Đêm trước ngày lễ Giáng Sinh 24 tháng 12, đường phố dường như đông đúc hơn rất nhiều so với thường ngày, ông già Noel xuất hiện ở khắp mọi nơi, quả táo được bày bán trong siêu thị đều được chất đống như núi.
Người độc thân chẳng có cảm giác đặc biệt hay vô cùng mong đợi gì vào những ngày lễ thế này, sáng sớm sau khi Lục Tử Tranh đi vào cơ quan phiên dịch, mắt liền thấy nữ đồng nghiệp bên cạnh nhận được một bó hoa tươi, người cười còn xán lạn hơn so với hoa.
Người nhận được hoa thì hưởng thụ lấy những ánh mắt hâm mộ và trêu chọc của những đồng nghiệp khác, tựa như rằng đã vô ý tiết lộ hành trình ước hẹn buổi tối của mình, Lục Tử Tranh trước giờ luôn không thích tụ tập náo nhiệt, nhắm mắt làm ngơ bắt tay vào công việc của mình. Cô cũng chẳng hề hâm mộ, để đón ý nói hùa mà phải tỏ ra dáng vẻ ước ao, xin lỗi, cô làm không được.
Nhưng dù cô có duy trì sự yên tĩnh cực độ biểu thị rằng cô không có hứng thú với cái đề tài này thế nào, lại vẫn có người không chịu buông tha cho cô.
Đồng nghiệp Trương Lệ sau khi líu ríu hâm mộ một lát sau, lúc trở về bàn làm việc của mình, chị ta đi ngang qua bàn Lục Tử Tranh, lời nói mang theo vẻ than vãn cất lên: “Tử Tranh, hình như ở đây chỉ có chúng ta là không có hoa cũng chẳng có hẹn, lẻ loi một mình, tối nay bạn chị có tổ chức một bữa tiệc, em có hứng thú đi cùng không?”
Lục Tử Tranh thường ngày chẳng thân thiết lắm với chị ta, nhưng cô cũng biết, Trương Lệ ở sau lưng cô đã không ít lần nghị luận về cô.
Cô lễ phép cười cười, từ chối chị ta: “Không được chị Trương, buổi tối em có hẹn với mẹ rồi.”
Vừa dứt lời, liền có một nhân viên chuyển phát nhanh ôm một bó hoa hồng đỏ to lớn đi vào, nhìn thấy bảng tên ở trước bàn Lục Tử Tranh, thế là trực tiếp lại đây yêu cầu Lục Tử Tranh ký nhận.
Lục Tử Tranh cau mày ký nhận hoa, trên mặt hoa vốn không có bất kỳ tấm card nào, một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át được bày biện như dáng vẻ của một quả táo, đúng thật là hòa hợp với không khí an lành của đêm Giáng Sinh.
Trương Lệ hừ nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo vẻ ghen tuông: “Ồ, xem ra là chị lo xa rồi, Tử Tranh sao có thể đơn độc một mình được chứ.” Nói xong, chị ta lại lắc người rời đi, vừa đi, còn giả đò độc thoại một mình: “Hôm nay hình như Vương tổng trở về...” Độc thoại thì độc thoại đấy, nhưng âm thanh thì lại lớn tới mức tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều nghe thấy, âm thanh vốn đang nghị luận về chuyện hoa hồng của Lục Tử Tranh trong phút chốc tan biến, sự vắng lặng đột nhiên bao trùm cả văn phòng.
Lục Tử Tranh cau mày nhìn bóng lưng của Trương Lệ, hít sâu một hơi xuống, khiến mình đừng nên tính toán với chị ta. Cô sớm đã biết, Trương Lệ và một số đồng nghiệp khác thường hay ở sau lưng cô mà nghị luận về chuyện cô có quan hệ bất chính với tổng giám đốc của cơ quan, đó là nguyên do mà có việc tốt hay có việc xấu gì xảy ra thì cô luôn luôn là người hứng chịu.
Trong nhiều năm như vậy, lời bịa đặt hay chuyện vô căn cứ chưa từng rời xa cô một phút nào, Lục Tử Tranh từ lâu đã biết, cô không chặn nổi miệng của người khác, cô thừa nhận, vậy nên, không tranh giành không biện giải, chỉ xem như là chưa từng nghe thấy.
Có một số việc, chỉ cần bản thân mình biết, là đủ rồi. Người tin tưởng cô thì không cần phải nhiều lời, còn người không tin cô, càng không cần phải nhiều lời.
Chỉ có điều, hoa này là do ai tặng, trong nhất thời lại đoán không ra.
