng định với cha mẹ nàng rằng Dù cho bây giờ phẫu thuật thành công, số tuổi thọ vẫn sẽ có ảnh hưởng, nếu bình phục tốt, có lẽ sẽ đạt đến 50 . Bàn tay ôm hai chân mình của Giang Hoài Khê, dần dần níu chặt, cẳng chân bị víu, mang máng xuất hiện vết xanh tím.
Một người ngay cả tương lai mình cũng không thể bảo đảm, nói cho cùng thì vẫn không có tư cách theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, cuối cùng, vẫn là khi không đi liên lụy người khác mà thôi.
Lúc rời đi, Liên Huyên chất vấn nàng: Giang Hoài Khê, cô đang sợ cái gì?
Câu nói này, rất nhiều người đã từng hỏi nàng, bao gồm cả bản thân nàng, cũng từng hỏi bản thân mình vô số lần, Giang Hoài Khê, rốt cuộc cô đang sợ điều gì?
Kỳ thực, đáp án là rõ ràng thế kia mà.
Ngoài Lục Tử Tranh ra, nàng còn gì để quan tâm chứ, còn gì để sợ hãi chứ.
Sợ Lục Tử Tranh hối hận, sợ Lục Tử Tranh đau lòng, sợ Lục Tử Tranh khổ sở, sợ Lục Tử Tranh thất vọng, sợ nhất, chính là nhìn thấy nước mắt của Lục Tử Tranh.
Vất vả lắm, nàng mới khiến Lục Tử Tranh vui vẻ được một chút, vất vả lắm, nàng mới khiến Lục Tử Tranh đối với cuộc sống lại lần nữa có một chút tự tin, vất vả lắm, nàng mới cho Lục Tử Tranh một gia đình lần nữa, nàng phải nói với Lục Tử Tranh rằng đời lại mở thêm một trò đùa với hai người thế nào đây, chẳng nhẽ nàng lại phải cho cô thêm một đòn nghiêm trọng nữa sao?
Nàng phải nói với Lục Tử Tranh thế nào bây giờ, xin lỗi, tôi vẫn đang lừa cậu, thật ra, tôi sớm biết tôi không cho cậu nổi một thiên trường địa cửu.
Tử Tranh, xin lỗi, tôi phải nói với cậu thế nào đây? Biết rõ là cậu sợ mất đi, biết rõ cậu là người nếu sớm biết cuối cùng sẽ mất đi, thà tình nguyện chưa từng bắt đầu chưa từng sở hữu, nhưng lòng tôi vẫn cứ cố mang may mắn, để rồi không thẳng thắn với cậu.Xin lỗi, tôi vẫn cứ lừa mình dối người, vẫn cứ hy vọng xa vời rằng gạt cậu lâu thêm một chút, lâu thêm một chút nữa, để mộng đẹp của cậu, duy trì lâu hơn nữa, lâu thêm một chút nữa, tốt nhất là để sau cùng tôi có thể giấu diếm hoàn hảo cậu trọn đời, để mộng đẹp, duy trì thành thật.
Thật ra, tôi là người bết bát như thế, hèn hạ như thế, nhát gan như thế, hèn yếu như thế đấy...
Giang Hoài Khê, mày chính là một tên lừa gạt...
Có giọt nước mắt óng ánh, từ trong khe hở giữa cánh tay cùng đầu gối của Giang Hoài Khê chảy ra, theo đôi chân trơn bóng của nàng trượt xuống, cuối cùng, trong đêm khuya yên ắng, hòa tan trong một vùng thấm ướt ở ghế sofa.
***
Không có Giang Hoài Khê bên cạnh, trong căn nhà xa lạ này, Lục Tử Tranh trằn trọc trở mình, trước sau không cách nào ngủ được, cho đến hơn ba giờ sáng, Lục Tử Tranh mới miễn cưỡng mà mông lung ngủ thiếp đi.
Hôm sau, trời mới vừa sáng, Lục Tử Tranh liền giật mình tỉnh lại. Phản ứng đầu tiên của cô chính là ngẩng đầu định nhìn gương mặt khi ngủ của Giang Hoài Khê, khi thấy gối và chăn trống không ngăn nắp, cô run lên một hồi lâu, chợt nhớ lại sự thật Giang Hoài Khê không ở nhà, không nén nổi cảm thấy buồn cười. Cô lại duy trì tư thế thường ngày bị Giang Hoài Khê ôm lấy, vẫn không nhúc nhích mà ngủ suốt cả đêm, dường như Giang Hoài Khê giúp cô nuôi thành một thói quen tai hại rồi.
