Hứa Bách Thao ngồi trong quán cafe, hai tay giao nhau đặt ở trước bàn, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ từng chút mất dạng, nhìn đèn đường từng cái sáng lên, nhìn giờ hẹn với Giang Vong từng chút tiếp cận, ngón tay cái vuốt ve qua lại, kỳ lạ mà hồi hộp lên.
Cách giờ hẹn còn 5 phút đồng hồ, ánh mắt của cậu, đột nhiên khóa chặt vào một cô gái tóc dài có dáng người yểu điệu cao gầy ngoài cửa sổ. Cô gái mang giày cao gót, quần ống hẹp, áo sơ mi trắng, áo bành tô dài, nhịp chân nhanh nhẹn, vẻ mặt tẻ nhạt từ đằng xa đi tới. Hứa Bách Thao lập tức đứng lên, trực giác nói cho cậu biết, đây chính là, Vân Bạc sau mười hai năm...
Trực giác của cậu quả không sai, cô gái ấy, thật là từng bước từng bước, đi về phía cậu, càng đi càng gần, vẻ mặt khi nhìn cậu, không lạnh không nhạt, bình tĩnh không gợn sóng, cuối cùng, đứng lại ở trước mặt cậu.
Hứa Bách Thao tỉ mỉ quan sát Giang Vong.
Tướng mạo của chị ấy, so với nhiều năm trước càng thêm xuất chúng, khí chất, trông có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều so với nhiều năm trước, không còn lạnh lùng nghiêm nghị như kia, đôi mắt không gợn không rõ ưu tư kia, lại vẫn y hệt như trước.
Ngập ngừng chốc lát, Hứa Bách Thao đưa tay ra, khóe môi cong cong, thanh âm luôn luôn trong trẻo bởi vì kích động có hơi khàn khàn, nhưng cũng mang theo ý mừng và thoải mái thật lòng nói: “Chị tư, thật là chị, chị vẫn còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá...”
Giang Vong lại chỉ vẻ mặt tẻ ngắt quan sát chàng trai trong sáng cao ngất lịch sự trước mắt một lát, đưa tay ra nhẹ nhàng cấp tốc cùng cậu nắm lấy nhau một lát, bên môi cong lên một vệt nụ cười nhạt nhòa, nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói: “Đã lâu không gặp...” Sau đó, ung dung ngồi xuống chỗ ngồi.
Trong chớp nhoáng, Hứa Bách Thao có hơi lúng túng, trong một tiếng ồ nhẹ ấy, cậu nhạy bén bắt lấy, cảm giác sai lầm của cậu mới trước. Giang Vong chị ấy, cũng không có ôn hòa so với nhiều năm trước, ít ra, đối với mình là như thế, mỗi tiếng nói mỗi cử động, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, trước sau, lãnh đạm mang theo ý trào phúng.
Cậu cũng không đoán sai, xác thực nhiều năm trước, Vân Bách đã không thích cậu. Chỉ vì, Vân Bách biết, cậu trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Hứa Bách Hàm, ở trong lòng Hứa Bách Hàm, trọng lượng rất nặng, có thể, vượt qua mình, khiến cho cô, ước ao lại cáu giận.
Nhiều năm sau, ghen ghét Vân Bách đối với cậu, chỉ tăng không giảm.
Hứa Bách Thao cũng ngồi xuống, đưa tay vẫy nhân viên phục vụ tới, cùng Giang Vong gọi hai tách cafe. Sau đó, cậu nhìn Giang Vong một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Chị tư, nhiều năm như vậy, tại sao lại không quay về tìm chúng em, chị có biết mọi người trong nhà vì chị mà thương tâm cỡ nào không?”
Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy, Giang Vong quay đầu lại, ý cười khóe môi sâu đậm thêm, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, thanh âm hững hờ. Hứa Bách Theo lại nghe ra trào phúng bên trong: “Thật sao? Tôi thực sự không biết đấy. Cậu xem, không có tôi, các người cũng đều sống bình yên tiếp đó đấy thôi?”
Hứa Bách Thao hơi khẽ cau mày, tức khắc lên tiếng phản bác: “Không phải thế, bác cả những năm qua luôn nhắc đến chị, bác ấy bảo bác ấy mắc nợ chị, nói đến chị là bác ấy liền...”
Còn chưa có nói xong, Giang Vong liền bật tiếng lạnh giọng cắt ngang cậu: “Tôi không muốn nghe những thứ này, những việc này, đã không còn quan hệ gì với tôi nữa rồi.”
Nói xong, cô ngừng lại một chút, nói: “Vả lại tôi không nhiều kiên nhẫn ôn chuyện tán gẫu việc nhà với cậu, mời cậu nói thẳng, chỉ cần nói về chuyện cậu bảo, chuyện rất quan trọng của chị cậu.”
Người cha kia, gia tộc kia, tình thân đã từng hy vọng xa vời kia, từ lúc mười mấy năm trước, trước cả lúc cô bỏ mình, đã chết tâm rồi. Gia tộc kia, ngoài Hứa Bách Hàm ra, tất cả, đã không còn quan hệ gì với cô từ lâu nữa rồi. Cô, một chút, cũng không muốn hiểu, không muốn biết.
