Hơn ba giờ chiều, Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê làm bạn với ngày ấm và gió nhẹ, về tới Lâm Châu.
Sau khi xe lái vào đại trạch Giang gia xong, xa xa Lục Tử Tranh đã nhìn thấy, có hai người phụ nữ đang đứng ở cổng chính của Giang gia, một người tóc trắng xóa, một người phong tư lỗi lạc, đang xa xa mà trông ngóng và chờ mong nhìn chiếc xe đang dần tiến gần về phía họ, hiển nhiên là mẹ và bà nội của Giang Hoài Khê.
Xe vừa đến cửa, còn chưa dừng hẳn, Giang mẹ và Giang bà nội đã vội vã bước xuống bậc thang, đứng ở trước mặt.
Giang Hoài Khê mở cửa xe xuống xe trước, ngẩng đầu thấy mẹ và bà nội, khóe môi cong cong, lộ ra một nụ cười nhẹ, kêu một tiếng: Mẹ, bà nội... Sau đó, lại trước quay người về, khom lưng lấy tay bảo hộ đầu của Lục Tử Tranh, đỡ Lục Tử Tranh xuống xe.
Lục Tử Tranh vừa xuống xe, liền nhìn thấy Giang mẹ và Giang bà nội hai người họ nhìn mình và Giang Hoài Khê chằm chằm không chớp mắt, không cầm nổi lòng mà đỏ mặt, có phần khẩn trương mất tự nhiên, nhẹ giọng chào hỏi: Chào dì, chào bà ạ.
Ngược lại dáng vẻ Giang mẹ và Giang bà nội không có tí xíu lạnh nhạt hay gượng gạo, ôn giọng híp mắt hòa ái nở nụ cười, rồi mỗi người một bên, kéo tay của Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh đi về phía trong nhà.
Giang bà nội từ ái mà nhìn Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê một chút, trêu ghẹo bảo: Tử Tranh có phải nên chuẩn bị đổi cách xưng hô rồi không.
Lục Tử Tranh ở giữa Giang bà nội và Giang Hoài Khê, trong chớp nhoáng mặt đỏ tới cả cổ, lắp ba lắp bắp đáp không ra lời.
Sau đó, Giang mẹ liền hiểu ý mà đứng ra thay Lục Tử Tranh giải vây: Mẹ, Tử Tranh bị mẹ nói đến mắc cỡ rồi kìa. Nói xong, bà mỉm cười nhìn về phía Lục Tử Tranh, ôn giọng dò hỏi: Tử Tranh, dì không có chuẩn bị phòng khác cho con, sau này con và Hoài Khê ở chung một phòng được không? Giường của Hoài Khê rất lớn, hai người các con ngủ nhất định không thành vấn đề, nếu thích, lăn mấy vòng cũng được nữa.
Lục Tử Tranh làm gì không nghe ra trêu đùa trong lời của Giang mẹ, ngượng ngùng cúi đầu, cắn môi ngại trả lời.
Nét mặt Giang Hoài Khê cong cong, nhìn Giang mẹ cùng Giang bà nội cố ý trêu ghẹo đùa cợt Lục Tử Tranh, và Lục Tử Tranh thì căng thẳng mất tự nhiên vừa thẹn lại e sợ, nàng nhè nhẹ cười ra tiếng, buông lỏng ra tay của Giang mẹ, bước một bước về phía trước, đứng ở trước người Lục Tử Tranh, quay người lại, đôi mắt nhìn vào trong mắt của Lục Tử Tranh, thành khẩn ôn giọng bảo: Tử Tranh, hoan nghênh về nhà.
Lục Tử Tranh kinh ngạc mà ngóng nhìn Giang Hoài Khê, nghe được cái từ nhà này, bước chân không khỏi hơi dừng lại một chút.
Đã từng, nơi có mẹ ở, chính là nhà của cô, mẹ mất, cô thành một gốc cỏ không rễ, sớm đã không nhà để về. Cô từng tuyệt vọng mà cho rằng, cái từ nhà này, đối với cô mà nói, đã rất xa không thể với tới rồi.
Giang bà nội và Giang mẹ bên cạnh hình như có cảm giác, ánh mắt nhìn Lục Tử Tranh càng ngày càng từ ái, hai người không hẹn mà cùng nắm chặt tay Lục Tử Tranh, dẫn cô đi vào trong, ôn giọng nói: Tử Tranh, hoan nghênh về nhà. Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Khê cười nhẹ trước mắt, lại nghiêng đầu, nhìn Giang mẹ và Giang bà nội từ ái bên cạnh, dần dần, cổ họng chợt nghẹn chát, mắt đỏ ửng. Lần đầu tiên ở trước mặt họ, cô không hề tỏ ra căng thẳng mất tự nhiên, lộ ra một nụ cười thoải mái, đáp lại họ một câu: Cám ơn, dì, bà nội, Hoài Khê, con về rồi.
Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê vào nhà, hai người cùng Giang bà nội và Giang mẹ ở phòng khách nghỉ ngơi chốc lát, rồi quyết định trước đến Hứa gia vấn an Hứa Bách Hàm và Giang Vong.
Giang bà nội và Giang mẹ liền gọi người cầm ra quà tặng mà lúc trước Giang Hoài Khê gọi điện thoại về bảo bà mua giao cho Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh, sau đó vừa đưa các cô ra ngoài, vừa dặn dò Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh nhất định phải về nhà ăn cơm tối. Bảo là Giang ba, Giang Hoài Xuyên và Kiều Hân nghe các cô về, họ đều bảo sẽ sớm trở về nhà ăn cơm, cả gia đình cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh tất nhiên là cười gật đầu đồng ý.
Khi đến Hứa gia, Hứa Bách Hàm đã phái người đứng ở cửa nghênh tiếp. Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh theo người hầu lên lầu hai. Vừa lên lầu, đến cửa thang bộ, liền nhìn thấy Hứa Bách Hàm đang ngồi ở trước khay trà ở phòng tiếp khách, mỉm cười nhìn các cô.
Khi Lục Tử Tranh nhìn thấy Hứa Bách Hàm bình yên vô sự tươi cười, nỗi lòng vẫn luôn thấp thỏm mới rốt cuộc yên ổn xuống, tăng nhanh nhịp chân, chạy nước kiệu bổ nhào về trên hai chân của Hứa Bách Hàm: Chị, chị không sao, tốt quá rồi, làm em sợ muốn chết...
Hứa Bách Hàm cúi đầu, vén một sợi tóc rũ xuống sang sau tai, dịu dàng cười vuốt đầu Lục Tử Tranh, vỗ về bảo: Ừ, là chị sai rồi, chị sẽ không bao giờ làm vậy nữa, nhé?
Giang Hoài Khê ngồi xuống ở ghế sofa bên cạnh, cười nhẹ một tiếng nhìn họ.
Bên cạnh lại đột nhiên có một giọng nữ lạnh lùng bất hòa vang lên, cắt đứt bầu không khí ôn hòa này: Lục tiểu thư, đó là vị trí của tôi, xin đừng tùy tiện chiếm dụng.
Lục Tử Tranh cả kinh, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh, thì thấy Giang Vong ngồi ở xe lăn, vẻ mặt thản nhiên nhìn không ra tâm tình, chậm rãi đẩy hướng đi về phía các cô.
Lục Tử Tranh vội vàng đứng lên, nhìn Giang Vong một chút, lại không khỏi quay đầu, ánh mắt lo nghĩ mà nhìn phía Hứa Bách Hàm, muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên, Giang Hoài Khê nhìn thấy Giang Vong ngồi xe lăn, cũng có chút kinh ngạc và lo lắng, nhịn không được nhíu mày hỏi Giang Vong: Không phải bảo bị thương không nặng sao?
Ánh mắt Giang Vong tìm đến phía Hứa Bách Hàm, trên mặt dường như chợt lóe lên bất đắc dĩ.
Hứa Bách Hàm liền cười tiếp lời giải thích: Không sao mà, Hoài Khê, đừng lo lắng. Bác sĩ bảo để em ấy tạm thời tận lực bớt hoạt động trước, nhưng em ấy lại không chịu nằm, chống gậy chạy loạn khắp nơi, chị liền bảo em ấy hoặc là tạm thời dùng cái này thay đi bộ trước, hoặc là nằm yên.
Giang Hoài Khê nhịn không được dẩu môi khẽ mỉm cười, ánh mắt mang theo mấy phần giễu cợt nhìn về phía Giang Vong. Một Giang Vong luôn luôn rất có chủ kiến, ngang ngược đến chín đầu trâu cũng kéo không về, lại có một ngày ngoan ngoãn nghe lời thỏa hiệp như thế.Giang Vong sóng mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng đáp lại: Tôi định thử thể hội những đau đớn của Bách Hàm khi những năm qua chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi.
Con ngươi Hứa Bách Hàm nhìn Giang Vong, trong nháy mắt ngày càng dịu dàng như nước.
