Ban đêm của một ngày trung tuần tháng Tư, đèn tắt, Lục Tử Tranh tìm được tư thế ngủ thoải mái trước đây ở trong lồng ngực Giang Hoài Khê, đang chuẩn bị vào giấc, Giang Hoài Khê bất chợt hỏi cô: Tử Tranh, thím Lâm nói ngày mốt thím ấy phải qua ruộng thu hoạch rau, có lẽ sẽ không rảnh qua đây nấu ăn giúp chúng ta, hỏi chúng ta có thể qua chỗ thím ấy ăn cơm không.
Lục Tử Tranh đầu cũng không ngẩng, nhẹ cạ cạ ngực Giang Hoài Khê, ôn giọng trả lời: Tất cả tôi đều nghe theo cậu.
Giang Hoài Khê vê vê tóc Lục Tử Tranh, cười nói: Cậu nghe lời như thế khi nào vậy.
Lục Tử Tranh ngửa đầu cau mày nhìn Giang Hoài Khê, bất mãn bảo: Xem ra cậu vẫn không hề dụng tâm cảm nhận, hừ.
Giang Hoài Khê buồn cười, sờ sờ mũi, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: Ừ, vậy chúng ta qua đó ăn cơm đi. Có điều, chúng ta qua sớm một chút nhé, nhân tiện xem xem có giúp được chút gì không. Trong lời nói, tràn đầy tưởng niệm.
Lục Tử Tranh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Hoài Khê, bỗng nhiên phì một tiếng liền bật cười. Cô nhìn dáng vẻ thanh lãnh không ăn khói lửa nhân gian kia của Giang Hoài Khê, tưởng tượng ra cảnh tượng đầu nàng mang nón rộng vành, xoắn ống quần lên, tay cầm một cái lưỡi liềm, ở ngoài đồng khom lưng Phù hà phù hà thu hoạch rau, liền cảm thấy buồn cười lạ kỳ.
Giang Hoài Khê nghi hoặc hỏi: Cậu cười cái gì?
Lục Tử Tranh cắn môi, không nhịn được cười, chợt não bộ suy diễn ra cảnh kịch nhỏ khiến cô càng buồn cười hơn, cô thoắt ngồi dậy, hướng về Giang Hoài Khê còn đang lo âu, sống động mà diễn lên.
Cô cầm lấy một cây bút và một cuốn sách đặt trên tủ đầu giường, một tay dựng thẳng đứng sách ở trên chăn, một tay nắm bút trượt nhẹ ở trên mặt sách, ép giọng thành õng ẹo, sửng sốt nói: Tử Tranh, cậu mau đến đây xem, sao rau này cắt không được?
Nét mặt Giang Hoài Khê cứng đờ, nhìn Lục Tử Tranh, mặt dần đen đi...
Lục Tử Tranh đang cao hứng nên không chú ý đến, một mình đóng cả hai nhân vật, hắng giọng một cái, thanh âm ôn hòa trả lời: Hoài Khê, sao cậu ngốc thế này, lưỡi dao ở phía bên kia kìa, cậu cầm ngược rồi, tới đây, tôi dạy cậu.
Thanh âm õng ẹo lại vang lên: Ai da, Tử Tranh, tôi cắt trúng tay rồi, đau quá à.
Lục Tử Tranh vừa định diễn tiếp, lại thấy Giang Hoài Khê bất thình lình cũng đứng lên, như cười như không bỗng dưng nắm cái tay đang cầm sách kia của cô, ở trong cái nhìn chăm chăm đầy ngạc nhiên của cô, nàng ngậm ngón trỏ của cô vào trong miệng, dịu dàng nhẹ dỗ bảo: Đấy, vậy là hết đau ngay...
Nụ cười Lục Tử Tranh trong chớp nhoáng cứng đờ, cảm thấy cả người bỗng khô nóng lên, ráng hồng, từng chút từng chút bò lên sườn mặt của cô. Cô vội hoang mang định rút tay mình ra.
Giang Hoài Khê lại mút nhẹ một cái vào ngón trỏ của Lục Tử Tranh, răng hàm khẽ đóng, không nhẹ không nặng mà cắn cắn, không cho Lục Tử Tranh rút đi.
Nhịp tim của Lục Tử Tranh trong chớp nhoáng nhanh đến mức kỳ quái, hô hấp cũng trầm trọng lên, trên lỗ mũi đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, lắp ba lắp bắp quở trách: Hoài... Hoài Khê, cậu đang làm gì đấy? Giang Hoài Khê nhíu mày, cười như không cười bảo: Tôi thấy một mình cậu chơi có vẻ vui lắm, nên muốn cùng cậu chơi thôi. Trong lúc nói chuyện, nàng từ từ dựa sát Lục Tử Tranh hơn, dịu dàng ngậm đôi môi của Lục Tử Tranh, bất tri bất giác liền đẩy Lục Tử Tranh ngã ở trên giường lớn, môi răng quấn quýt, Lục Tử Tranh nghe thấy Giang Hoài Khê cười nhẹ bảo: Một mình chơi sao thú vị như hai người được, cậu đã có hứng thú, vậy tôi cùng chơi với cậu nhé. Trong lúc nói chuyện, Lục Tử Tranh cảm nhận được, tay của Giang Hoài Khê, đã lướt qua bụng cô, đi xuống...