Cổ họng Hứa Bách Thao ngẹn lại, lời chưa xong, liền tiêu tán ở trong miệng. Cậu dùng ánh mắt khó có thể tin, đưa mắt nhìn Giang Vong hồi lâu, không nhịn được thở dài: “Chị tư, chị so với năm đó, càng thêm lạnh lùng, vô tình.”
Cà phê đưa lên rồi.
Giang Vong một tay chống cằm, một tay dùng thìa nhỏ, nhẹ nhàng khuấy cafe lên, nghe vậy, đôi mắt hơi khép, ý cười nhợt nhạt bên môi, cũng không phủ nhận.
Hứa Bách Thao cảm thấy, lòng dần dần mà, có hơi nguội đi...
Yên lặng hồi lâu, cậu rốt cuộc, lần nữa tìm về âm thanh của mình, lần này, trong giọng nói, không còn nửa phần ý cười: “Chị biết tối qua chị tôi bất chấp gió lạnh, ở cửa bệnh viện chờ chị rất lâu rất lâu, đến nỗi, hôm nay sốt đến không dậy nổi không?”
Giang Vong nghe thấy câu “sốt đến không dậy nổi” kia, bàn tay cầm thìa đang khuấy hơi dừng lại một chút, trong lòng như bị kim đâm đột ngột một hồi, song cũng chỉ trong nháy mắt, giọng điệu cô tẻ nhạt trả lời lại Hứa Bách Thao: “Tôi không biết...”
Hứa Bách Thao nghe thấy giọng điệu và vẻ mặt không hề để tâm của cô như vậy, không khỏi mà có chút căm giận, cậu nắm chặt nắm đắm một bàn tay, cực kỳ gắng sức kìm chế lại cơn giận của mình, lại hỏi: “Vậy chị có biết, ngày đó ở Cư Châu, chị ấy vì gọi lại chị mà lăn xuống từ trên bậc thang, đập vỡ đầu, may gần mười mũi, não chấn động nhẹ. Hôm sau, lại không cố hết thảy mà đến Lâm Châm tìm chị không?”
Trong lòng Giang Vong chát chúa, nhớ tới ngày đó, sắc mặt Hứa Bách Hàm tái nhợt, cùng thanh âm vô lực có hơi khàn khàn... Mình vậy mà không hề có cảm giác. Là tóc mái che mất sao? Không, cô tự cảm thấy mình không có sơ ý như thế, nhất định là Hứa Bách Hàm tận lực không cho cô phát hiện.
Trong lòng Giang Vong vừa đau vừa giận, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, cắn chặt hàm răng, một lúc sau nhàn nhạt phun ra một câu: “Tôi cần phải biết ư?” Dứt lời, cô ngước mắt, bên môi treo lên nụ cười nhạt nhẽo, trào phúng dị thường.
Hứa Bách Thao, lại có tư cách gì đến chất vấn cô đây? Tai nạn ấy, người khởi xướng và người thắng đều là cậu ta, lại có tư cách gì, ngồi ở đây chỉ trích đứa bị vứt bỏ như cô?
Hứa Bách Thao cũng không nhịn được nữa, nghĩ đến nỉ non thương tâm tuyệt vọng của Hứa Bách Hàm hôm qua, cùng câu nói rưng rưng như nặng ngàn cân “Nhưng mà, chị yêu cô ấy mà”, nhìn dáng vẻ như chẳng liên quan gì đến mình của Giang Vong, phẫn nộ không thể khống chế mà dâng trào ra, lớn tiếng nổi giận bảo: “Vân Bạc, rốt cuộc chị có tim hay không vậy?”
Nghe một câu nói ấy, Giang Vong trong nháy mắt, siết chặt song quyền, gần như muốn cắn nát hàm răng, cuối cùng, giận dữ cười, gằn từng chữ: “Hứa Bách Thao, câu nói ấy, xin cậu đáp lễ cho chị cậu, hỏi chị ta thử, rốt cuộc chị ta có tim hay không? Hỏi chị ta thử, Vân Bạc tôi, có từng lầm lỗi với chị ta chút nào hay chưa?” Cô lạnh lùng nói: “Câu nói ấy, không tới phiên các người hỏi tôi!”
Cô vì tình yêu này, bỏ ra tất cả, chưa bao giờ có giữ lại mảy may, nhưng Hứa Bách Hàm, lại hồi báo cho cô cái gì? Trước giờ cô đều tôn sùng Hứa Bách Hàm như điều quan trọng nhất của cuộc đời, nhưng ở trong lòng Hứa Bách Hàm cô có địa vị gì đây? Không bằng cha mẹ, không bằng anh em ruột thịt, thậm chí, không bằng cả những người dưng lưỡi dài kia! Khi đó, mình bị tình yêu làm đầu óc choáng váng còn có thể lừa mình dối người, bây giờ, khi tất cả chân tướng đều lồ lộ phanh ra trước mắt cô, cô còn chưa chất vấn câu nói ấy với Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Thao cậu ta, lại dựa vào cái gì, hỏi cô câu nói ấy?