Lục Tử Tranh ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài Khê, nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi Giang Hoài Khê: Nhà họ Giang các cậu đều hay ăn nói như thế hử?
Giang Hoài Khê không đáp mà hỏi ngược lại: Vì thế, cậu đang khen tôi sao?
Lục Tử Tranh chớp mắt một cái, hừ nhẹ một tiếng, không tính thỏa mãn cho Giang Hoài Khê, vì thế nên không thèm trả lời.
Giang Hoài Khê hí mắt, nhìn Lục Tử Tranh cười nhẹ, cũng không tính toán, xoay chuyển đề tài, nghiêm túc hỏi Hứa Bách Hàm cùng Giang Vong: Lúc trước nghe hai người bảo chú dì cũng đã biết chuyện, vậy hiện tại thế nào rồi?
Giang Vong nghiêng đầu nhìn Hứa Bách Hàm một chút, khóe miệng cong lên, cười nhẹ, nhẹ giọng đáp: Chú dì đã chấp nhận chúng tôi rồi, không sao nữa.
Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê có chút kinh ngạc, thấy vẻ mặt của Hứa Bách Hàm bên cạnh có phần ủ ê, trực giác, hẳn là không nhẹ như mây gió như lời của Giang Vong nói thế kia.
Đúng như dự đoán, Hứa Bách Hàm cắn cắn môi, bổ sung thêm: Cha mẹ tuy đã đồng ý bọn chị rồi, thế nhưng, có đưa ra vài yêu cầu khắc nghiệt quá đáng.
Chập tối của ngày đó khi Hứa Bách Hàm thẳng thắn với cha mẹ, Hứa Bách Thao tuân mệnh trở về giải thích ngọn nguồn với cha mẹ, thuật lại trên cơ sở sự thật rồi tự khuếch đại lên, nào là tình sâu bất hối của Hứa Bách Hàm đối với Giang Vong, nào là không phải chị ấy thì không được, thà chết chứ không chịu khuất phục, khẩn cầu cha mẹ thay Hứa Bách Hàm cân nhắc hơn nữa, thông cảm hơn nữa, cậu cố đánh giúp Hứa Bách Hàm và Giang Vong.
Buổi tối hôm đó, Hứa ba và Hứa mẹ đồng thời mất ngủ đến trời sáng, trong nháy mắt như già thêm mười tuổi.
Hôm tiếp theo, vừa ăn xong điểm tâm, Hứa ba liền ngồi xe đi tới bệnh viện, đuổi Hứa Bách Hàm đang đút cơm cho Giang Vong ra ngoài, cùng Giang Vong tiến hành một cuộc đàm phán nghiêm túc.
Ông vốn tưởng y theo tính tình của Giang Vong mà Hứa Bách Thao miêu tả với ông, và, nghe cái sự thật rằng con gái mình yêu Giang Vong còn hơn hẳn Giang Vong yêu nó, vậy có lẽ sẽ là một cuộc chiến khó đánh. Thế là ông thủ sẵn 12 vạn tinh thần tới ứng đối, thề cần phải đánh một cuộc chiến vươn mình vì con gái ngốc của ông. Nhưng không ngờ, đối với mấy yêu cầu ông đề cập, Giang Vong lại không chút lưỡng lự nào, tất cả đều đồng ý.
Điều thứ nhất, là yêu cầu cơ bản nhất. Ông yêu cầu Giang Vong, thuyết phục Hứa Bách Hàm đi nước Mỹ trị chân, đồng thời, cùng đi với chị. Điều này, Giang Vong hiển nhiên là không phản đối.
Điều thứ hai, ông yêu cầu sau khi Giang Vong và Hứa Bách Hàm bên nhau, cô phải cùng Hứa Bách Hàm sống ở Hứa gia, thuận tiện cho họ để cùng giúp đỡ chiếu cố Hứa Bách Hàm. Giang Vong không có chút do dự gì, cũng đáp ứng tiếp.
Điều thứ ba, ông yêu cầu, sau khi về Hứa gia, Giang Vong phải tự mình nói rõ quan hệ giữa mình và Hứa Bách Hàm cho cha cô, hơn nữa, phải nhận được đồng ý của cha cô. Điều này, Giang Vong nhíu lông mày, không bằng lòng đáp ứng.