Theo bản năng Lục Tử Tranh cuống quýt nắm lấy tay Giang Hoài Khê, ngực lên xuống dữ dội, dùng lý trí còn sót lại thở gấp nói với Giang Hoài Khê: Nhưng kịch bản của tôi không phải viết thế mà...
Lông mày Giang Hoài Khê nhướn một cái, mắt xoay ngang, đầy nụ cười đều là gian xảo: Thực nghiệm, mấu chốt vẫn là nghe theo đạo diễn. Tay nàng, đã bắt đầu từng chút từng chút trêu chọc Lục Tử Tranh, cắn nuốt lý trí cuối cùng của cô: Bây giờ đạo diễn cảm thấy, tuồng vui này phải cần diễn thế này mới có thể đặc sắc hơn, ồ, cậu phối hợp hay không phối hợp đây?
Lục Tử Tranh mở mắt ra, cắn môi, đôi mắt nhìn Giang Hoài Khê mịt mờ hơi nước, dịu dàng như có thể chứa nước. Cô nhìn dáng vẻ Giang Hoài Khê dịu dàng khẽ hôn mình, lông mi xoăn dài chớp chớp, bên môi dần dần hiển lộ ra nụ cười cưng nựng. Cô nhắm hai mắt lại, dịu dàng đáp lại nụ hôn của Giang Hoài Khê, hai tay víu Giang Hoài Khê từ từ buông ra, chuyển sang sít sao ôm cần cổ Giang Hoài Khê, im lặng mà tiếp nhận trò chơi lau súng cướp cò trước khi ngủ...
Khóe môi Giang Hoài Khê nhẹ nhàng cong lên một độ cung xinh đẹp, than thở ra một tiếng dịu dàng: Giờ mới ngoan đấy...
Nhưng mà, buổi sáng của ngày mốt mà Giang Hoài Khê nói, sau khi ăn cơm xong, hai người vừa ra đến trước cửa, Giang Hoài Khê lại đột nhiên nói với Lục Tử Tranh: Tử Tranh, tôi mới vừa nhận được điện thoại, hôm nay phải ngồi xe đến Lâm Châu bàn chuyện một chút, một mình cậu đến chỗ thím Lâm được không?
Lục Tử Tranh hiển nhiên vô cùng bất ngờ, trước đây vốn không nghe Giang Hoài Khê nhắc đến bất luận điều gì, trong lúc nhất thời có phần ngơ ngẩn. Có điều cũng chỉ là nháy mắt, sau một khắc cô liền hiểu ý bảo: Ừ, không sao, cậu lo giải quyết đi, tôi không sao đâu.
Giang Hoài Khê áy náy: Xin lỗi, không thể cùng đi với cậu rồi, tối nay tôi sẽ cố gắng chạy về cùng ăn cơm với cậu.
Cho dù Lục Tử Tranh có mấy phần thất lạc, song cũng chỉ lắc lắc đầu, săn sóc bảo: Tôi không sao mà, cậu đừng lo, dọc đường cứ từ từ thôi.
Giang Hoài Khê cười cười, hôn trán Lục Tử Tranh một cái, tiếp đó đứng ở cửa tiễn Lục Tử Tranh ra ngoài: Cậu qua chỗ thím Lâm trước đi, phải lát nữa xe đón tôi mới đến.
Được. Lục Tử Tranh ôn giọng mà đáp ứng, lưu luyến không rời mà nhìn Giang Hoài Khê hồi lâu, mới xoay người bước ra ngoài.
Thế là, chẵn cả ngày, Lục Tử Tranh quả thật không trông thấy Giang Hoài Khê nữa.
Đến chạng vạng, mặt trời đã xuống núi, mặt trăng đã sắp lặng lẽ leo lên, Lục Tử Tranh đã ăn cơm tối ở nhà thím Lâm xong, Giang Hoài Khê vẫn như cũ, không hề có một chút tin tức.Lục Tử Tranh đứng ở cửa nhà thím Lâm nhìn quanh, không tránh khỏi có phần lo lắng.
Cô do dự lấy di động ra, suy nghĩ, có phải nên gọi điện hỏi Giang Hoài Khê khi nào về không. Lại có chút lo nghĩ, liệu sẽ quấy rối đến Giang Hoài Khê bàn chuyện không đây. Trong lúc đang tiến thối lưỡng nan, thím Lâm bỗng nhiên kéo cô, ái ngại mà khẩn cầu: Tử Tranh, con gái của thím vừa gọi điện tới, nó nói nó dẫn con đến sạn đạo (đường ván) gỗ ở bờ biển, nhưng tạm thời nó có việc phải trở về, nó định để con ở đó, bảo thím qua đó đón về hộ. Đã trễ thế này, bọn nhỏ còn chưa ăn cơm, thím định chuẩn bị cơm tối, vì thế, có thể phiền con qua đó đón giúp thím được không?