Hai mắt Hứa Bách Thao giận đến đỏ chót, cổ ngạnh lại, vắng lặng được một lúc lâu, mới lần nữa lên tiếng nói: “Cái gì chị cũng không biết, Vân Bạc. Những năm qua khi chị chưa rõ sống chết, chị tôi chưa từng có một ngày sống dễ chịu, nhiều năm qua, chúng tôi vẫn cho là, chị ấy bởi vì hổ thẹn nên mới dằn vặt bản thân như vậy, nhưng mãi đến tận, hôm qua chị ấy nói cho tôi biết, chị ấy yêu chị, tôi mới hiểu được, những năm qua, cuộc sống của chị ấy, càng thêm thống khổ so với tưởng tượng của chúng tôi...”
Nhưng Giang Vong cũng ở giây tiếp theo, chặt như đinh chém sắt mà phủ định Hứa Bách Thao: “Không, chị ta không yêu tôi!”
Thời khắc này, Hứa Bách Thao rốt cuộc không nhịn được đập bàn đứng lên: “Vân Bạc, cô đừng quá đáng quá đấy! Cái gì cô cũng chả biết cả! Nhìn thấy chân của chị tôi không?”
Tim Giang Vong run lên, tay cầm thìa, cũng lại không che giấu nổi mà, nhẹ nhàng run rẩy...
Hứa Bách Thao muốn vạch trần chân tướng tàn nhẫn ra ngoài, thề phải xé xuống lớp mặt nạ lạnh lùng bĩnh tình kia của Giang Vong: “Đó là vì cô đấy! Năm đó sau khi cô bị thủy triều cuốn đi, chị ấy muốn quay đầu lại đi cứu cô, lại bị người khác kéo về, khóc đến đứt hơi khản tiếng sau cùng ngất xỉu mất. Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, chị ấy biết cô mất rồi, nhân lúc mẹ tôi không ở đó, ôm quyết tâm nhất định phải chết, từ trên bệnh viện nhảy xuống! May mà cấp cứu đúng lúc, người thì cứu về rồi, nhưng hai chân, lại không cách nào trị hết được. Sau đó, chị ấy hết lần này tới lần khác mà tự tìm cái chết, trong nhà ai cũng cực sợ, quản chế chị ấy 24 giờ liên tiếp, cuối cùng, chúng tôi phải lừa chị ấy, bảo là cô còn một tia hi vọng sống, chỉ cần chị ấy chờ thôi, cô nhất định sẽ trở về, chị ấy mới từ từ, tốt lên, chờ đợi. Sau đó, chuyên gia của bệnh viện nói, chân chị ấy, nếu so trình độ y học trong nước thì hy vọng không lớn, ra nước ngoài thì còn một tia hi vọng, nhưng chị ấy ai nói cũng không nghe, cố chấp mà muốn ở nhà chờ cô, một lần kéo dài như thế, chính là một tháng, một năm, mười năm... Vân Bạc, chị nói cho tôi biết đi, cái này vẫn chưa tính là yêu chị sao? Chị còn muốn chị ấy thế nào nữa?!”
Giang Vong siết chặt song quyền, khoang ngực khó chịu tựa như thở không nổi, mắt chua xót đến nỗi không muốn mở mắt ra, bởi vì cực lực nhịn xuống nước mắt sắp định lướt xuống, cả người ngột ngạt run rẩy trong mơ hồ. Không phải sự thật, đây không phải sự thật... Lừa người... Đều là lừa người cả!
Cô cắn môi, sức lớn đến thấy rõ máu, thanh âm khàn khàn: “Không, cô ấy không yêu tôi, có lẽ, chỉ là áy náy mắc nợ, chỉ là vì để trong lòng mình dễ chịu hơn một chút...”
Trong nháy mắt tiếp theo, có chất lỏng ấm áp sềnh sệch, rơi vào trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Vong.
Hứa Bách Thao rốt cuộc giận sôi, bưng ly cafe trên bàn lên, đưa tay lên cao, giội vào trên gương mặt lạnh lùng cay nghiệt của Giang Vong, cậu nổi giận gầm cô: “Vân Bạc, cô không phải người, nói thế này, cô xứng đáng với chị tôi sao? Xứng đáng sao...” Nói đến sau cùng, đã mơ hồ mang theo nghẹn ngào...
Giang Vong gắng sức chống thân thể mình lên, đứng nghiêm, dùng đôi mắt đỏ bừng đồng dạng, lạnh lùng nhìn Hứa Bách Thao, bưng cafe trước người lên, đồng dạng, đưa tay vững vàng lên cao, giội vào đầy người đầy mặt Hứa Bách Thao, giọng khàn khàn, lạnh đến khắc cốt ghi tâm: “Hứa Bách Thao, ly cafe này, không tới phiên cậu giội tôi, cậu, không có tư cách. Nếu không phải cậu, cũng sẽ không có hôm nay thế này của chúng ta.”