Hứa ba biết oán hận của Giang Vong đối với anh hai mình, thế là lui một bước, giải thích: Ta không hề yêu cầu con phải tha thứ cho cha con. Chỉ là, sau này ở nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Ít nhất, không thể để cả gia đình bọn ta, để Bách Hàm ở trước mặt cha con không ngẩng đầu lên được, thậm chí, vô cớ gánh chịu bêu danh. Yêu cầu này, cũng không quá đáng chứ?
Giang Vong cắn môi, suy tư một lúc lâu, rốt cuộc, vẫn vì Hứa Bách Hàm, gật đầu.
Thế là, điều thứ tư, chính là yêu cầu cuối cùng của ông. Ông yêu cầu sau khi Giang Vong chờ Hứa Bách Hàm chữa chân xong, Giang Vong phải từ bỏ công việc bác sĩ, vào công ty của Hứa gia, cùng Hứa Bách Thao đồng thời quản lý công ty, hơn nữa, trong thời điểm thích hợp, sinh một đứa trẻ cho Hứa Bách Hàm.
Ông nói: Ta chỉ có hai đứa con Bách Hàm và Bách Thao này, hai đứa nó như bảo bối đối với ta vậy. Bây giờ Bách Thao thân thiết với Bách Hàm, nhưng cuối cùng vẫn chưa thành gia, tâm tính chưa định. Ta cũng phải thay Bách Hàm để lại đường lui, chờ ta và mẹ nó sau này không còn, cũng phải để nó cả đời vô ưu. Bách Hàm quá yếu lòng, không thích hợp kinh doanh, ta cũng không nhẫn tâm miễn cưỡng nó, ta và mẹ nó hi vọng nửa kia nó tìm được, là một người có thể giúp đỡ chúng ta, cho nó một đời vô ưu, chúng ta đều hi vọng, con sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
Còn con nít, ta hiểu rõ tính tình của Bách Hàm, từ nhỏ nó đã vô cùng gần gũi, vô cùng yêu thích với con nít, hơn nữa, con bé lại, con bé lại thích con kiểu kia, cuối cùng cũng có một ngày, con bé sẽ nhịn không được muốn sinh một đứa cho con. Nhưng mà, con cũng biết, mười mấy năm qua, nó vì con dằn vặt bản thân như vậy, thân thể làm gì còn chịu được nổi. Ta không muốn Bách Hàm có tiếc nuối, nhưng lại sợ nó bị thương hơn, vì thế, chỉ có thể trông chờ vào con thôi.
Giang Vong yên lặng nhìn Hứa ba, một lát, lạnh nhạt nói: Chú, con đáp ứng chú, con sẽ chứng minh cho chú và dì thấy, con có thể làm được, xin mọi người yên tâm. Mọi người đối tốt với Bách Hàm, con thấy được, con cũng thay Bách Hàm cảm thấy cao hứng.
Hứa ba nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Giang Vong không khỏi mà mềm nhũn hơn rất nhiều, tăng thêm mấy phần tán thưởng và an tâm. Xem ra, cũng không hoàn toàn là con gái mình nhất sương tình nguyện.
Nghe lời của Hứa Bách Hàm có mấy phần chán nản, Giang Vong hiếm khi mang theo chút ấm áp, nói an ủi: Không hề quá đáng. Bách Hàm, chị không cần canh cánh trong lòng vì thế, em không ấm ức đâu. Ánh mắt cô tìm đến phía Hứa Bách Hàm, là dịu dàng chưa từng gặp mà Giang Hoài Khê dẫu đã quen biết nhiều năm với cô.
Hứa Bách Hàm đưa cô một lòng sắp đặt cho cô một nhà, Hứa ba yêu cầu cô cho Hứa Bách Hàm một gia đình có thể dựa vào. Mà này, cũng là thứ cô muốn cho Hứa Bách Hàm. Vì thế, mặc dù bên trong có mấy phần lệch nhau, nhưng giữa cô và Hứa ba, cũng coi như là không bàn mà trúng ý. Cô đồng ý vì Hứa Bách Hàm, hơn thêm mấy phần nhượng bộ.
Lục Tử Tranh tựa ở trên người Giang Hoài Khê, cùng Giang Hoài Khê nhìn nhau nở nụ cười, nhỏ giọng cười bảo: Thoắt cảm thấy hai người họ sáng ghê, nhưng chúng ta còn sáng hơn.
Lời editor: Mưa lớn, cúp điện 2 lần trong lúc đang dịch, có vài đoạn phải type lại 2, 3 lần, sống trong nỗi e sợ, mưa thì ngập hẻm ngập nhà, gián bay như siêu nhân cuồng phong, cảm thấy đáng sợ với cái thế giới này.