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, tiếp đó liền mỉm cười, bỏ di động vào, không chút do dự mà ưng thuận: Dạ, không sao đâu thím Lâm, ở chỗ sạn đạo gỗ phải không ạ?
Thím Lâm gật gật đầu, nói: Ừ, chính là chỗ đó, làm phiền con rồi.
Lục Tử Tranh cười khe khẽ lắc đầu, sau đó nhịp chân liền bước ra bên ngoài.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, màn đêm đã phủ xuống, gió bên ngoài có hơi lớn, từng cơn từng cơn, thổi đến mức Lục Tử Tranh không nhịn được run rẩy một phen. Cô xoa xoa mũi, vừa đi vừa nghĩ, sáng sớm lúc ra cửa hình như Hoài Khê ăn mặc có hơi mỏng, lúc về liệu sẽ bị lạnh hay không, cảm mạo mới hết không bao lâu...
Cô lại bắt đầu có phần do dự, liệu nên gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy lúc về nhớ chú ý đừng để bị cảm lạnh hay không đây.
Một đường chần chừ do dự, bất tri bất giác, cô đã đi đến chỗ sạn đạo gỗ. Bởi vì lâu năm thiếu tu sửa mà đèn đường cao cao hai bên đường mờ mờ tối tối, song có còn hơn không. Xung quanh là một vùng tối đen cô quạnh, ngoài tiếng gió thì là tiếng gợn sóng, làm gì có bóng dáng của đứa trẻ nào.
Lục Tử Tranh đứng ở cửa vào sạn đạo gỗ, hai tay vòng ngực, bốn phía vừa đen vừa tối, khiến cô không tránh khỏi có chút bất an. Có một cơn gió biển thổi qua, lạnh đến Lục Tử Tranh chịu không nổi hắt xì một cái. Thời điểm cô đang an ủi mình Có lẽ là con gái của thím Lâm còn chưa đến thôi , phía sau đột nhiên có tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc vang lên, trong ban đêm yên tĩnh như vậy, tiếng vang đặc biệt rõ ràng, Lục Tử Tranh kinh sợ đến cả người run lên, phản xạ có điều kiện liền quay ngược thân lại để dò xét.
Chỉ là, cô vừa mới xoay người lại, đã bị một vật thể không rõ màu đen che mắt, trong chớp nhoáng lâm vào một vùng bóng tối đáng sợ. Lục Tử Tranh theo bản năng kêu lên sợ hãi, khua tay múa chân mà vẫy vùng. Trong lúc kinh hoảng, chợt nghe được một loạt tiếng cười nhẹ quen thuộc: Ha ha, ha ha ha...
Lục Tử Tranh lập tức dừng lại động tác trên tay, đưa tay định túm lấy vật thể không rõ che mất tầm mắt mình, Giang Hoài Khê lại nhanh hơn một bước so với cô, giúp cô lấy xuống áo khoác che ở gương mặt, dịu dàng khoác ở trên người cô, sau đó thuận thế ôm chầm cô, bất mãn ở bên tai cô bảo: Trên người đã lạnh rồi, ở ngoài còn lạnh thế này nữa, không biết mặc thêm quần áo à. Nói xong, nàng rốt cuộc vẫn nhẹ giọng đi, giễu cợt bảo: Có điều, Tử Tranh, lá gan cậu nhỏ thế ư, phản ứng thực sự là dễ thương ha. Nghe thấy thanh âm thanh lãnh sạch sẽ mà cô cực kỳ quyến luyến của Giang Hoài Khê, cảm nhận được xúc cảm chân thực từ trên người truyền tới, mùi hương quen thuộc từ chóp mũi truyền tới, tim Lục Tử Tranh hoảng hốt nhảy không ngừng hồi lâu, rồi từ từ mới yên ổn xuống. Thù mới thêm hận cũ, sau thoáng bình tĩnh lại của Lục Tử Tranh, phản ứng đầu tiên của cô chính là tức không chịu nổi, ở trên bả vai Giang Hoài Khê không nhẹ không nặng mà cắn một cái, oán hận bảo: Làm tôi sợ rất vui ư? Không phải bảo sẽ về ăn cơm chung với tôi sao? Ra ngoài cả ngày, một cú điện thoại cũng không có.
Giọng điệu này, quả thực có chút ai oán, làm cho độ cung khóe môi Giang Hoài Khê không nhịn được càng thêm rõ ràng hơn. Nàng cọ cọ mặt Lục Tử Tranh, nhẹ giọng oán trách: Nhưng mà, cậu cũng có gọi cú nào cho tôi đâu.