Một khắc đó, cậu trai to xác sau khi trưởng thành vẫn chưa từng khóc - Hứa Bach Thao - rốt cuộc để nước mắt từ khóe mắt lướt xuống. Trong mười mấy năm qua, thấy áy náy chuốc khổ của Hứa Bách Hàm như vậy, cậu cũng rất nhiều lần chịu không nổi, ở trong sân vận động đánh túi cát đánh tới máu tươi đầy tay ngã quắp trên mặt đất, chất vấn bản thân, năm đó, nếu mình không nằng nặc đòi đến bờ biển là ổn rồi, nếu, năm đó, người chết là mình thì tốt rồi...
Nhưng mà, nếu như năm đó, Hứa Bách Hàm từ bỏ mình, mình, có chắc là không trách không oán không hận chị ấy hay không đây?
Hứa Bách Thao không biết, không dám trả lời...
Cậu biết, thật ra năm đó, bất luận Hứa Bách Hàm quyết định thế nào, chị ấy cũng không cách nào dễ chịu, không cách nào giải thoát được. Chị gái đáng thương của cậu...
Cậu rũ mắt, tựa như cực kỳ mệt mỏi, chán nản, giọng nói vô lực bảo: “Chị tư, tôi lén lút đưa tư liệu của chị tôi gửi đến chuyên gia khoa chỉnh hình bên nước Mỹ xem rồi, ông ấy bảo, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đời này của chị tôi, thật sự đứng lên không được nữa mất. Những năm này, người một nhà chúng tôi, không có người nào sống yên ổn cả, ba mẹ tôi, bởi vì chị tôi, không biết thở dài bao hơi, rơi mất bao nhiêu nước mắt. Coi như chúng tôi xin chị được không? Nếu như chị còn yêu chị ấy, thì hãy tha thứ chị ấy, ở bên chị ấy, yên ổn mà sống tiếp đi, nếu như, quả thật chị không yêu chị ấy, vậy hãy để cho chị ấy triệt để hết hy vọng, không cần tiếp tục chờ đợi nữa, từ đây, cầu về cầu, đường về đường. Nợ chị một cái mạng, chị ấy dùng hai chân, cùng mười hai năm thanh xuân trả lại chị, cũng coi như, hai bên không ai nợ ai nữa rồi.”
Cậu không nhìn thấy, thân thể Giang Vong, run rẩy kịch liệt, lung lay sắp đổ. Cô dùng một tay, gắng sức mà đè trên mặt bàn, mới có thể cưỡng ép chống mình ngã quắp xuống.
Sau rất lâu, Giang Vong vẫn không nói gì, cũng không phản ứng gì với cậu, cứ thế quay người đi, từng bước từng bước, chầm chậm đi, loạng choạng đi, tiêu điều đi, đi khỏi tầm mắt Hứa Bách Thao.
Trên xe ở bãi đỗ, Giang Vong không giả bộ được nữa, gục trên tay lái, lệ như suối trào, lần đầu tiên khóc thành tiếng, khóc đến, tan nát cõi lòng.
Trong những năm này, oan ức, thống khổ ra sao, cô đều khó khăn chịu đựng, chưa từng như thế này, suồng sã mà khóc ra...
Đời này, tất cả nước mắt của cô, gần như đều vì Hứa Bách Hàm mà chảy, lúc này, vẫn như cũ...
Mà nửa đời trước, tất cả nụ cười của cô, cũng gần như đều vì Hứa Bách Hàm mà có...
Hứa Bách Hàm, chị nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để không yêu chị nữa?
Nhưng tôi yêu chị thì thế nào, cho dù chị cũng yêu tôi thì thế nào?
Tôi chỉ yêu một mình chị, nhưng chị còn yêu nghìn nghìn vạn vạn người của cõi đời này. Chị muốn làm con gái ngoan ngoan ngoãn nghe lời của cha mẹ, chị muốn làm tấm gương tốt ưu tú xuất chúng trong mắt hậu bối, chị muốn làm tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa trong mắt người ngoài. Thì chị thế nào mà làm được hy vọng xa vời của tôi, một Hứa Bách Hàm chỉ thích chỉ yêu tôi nhất, một Hứa Bách Hàm chỉ là người yêu của tôi?
Cô khóc đến thở không nổi, khóc đến thoát lực, cũng lại không ngóc đầu lên được...
Không biết lại qua bao lâu, Giang Vong cuối cùng ngẩng đầu lên từ trên tay lái, từng chút từng chút, lau khô nước mắt, khởi động xe, chạy tới phương xa...
Hứa Bách Hàm, năm nay tôi 27 tuổi rồi, không còn ngây thơ nữa. Tôi đã hiểu sợ hãi của chị, lưỡng lự của chị, hiểu rằng, tôi còn chưa đủ trọng lượng để khiến chị yêu tôi nhất.
Bất luận là áy náy hay là tình yêu, tôi vẫn cám ơn chị, để tôi hiểu, hóa ra tất cả, không phải tôi nhất sương tình nguyện, tự mình độc diễn.
Vậy thì, bây giờ, hãy để tôi, yêu chị một lần cuối cùng, tác thành chị, tác thành biển xanh trời xanh của chị nhé.