Sau khi xe lái vào đại trạch Giang gia xong, xa xa Lục Tử Tranh đã nhìn thấy, có hai người phụ nữ đang đứng ở cổng chính của Giang gia, một người tóc trắng xóa, một người phong tư lỗi lạc, đang xa xa mà trông ngóng và chờ mong nhìn chiếc xe đang dần tiến gần về phía họ, hiển nhiên là mẹ và bà nội của Giang Hoài Khê.
Xe vừa đến cửa, còn chưa dừng hẳn, Giang mẹ và Giang bà nội đã vội vã bước xuống bậc thang, đứng ở trước mặt.
Giang Hoài Khê mở cửa xe xuống xe trước, ngẩng đầu thấy mẹ và bà nội, khóe môi cong cong, lộ ra một nụ cười nhẹ, kêu một tiếng: Mẹ, bà nội... Sau đó, lại trước quay người về, khom lưng lấy tay bảo hộ đầu của Lục Tử Tranh, đỡ Lục Tử Tranh xuống xe.
Lục Tử Tranh vừa xuống xe, liền nhìn thấy Giang mẹ và Giang bà nội hai người họ nhìn mình và Giang Hoài Khê chằm chằm không chớp mắt, không cầm nổi lòng mà đỏ mặt, có phần khẩn trương mất tự nhiên, nhẹ giọng chào hỏi: Chào dì, chào bà ạ.
Ngược lại dáng vẻ Giang mẹ và Giang bà nội không có tí xíu lạnh nhạt hay gượng gạo, ôn giọng híp mắt hòa ái nở nụ cười, rồi mỗi người một bên, kéo tay của Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh đi về phía trong nhà.
Giang bà nội từ ái mà nhìn Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê một chút, trêu ghẹo bảo: Tử Tranh có phải nên chuẩn bị đổi cách xưng hô rồi không.
Lục Tử Tranh ở giữa Giang bà nội và Giang Hoài Khê, trong chớp nhoáng mặt đỏ tới cả cổ, lắp ba lắp bắp đáp không ra lời.
Sau đó, Giang mẹ liền hiểu ý mà đứng ra thay Lục Tử Tranh giải vây: Mẹ, Tử Tranh bị mẹ nói đến mắc cỡ rồi kìa. Nói xong, bà mỉm cười nhìn về phía Lục Tử Tranh, ôn giọng dò hỏi: Tử Tranh, dì không có chuẩn bị phòng khác cho con, sau này con và Hoài Khê ở chung một phòng được không? Giường của Hoài Khê rất lớn, hai người các con ngủ nhất định không thành vấn đề, nếu thích, lăn mấy vòng cũng được nữa.
Lục Tử Tranh làm gì không nghe ra trêu đùa trong lời của Giang mẹ, ngượng ngùng cúi đầu, cắn môi ngại trả lời.
Nét mặt Giang Hoài Khê cong cong, nhìn Giang mẹ cùng Giang bà nội cố ý trêu ghẹo đùa cợt Lục Tử Tranh, và Lục Tử Tranh thì căng thẳng mất tự nhiên vừa thẹn lại e sợ, nàng nhè nhẹ cười ra tiếng, buông lỏng ra tay của Giang mẹ, bước một bước về phía trước, đứng ở trước người Lục Tử Tranh, quay người lại, đôi mắt nhìn vào trong mắt của Lục Tử Tranh, thành khẩn ôn giọng bảo: Tử Tranh, hoan nghênh về nhà.
Lục Tử Tranh kinh ngạc mà ngóng nhìn Giang Hoài Khê, nghe được cái từ nhà này, bước chân không khỏi hơi dừng lại một chút.
Đã từng, nơi có mẹ ở, chính là nhà của cô, mẹ mất, cô thành một gốc cỏ không rễ, sớm đã không nhà để về. Cô từng tuyệt vọng mà cho rằng, cái từ nhà này, đối với cô mà nói, đã rất xa không thể với tới rồi.
Giang bà nội và Giang mẹ bên cạnh hình như có cảm giác, ánh mắt nhìn Lục Tử Tranh càng ngày càng từ ái, hai người không hẹn mà cùng nắm chặt tay Lục Tử Tranh, dẫn cô đi vào trong, ôn giọng nói: Tử Tranh, hoan nghênh về nhà. Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Khê cười nhẹ trước mắt, lại nghiêng đầu, nhìn Giang mẹ và Giang bà nội từ ái bên cạnh, dần dần, cổ họng chợt nghẹn chát, mắt đỏ ửng. Lần đầu tiên ở trước mặt họ, cô không hề tỏ ra căng thẳng mất tự nhiên, lộ ra một nụ cười thoải mái, đáp lại họ một câu: Cám ơn, dì, bà nội, Hoài Khê, con về rồi.
Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê vào nhà, hai người cùng Giang bà nội và Giang mẹ ở phòng khách nghỉ ngơi chốc lát, rồi quyết định trước đến Hứa gia vấn an Hứa Bách Hàm và Giang Vong.
Giang bà nội và Giang mẹ liền gọi người cầm ra quà tặng mà lúc trước Giang Hoài Khê gọi điện thoại về bảo bà mua giao cho Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh, sau đó vừa đưa các cô ra ngoài, vừa dặn dò Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh nhất định phải về nhà ăn cơm tối. Bảo là Giang ba, Giang Hoài Xuyên và Kiều Hân nghe các cô về, họ đều bảo sẽ sớm trở về nhà ăn cơm, cả gia đình cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh tất nhiên là cười gật đầu đồng ý.
Khi đến Hứa gia, Hứa Bách Hàm đã phái người đứng ở cửa nghênh tiếp. Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh theo người hầu lên lầu hai. Vừa lên lầu, đến cửa thang bộ, liền nhìn thấy Hứa Bách Hàm đang ngồi ở trước khay trà ở phòng tiếp khách, mỉm cười nhìn các cô.
Khi Lục Tử Tranh nhìn thấy Hứa Bách Hàm bình yên vô sự tươi cười, nỗi lòng vẫn luôn thấp thỏm mới rốt cuộc yên ổn xuống, tăng nhanh nhịp chân, chạy nước kiệu bổ nhào về trên hai chân của Hứa Bách Hàm: Chị, chị không sao, tốt quá rồi, làm em sợ muốn chết...
Hứa Bách Hàm cúi đầu, vén một sợi tóc rũ xuống sang sau tai, dịu dàng cười vuốt đầu Lục Tử Tranh, vỗ về bảo: Ừ, là chị sai rồi, chị sẽ không bao giờ làm vậy nữa, nhé?
Giang Hoài Khê ngồi xuống ở ghế sofa bên cạnh, cười nhẹ một tiếng nhìn họ.
Bên cạnh lại đột nhiên có một giọng nữ lạnh lùng bất hòa vang lên, cắt đứt bầu không khí ôn hòa này: Lục tiểu thư, đó là vị trí của tôi, xin đừng tùy tiện chiếm dụng.
Lục Tử Tranh cả kinh, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh, thì thấy Giang Vong ngồi ở xe lăn, vẻ mặt thản nhiên nhìn không ra tâm tình, chậm rãi đẩy hướng đi về phía các cô.
Lục Tử Tranh vội vàng đứng lên, nhìn Giang Vong một chút, lại không khỏi quay đầu, ánh mắt lo nghĩ mà nhìn phía Hứa Bách Hàm, muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên, Giang Hoài Khê nhìn thấy Giang Vong ngồi xe lăn, cũng có chút kinh ngạc và lo lắng, nhịn không được nhíu mày hỏi Giang Vong: Không phải bảo bị thương không nặng sao?
Ánh mắt Giang Vong tìm đến phía Hứa Bách Hàm, trên mặt dường như chợt lóe lên bất đắc dĩ.
Hứa Bách Hàm liền cười tiếp lời giải thích: Không sao mà, Hoài Khê, đừng lo lắng. Bác sĩ bảo để em ấy tạm thời tận lực bớt hoạt động trước, nhưng em ấy lại không chịu nằm, chống gậy chạy loạn khắp nơi, chị liền bảo em ấy hoặc là tạm thời dùng cái này thay đi bộ trước, hoặc là nằm yên.
Giang Hoài Khê nhịn không được dẩu môi khẽ mỉm cười, ánh mắt mang theo mấy phần giễu cợt nhìn về phía Giang Vong. Một Giang Vong luôn luôn rất có chủ kiến, ngang ngược đến chín đầu trâu cũng kéo không về, lại có một ngày ngoan ngoãn nghe lời thỏa hiệp như thế.Giang Vong sóng mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng đáp lại: Tôi định thử thể hội những đau đớn của Bách Hàm khi những năm qua chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi.
Con ngươi Hứa Bách Hàm nhìn Giang Vong, trong nháy mắt ngày càng dịu dàng như nước.