Chỉ là, cả buổi sáng, Lục Tử Tranh trái đợi phải đợi, vẫn không đợi được Giang Hoài Khê về. Hiển nhiên, bên Giang ba Giang mẹ dường như cũng không rõ Giang Hoài Khê đi đâu, biết tối qua Giang Hoài Khê cả đêm không về, còn mang theo mấy phần kinh ngạc dò hỏi Lục Tử Tranh: Hoài Khê có nói nó đi xử lý cái gì không?
Lục Tử Tranh lắc lắc đầu, biểu thị không biết gì cả.
Tới gần buổi trưa, Giang mẹ thấy Giang Hoài Khê vẫn chưa trở về, thấy dáng vẻ Lục Tử Tranh mất tập trung muốn gọi điện thoại rồi lại ẩn nhẫn, bà hiểu ý mà gọi điện thoại hỏi thăm Giang Hoài Khê đang bận cái gì, khi nào trở về.
Thanh âm của Giang Hoài Khê bên đầu di động kia có hơi khàn, chần chừ một hồi rồi mới nói với Giang mẹ: Tối qua con ngủ không ngon, hình như cảm lạnh mà có phần nghiêm trọng, vừa đi bệnh viện khám thử, chủ nhiệm kê chút đơn thuốc, nói gần đây có nhiều người bị cúm, bảo con chú ý một chút. Con lo hai ngày nữa trong nhà khá bận, lây nhiễm cho mọi người thì sẽ không hay, nên hai ngày này con trước tiên không về ạ.
Giang mẹ vừa nghe điện thoại, vừa hai mắt đảo qua Lục Tử Tranh đang vểnh tai lên chăm chú nghe đối thoại của hai người, nhíu nhíu mày nói: Biết rõ mình thân thể kém, còn không chú ý một chút. Đừng khiến bọn ta tưởng rằng con dễ vỡ lắm, tính không về là để bọn ta lo chết sao? Không sợ bọn ta lo lắng, vậy con cũng không sợ Tử Tranh lo lắng à?
Đầu điện thoại kia trầm mặc một lát, Giang mẹ rốt cuộc nghe thấy Giang Hoài Khê nhượng bộ bảo: Vậy con uống thuốc, giờ đi ngủ một giấc, sẩm tối sẽ về.
Lúc này Giang mẹ mới hài lòng bảo: Ừ, chờ con về ăn cơm.
Cúp điện thoại, Giang mẹ cười cười nhã nhặn với Lục Tử Tranh, nói với Lục Tử Tranh: Dì gọi điện thoại cho Hoài Khê rồi, nó nói con đừng lo lắng, nó bị cảm lạnh, phải đến bệnh viện khám một hồi, sẩm tối sẽ về, không có chuyện gì đâu. Giang mẹ đau lòng Giang Hoài Khê, sợ nàng mệt mỏi, không nỡ khiến nàng không ngủ trưa mà chạy về, nhưng lại đau lòng căng thẳng của Lục Tử Tranh, sợ Lục Tử Tranh nghe nàng không sao mà còn không chịu về thì lại không vui, thế là dàn xếp bên trong một chốc.Lục Tử Tranh nghe vậy, vẻ mặt rõ ràng có phần lo lắng, Giang mẹ thấy thế, ôn giọng động viên nói: Không sao, chỉ là cảm vặt thôi, qua mấy ngày là khỏe thôi.
Lục Tử Tranh miễn cưỡng gật gật đầu, trong lòng nhưng vẫn mang máng có phần sầu lo. Nửa năm qua, số lần cảm mạo của Giang Hoài Khê quá mức tới tấp, cô vẫn làm chưa đủ tốt, không chăm sóc Giang Hoài Khê cho tốt. Phải thế nào, mới có thể để thân thể Giang Hoài Khê khỏe mạnh chút, sức miễn dịch khá hơn chút?
Sẩm tối, gần giờ cơm, Giang Hoài Khê rốt cuộc trở về. Nàng mang một cái khẩu trang y tế to lớn, kín đáo mà che lại nửa khuôn mặt dưới của nàng, mệt mỏi không che giấu được hiện ra giữa đôi lông mày. Lục Tử Tranh nhìn đến lo lắng lại đau lòng, vội lên nghênh đón hỏi han ân cần.