Lời tác giả: Ế, tui thành công tìm đường chết, dùng xà tinh bệnh ngọt ngược giao nhau của mình bức đi mất một độc giả đáng yêu, lệ rơi đầy mặt
~ (>_
Cách giờ hẹn còn 5 phút đồng hồ, ánh mắt của cậu, đột nhiên khóa chặt vào một cô gái tóc dài có dáng người yểu điệu cao gầy ngoài cửa sổ. Cô gái mang giày cao gót, quần ống hẹp, áo sơ mi trắng, áo bành tô dài, nhịp chân nhanh nhẹn, vẻ mặt tẻ nhạt từ đằng xa đi tới. Hứa Bách Thao lập tức đứng lên, trực giác nói cho cậu biết, đây chính là, Vân Bạc sau mười hai năm...
Trực giác của cậu quả không sai, cô gái ấy, thật là từng bước từng bước, đi về phía cậu, càng đi càng gần, vẻ mặt khi nhìn cậu, không lạnh không nhạt, bình tĩnh không gợn sóng, cuối cùng, đứng lại ở trước mặt cậu.
Hứa Bách Thao tỉ mỉ quan sát Giang Vong.
Tướng mạo của chị ấy, so với nhiều năm trước càng thêm xuất chúng, khí chất, trông có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều so với nhiều năm trước, không còn lạnh lùng nghiêm nghị như kia, đôi mắt không gợn không rõ ưu tư kia, lại vẫn y hệt như trước.
Ngập ngừng chốc lát, Hứa Bách Thao đưa tay ra, khóe môi cong cong, thanh âm luôn luôn trong trẻo bởi vì kích động có hơi khàn khàn, nhưng cũng mang theo ý mừng và thoải mái thật lòng nói: “Chị tư, thật là chị, chị vẫn còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá...”
Giang Vong lại chỉ vẻ mặt tẻ ngắt quan sát chàng trai trong sáng cao ngất lịch sự trước mắt một lát, đưa tay ra nhẹ nhàng cấp tốc cùng cậu nắm lấy nhau một lát, bên môi cong lên một vệt nụ cười nhạt nhòa, nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói: “Đã lâu không gặp...” Sau đó, ung dung ngồi xuống chỗ ngồi.
Trong chớp nhoáng, Hứa Bách Thao có hơi lúng túng, trong một tiếng ồ nhẹ ấy, cậu nhạy bén bắt lấy, cảm giác sai lầm của cậu mới trước. Giang Vong chị ấy, cũng không có ôn hòa so với nhiều năm trước, ít ra, đối với mình là như thế, mỗi tiếng nói mỗi cử động, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, trước sau, lãnh đạm mang theo ý trào phúng.
Cậu cũng không đoán sai, xác thực nhiều năm trước, Vân Bách đã không thích cậu. Chỉ vì, Vân Bách biết, cậu trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Hứa Bách Hàm, ở trong lòng Hứa Bách Hàm, trọng lượng rất nặng, có thể, vượt qua mình, khiến cho cô, ước ao lại cáu giận.
Nhiều năm sau, ghen ghét Vân Bách đối với cậu, chỉ tăng không giảm.
Hứa Bách Thao cũng ngồi xuống, đưa tay vẫy nhân viên phục vụ tới, cùng Giang Vong gọi hai tách cafe. Sau đó, cậu nhìn Giang Vong một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Chị tư, nhiều năm như vậy, tại sao lại không quay về tìm chúng em, chị có biết mọi người trong nhà vì chị mà thương tâm cỡ nào không?”
Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy, Giang Vong quay đầu lại, ý cười khóe môi sâu đậm thêm, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, thanh âm hững hờ. Hứa Bách Theo lại nghe ra trào phúng bên trong: “Thật sao? Tôi thực sự không biết đấy. Cậu xem, không có tôi, các người cũng đều sống bình yên tiếp đó đấy thôi?”
Hứa Bách Thao hơi khẽ cau mày, tức khắc lên tiếng phản bác: “Không phải thế, bác cả những năm qua luôn nhắc đến chị, bác ấy bảo bác ấy mắc nợ chị, nói đến chị là bác ấy liền...”
Còn chưa có nói xong, Giang Vong liền bật tiếng lạnh giọng cắt ngang cậu: “Tôi không muốn nghe những thứ này, những việc này, đã không còn quan hệ gì với tôi nữa rồi.”
Nói xong, cô ngừng lại một chút, nói: “Vả lại tôi không nhiều kiên nhẫn ôn chuyện tán gẫu việc nhà với cậu, mời cậu nói thẳng, chỉ cần nói về chuyện cậu bảo, chuyện rất quan trọng của chị cậu.”
Người cha kia, gia tộc kia, tình thân đã từng hy vọng xa vời kia, từ lúc mười mấy năm trước, trước cả lúc cô bỏ mình, đã chết tâm rồi. Gia tộc kia, ngoài Hứa Bách Hàm ra, tất cả, đã không còn quan hệ gì với cô từ lâu nữa rồi. Cô, một chút, cũng không muốn hiểu, không muốn biết.