Lục Tử Tranh cắn cắn môi, do dự chốc lát mới giải thích: Tôi sợ ảnh hưởng đến cậu làm việc.
Giang Hoài Khê khẽ cười thành tiếng, buông lỏng Lục Tử Tranh ra, cúi đầu, đôi mắt đen xinh đẹp dịu dàng nhìn Lục Tử Tranh chăm chăm, nghiêm túc nói: Đồ ngốc, ở trong lòng tôi, trừ cậu ra, cái gì cũng không quan trọng. Vì thế, cậu nhớ tôi, ở trong lòng tôi, nó là đại sự hàng đầu, chỉ có công việc của tôi ảnh hưởng nó, không có chuyện nó ảnh hưởng đến công việc của tôi. Sau này, nếu lo cho tôi, nếu nhớ tôi, hoặc là có cái gì muốn nói với tôi, đừng có bất kỳ kiêng dè gì, chỉ cần thẳng thắn nói cho tôi biết là được, được không? Nàng không hy vọng Lục Tử Tranh dè dặt ràng buộc bản thân như thế, ở trước mặt nàng, Lục Tử Tranh chỉ cần là mình chân thực nhất, thẳng thắn nhất là được rồi, bất luận Lục Tử Tranh thế nào, đó đều là nàng thích nhất.
Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt thanh lãnh đẹp đẽ lại dịu dàng dị thường của Giang Hoài Khê, ngơ ngẩn nỉ non: Hoài Khê...
Giang Hoài Khê biết Lục Tử Tranh nghe để trong lòng rồi, sáng tỏ mà chớp mắt một cái, nàng sờ sờ sườn mặt Lục Tử Tranh, dắt tay Lục Tử Tranh, xoay người lại mang theo ý cười bảo: Theo tôi, tôi cho cậu xem thứ này.
Lục Tử Tranh lại ngoài dự liệu mà rụt tay lại, lùi bước bảo: Hoài Khê, tôi phải ở đây chờ cháu ngoại của thím Lâm.
Giang Hoài Khê quay đầu về, nhìn vẻ mặt nghiêm minh nghiêm túc của Lục Tử Tranh, nét mặt nàng không nhịn được cong cong, bảo: Ồ, trước khi tôi và cậu qua đó, tôi nói cho cậu một bí mật trước nè. Ưm, là vầy, thật ra, tôi chính là cháu gái của thím Lâm mà cậu cần đợi. Chị ơi chào chị, em tên Giang Hoài Khê.
Lục Tử Tranh chau lông mày không phản ứng lại, chờ khi cô cuối cùng hiểu ra là mình bị Giang Hoài Khê và thím Lâm liên thủ lừa gạt, cô đã bị Giang Hoài Khê kéo đi về phía trước.
Cô nhìn thấy, khi cô và Giang Hoài Khê bước vào đoạn thứ hai của sạn đạo gỗ, Giang Hoài Khê chợt quay đầu lại nở nụ cười sáng lóa với cô, cùng với đó, một âm thanh trong trẻo vang lên, trong chớp nhoáng, sạn đạo gỗ đen kịt có ánh đèn lấp loé sáng lên tựa như sao, rọi sáng khuôn mặt thâm tình mê người ấy của Giang Hoài Khê.
Sau đó, cô nghe thấy Giang Hoài Khê thở dài một hơi, có phần phiền muộn bảo: Tuy rằng tôi cảm thấy cái loại ngày kỷ niệm này có hơi trẻ con quá, không phù hợp phong cách của tôi cho lắm. Nhưng mà, tôi thấy cậu khá là lập dị, chắc là sẽ thích, thế nên cũng gắng gượng làm cho đấy.
Thanh âm của Giang Hoài Khê, thoắt nhỏ lại dần, dưới ánh đèn ấm áp mờ tối chiếu rọi xuống, Lục Tử Tranh thấp thoáng phát hiện, trên gương mặt luôn luôn bình tĩnh tự tin bát phong bất động [1] của Giang Hoài Khê, dường như xuất hiện, đỏ ửng ngây thẹn tựa như của thiếu nữ?
Lục Tử Tranh mười ngón giao nhau với Giang Hoài Khê, quay người lại kề gần Giang Hoài Khê hơn, tựa trên vai của nàng, chợt nghe thấy thanh âm Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nói với cô: Tử Tranh, chúc mừng ngày kỷ niệm một tháng.
Một khắc đó, Giang Hoài Khê nhìn thấy, đôi mắt lấp lánh của Lục Tử Tranh nhìn nàng, óng ánh lóng lánh còn chói mắt hơn so với ngôi sao...
Chú thích:
[1] bát phong bất động: Tám ngọn gió (lợi, suy, hủy, dự, xưng, cơ, khổ, lạc) thổi không động.