Dù sao cũng chắc chắn là không phải Giang Hoài Khê, quen biết nhiều năm như thế, Giang Hoài Khê đã từng tặng cô rất nhiều thứ, nhưng duy độc là chưa bao giờ tặng hoa, cho dù có tặng hoa đi nữa, đối với sự hiểu biết của Lục Tử Tranh với Giang Hoài Khê, nàng cũng chắc chắn sẽ không tặng hoa hồng đỏ.
Phạm vi nghi ngờ quá rộng, Lục Tử Tranh nghĩ một lát rồi cũng đành bỏ qua, lòng hiếu kỳ của cô từ trước đến giờ đều có hạn. Thế là liền tiện tay đặt hoa qua một bên, tiếp tục bắt tay vào việc của mình.
Giữa giờ nghỉ trưa, lại nhận được điện thoại của Giang Hoài Khê.
Nhìn hai chữ “Hoài Khê” lập lòe trên màn hình di động, trong lòng Lục Tử Tranh lại có mấy phần thấp thỏm cùng mong đợi khó mà nói rõ. Nhưng rất nhanh, lý trí của cô đã khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại.
Giang Hoài Khê hẹn cô tối mai cùng nhau ăn cơm, lời mời trong ngày lễ Giáng Sinh như thế mà nàng cũng chẳng đưa ra lý do gì, hay chẳng có bất kỳ khách sáo nào, tựa như nó chỉ là một bữa cơm vô cùng bình thường.
Tất nhiên là Lục Tử Tranh không hề hỏi nàng về chuyện liên quan đến bó hoa, cô đáp lại nàng một tiếng, dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị quà tặng xong xuôi hết rồi, cũng phải nên tặng nó thôi.
Mới vừa cúp điện thoại bỏ vào trong túi, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Tim Lục Tử Tranh đột nhiên đập nhanh một hồi.
Chỉ là lúc lấy điện thoại ra, lại nhìn thấy tên người gọi là Hứa Bách Hàm. Cô nói thầm sau lưng mình một chút, rốt cục là đang mong đợi cái gì đây chứ.
Hứa Bách Hàm bảo đã lâu chưa gặp mặt cô, hỏi cô khi nào về Cư Châu thì qua thăm chị một lần.
Lục Tử Tranh hơi khó xử, hiện nay cô vẫn chưa có dự định trở về đó. Từ khi mẹ cũng chuyển từ Cư Châu tới Lâm Châu, cô cũng chưa từng đặt chân qua nơi khác ngoài Lâm Châu ra. Chẳng thà là nói không muốn về Cư Châu, chi bằng nói là, không dám về Cư Châu thì hơn. Sợ gặp phải người quen nơi đó, sợ nhớ lại những chuyện cũ của nơi đó, sợ lại bị cuốn vào ác mộng nơi đó một lần nữa.
Hứa Bách Hàm nghe được sự do dự của cô, chị trước giờ đều hiểu ý người, cũng không định làm khó xử Lục Tử Tranh nữa. Đổi sang đề tài khác, cảm khái mà nói: “Năm mới lại sắp đến nữa rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
Lục Tử Tranh đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xuống dòng xe cộ đông đúc qua lại trên đường, cảnh tượng vội vã của những người đi bộ, có chút cảm khái nói: “Nhanh đến mất chưa kịp lưu lại điều gì.”
Đầu dây điện thoại bên kia, Hứa Bách Hàm dịu dàng nở nụ cười, khuyên lơn: “Tử Tranh, em vẫn cứ thích ngoảnh đầu lại nhỉ, qua thì cứ để nó qua, cái quan trọng là, nên nắm bắt cái khởi đầu mới này thế nào mà thôi.” Chị ngừng lại một lát, bổ sung: “Chỉ cần còn thời gian, tất vẫn còn hy vọng, không phải sao?”
Nắng ấm của ngày đông rốt cục cũng chiếu lên người Lục Tử Tranh, xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt, dùng hào quang của nó bao phủ lấy Lục Tử Tranh, đem đến ấm áp thư thái đến cho người.
“Chỉ cần còn thời gian, tất sẽ còn hy vọng.” Năm đó, Hứa Bách Hàm cũng nói như vậy với cô.
Lớp 11 năm đó, sau khi chuyển trường, Lục Tử Tranh lại trở về với bộ dáng sầu não u buồn quen thuộc nhất của bản thân, là học sinh chuyển trường, một mình ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học, trừ phi cần thiết, chứ chưa bao giờ chủ động nói chuyện với các bạn học cùng lớp, lại lần nữa trở về với thế giới đơn độc của bản thân.
Thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục, một mình cô ngồi ở trên khán đài của sân luyện tập, nhìn bạn bè tụm năm tụm ba nô đùa ở trên sân, nhìn bóng người tay trong tay cười cười nói nói đang đi về hướng xa xa, lại không kiềm được quay về sự bi thương quen thuộc.
Liên Huyên biến mất nhẹ nhàng giữa tầm mắt của cô như thế, vậy còn hồi ức bị vùi lấp trong đầu cô, làm thế nào để bứt nó ra bây giờ?
Cô mờ mịt đi ra sân luyện tập một mình, tại một nơi rộng lớn như vậy, cô càng ngày càng cảm thấy bản thân mình cô tịch đến nhỏ bé, tìm không thấy một chút cảm giác tồn tại thuộc về bản thân mình.
Cách không xa sân luyện tập là một hồ nước trong suốt bên cạnh một thảm cỏ, sóng nước trong veo dưới ánh mặt trời khiến người khác khó lòng mà không chú ý được.
Lục Tử Tranh giẫm lên bãi cỏ, từng bước từng bước đi về phía trước. Cô cúi đầu, giữa làn nước trong veo, tinh tường mà thấy khuôn mặt không hề có chút sức sống của mình. Cô cố gắng mỉm cười một lát, lại phát hiện dường như đã quên mất cách khiến cục bắp thịt co rúm này cười thế nào, ngẫm lại, thật sự là bi ai.
Giày đã bị thấm ướt bởi hồ nước, mang theo chút cảm giác mát mẻ thoải mái, làm thư hoãn đi thần kinh đau đớn của cô. Lục Tử Tranh hờ hững nghĩ rằng, ngâm hết cả đôi chân vào trong thì có lẽ sẽ thoải mái hơn nhỉ? Thế là, cô lại đi về trước thêm mấy bước.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một giọng nữ ôn hòa, làm thức tỉnh Lục Tử Tranh: “Nếu quần cũng ướt, thì sẽ không thoải mái đâu.”
Lục Tử Tranh phảng phất như vừa mới tỉnh lại giữa giấc chiêm bao, cúi đầu nhìn xuống ống quần ẩm ướt của mình, quay đầu nhìn lại bờ hồ đã cách xa mình một khoảng, trong một lúc lại không thể nào nhớ được tại sao mình lại đi vào trong hồ.
Cô cũng bị bản thân mình dọa rồi, tim phình phịch nhảy lên, gấp rút quay người lại, leo lên bờ.
Trên bãi cỏ bên bờ có một cô gái không chênh tuổi cô là bao đang ngồi, đường nét tinh tế, khuôn mặt dịu dàng, trên người lại mang theo vẻ ung dung hờ hững khó có của một thiếu niên. Chị nhìn Lục Tử Tranh, là ánh mắt ấm áp và thân thiết mà rất lâu Lục Tử Tranh đã chưa từng thấy ở người xa lạ.
Chị xoay xe lăn đi về bên cạnh Lục Tử Tranh, ngẩng đầu nhã nhặn mà nhìn Lục Tử Tranh chăm chú.
Giọng nói của chị nhẹ nhàng mềm mỏng, nụ cười ấm áp, giọng nói lại mang theo chút hàn ý khiến người ta sợ hãi: “Đã có lúc, chị cũng muốn thử cảm giác thoải mái ở trong nước là như thế nào.”
Lục Tử Tranh cắn môi nhìn chị, bước chân không mảy may dịch chuyển.
Hứa Bách Hàm lại đưa tay ra, nắm lấy tay Lục Tử Tranh, đặt ở trên hai chân vô lực trong xe lăn của mình, khẽ cười một tiếng, nói rằng: “Nhưng mà, cuối cùng lại không nỡ. Không nỡ rời đi, không nỡ từ bỏ.”
Tay Lục Tử Tranh đang đặt ở trên hai chân Hứa Bách Hàm lại không tự chủ mà run rẩy. Đó là một loại hoang mang, một loại xấu hổ.
Hứa Bách Hàm nói: “Chị không biết rằng em đã xảy ra chuyện gì, hoặc gặp phải chuyện phiền lòng thế nào. Nhưng em hãy suy nghĩ một chút, lúc em còn có thể dùng hai chân mà cố gắng đạp qua bùn lầy, lại có người còn không có hai chân, dù cho có bò lổm ngổm nhưng vẫn chưa hề từ bỏ. Em lại có tư cách gì, mà lại yếu đuối, lại nhút nhát hơn những người đó?”
Lục Tử Tranh ngồi xổm xuống, dúi đầu vào bên trong hai đầu gối của mình.
Hứa Bách Hàm đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lục Tử Tranh, lại vuốt ve đầu của cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lại ấm áp, giọng nói mềm mỏng êm tai: “Chỉ cần còn thời gian, tất sẽ còn hy vọng. Chỉ cần cuộc đời còn cho em một tia hy vọng, em đừng nên dễ dàng mà từ bỏ.”