Lục Tử Tranh ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài Khê, nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi Giang Hoài Khê: Nhà họ Giang các cậu đều hay ăn nói như thế hử?
Giang Hoài Khê không đáp mà hỏi ngược lại: Vì thế, cậu đang khen tôi sao?
Lục Tử Tranh chớp mắt một cái, hừ nhẹ một tiếng, không tính thỏa mãn cho Giang Hoài Khê, vì thế nên không thèm trả lời.
Giang Hoài Khê hí mắt, nhìn Lục Tử Tranh cười nhẹ, cũng không tính toán, xoay chuyển đề tài, nghiêm túc hỏi Hứa Bách Hàm cùng Giang Vong: Lúc trước nghe hai người bảo chú dì cũng đã biết chuyện, vậy hiện tại thế nào rồi?
Giang Vong nghiêng đầu nhìn Hứa Bách Hàm một chút, khóe miệng cong lên, cười nhẹ, nhẹ giọng đáp: Chú dì đã chấp nhận chúng tôi rồi, không sao nữa.
Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê có chút kinh ngạc, thấy vẻ mặt của Hứa Bách Hàm bên cạnh có phần ủ ê, trực giác, hẳn là không nhẹ như mây gió như lời của Giang Vong nói thế kia.
Đúng như dự đoán, Hứa Bách Hàm cắn cắn môi, bổ sung thêm: Cha mẹ tuy đã đồng ý bọn chị rồi, thế nhưng, có đưa ra vài yêu cầu khắc nghiệt quá đáng.
Chập tối của ngày đó khi Hứa Bách Hàm thẳng thắn với cha mẹ, Hứa Bách Thao tuân mệnh trở về giải thích ngọn nguồn với cha mẹ, thuật lại trên cơ sở sự thật rồi tự khuếch đại lên, nào là tình sâu bất hối của Hứa Bách Hàm đối với Giang Vong, nào là không phải chị ấy thì không được, thà chết chứ không chịu khuất phục, khẩn cầu cha mẹ thay Hứa Bách Hàm cân nhắc hơn nữa, thông cảm hơn nữa, cậu cố đánh giúp Hứa Bách Hàm và Giang Vong.
Buổi tối hôm đó, Hứa ba và Hứa mẹ đồng thời mất ngủ đến trời sáng, trong nháy mắt như già thêm mười tuổi.
Hôm tiếp theo, vừa ăn xong điểm tâm, Hứa ba liền ngồi xe đi tới bệnh viện, đuổi Hứa Bách Hàm đang đút cơm cho Giang Vong ra ngoài, cùng Giang Vong tiến hành một cuộc đàm phán nghiêm túc.
Ông vốn tưởng y theo tính tình của Giang Vong mà Hứa Bách Thao miêu tả với ông, và, nghe cái sự thật rằng con gái mình yêu Giang Vong còn hơn hẳn Giang Vong yêu nó, vậy có lẽ sẽ là một cuộc chiến khó đánh. Thế là ông thủ sẵn 12 vạn tinh thần tới ứng đối, thề cần phải đánh một cuộc chiến vươn mình vì con gái ngốc của ông. Nhưng không ngờ, đối với mấy yêu cầu ông đề cập, Giang Vong lại không chút lưỡng lự nào, tất cả đều đồng ý.
Điều thứ nhất, là yêu cầu cơ bản nhất. Ông yêu cầu Giang Vong, thuyết phục Hứa Bách Hàm đi nước Mỹ trị chân, đồng thời, cùng đi với chị. Điều này, Giang Vong hiển nhiên là không phản đối.
Điều thứ hai, ông yêu cầu sau khi Giang Vong và Hứa Bách Hàm bên nhau, cô phải cùng Hứa Bách Hàm sống ở Hứa gia, thuận tiện cho họ để cùng giúp đỡ chiếu cố Hứa Bách Hàm. Giang Vong không có chút do dự gì, cũng đáp ứng tiếp.
Điều thứ ba, ông yêu cầu, sau khi về Hứa gia, Giang Vong phải tự mình nói rõ quan hệ giữa mình và Hứa Bách Hàm cho cha cô, hơn nữa, phải nhận được đồng ý của cha cô. Điều này, Giang Vong nhíu lông mày, không bằng lòng đáp ứng.
Hứa ba biết oán hận của Giang Vong đối với anh hai mình, thế là lui một bước, giải thích: Ta không hề yêu cầu con phải tha thứ cho cha con. Chỉ là, sau này ở nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Ít nhất, không thể để cả gia đình bọn ta, để Bách Hàm ở trước mặt cha con không ngẩng đầu lên được, thậm chí, vô cớ gánh chịu bêu danh. Yêu cầu này, cũng không quá đáng chứ?