Con người thường dao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng, hớn hở ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế giễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Bát phong bất động nghĩa là bình thản, không bị lay động giữa những biến động, thuận nghịch của cuộc đời.
Lời nhảm của tui: Chương sau sẽ khá tương tự như
Anyway, 30 Tết bị hành bị sai mệt chết đi được =.=
Lục Tử Tranh đầu cũng không ngẩng, nhẹ cạ cạ ngực Giang Hoài Khê, ôn giọng trả lời: Tất cả tôi đều nghe theo cậu.
Giang Hoài Khê vê vê tóc Lục Tử Tranh, cười nói: Cậu nghe lời như thế khi nào vậy.
Lục Tử Tranh ngửa đầu cau mày nhìn Giang Hoài Khê, bất mãn bảo: Xem ra cậu vẫn không hề dụng tâm cảm nhận, hừ.
Giang Hoài Khê buồn cười, sờ sờ mũi, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: Ừ, vậy chúng ta qua đó ăn cơm đi. Có điều, chúng ta qua sớm một chút nhé, nhân tiện xem xem có giúp được chút gì không. Trong lời nói, tràn đầy tưởng niệm.
Lục Tử Tranh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Hoài Khê, bỗng nhiên phì một tiếng liền bật cười. Cô nhìn dáng vẻ thanh lãnh không ăn khói lửa nhân gian kia của Giang Hoài Khê, tưởng tượng ra cảnh tượng đầu nàng mang nón rộng vành, xoắn ống quần lên, tay cầm một cái lưỡi liềm, ở ngoài đồng khom lưng Phù hà phù hà thu hoạch rau, liền cảm thấy buồn cười lạ kỳ.
Giang Hoài Khê nghi hoặc hỏi: Cậu cười cái gì?
Lục Tử Tranh cắn môi, không nhịn được cười, chợt não bộ suy diễn ra cảnh kịch nhỏ khiến cô càng buồn cười hơn, cô thoắt ngồi dậy, hướng về Giang Hoài Khê còn đang lo âu, sống động mà diễn lên.
Cô cầm lấy một cây bút và một cuốn sách đặt trên tủ đầu giường, một tay dựng thẳng đứng sách ở trên chăn, một tay nắm bút trượt nhẹ ở trên mặt sách, ép giọng thành õng ẹo, sửng sốt nói: Tử Tranh, cậu mau đến đây xem, sao rau này cắt không được?
Nét mặt Giang Hoài Khê cứng đờ, nhìn Lục Tử Tranh, mặt dần đen đi...
Lục Tử Tranh đang cao hứng nên không chú ý đến, một mình đóng cả hai nhân vật, hắng giọng một cái, thanh âm ôn hòa trả lời: Hoài Khê, sao cậu ngốc thế này, lưỡi dao ở phía bên kia kìa, cậu cầm ngược rồi, tới đây, tôi dạy cậu.
Thanh âm õng ẹo lại vang lên: Ai da, Tử Tranh, tôi cắt trúng tay rồi, đau quá à.
Lục Tử Tranh vừa định diễn tiếp, lại thấy Giang Hoài Khê bất thình lình cũng đứng lên, như cười như không bỗng dưng nắm cái tay đang cầm sách kia của cô, ở trong cái nhìn chăm chăm đầy ngạc nhiên của cô, nàng ngậm ngón trỏ của cô vào trong miệng, dịu dàng nhẹ dỗ bảo: Đấy, vậy là hết đau ngay...
Nụ cười Lục Tử Tranh trong chớp nhoáng cứng đờ, cảm thấy cả người bỗng khô nóng lên, ráng hồng, từng chút từng chút bò lên sườn mặt của cô. Cô vội hoang mang định rút tay mình ra.
Giang Hoài Khê lại mút nhẹ một cái vào ngón trỏ của Lục Tử Tranh, răng hàm khẽ đóng, không nhẹ không nặng mà cắn cắn, không cho Lục Tử Tranh rút đi.
Nhịp tim của Lục Tử Tranh trong chớp nhoáng nhanh đến mức kỳ quái, hô hấp cũng trầm trọng lên, trên lỗ mũi đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, lắp ba lắp bắp quở trách: Hoài... Hoài Khê, cậu đang làm gì đấy? Giang Hoài Khê nhíu mày, cười như không cười bảo: Tôi thấy một mình cậu chơi có vẻ vui lắm, nên muốn cùng cậu chơi thôi. Trong lúc nói chuyện, nàng từ từ dựa sát Lục Tử Tranh hơn, dịu dàng ngậm đôi môi của Lục Tử Tranh, bất tri bất giác liền đẩy Lục Tử Tranh ngã ở trên giường lớn, môi răng quấn quýt, Lục Tử Tranh nghe thấy Giang Hoài Khê cười nhẹ bảo: Một mình chơi sao thú vị như hai người được, cậu đã có hứng thú, vậy tôi cùng chơi với cậu nhé. Trong lúc nói chuyện, Lục Tử Tranh cảm nhận được, tay của Giang Hoài Khê, đã lướt qua bụng cô, đi xuống...