Chị nhẹ nhàng nâng đầu Lục Tử Tranh lên, ánh mắt ôn hòa nhìn Lục Tử Tranh, cười nói: “Hứa Bách Hàm, chị tên Hứa Bách Hàm, làm bạn nhé.”
Lục Tử Tranh kinh ngạc nhìn Hứa Bách Hàm hồi lâu, mới thấp giọng trả lời chị: “Lục Tử Tranh, em tên Lục Tử Tranh.”
Hứa Bách Hàm nở nụ cười xán lạn, ấm áp gọi tên cô: “Tử Tranh sao, thật là một cái tên dễ nghe...” Chị lại chớp chớp mắt, yêu cầu rằng: “Tử Tranh, cỏ ở đây cao quá, xe lăn thật khó mà di chuyển, em có thể đẩy nó giúp chị đi đến đằng trước không?”
Lục Tử Tranh tất nhiên là không hề từ chối, không nói một lời liền đẩy Hứa Bách Hàm rời khỏi hồ nước.
Sau này, Hứa Bách Hàm là người bạn thân duy nhất trong đời của Lục Tử Tranh. Dĩ nhiên, là lúc mà Giang Hoài Khê vẫn chưa đạt được vị trí bạn bè đạt tiêu chuẩn ở trong lòng của Lục Tử Tranh.
Câu nói ấy của Hứa Bách Hàm “Chỉ cần còn thời gian, tất sẽ còn hy vọng”, Lục Tử Tranh vẫn luôn nhớ kỹ. Thời điểm nửa cuối năm lớp 11, hơn phân nửa thời gian sau giờ học, đều là do Hứa Bách Hàm cùng cô vượt qua. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười không lo sợ gì của Hứa Bách Hàm đối với cuộc sống, lòng Lục Tử Tranh tức thì sẽ sinh ra nỗi xấu hổ, do đó sẽ thúc ép bản thân mình can đảm để đối mặt. Từ một góc độ nào đó mà nói, Hứa Bách Hàm là một cô giáo hướng dẫn tinh thần của cô.
Giữa hai người các cô chưa bao giờ trao đổi qua lại chuyện của bản thân họ, nhưng Lục Tử Tranh loáng thoáng có thể nhận ra sự đau thương trên người của Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm cũng vậy, chị cũng vẫn luôn thông cảm cho bi quan của cô. Giữa thời điểm khó khăn nhất, Hứa Bách Hàm lại mang đến một thiện ý quý giá, khiến cô đối với cái thế giới tràn ngập ác ý này lại một lần nữa dấy lên mong đợi.
Vì vậy, Lục Tử Tranh vẫn luôn biết ơn Hứa Bách Hàm.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Tử Tranh mềm lòng, cô nhận lời Hứa Bách Hàm: “Nếu như lúc nghỉ tết em quay về thăm chị, chị sẽ cho em một bao lì xì đỏ chót sao?”
Hứa Bách Hàm ha ha cười to, hứa hẹn nói: “Chị nhất định sẽ cho em một bao lì xì đỏ chót luôn, ừm, tặng kèm thêm một bao chuyện xưa siêu cấp giá trị luôn.”
Lục Tử Tranh nghi hoặc: “Chuyện xưa gì?”
Hứa Bách Hàm lại bắt đầu hé mở: “Muốn biết sao, cứ đến gặp chị thì biết.”
Trong lòng Lục Tử Tranh có có chút bất an kỳ lạ rồi.
Tâm tình Hứa Bách Hàm dường như rất tốt, sắp cúp điện thoại còn không quên trêu chọc Lục Tử Tranh một cái: “Cuộc hẹn buổi tối ấy, thay chị chuyển lời đến Giang Hoài Khê rằng, năm mới phải tiếp tục cố gắng hơn nữa, chúc em ấy sớm ngày thành công.”
Lục Tử Tranh tranh cãi: “Ai nói tối mai em có hẹn với cô ấy?!”
Nhưng Hứa Bách Hàm lại hiểu ý nói rằng: “Vậy nên em là đang nói với chị rằng, buổi tối em sẽ không gặp Hoài Khê sao?”
Lục Tử Tranh sẽ không nói dối, cô trầm mặc.
Hứa Bách Hàm thở dài: “Có lúc chị không hiểu hai người các em đang làm gì nữa, tấc tấc thời gian tấc tấc vàng, hãy nhớ quý trọng.”
Lục Tử Tranh nhàn nhạt cười một cái.