Cổ họng Hứa Bách Thao ngẹn lại, lời chưa xong, liền tiêu tán ở trong miệng. Cậu dùng ánh mắt khó có thể tin, đưa mắt nhìn Giang Vong hồi lâu, không nhịn được thở dài: “Chị tư, chị so với năm đó, càng thêm lạnh lùng, vô tình.”
Cà phê đưa lên rồi.
Giang Vong một tay chống cằm, một tay dùng thìa nhỏ, nhẹ nhàng khuấy cafe lên, nghe vậy, đôi mắt hơi khép, ý cười nhợt nhạt bên môi, cũng không phủ nhận.
Hứa Bách Thao cảm thấy, lòng dần dần mà, có hơi nguội đi...
Yên lặng hồi lâu, cậu rốt cuộc, lần nữa tìm về âm thanh của mình, lần này, trong giọng nói, không còn nửa phần ý cười: “Chị biết tối qua chị tôi bất chấp gió lạnh, ở cửa bệnh viện chờ chị rất lâu rất lâu, đến nỗi, hôm nay sốt đến không dậy nổi không?”
Giang Vong nghe thấy câu “sốt đến không dậy nổi” kia, bàn tay cầm thìa đang khuấy hơi dừng lại một chút, trong lòng như bị kim đâm đột ngột một hồi, song cũng chỉ trong nháy mắt, giọng điệu cô tẻ nhạt trả lời lại Hứa Bách Thao: “Tôi không biết...”
Hứa Bách Thao nghe thấy giọng điệu và vẻ mặt không hề để tâm của cô như vậy, không khỏi mà có chút căm giận, cậu nắm chặt nắm đắm một bàn tay, cực kỳ gắng sức kìm chế lại cơn giận của mình, lại hỏi: “Vậy chị có biết, ngày đó ở Cư Châu, chị ấy vì gọi lại chị mà lăn xuống từ trên bậc thang, đập vỡ đầu, may gần mười mũi, não chấn động nhẹ. Hôm sau, lại không cố hết thảy mà đến Lâm Châm tìm chị không?”
Trong lòng Giang Vong chát chúa, nhớ tới ngày đó, sắc mặt Hứa Bách Hàm tái nhợt, cùng thanh âm vô lực có hơi khàn khàn... Mình vậy mà không hề có cảm giác. Là tóc mái che mất sao? Không, cô tự cảm thấy mình không có sơ ý như thế, nhất định là Hứa Bách Hàm tận lực không cho cô phát hiện.
Trong lòng Giang Vong vừa đau vừa giận, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, cắn chặt hàm răng, một lúc sau nhàn nhạt phun ra một câu: “Tôi cần phải biết ư?” Dứt lời, cô ngước mắt, bên môi treo lên nụ cười nhạt nhẽo, trào phúng dị thường.
Hứa Bách Thao, lại có tư cách gì đến chất vấn cô đây? Tai nạn ấy, người khởi xướng và người thắng đều là cậu ta, lại có tư cách gì, ngồi ở đây chỉ trích đứa bị vứt bỏ như cô?
Hứa Bách Thao cũng không nhịn được nữa, nghĩ đến nỉ non thương tâm tuyệt vọng của Hứa Bách Hàm hôm qua, cùng câu nói rưng rưng như nặng ngàn cân “Nhưng mà, chị yêu cô ấy mà”, nhìn dáng vẻ như chẳng liên quan gì đến mình của Giang Vong, phẫn nộ không thể khống chế mà dâng trào ra, lớn tiếng nổi giận bảo: “Vân Bạc, rốt cuộc chị có tim hay không vậy?”
Nghe một câu nói ấy, Giang Vong trong nháy mắt, siết chặt song quyền, gần như muốn cắn nát hàm răng, cuối cùng, giận dữ cười, gằn từng chữ: “Hứa Bách Thao, câu nói ấy, xin cậu đáp lễ cho chị cậu, hỏi chị ta thử, rốt cuộc chị ta có tim hay không? Hỏi chị ta thử, Vân Bạc tôi, có từng lầm lỗi với chị ta chút nào hay chưa?” Cô lạnh lùng nói: “Câu nói ấy, không tới phiên các người hỏi tôi!”
Cô vì tình yêu này, bỏ ra tất cả, chưa bao giờ có giữ lại mảy may, nhưng Hứa Bách Hàm, lại hồi báo cho cô cái gì? Trước giờ cô đều tôn sùng Hứa Bách Hàm như điều quan trọng nhất của cuộc đời, nhưng ở trong lòng Hứa Bách Hàm cô có địa vị gì đây? Không bằng cha mẹ, không bằng anh em ruột thịt, thậm chí, không bằng cả những người dưng lưỡi dài kia! Khi đó, mình bị tình yêu làm đầu óc choáng váng còn có thể lừa mình dối người, bây giờ, khi tất cả chân tướng đều lồ lộ phanh ra trước mắt cô, cô còn chưa chất vấn câu nói ấy với Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Thao cậu ta, lại dựa vào cái gì, hỏi cô câu nói ấy?
