Lúc ăn cơm, Lục mẹ bước ra từ trong phòng ngủ, sắc mặt đã khôi phục hơn rất nhiều, còn cười cười khen Giang Hoài Khê: “Hoài Khê nè, tay nghề này của con có thể xuất sư rồi.” Chuyển đề tài, nói với Lục Tử Tranh đang thân thiết nhìn mình rằng: “Tranh Tranh đó, con phải học hỏi Hoài Khê tí đi.”
Giang Hoài Khê múc chén canh cho Lục mẹ, nàng cười nhẹ nhìn Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh lơ đễnh nói: “Con không cần học, muốn ăn ngon thì về tìm mẹ là được...”
Lục mẹ thở dài, mang theo chút cưng chiều: “To xác thế này rồi mà vẫn như con nít vậy...”
Lục Tử Tranh vui vẻ hơn một chút, chớp chớp mắt về phía Lục mẹ, bĩu môi làm nũng.
Giang Hoài Khê đỡ Lục mẹ, cười nói: “Còn không phải sao, mới đùa tí mà đã khóc nhè rồi, bị người khác phát hiện còn thẹn quá thành giận muốn giết người diệt khẩu...”
Lục Tử Tranh chuyển mắt lườm Giang Hoài Khê, đưa đũa gắp một món ăn ném vào trong bát Giang Hoài Khê: “Lúc ăn cơm mà vẫn không ngăn nổi miệng của cô!”
Lục mẹ chỉ cười từ ái nhìn hai người họ...
Ăn cơm xong, Lục mẹ nói không cho Giang Hoài Khê động thủ thu dọn tàn cục nữa, Giang Hoài Khê không lay chuyển được Lục mẹ, cũng chỉ đành thôi. Lục Tử Tranh bèn bắt chước làm con gái ngoan, vào nhà bếp tính hỗ trợ mẹ cô, lại bị mẹ đuổi ra ngoài, lý do là: Con đừng phiền phức mẹ là được rồi, ra ngoài tiếp Hoài Khê đi.
Giang Hoài Khê ngồi ở phòng khách, nhìn khuôn mặt không vui của Lục Tử Tranh khi bị khinh thường, nàng cười cười ra vẻ nghiền ngẫm, Lục Tử Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng, mở TV lên, giả vờ không nhìn thấy.
Bởi vì Lục Tử Tranh không yên tâm về thân thể của Lục mẹ, cô liền quyết dịnh không về nhà, qua đêm một bữa tại đây.
Sau khi Lục mẹ thu dọn bát đũa xong thì cũng đến phòng khách, ba người cùng ngồi trên chiếc ghế sofa. Sau đó, thấy thời gian cũng không còn sớm, Giang Hoài Khê bèn định đứng dậy đi về, lần này, lại không chờ Lục mẹ lên tiếng giữ lại, Lục Tử Tranh đã mở miệng trước: “Giờ cũng trễ rồi, bên ngoài lại rất lạnh, lái xe giờ này cũng không an toàn, cô cũng không bận gì...” Cô giả vờ như không có chuyện gì nói rất nhiều lý do về nhà bất tiện cho Giang Hoài Khê, nhưng lại chậm chạp không nói ra được câu sau.
Giang Hoài Khê đứng ở cửa đã mang giày xong, một tay cầm nắm cửa, hơi hơi cong khóe môi lên, cười như không cười nhìn Lục Tử Tranh: “Ừm, vì vậy?”
Lục Tử Tranh quay mặt đi, song cũng giữ nàng lại: “Không bằng ở lại đây đi...” Cô vẫn nói ra khỏi miệng rồi. Cô nhìn kệ giày bên cạnh, nhất quyết không nhìn mặt Giang Hoài Khê, cô cảm giác được, ánh mắt của Giang Hoài Khê đang sáng quắc mà nhìn cô.
Nhưng, ngoài ý muốn là, Giang Hoài Khê lại từ chối cô: “Không được, ngày mai tôi có chút việc, chiều cậu có về nhà không? Có thể tôi tới đây kịp để chở cậu về.”
Lục Tử Tranh nhất thời không nói ra được tư vị trong lòng, mơ hồ có chút mất mát, cũng có chút cảm giác tả không rõ cũng nói chẳng xong, giọng nói của cô bất giác trầm xuống: “Không cần, phiền phức cô, tự tôi bắt xe đi về là được rồi.”
Giang Hoài Khê nắm thật chặt nắm cửa, nhìn Lục Tử Tranh hồi lâu, cũng không nhiều lời, lần thứ hai từ biệt với Lục mẹ: “Dì, vậy con đi trước.”
Lục mẹ gật gật đầu, cười dặn dò: “Lái xe trên đường cẩn thận một chút.”
Giang Hoài Khê mở cửa cất bước ra ngoài, đáp lại bà: “Vâng, con sẽ...”