Sao không biết thời gian đáng quý cỡ nào, sao không biết năm tháng tàn nhẫn cỡ nào. Thật ra là các cô vốn đã hiểu rõ cả rồi.
Người độc thân chẳng có cảm giác đặc biệt hay vô cùng mong đợi gì vào những ngày lễ thế này, sáng sớm sau khi Lục Tử Tranh đi vào cơ quan phiên dịch, mắt liền thấy nữ đồng nghiệp bên cạnh nhận được một bó hoa tươi, người cười còn xán lạn hơn so với hoa.
Người nhận được hoa thì hưởng thụ lấy những ánh mắt hâm mộ và trêu chọc của những đồng nghiệp khác, tựa như rằng đã vô ý tiết lộ hành trình ước hẹn buổi tối của mình, Lục Tử Tranh trước giờ luôn không thích tụ tập náo nhiệt, nhắm mắt làm ngơ bắt tay vào công việc của mình. Cô cũng chẳng hề hâm mộ, để đón ý nói hùa mà phải tỏ ra dáng vẻ ước ao, xin lỗi, cô làm không được.
Nhưng dù cô có duy trì sự yên tĩnh cực độ biểu thị rằng cô không có hứng thú với cái đề tài này thế nào, lại vẫn có người không chịu buông tha cho cô.
Đồng nghiệp Trương Lệ sau khi líu ríu hâm mộ một lát sau, lúc trở về bàn làm việc của mình, chị ta đi ngang qua bàn Lục Tử Tranh, lời nói mang theo vẻ than vãn cất lên: “Tử Tranh, hình như ở đây chỉ có chúng ta là không có hoa cũng chẳng có hẹn, lẻ loi một mình, tối nay bạn chị có tổ chức một bữa tiệc, em có hứng thú đi cùng không?”
Lục Tử Tranh thường ngày chẳng thân thiết lắm với chị ta, nhưng cô cũng biết, Trương Lệ ở sau lưng cô đã không ít lần nghị luận về cô.
Cô lễ phép cười cười, từ chối chị ta: “Không được chị Trương, buổi tối em có hẹn với mẹ rồi.”
Vừa dứt lời, liền có một nhân viên chuyển phát nhanh ôm một bó hoa hồng đỏ to lớn đi vào, nhìn thấy bảng tên ở trước bàn Lục Tử Tranh, thế là trực tiếp lại đây yêu cầu Lục Tử Tranh ký nhận.
Lục Tử Tranh cau mày ký nhận hoa, trên mặt hoa vốn không có bất kỳ tấm card nào, một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át được bày biện như dáng vẻ của một quả táo, đúng thật là hòa hợp với không khí an lành của đêm Giáng Sinh.
Trương Lệ hừ nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo vẻ ghen tuông: “Ồ, xem ra là chị lo xa rồi, Tử Tranh sao có thể đơn độc một mình được chứ.” Nói xong, chị ta lại lắc người rời đi, vừa đi, còn giả đò độc thoại một mình: “Hôm nay hình như Vương tổng trở về...” Độc thoại thì độc thoại đấy, nhưng âm thanh thì lại lớn tới mức tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều nghe thấy, âm thanh vốn đang nghị luận về chuyện hoa hồng của Lục Tử Tranh trong phút chốc tan biến, sự vắng lặng đột nhiên bao trùm cả văn phòng.
Lục Tử Tranh cau mày nhìn bóng lưng của Trương Lệ, hít sâu một hơi xuống, khiến mình đừng nên tính toán với chị ta. Cô sớm đã biết, Trương Lệ và một số đồng nghiệp khác thường hay ở sau lưng cô mà nghị luận về chuyện cô có quan hệ bất chính với tổng giám đốc của cơ quan, đó là nguyên do mà có việc tốt hay có việc xấu gì xảy ra thì cô luôn luôn là người hứng chịu.
Trong nhiều năm như vậy, lời bịa đặt hay chuyện vô căn cứ chưa từng rời xa cô một phút nào, Lục Tử Tranh từ lâu đã biết, cô không chặn nổi miệng của người khác, cô thừa nhận, vậy nên, không tranh giành không biện giải, chỉ xem như là chưa từng nghe thấy.
Có một số việc, chỉ cần bản thân mình biết, là đủ rồi. Người tin tưởng cô thì không cần phải nhiều lời, còn người không tin cô, càng không cần phải nhiều lời.
Chỉ có điều, hoa này là do ai tặng, trong nhất thời lại đoán không ra.
Dù sao cũng chắc chắn là không phải Giang Hoài Khê, quen biết nhiều năm như thế, Giang Hoài Khê đã từng tặng cô rất nhiều thứ, nhưng duy độc là chưa bao giờ tặng hoa, cho dù có tặng hoa đi nữa, đối với sự hiểu biết của Lục Tử Tranh với Giang Hoài Khê, nàng cũng chắc chắn sẽ không tặng hoa hồng đỏ.