Hai mắt Hứa Bách Thao giận đến đỏ chót, cổ ngạnh lại, vắng lặng được một lúc lâu, mới lần nữa lên tiếng nói: “Cái gì chị cũng không biết, Vân Bạc. Những năm qua khi chị chưa rõ sống chết, chị tôi chưa từng có một ngày sống dễ chịu, nhiều năm qua, chúng tôi vẫn cho là, chị ấy bởi vì hổ thẹn nên mới dằn vặt bản thân như vậy, nhưng mãi đến tận, hôm qua chị ấy nói cho tôi biết, chị ấy yêu chị, tôi mới hiểu được, những năm qua, cuộc sống của chị ấy, càng thêm thống khổ so với tưởng tượng của chúng tôi...”
Nhưng Giang Vong cũng ở giây tiếp theo, chặt như đinh chém sắt mà phủ định Hứa Bách Thao: “Không, chị ta không yêu tôi!”
Thời khắc này, Hứa Bách Thao rốt cuộc không nhịn được đập bàn đứng lên: “Vân Bạc, cô đừng quá đáng quá đấy! Cái gì cô cũng chả biết cả! Nhìn thấy chân của chị tôi không?”
Tim Giang Vong run lên, tay cầm thìa, cũng lại không che giấu nổi mà, nhẹ nhàng run rẩy...
Hứa Bách Thao muốn vạch trần chân tướng tàn nhẫn ra ngoài, thề phải xé xuống lớp mặt nạ lạnh lùng bĩnh tình kia của Giang Vong: “Đó là vì cô đấy! Năm đó sau khi cô bị thủy triều cuốn đi, chị ấy muốn quay đầu lại đi cứu cô, lại bị người khác kéo về, khóc đến đứt hơi khản tiếng sau cùng ngất xỉu mất. Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, chị ấy biết cô mất rồi, nhân lúc mẹ tôi không ở đó, ôm quyết tâm nhất định phải chết, từ trên bệnh viện nhảy xuống! May mà cấp cứu đúng lúc, người thì cứu về rồi, nhưng hai chân, lại không cách nào trị hết được. Sau đó, chị ấy hết lần này tới lần khác mà tự tìm cái chết, trong nhà ai cũng cực sợ, quản chế chị ấy 24 giờ liên tiếp, cuối cùng, chúng tôi phải lừa chị ấy, bảo là cô còn một tia hi vọng sống, chỉ cần chị ấy chờ thôi, cô nhất định sẽ trở về, chị ấy mới từ từ, tốt lên, chờ đợi. Sau đó, chuyên gia của bệnh viện nói, chân chị ấy, nếu so trình độ y học trong nước thì hy vọng không lớn, ra nước ngoài thì còn một tia hi vọng, nhưng chị ấy ai nói cũng không nghe, cố chấp mà muốn ở nhà chờ cô, một lần kéo dài như thế, chính là một tháng, một năm, mười năm... Vân Bạc, chị nói cho tôi biết đi, cái này vẫn chưa tính là yêu chị sao? Chị còn muốn chị ấy thế nào nữa?!”
Giang Vong siết chặt song quyền, khoang ngực khó chịu tựa như thở không nổi, mắt chua xót đến nỗi không muốn mở mắt ra, bởi vì cực lực nhịn xuống nước mắt sắp định lướt xuống, cả người ngột ngạt run rẩy trong mơ hồ. Không phải sự thật, đây không phải sự thật... Lừa người... Đều là lừa người cả!
Cô cắn môi, sức lớn đến thấy rõ máu, thanh âm khàn khàn: “Không, cô ấy không yêu tôi, có lẽ, chỉ là áy náy mắc nợ, chỉ là vì để trong lòng mình dễ chịu hơn một chút...”
Trong nháy mắt tiếp theo, có chất lỏng ấm áp sềnh sệch, rơi vào trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Vong.
Hứa Bách Thao rốt cuộc giận sôi, bưng ly cafe trên bàn lên, đưa tay lên cao, giội vào trên gương mặt lạnh lùng cay nghiệt của Giang Vong, cậu nổi giận gầm cô: “Vân Bạc, cô không phải người, nói thế này, cô xứng đáng với chị tôi sao? Xứng đáng sao...” Nói đến sau cùng, đã mơ hồ mang theo nghẹn ngào...
Giang Vong gắng sức chống thân thể mình lên, đứng nghiêm, dùng đôi mắt đỏ bừng đồng dạng, lạnh lùng nhìn Hứa Bách Thao, bưng cafe trước người lên, đồng dạng, đưa tay vững vàng lên cao, giội vào đầy người đầy mặt Hứa Bách Thao, giọng khàn khàn, lạnh đến khắc cốt ghi tâm: “Hứa Bách Thao, ly cafe này, không tới phiên cậu giội tôi, cậu, không có tư cách. Nếu không phải cậu, cũng sẽ không có hôm nay thế này của chúng ta.”