Giang Hoài Khê không chút dấu vết mà kéo ra chút cự ly với Lục Tử Tranh, giữa lông mày lộ ra chút nét cười dịu dàng nhàn nhạt, an ủi Lục Tử Tranh: Bác sĩ nói không sao, chỉ là cảm cúm thông thường. Ngày mốt Hoài Xuyên và Kiều Hân sẽ đính hôn, tôi lo sẽ lây nhiễm cho mọi người nên mới trang bị như vậy. Đừng lo lắng.
Vẻ mặt lo lắng của Lục Tử Tranh thoáng thả lỏng một chút, sau đó liền đau lòng mà đề nghị: Mang khẩu trang ngột lắm, chờ về phòng chỉ có hai người chúng ta thì tháo xuống đi. Giang Hoài Khê lắc đầu nói: Lây nhiễm cho cậu thì sao bây giờ?
Lục Tử Tranh lẫm liệt nghiêm mặt nói: Tôi không sợ.
Con ngươi Giang Hoài Khê trầm xuống, hồi lâu, mới bất đắc dĩ cười bảo: Nhưng mà tôi sợ.
Lục Tử Tranh nhíu lông mày lại, khẩn cầu: Hoài Khê...
Giang Hoài Khê nháy mắt một cái, cười bảo: Mang khẩu trang có hơi ngột thật, vì thế, tối tôi sang phòng bên cạnh ngủ nhé, vậy là tôi có thể tháo khẩu trang xuống rồi.
Giang mẹ nhíu nhíu mày bất mãn bảo: Không sao, tháo xuống đi, con mang khó chịu, chúng ta nhìn cũng khó chịu.
Giang Hoài Xuyên cũng gật gật đầu phụ họa.
Giang Hoài Khê lại khăng khăn không chịu tháo xuống, Lục Tử Tranh nhìn nàng nghiêm túc, thở dài, không định khó xử nàng nữa, bèn đáp ứng bảo: Ừ, vậy cũng được.
Lông mày của Giang Hoài Khê lúc này mới hơi giãn ra, thoáng yên lòng.
Lúc ăn cơm, Giang Hoài Khê tháo khẩu trang xuống, so với thong thả ung dung của thường ngày, hôm nay nàng vội vàng khác thường, chỉ ăn một ít cơm trắng, uống một chén canh, liền ngừng đũa, tỏ ý ăn no rồi, lại mang khẩu trang lại.
Ăn cơm trong nhà đều sử dụng đũa chung, may mắn thay, sau khi rửa chén xong, chúng nó sẽ được bỏ vào trong tủ khử trùng để khử trùng, điều đó khiến Giang Hoài Khê thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong cơm tối, bàn ăn giao cho dì giúp việc thu dọn, Giang ba và Giang Hoài Xuyên đi vào phòng sách của từng người để bận rộn, Giang mẹ đỡ Giang bà nội đến phòng khách xem ti vi, Giang Hoài Khê bảo hơi mệt, mang theo Lục Tử Tranh lên lầu về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi lên lầu, Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh về phòng của hai người trước. Không còn người ngoài nữa, lúc này Lục Tử Tranh mới không kiêng kị mà đưa tay lần mò cái trán của Giang Hoài Khê, xác nhận nhiệt độ của người nàng, tay lại tiếp tục dò xuống, muốn tháo cái khẩu trang làm Giang Hoài Khê khó chịu ra.Giang Hoài Khê lại nhanh tay lẹ mắt mà đưa tay ngăn lại động tác của cô, cười nói: Định chơi đánh lén ư?
Lục Tử Tranh bất đắc dĩ nói: Hoài Khê...
Giang Hoài Khê lại ngoan cố mà lắc lắc đầu, ra hiệu không được, Lục Tử Tranh thở dài, đành phải buộc lòng thỏa hiệp.
Giang Hoài Khê ngồi ở bệ cửa sổ trên ghế sofa, đưa tay lật qua lật lại cuốn sách Lục Tử Tranh tiện tay đặt trên khay trà, nhìn Lục Tử Tranh đã ngồi xuống ở ghế sofa đối diện, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trang sách, đề nghị: Tử Tranh, sau lúc trước nói với cậu xong, tôi đã liên lạc với giáo viên bên đại học X mà cậu vẫn muốn đến, chờ Hoài Xuyên và Kiều Hân đính hôn xong, chúng ta về trường ôn tập đi, sang năm thi nghiên cứu sinh, được không?