Giang Vong cắn môi, suy tư một lúc lâu, rốt cuộc, vẫn vì Hứa Bách Hàm, gật đầu.
Thế là, điều thứ tư, chính là yêu cầu cuối cùng của ông. Ông yêu cầu sau khi Giang Vong chờ Hứa Bách Hàm chữa chân xong, Giang Vong phải từ bỏ công việc bác sĩ, vào công ty của Hứa gia, cùng Hứa Bách Thao đồng thời quản lý công ty, hơn nữa, trong thời điểm thích hợp, sinh một đứa trẻ cho Hứa Bách Hàm.
Ông nói: Ta chỉ có hai đứa con Bách Hàm và Bách Thao này, hai đứa nó như bảo bối đối với ta vậy. Bây giờ Bách Thao thân thiết với Bách Hàm, nhưng cuối cùng vẫn chưa thành gia, tâm tính chưa định. Ta cũng phải thay Bách Hàm để lại đường lui, chờ ta và mẹ nó sau này không còn, cũng phải để nó cả đời vô ưu. Bách Hàm quá yếu lòng, không thích hợp kinh doanh, ta cũng không nhẫn tâm miễn cưỡng nó, ta và mẹ nó hi vọng nửa kia nó tìm được, là một người có thể giúp đỡ chúng ta, cho nó một đời vô ưu, chúng ta đều hi vọng, con sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
Còn con nít, ta hiểu rõ tính tình của Bách Hàm, từ nhỏ nó đã vô cùng gần gũi, vô cùng yêu thích với con nít, hơn nữa, con bé lại, con bé lại thích con kiểu kia, cuối cùng cũng có một ngày, con bé sẽ nhịn không được muốn sinh một đứa cho con. Nhưng mà, con cũng biết, mười mấy năm qua, nó vì con dằn vặt bản thân như vậy, thân thể làm gì còn chịu được nổi. Ta không muốn Bách Hàm có tiếc nuối, nhưng lại sợ nó bị thương hơn, vì thế, chỉ có thể trông chờ vào con thôi.
Giang Vong yên lặng nhìn Hứa ba, một lát, lạnh nhạt nói: Chú, con đáp ứng chú, con sẽ chứng minh cho chú và dì thấy, con có thể làm được, xin mọi người yên tâm. Mọi người đối tốt với Bách Hàm, con thấy được, con cũng thay Bách Hàm cảm thấy cao hứng.
Hứa ba nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Giang Vong không khỏi mà mềm nhũn hơn rất nhiều, tăng thêm mấy phần tán thưởng và an tâm. Xem ra, cũng không hoàn toàn là con gái mình nhất sương tình nguyện.
Nghe lời của Hứa Bách Hàm có mấy phần chán nản, Giang Vong hiếm khi mang theo chút ấm áp, nói an ủi: Không hề quá đáng. Bách Hàm, chị không cần canh cánh trong lòng vì thế, em không ấm ức đâu. Ánh mắt cô tìm đến phía Hứa Bách Hàm, là dịu dàng chưa từng gặp mà Giang Hoài Khê dẫu đã quen biết nhiều năm với cô.
Hứa Bách Hàm đưa cô một lòng sắp đặt cho cô một nhà, Hứa ba yêu cầu cô cho Hứa Bách Hàm một gia đình có thể dựa vào. Mà này, cũng là thứ cô muốn cho Hứa Bách Hàm. Vì thế, mặc dù bên trong có mấy phần lệch nhau, nhưng giữa cô và Hứa ba, cũng coi như là không bàn mà trúng ý. Cô đồng ý vì Hứa Bách Hàm, hơn thêm mấy phần nhượng bộ.
Lục Tử Tranh tựa ở trên người Giang Hoài Khê, cùng Giang Hoài Khê nhìn nhau nở nụ cười, nhỏ giọng cười bảo: Thoắt cảm thấy hai người họ sáng ghê, nhưng chúng ta còn sáng hơn.
Lời editor: Mưa lớn, cúp điện 2 lần trong lúc đang dịch, có vài đoạn phải type lại 2, 3 lần, sống trong nỗi e sợ, mưa thì ngập hẻm ngập nhà, gián bay như siêu nhân cuồng phong, cảm thấy đáng sợ với cái thế giới này.
/79
|