Cửa bị đẩy ra ngoài, Lục Tử Tranh vẫn còn đang ngơ ngẩn đứng cạnh cửa, không biết đang nghĩ cái gì. Lục mẹ khe khẽ đưa tay đẩy Lục Tử Tranh một chút, căn dặn: “Đi tiễn Hoài Khê đi, thang máy dạo này hay hỏng lắm.”
Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khê ngoài cửa một chút, lại phát hiện đôi mắt của nàng cũng đang lẳng lặng nhìn mình. Cô rũ mắt xuống, đáp ứng mẹ: “Dạ.” Dứt lời, liền cùng Giang Hoài Khê bước ra ngoài.
Hai người họ một trước một sau, dưới ánh đèn hàng lanh hắt vào, bóng dáng cao lớn của hai người họ, lặng im ôm nhau, quấn quýt...
May mà thang máy tối nay không hỏng, vừa ấn nút xuống, cánh cửa liền mở ra, nhanh đến nỗi Lục Tử Tranh dự liệu không kịp.
Giang Hoài Khê hơi nghiêng đầu, nhè nhẹ lên tiếng: “Quay về đi, không cần đưa tôi xuống lầu.” Nói xong, nhấc chân bước vào trong thang máy.
Lục Tử Tranh nhẹ giọng: “Tôi cũng không có ý định xuống lầu.” Cô quay người trở về.
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của cửa thang máy vang lên, cửa sắp đóng lại, cô cúi đầu, từng bước từng bước quay trở về... Đột nhiên, cô lại nghe thấy “ding dong” một tiếng, cửa mở ra...
Lục Tử Tranh dừng bước đứng lại.
Đằng sau, truyền đến giọng nói thanh lãnh quen thuộc của Giang Hoài Khê: “Đừng lo lắng, có lúc, cuộc sống cũng không có xấu xa đến như vậy.”
Lục Tử Tranh quay đầu lại, nhìn về phía Giang Hoài Khê, trông thấy ngón tay trỏ dài nhỏ của nàng đang ấn nút giữ cửa không buông, ánh mắt trầm lắng, bên trong nó lại là vẻ dịu dàng cô ít khi thấy được.
“Đừng suy nghĩ nhiều, đi về ngủ một giấc đi, ngày mai rồi sẽ tốt thôi.” Cô nghe thấy Giang Hoài Khê nói thế. Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, giờ khắc này lại nghe ra một chút dịu dàng.
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng vểnh môi nở nụ cười, gật gật đầu về phía nàng.
Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy tay Giang Hoài Khê buông xuống, dường như nàng đã cười một cái, có điều cũng chỉ là trong chốc lát, liền biến mất ở cánh cửa thang máy đang dần dần khép lại.
Về đến nhà, Lục mẹ hơi kinh ngạc hỏi cô: “Về nhanh vậy, không đưa Hoài Khê xuống lầu sao?”
Lục Tử Tranh đi nhanh về hướng ban công, vừa đi vừa trả lời bà: “Dạ...”
Không lâu sau, Lục Tử Tranh bèn nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ chạy ra từ ga-ra dưới lầu, lao ra khỏi tòa nhà, từng chút từng chút, biến mất ở trong tầm mắt Lục Tử Tranh.
Tại sao trước đây vẫn chưa từng phát hiện, Giang Hoài Khê, thật ra cũng có nhiều chuyện riêng của cô ấy, thời gian, cũng không phải tự do như mình tưởng. Là cô trước đây vẫn chưa từng lưu ý, hay là, cô bây giờ, quá mức để ý?
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng vẽ chữ X lên hàng rào ban công, lại nhẹ nhàng thổi một hơi ra, giữa không khí rét lạnh, nó ngưng tụ thành một làn khói trắng mỏng manh chậm rãi tung bay.
Cứ thế này đi, thế này đã tốt lắm rồi.
“Đứng ngẩn ngơ ở ngoài đó làm gì, trời lạnh, mau vào trong nhà.” Lục mẹ bất thình lình lên tiếng ở sau lưng cô.
Lục Tử Tranh nhất thời giật mình, cả người run lên một chốc, suýt tí nữa la lên vì hoảng sợ.
Lục mẹ thấy Lục Tử Tranh phản ứng quá đáng, bà vui khôn tả, cười nhạo cô: “Sao mà nhát gan dữ vậy...”
Trong lòng Lục Tử Tranh bỗng dưng sinh ra ý niệm, cô đi tới, đưa tay ôm Lục mẹ, mềm giọng làm nũng: “Con nhát gan như vậy đó, con là quỷ nhát gan... Vì vậy, mẹ đừng có mà hù dọa con đó...”
Lục mẹ một tay ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Được được được, sau này mẹ không dọa con nữa...”
Ban đêm, Lục Tử Tranh nằm ở trên giường, nhắm chặt mắt lại, trở mình nhiều lần, làm cách nào cũng không ngủ được.
Cô biết, cô lại mất ngủ, trong chốc lát lại khó chịu không thể tả.
Thường ngày, cô luôn ít khi có được một giấc ngủ an ổn tự nhiên, từ nhỏ liên tục dựa vào thuốc ngủ để vào giấc, sau này, khi đã kiểm soát được ý thức rồi, thì lại bắt đầu những giấc ngủ không sâu của cô.