Lục Tử Tranh hơi ngẩn ra, phản ứng lại chính là vừa mừng vừa sợ, bán tín bán nghi nói: Tôi tưởng rằng việc này, có lẽ còn phải đợi thêm hồi lâu mới có thể thực hiện chứ, Hoài Khê, bên chỗ chú dì, bên chỗ công ty có thể ư?
Giang Hoài Khê giãn mặt mày ra, con ngươi dịu dàng, cười nói: Cậu chỉ cần nói cho tôi biết là cậu muốn hay không thôi, được chứ?
Lục Tử Tranh chần chờ chốc lát, vẫn tuân theo lựa chọn của lòng, gật gật đầu, nói: Tôi muốn, chúng ta cùng đi nhé.
Giang Hoài Khê nghe được từ cùng đi này, lòng như bị kim đâm một hồi, thoáng chốc có đau đớn chậm rãi ửng lên. Nàng giả vờ như không có gì xảy ra, ngón trỏ víu nhẹ vào kính bàn trà, tiếp tục nói: Có điều, thân thể trước đây của tôi không tốt cho lắm, cả hồi lâu vẫn chưa đi kiểm tra, không biết tới lúc kiểm tra sức khoẻ sẽ có vấn đề gì hay không. Vì thế, tôi định sẵn trước lúc đi, tự mình đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lần trước, đúng lúc kiểm tra xem thân thể có chỗ nào không ổn hay không, rồi nhân tiện có thời gian chậm rãi cải thiện trước luôn, cậu đi cùng tôi có được không?
Lục Tử Tranh chưa từng phiền muộn vì thân thể mình bao giờ, vì thế cũng không rõ, kiểm tra sức khoẻ nhập học nghiên cứu sinh cần kiểm tra cái gì, nghiêm ngặt hay không, bệnh gì sẽ ảnh hưởng nhập học, chỉ là nghe Giang Hoài Khê nói như thế, cũng cảm thấy có chút lý lẽ, lại nghe được có thể biết những chỗ cần cải thiện của thân thể Giang Hoài Khê, liền lời nghe lẽ phải mà gật đầu đáp ứng nói: Được.
Giang Hoài Khê do dự chốc lát, nói: Kể ra, cậu có lẽ cũng rất lâu không kiểm tra thân thể rồi nhỉ, nếu cùng đi, thì đồng thời làm kiểm tra luôn đi.
Lục Tử Tranh hiển nhiên không có dị nghị, gật gật đầu.
Giang Hoài Khê không chút biến sắc mà thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, hít một hơi, tiếp tục tiến lên: Vậy, ngày mai chúng ta đi nhé, vậy thì qua mấy ngày nữa là sẽ có báo cáo kiểm tra, nếu không có gì đáng ngại, chúng ta có thể mau chóng xuất phát rồi.
Lục Tử Tranh hơi hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Giang Hoài Khê vội vã thế này. Nhưng cô hơi suy tư, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, cô cũng không có lý do gì để phản đối, không phải sao? Thế là, cô mỉm cười, gật gật đầu đáp ứng.
Lục Tử Tranh chống khuỷu tay trên bàn trà, một tay chống cằm, nhìn Giang Hoài Khê, tựa như nghĩ tới điều gì, cười có mấy phần thoải mái và gian trá, nói với Giang Hoài Khê: Hoài Khê, tôi thấy hình như cậu được toại nguyện rồi, sau cùng, dường như tôi vẫn là bị cậu bao nuôi nhỉ. Hiển nhiên, Lục Tử Tranh là nhớ tới lần gặp mặt chính thức đầu tiên của hai người.
Tâm tư Giang Hoài Khê nặng nề, nhìn miệng cười không buồn không lo của Lục Tử Tranh, con ngươi ảm đạm, nhưng vẫn kiên cường giương ý cười lên, dùng cười nhẹ để phủ định: Cậu đây không phải là oan uổng người khác sao? Tôi cho cậu danh phận đàng hoàng mà.
Lục Tử Tranh không nhịn được bật cười, cười phụ họa bảo: Dạ dạ dạ, là em sai rồi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Tử Tranh, nàng ở đáy lòng hỏi mình:
Nàng gặp phải Lục Tử Tranh, là chuyện may mắn nhất đời này của nàng. Mà Lục Tử Tranh gặp phải nàng, đến tột cùng là may mắn hay là bất hạnh?
Chung quy, nàng vẫn sai rồi sao?
/79
|