Theo bản năng Lục Tử Tranh cuống quýt nắm lấy tay Giang Hoài Khê, ngực lên xuống dữ dội, dùng lý trí còn sót lại thở gấp nói với Giang Hoài Khê: Nhưng kịch bản của tôi không phải viết thế mà...
Lông mày Giang Hoài Khê nhướn một cái, mắt xoay ngang, đầy nụ cười đều là gian xảo: Thực nghiệm, mấu chốt vẫn là nghe theo đạo diễn. Tay nàng, đã bắt đầu từng chút từng chút trêu chọc Lục Tử Tranh, cắn nuốt lý trí cuối cùng của cô: Bây giờ đạo diễn cảm thấy, tuồng vui này phải cần diễn thế này mới có thể đặc sắc hơn, ồ, cậu phối hợp hay không phối hợp đây?
Lục Tử Tranh mở mắt ra, cắn môi, đôi mắt nhìn Giang Hoài Khê mịt mờ hơi nước, dịu dàng như có thể chứa nước. Cô nhìn dáng vẻ Giang Hoài Khê dịu dàng khẽ hôn mình, lông mi xoăn dài chớp chớp, bên môi dần dần hiển lộ ra nụ cười cưng nựng. Cô nhắm hai mắt lại, dịu dàng đáp lại nụ hôn của Giang Hoài Khê, hai tay víu Giang Hoài Khê từ từ buông ra, chuyển sang sít sao ôm cần cổ Giang Hoài Khê, im lặng mà tiếp nhận trò chơi lau súng cướp cò trước khi ngủ...
Khóe môi Giang Hoài Khê nhẹ nhàng cong lên một độ cung xinh đẹp, than thở ra một tiếng dịu dàng: Giờ mới ngoan đấy...
Nhưng mà, buổi sáng của ngày mốt mà Giang Hoài Khê nói, sau khi ăn cơm xong, hai người vừa ra đến trước cửa, Giang Hoài Khê lại đột nhiên nói với Lục Tử Tranh: Tử Tranh, tôi mới vừa nhận được điện thoại, hôm nay phải ngồi xe đến Lâm Châu bàn chuyện một chút, một mình cậu đến chỗ thím Lâm được không?
Lục Tử Tranh hiển nhiên vô cùng bất ngờ, trước đây vốn không nghe Giang Hoài Khê nhắc đến bất luận điều gì, trong lúc nhất thời có phần ngơ ngẩn. Có điều cũng chỉ là nháy mắt, sau một khắc cô liền hiểu ý bảo: Ừ, không sao, cậu lo giải quyết đi, tôi không sao đâu.
Giang Hoài Khê áy náy: Xin lỗi, không thể cùng đi với cậu rồi, tối nay tôi sẽ cố gắng chạy về cùng ăn cơm với cậu.
Cho dù Lục Tử Tranh có mấy phần thất lạc, song cũng chỉ lắc lắc đầu, săn sóc bảo: Tôi không sao mà, cậu đừng lo, dọc đường cứ từ từ thôi.
Giang Hoài Khê cười cười, hôn trán Lục Tử Tranh một cái, tiếp đó đứng ở cửa tiễn Lục Tử Tranh ra ngoài: Cậu qua chỗ thím Lâm trước đi, phải lát nữa xe đón tôi mới đến.
Được. Lục Tử Tranh ôn giọng mà đáp ứng, lưu luyến không rời mà nhìn Giang Hoài Khê hồi lâu, mới xoay người bước ra ngoài.
Thế là, chẵn cả ngày, Lục Tử Tranh quả thật không trông thấy Giang Hoài Khê nữa.
Đến chạng vạng, mặt trời đã xuống núi, mặt trăng đã sắp lặng lẽ leo lên, Lục Tử Tranh đã ăn cơm tối ở nhà thím Lâm xong, Giang Hoài Khê vẫn như cũ, không hề có một chút tin tức.Lục Tử Tranh đứng ở cửa nhà thím Lâm nhìn quanh, không tránh khỏi có phần lo lắng.
Cô do dự lấy di động ra, suy nghĩ, có phải nên gọi điện hỏi Giang Hoài Khê khi nào về không. Lại có chút lo nghĩ, liệu sẽ quấy rối đến Giang Hoài Khê bàn chuyện không đây. Trong lúc đang tiến thối lưỡng nan, thím Lâm bỗng nhiên kéo cô, ái ngại mà khẩn cầu: Tử Tranh, con gái của thím vừa gọi điện tới, nó nói nó dẫn con đến sạn đạo (đường ván) gỗ ở bờ biển, nhưng tạm thời nó có việc phải trở về, nó định để con ở đó, bảo thím qua đó đón về hộ. Đã trễ thế này, bọn nhỏ còn chưa ăn cơm, thím định chuẩn bị cơm tối, vì thế, có thể phiền con qua đó đón giúp thím được không?