Phạm vi nghi ngờ quá rộng, Lục Tử Tranh nghĩ một lát rồi cũng đành bỏ qua, lòng hiếu kỳ của cô từ trước đến giờ đều có hạn. Thế là liền tiện tay đặt hoa qua một bên, tiếp tục bắt tay vào việc của mình.
Giữa giờ nghỉ trưa, lại nhận được điện thoại của Giang Hoài Khê.
Nhìn hai chữ “Hoài Khê” lập lòe trên màn hình di động, trong lòng Lục Tử Tranh lại có mấy phần thấp thỏm cùng mong đợi khó mà nói rõ. Nhưng rất nhanh, lý trí của cô đã khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại.
Giang Hoài Khê hẹn cô tối mai cùng nhau ăn cơm, lời mời trong ngày lễ Giáng Sinh như thế mà nàng cũng chẳng đưa ra lý do gì, hay chẳng có bất kỳ khách sáo nào, tựa như nó chỉ là một bữa cơm vô cùng bình thường.
Tất nhiên là Lục Tử Tranh không hề hỏi nàng về chuyện liên quan đến bó hoa, cô đáp lại nàng một tiếng, dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị quà tặng xong xuôi hết rồi, cũng phải nên tặng nó thôi.
Mới vừa cúp điện thoại bỏ vào trong túi, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Tim Lục Tử Tranh đột nhiên đập nhanh một hồi.
Chỉ là lúc lấy điện thoại ra, lại nhìn thấy tên người gọi là Hứa Bách Hàm. Cô nói thầm sau lưng mình một chút, rốt cục là đang mong đợi cái gì đây chứ.
Hứa Bách Hàm bảo đã lâu chưa gặp mặt cô, hỏi cô khi nào về Cư Châu thì qua thăm chị một lần.
Lục Tử Tranh hơi khó xử, hiện nay cô vẫn chưa có dự định trở về đó. Từ khi mẹ cũng chuyển từ Cư Châu tới Lâm Châu, cô cũng chưa từng đặt chân qua nơi khác ngoài Lâm Châu ra. Chẳng thà là nói không muốn về Cư Châu, chi bằng nói là, không dám về Cư Châu thì hơn. Sợ gặp phải người quen nơi đó, sợ nhớ lại những chuyện cũ của nơi đó, sợ lại bị cuốn vào ác mộng nơi đó một lần nữa.
Hứa Bách Hàm nghe được sự do dự của cô, chị trước giờ đều hiểu ý người, cũng không định làm khó xử Lục Tử Tranh nữa. Đổi sang đề tài khác, cảm khái mà nói: “Năm mới lại sắp đến nữa rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
Lục Tử Tranh đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xuống dòng xe cộ đông đúc qua lại trên đường, cảnh tượng vội vã của những người đi bộ, có chút cảm khái nói: “Nhanh đến mất chưa kịp lưu lại điều gì.”
Đầu dây điện thoại bên kia, Hứa Bách Hàm dịu dàng nở nụ cười, khuyên lơn: “Tử Tranh, em vẫn cứ thích ngoảnh đầu lại nhỉ, qua thì cứ để nó qua, cái quan trọng là, nên nắm bắt cái khởi đầu mới này thế nào mà thôi.” Chị ngừng lại một lát, bổ sung: “Chỉ cần còn thời gian, tất vẫn còn hy vọng, không phải sao?”
Nắng ấm của ngày đông rốt cục cũng chiếu lên người Lục Tử Tranh, xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt, dùng hào quang của nó bao phủ lấy Lục Tử Tranh, đem đến ấm áp thư thái đến cho người.
“Chỉ cần còn thời gian, tất sẽ còn hy vọng.” Năm đó, Hứa Bách Hàm cũng nói như vậy với cô.
Lớp 11 năm đó, sau khi chuyển trường, Lục Tử Tranh lại trở về với bộ dáng sầu não u buồn quen thuộc nhất của bản thân, là học sinh chuyển trường, một mình ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học, trừ phi cần thiết, chứ chưa bao giờ chủ động nói chuyện với các bạn học cùng lớp, lại lần nữa trở về với thế giới đơn độc của bản thân.
Thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục, một mình cô ngồi ở trên khán đài của sân luyện tập, nhìn bạn bè tụm năm tụm ba nô đùa ở trên sân, nhìn bóng người tay trong tay cười cười nói nói đang đi về hướng xa xa, lại không kiềm được quay về sự bi thương quen thuộc.