Một khắc đó, cậu trai to xác sau khi trưởng thành vẫn chưa từng khóc - Hứa Bach Thao - rốt cuộc để nước mắt từ khóe mắt lướt xuống. Trong mười mấy năm qua, thấy áy náy chuốc khổ của Hứa Bách Hàm như vậy, cậu cũng rất nhiều lần chịu không nổi, ở trong sân vận động đánh túi cát đánh tới máu tươi đầy tay ngã quắp trên mặt đất, chất vấn bản thân, năm đó, nếu mình không nằng nặc đòi đến bờ biển là ổn rồi, nếu, năm đó, người chết là mình thì tốt rồi...
Nhưng mà, nếu như năm đó, Hứa Bách Hàm từ bỏ mình, mình, có chắc là không trách không oán không hận chị ấy hay không đây?
Hứa Bách Thao không biết, không dám trả lời...
Cậu biết, thật ra năm đó, bất luận Hứa Bách Hàm quyết định thế nào, chị ấy cũng không cách nào dễ chịu, không cách nào giải thoát được. Chị gái đáng thương của cậu...
Cậu rũ mắt, tựa như cực kỳ mệt mỏi, chán nản, giọng nói vô lực bảo: “Chị tư, tôi lén lút đưa tư liệu của chị tôi gửi đến chuyên gia khoa chỉnh hình bên nước Mỹ xem rồi, ông ấy bảo, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đời này của chị tôi, thật sự đứng lên không được nữa mất. Những năm này, người một nhà chúng tôi, không có người nào sống yên ổn cả, ba mẹ tôi, bởi vì chị tôi, không biết thở dài bao hơi, rơi mất bao nhiêu nước mắt. Coi như chúng tôi xin chị được không? Nếu như chị còn yêu chị ấy, thì hãy tha thứ chị ấy, ở bên chị ấy, yên ổn mà sống tiếp đi, nếu như, quả thật chị không yêu chị ấy, vậy hãy để cho chị ấy triệt để hết hy vọng, không cần tiếp tục chờ đợi nữa, từ đây, cầu về cầu, đường về đường. Nợ chị một cái mạng, chị ấy dùng hai chân, cùng mười hai năm thanh xuân trả lại chị, cũng coi như, hai bên không ai nợ ai nữa rồi.”
Cậu không nhìn thấy, thân thể Giang Vong, run rẩy kịch liệt, lung lay sắp đổ. Cô dùng một tay, gắng sức mà đè trên mặt bàn, mới có thể cưỡng ép chống mình ngã quắp xuống.
Sau rất lâu, Giang Vong vẫn không nói gì, cũng không phản ứng gì với cậu, cứ thế quay người đi, từng bước từng bước, chầm chậm đi, loạng choạng đi, tiêu điều đi, đi khỏi tầm mắt Hứa Bách Thao.
Trên xe ở bãi đỗ, Giang Vong không giả bộ được nữa, gục trên tay lái, lệ như suối trào, lần đầu tiên khóc thành tiếng, khóc đến, tan nát cõi lòng.
Trong những năm này, oan ức, thống khổ ra sao, cô đều khó khăn chịu đựng, chưa từng như thế này, suồng sã mà khóc ra...
Đời này, tất cả nước mắt của cô, gần như đều vì Hứa Bách Hàm mà chảy, lúc này, vẫn như cũ...
Mà nửa đời trước, tất cả nụ cười của cô, cũng gần như đều vì Hứa Bách Hàm mà có...
Hứa Bách Hàm, chị nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để không yêu chị nữa?
Nhưng tôi yêu chị thì thế nào, cho dù chị cũng yêu tôi thì thế nào?
Tôi chỉ yêu một mình chị, nhưng chị còn yêu nghìn nghìn vạn vạn người của cõi đời này. Chị muốn làm con gái ngoan ngoan ngoãn nghe lời của cha mẹ, chị muốn làm tấm gương tốt ưu tú xuất chúng trong mắt hậu bối, chị muốn làm tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa trong mắt người ngoài. Thì chị thế nào mà làm được hy vọng xa vời của tôi, một Hứa Bách Hàm chỉ thích chỉ yêu tôi nhất, một Hứa Bách Hàm chỉ là người yêu của tôi?
Cô khóc đến thở không nổi, khóc đến thoát lực, cũng lại không ngóc đầu lên được...
Không biết lại qua bao lâu, Giang Vong cuối cùng ngẩng đầu lên từ trên tay lái, từng chút từng chút, lau khô nước mắt, khởi động xe, chạy tới phương xa...
Hứa Bách Hàm, năm nay tôi 27 tuổi rồi, không còn ngây thơ nữa. Tôi đã hiểu sợ hãi của chị, lưỡng lự của chị, hiểu rằng, tôi còn chưa đủ trọng lượng để khiến chị yêu tôi nhất.
Bất luận là áy náy hay là tình yêu, tôi vẫn cám ơn chị, để tôi hiểu, hóa ra tất cả, không phải tôi nhất sương tình nguyện, tự mình độc diễn.
Vậy thì, bây giờ, hãy để tôi, yêu chị một lần cuối cùng, tác thành chị, tác thành biển xanh trời xanh của chị nhé.
Lời tác giả: Ế, tui thành công tìm đường chết, dùng xà tinh bệnh ngọt ngược giao nhau của mình bức đi mất một độc giả đáng yêu, lệ rơi đầy mặt
~ (>_
/79
|