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, tiếp đó liền mỉm cười, bỏ di động vào, không chút do dự mà ưng thuận: Dạ, không sao đâu thím Lâm, ở chỗ sạn đạo gỗ phải không ạ?
Thím Lâm gật gật đầu, nói: Ừ, chính là chỗ đó, làm phiền con rồi.
Lục Tử Tranh cười khe khẽ lắc đầu, sau đó nhịp chân liền bước ra bên ngoài.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, màn đêm đã phủ xuống, gió bên ngoài có hơi lớn, từng cơn từng cơn, thổi đến mức Lục Tử Tranh không nhịn được run rẩy một phen. Cô xoa xoa mũi, vừa đi vừa nghĩ, sáng sớm lúc ra cửa hình như Hoài Khê ăn mặc có hơi mỏng, lúc về liệu sẽ bị lạnh hay không, cảm mạo mới hết không bao lâu...
Cô lại bắt đầu có phần do dự, liệu nên gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy lúc về nhớ chú ý đừng để bị cảm lạnh hay không đây.
Một đường chần chừ do dự, bất tri bất giác, cô đã đi đến chỗ sạn đạo gỗ. Bởi vì lâu năm thiếu tu sửa mà đèn đường cao cao hai bên đường mờ mờ tối tối, song có còn hơn không. Xung quanh là một vùng tối đen cô quạnh, ngoài tiếng gió thì là tiếng gợn sóng, làm gì có bóng dáng của đứa trẻ nào.
Lục Tử Tranh đứng ở cửa vào sạn đạo gỗ, hai tay vòng ngực, bốn phía vừa đen vừa tối, khiến cô không tránh khỏi có chút bất an. Có một cơn gió biển thổi qua, lạnh đến Lục Tử Tranh chịu không nổi hắt xì một cái. Thời điểm cô đang an ủi mình Có lẽ là con gái của thím Lâm còn chưa đến thôi , phía sau đột nhiên có tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc vang lên, trong ban đêm yên tĩnh như vậy, tiếng vang đặc biệt rõ ràng, Lục Tử Tranh kinh sợ đến cả người run lên, phản xạ có điều kiện liền quay ngược thân lại để dò xét.
Chỉ là, cô vừa mới xoay người lại, đã bị một vật thể không rõ màu đen che mắt, trong chớp nhoáng lâm vào một vùng bóng tối đáng sợ. Lục Tử Tranh theo bản năng kêu lên sợ hãi, khua tay múa chân mà vẫy vùng. Trong lúc kinh hoảng, chợt nghe được một loạt tiếng cười nhẹ quen thuộc: Ha ha, ha ha ha...
Lục Tử Tranh lập tức dừng lại động tác trên tay, đưa tay định túm lấy vật thể không rõ che mất tầm mắt mình, Giang Hoài Khê lại nhanh hơn một bước so với cô, giúp cô lấy xuống áo khoác che ở gương mặt, dịu dàng khoác ở trên người cô, sau đó thuận thế ôm chầm cô, bất mãn ở bên tai cô bảo: Trên người đã lạnh rồi, ở ngoài còn lạnh thế này nữa, không biết mặc thêm quần áo à. Nói xong, nàng rốt cuộc vẫn nhẹ giọng đi, giễu cợt bảo: Có điều, Tử Tranh, lá gan cậu nhỏ thế ư, phản ứng thực sự là dễ thương ha. Nghe thấy thanh âm thanh lãnh sạch sẽ mà cô cực kỳ quyến luyến của Giang Hoài Khê, cảm nhận được xúc cảm chân thực từ trên người truyền tới, mùi hương quen thuộc từ chóp mũi truyền tới, tim Lục Tử Tranh hoảng hốt nhảy không ngừng hồi lâu, rồi từ từ mới yên ổn xuống. Thù mới thêm hận cũ, sau thoáng bình tĩnh lại của Lục Tử Tranh, phản ứng đầu tiên của cô chính là tức không chịu nổi, ở trên bả vai Giang Hoài Khê không nhẹ không nặng mà cắn một cái, oán hận bảo: Làm tôi sợ rất vui ư? Không phải bảo sẽ về ăn cơm chung với tôi sao? Ra ngoài cả ngày, một cú điện thoại cũng không có.
Giọng điệu này, quả thực có chút ai oán, làm cho độ cung khóe môi Giang Hoài Khê không nhịn được càng thêm rõ ràng hơn. Nàng cọ cọ mặt Lục Tử Tranh, nhẹ giọng oán trách: Nhưng mà, cậu cũng có gọi cú nào cho tôi đâu.
Lục Tử Tranh cắn cắn môi, do dự chốc lát mới giải thích: Tôi sợ ảnh hưởng đến cậu làm việc.