Liên Huyên biến mất nhẹ nhàng giữa tầm mắt của cô như thế, vậy còn hồi ức bị vùi lấp trong đầu cô, làm thế nào để bứt nó ra bây giờ?
Cô mờ mịt đi ra sân luyện tập một mình, tại một nơi rộng lớn như vậy, cô càng ngày càng cảm thấy bản thân mình cô tịch đến nhỏ bé, tìm không thấy một chút cảm giác tồn tại thuộc về bản thân mình.
Cách không xa sân luyện tập là một hồ nước trong suốt bên cạnh một thảm cỏ, sóng nước trong veo dưới ánh mặt trời khiến người khác khó lòng mà không chú ý được.
Lục Tử Tranh giẫm lên bãi cỏ, từng bước từng bước đi về phía trước. Cô cúi đầu, giữa làn nước trong veo, tinh tường mà thấy khuôn mặt không hề có chút sức sống của mình. Cô cố gắng mỉm cười một lát, lại phát hiện dường như đã quên mất cách khiến cục bắp thịt co rúm này cười thế nào, ngẫm lại, thật sự là bi ai.
Giày đã bị thấm ướt bởi hồ nước, mang theo chút cảm giác mát mẻ thoải mái, làm thư hoãn đi thần kinh đau đớn của cô. Lục Tử Tranh hờ hững nghĩ rằng, ngâm hết cả đôi chân vào trong thì có lẽ sẽ thoải mái hơn nhỉ? Thế là, cô lại đi về trước thêm mấy bước.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một giọng nữ ôn hòa, làm thức tỉnh Lục Tử Tranh: “Nếu quần cũng ướt, thì sẽ không thoải mái đâu.”
Lục Tử Tranh phảng phất như vừa mới tỉnh lại giữa giấc chiêm bao, cúi đầu nhìn xuống ống quần ẩm ướt của mình, quay đầu nhìn lại bờ hồ đã cách xa mình một khoảng, trong một lúc lại không thể nào nhớ được tại sao mình lại đi vào trong hồ.
Cô cũng bị bản thân mình dọa rồi, tim phình phịch nhảy lên, gấp rút quay người lại, leo lên bờ.
Trên bãi cỏ bên bờ có một cô gái không chênh tuổi cô là bao đang ngồi, đường nét tinh tế, khuôn mặt dịu dàng, trên người lại mang theo vẻ ung dung hờ hững khó có của một thiếu niên. Chị nhìn Lục Tử Tranh, là ánh mắt ấm áp và thân thiết mà rất lâu Lục Tử Tranh đã chưa từng thấy ở người xa lạ.
Chị xoay xe lăn đi về bên cạnh Lục Tử Tranh, ngẩng đầu nhã nhặn mà nhìn Lục Tử Tranh chăm chú.
Giọng nói của chị nhẹ nhàng mềm mỏng, nụ cười ấm áp, giọng nói lại mang theo chút hàn ý khiến người ta sợ hãi: “Đã có lúc, chị cũng muốn thử cảm giác thoải mái ở trong nước là như thế nào.”
Lục Tử Tranh cắn môi nhìn chị, bước chân không mảy may dịch chuyển.
Hứa Bách Hàm lại đưa tay ra, nắm lấy tay Lục Tử Tranh, đặt ở trên hai chân vô lực trong xe lăn của mình, khẽ cười một tiếng, nói rằng: “Nhưng mà, cuối cùng lại không nỡ. Không nỡ rời đi, không nỡ từ bỏ.”
Tay Lục Tử Tranh đang đặt ở trên hai chân Hứa Bách Hàm lại không tự chủ mà run rẩy. Đó là một loại hoang mang, một loại xấu hổ.
Hứa Bách Hàm nói: “Chị không biết rằng em đã xảy ra chuyện gì, hoặc gặp phải chuyện phiền lòng thế nào. Nhưng em hãy suy nghĩ một chút, lúc em còn có thể dùng hai chân mà cố gắng đạp qua bùn lầy, lại có người còn không có hai chân, dù cho có bò lổm ngổm nhưng vẫn chưa hề từ bỏ. Em lại có tư cách gì, mà lại yếu đuối, lại nhút nhát hơn những người đó?”
Lục Tử Tranh ngồi xổm xuống, dúi đầu vào bên trong hai đầu gối của mình.
Hứa Bách Hàm đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lục Tử Tranh, lại vuốt ve đầu của cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lại ấm áp, giọng nói mềm mỏng êm tai: “Chỉ cần còn thời gian, tất sẽ còn hy vọng. Chỉ cần cuộc đời còn cho em một tia hy vọng, em đừng nên dễ dàng mà từ bỏ.”