Giang Hoài Khê khẽ cười thành tiếng, buông lỏng Lục Tử Tranh ra, cúi đầu, đôi mắt đen xinh đẹp dịu dàng nhìn Lục Tử Tranh chăm chăm, nghiêm túc nói: Đồ ngốc, ở trong lòng tôi, trừ cậu ra, cái gì cũng không quan trọng. Vì thế, cậu nhớ tôi, ở trong lòng tôi, nó là đại sự hàng đầu, chỉ có công việc của tôi ảnh hưởng nó, không có chuyện nó ảnh hưởng đến công việc của tôi. Sau này, nếu lo cho tôi, nếu nhớ tôi, hoặc là có cái gì muốn nói với tôi, đừng có bất kỳ kiêng dè gì, chỉ cần thẳng thắn nói cho tôi biết là được, được không? Nàng không hy vọng Lục Tử Tranh dè dặt ràng buộc bản thân như thế, ở trước mặt nàng, Lục Tử Tranh chỉ cần là mình chân thực nhất, thẳng thắn nhất là được rồi, bất luận Lục Tử Tranh thế nào, đó đều là nàng thích nhất.
Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt thanh lãnh đẹp đẽ lại dịu dàng dị thường của Giang Hoài Khê, ngơ ngẩn nỉ non: Hoài Khê...
Giang Hoài Khê biết Lục Tử Tranh nghe để trong lòng rồi, sáng tỏ mà chớp mắt một cái, nàng sờ sờ sườn mặt Lục Tử Tranh, dắt tay Lục Tử Tranh, xoay người lại mang theo ý cười bảo: Theo tôi, tôi cho cậu xem thứ này.
Lục Tử Tranh lại ngoài dự liệu mà rụt tay lại, lùi bước bảo: Hoài Khê, tôi phải ở đây chờ cháu ngoại của thím Lâm.
Giang Hoài Khê quay đầu về, nhìn vẻ mặt nghiêm minh nghiêm túc của Lục Tử Tranh, nét mặt nàng không nhịn được cong cong, bảo: Ồ, trước khi tôi và cậu qua đó, tôi nói cho cậu một bí mật trước nè. Ưm, là vầy, thật ra, tôi chính là cháu gái của thím Lâm mà cậu cần đợi. Chị ơi chào chị, em tên Giang Hoài Khê.
Lục Tử Tranh chau lông mày không phản ứng lại, chờ khi cô cuối cùng hiểu ra là mình bị Giang Hoài Khê và thím Lâm liên thủ lừa gạt, cô đã bị Giang Hoài Khê kéo đi về phía trước.
Cô nhìn thấy, khi cô và Giang Hoài Khê bước vào đoạn thứ hai của sạn đạo gỗ, Giang Hoài Khê chợt quay đầu lại nở nụ cười sáng lóa với cô, cùng với đó, một âm thanh trong trẻo vang lên, trong chớp nhoáng, sạn đạo gỗ đen kịt có ánh đèn lấp loé sáng lên tựa như sao, rọi sáng khuôn mặt thâm tình mê người ấy của Giang Hoài Khê.
Sau đó, cô nghe thấy Giang Hoài Khê thở dài một hơi, có phần phiền muộn bảo: Tuy rằng tôi cảm thấy cái loại ngày kỷ niệm này có hơi trẻ con quá, không phù hợp phong cách của tôi cho lắm. Nhưng mà, tôi thấy cậu khá là lập dị, chắc là sẽ thích, thế nên cũng gắng gượng làm cho đấy.
Thanh âm của Giang Hoài Khê, thoắt nhỏ lại dần, dưới ánh đèn ấm áp mờ tối chiếu rọi xuống, Lục Tử Tranh thấp thoáng phát hiện, trên gương mặt luôn luôn bình tĩnh tự tin bát phong bất động [1] của Giang Hoài Khê, dường như xuất hiện, đỏ ửng ngây thẹn tựa như của thiếu nữ?
Lục Tử Tranh mười ngón giao nhau với Giang Hoài Khê, quay người lại kề gần Giang Hoài Khê hơn, tựa trên vai của nàng, chợt nghe thấy thanh âm Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nói với cô: Tử Tranh, chúc mừng ngày kỷ niệm một tháng.
Một khắc đó, Giang Hoài Khê nhìn thấy, đôi mắt lấp lánh của Lục Tử Tranh nhìn nàng, óng ánh lóng lánh còn chói mắt hơn so với ngôi sao...
Chú thích:
[1] bát phong bất động: Tám ngọn gió (lợi, suy, hủy, dự, xưng, cơ, khổ, lạc) thổi không động.
Con người thường dao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng, hớn hở ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế giễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Bát phong bất động nghĩa là bình thản, không bị lay động giữa những biến động, thuận nghịch của cuộc đời.
Lời nhảm của tui: Chương sau sẽ khá tương tự như
Anyway, 30 Tết bị hành bị sai mệt chết đi được =.=
/79
|