Chị nhẹ nhàng nâng đầu Lục Tử Tranh lên, ánh mắt ôn hòa nhìn Lục Tử Tranh, cười nói: “Hứa Bách Hàm, chị tên Hứa Bách Hàm, làm bạn nhé.”
Lục Tử Tranh kinh ngạc nhìn Hứa Bách Hàm hồi lâu, mới thấp giọng trả lời chị: “Lục Tử Tranh, em tên Lục Tử Tranh.”
Hứa Bách Hàm nở nụ cười xán lạn, ấm áp gọi tên cô: “Tử Tranh sao, thật là một cái tên dễ nghe...” Chị lại chớp chớp mắt, yêu cầu rằng: “Tử Tranh, cỏ ở đây cao quá, xe lăn thật khó mà di chuyển, em có thể đẩy nó giúp chị đi đến đằng trước không?”
Lục Tử Tranh tất nhiên là không hề từ chối, không nói một lời liền đẩy Hứa Bách Hàm rời khỏi hồ nước.
Sau này, Hứa Bách Hàm là người bạn thân duy nhất trong đời của Lục Tử Tranh. Dĩ nhiên, là lúc mà Giang Hoài Khê vẫn chưa đạt được vị trí bạn bè đạt tiêu chuẩn ở trong lòng của Lục Tử Tranh.
Câu nói ấy của Hứa Bách Hàm “Chỉ cần còn thời gian, tất sẽ còn hy vọng”, Lục Tử Tranh vẫn luôn nhớ kỹ. Thời điểm nửa cuối năm lớp 11, hơn phân nửa thời gian sau giờ học, đều là do Hứa Bách Hàm cùng cô vượt qua. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười không lo sợ gì của Hứa Bách Hàm đối với cuộc sống, lòng Lục Tử Tranh tức thì sẽ sinh ra nỗi xấu hổ, do đó sẽ thúc ép bản thân mình can đảm để đối mặt. Từ một góc độ nào đó mà nói, Hứa Bách Hàm là một cô giáo hướng dẫn tinh thần của cô.
Giữa hai người các cô chưa bao giờ trao đổi qua lại chuyện của bản thân họ, nhưng Lục Tử Tranh loáng thoáng có thể nhận ra sự đau thương trên người của Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm cũng vậy, chị cũng vẫn luôn thông cảm cho bi quan của cô. Giữa thời điểm khó khăn nhất, Hứa Bách Hàm lại mang đến một thiện ý quý giá, khiến cô đối với cái thế giới tràn ngập ác ý này lại một lần nữa dấy lên mong đợi.
Vì vậy, Lục Tử Tranh vẫn luôn biết ơn Hứa Bách Hàm.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Tử Tranh mềm lòng, cô nhận lời Hứa Bách Hàm: “Nếu như lúc nghỉ tết em quay về thăm chị, chị sẽ cho em một bao lì xì đỏ chót sao?”
Hứa Bách Hàm ha ha cười to, hứa hẹn nói: “Chị nhất định sẽ cho em một bao lì xì đỏ chót luôn, ừm, tặng kèm thêm một bao chuyện xưa siêu cấp giá trị luôn.”
Lục Tử Tranh nghi hoặc: “Chuyện xưa gì?”
Hứa Bách Hàm lại bắt đầu hé mở: “Muốn biết sao, cứ đến gặp chị thì biết.”
Trong lòng Lục Tử Tranh có có chút bất an kỳ lạ rồi.
Tâm tình Hứa Bách Hàm dường như rất tốt, sắp cúp điện thoại còn không quên trêu chọc Lục Tử Tranh một cái: “Cuộc hẹn buổi tối ấy, thay chị chuyển lời đến Giang Hoài Khê rằng, năm mới phải tiếp tục cố gắng hơn nữa, chúc em ấy sớm ngày thành công.”
Lục Tử Tranh tranh cãi: “Ai nói tối mai em có hẹn với cô ấy?!”
Nhưng Hứa Bách Hàm lại hiểu ý nói rằng: “Vậy nên em là đang nói với chị rằng, buổi tối em sẽ không gặp Hoài Khê sao?”
Lục Tử Tranh sẽ không nói dối, cô trầm mặc.
Hứa Bách Hàm thở dài: “Có lúc chị không hiểu hai người các em đang làm gì nữa, tấc tấc thời gian tấc tấc vàng, hãy nhớ quý trọng.”
Lục Tử Tranh nhàn nhạt cười một cái.
Sao không biết thời gian đáng quý cỡ nào, sao không biết năm tháng tàn nhẫn cỡ nào. Thật ra là các cô vốn đã hiểu rõ cả rồi.
/79
|