Cô mở to mắt, nhìn bóng đêm hỗn độn bên ngoài cửa sổ, nghe gió bắc một chốc lại một chốc tập kích ô cửa sổ, khiến ô kính bên trong run bần bật, ầm ầm vang vọng.
Cô xoay người lại, nằm úp sấp chìa tay mở tủ ngăn kéo đầu giường, mò mẫm lấy ra một nhúm tóc đen mềm mại. Tết vài sợi được một chốc, lại dùng dây đỏ, cẩn thận buộc nó thật xinh xắn.
Lục Tử Tranh nhìn nhúm tóc mềm mại trong bóng tối hồi lâu, sau đó, đem nó đặt xuống phía dưới gối, nhắm hai mắt lại, thoáng cái nghe âm thanh gió bắc đập vào cửa sổ, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm...
Ý thức từ từ mơ hồ đi, dường như, có người đang nhẹ nhàng nói ở bên tai cô rằng: “Ngủ đi, đừng sợ, ngày mai sẽ tốt hơn...”
Cuối học kì một của năm nhất đại học, Lục Tử Tranh vận khí không tốt nên bị cảm, nhưng mà cô lại không coi nó là chuyện đáng kể. Trong tiềm thức, Lục Tử Tranh sợ cái nơi gọi là bệnh viện đó, cô trước sau không cách nào quên được, cảm giác đau đớn đến mức tê tâm liệt phế lúc ba cô qua đời, ở nơi đó, dáng vẻ tất cả mọi người đều sầu khổ như nhau, bầu không khí ảm đạm xung quanh ép người khác thở không nỗi.
Nhưng mà, trận cảm cúm này lại không như trong dự liệu của cô, tưởng chừng qua mấy ngày sau sẽ khỏi, ngược lại nó càng trở nặng hơn. Trước giờ thể dục, Lục Tử Tranh đã cảm thấy cả người nóng hổi, nhưng cô lại quên mua nhiệt kế để đề phòng, cũng không định lên tiếng mượn dùng của bạn cùng phòng không quen biết, thế nên là liền mang theo cảm giác khó chịu, điềm nhiên như không đi học.
Bởi vì cuối kỳ phải thi chạy 2000 mét, nên những tiết thể dục gần đây đều bắt đầu bằng chạy bộ, xem như để luyện tập và thích ứng trước bài thi.
Lục Tử Tranh mọi khi vẫn đứng đầu trong những cuộc chạy bộ. Lúc chạy ngang qua khán đài, cô nhìn thấy Giang Hoài Khê cũng giống như thường ngày, đeo tai phone, nâng quyển sách, nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi ở phía trên, dương dương tự đắc.
Lục Tử Tranh vừa chạy vừa bất giác suy tư, thời tiết lạnh như vậy, cô ta không học tiết thể dục cũng chạy đến đây hóng gió sao, tư duy bình thường đấy à? Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, tâm tư đã ngày càng bị nhiệt độ vùi lấp xuống. Cô cảm giác thân thể càng lúc càng nóng, bước chân càng ngày càng nặng, hình như cô chạy hết nổi rồi...
Sau đó, cô thật sự không chạy được nữa...
Cô hôn mê bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại, đập vào mắt chính là trần nhà vạn năm bất biến một màu trắng đáng sợ của bệnh viện, chói mắt đến ngột ngạt. Nặng nề dịch chuyển đầu, bỗng nhiên lại nhìn thấy người ở bên cạnh cô lại là Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường cô, yên lặng dửng dưng xem sách, ngón tay trắng nõn dài nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy trang sách, lúc lật qua, phát ra tiếng sàn sạt nhè nhẹ. Thời điểm nàng không nói lời nào, không tác oai tác quái, trái lại thật sự mang theo chút tao nhã của danh môn khuê tú.
Thấy Lục Tử Tranh đã tỉnh, Giang Hoài Khê buông sách xuống, cau mày nhìn cô, mang theo chút tức giận quát khẽ rằng: “Đúng là thật biết thể hiện, không biết mình phát sốt sao?”
Lục Tử Tranh cảm thấy kỳ lạ, dường như trong giọng nói của nàng, cô lại nghe được vài phần đau lòng, cũng chỉ cho rằng bản thân mình sốt đến mức đầu óc hồ đồ mà thôi. Thế là sau đó liền hỏi nàng: “Cô đưa tôi tới đây?”
Giang Hoài Khê một lần nữa cúi đầu cầm sách lên, tùy tiện lật lật: “Đừng quá cảm kích tôi, tôi chẳng qua là đúng lúc nhàn rỗi mà thôi.”
Lục Tử Tranh bị nghẹn một lát, tiếng “cám ơn” sắp ra khỏi miệng cứ thế mà đình trệ trong cổ họng. Cô đánh giá Giang Hoài Khê, chợt phát hiện chóp mũi thanh tú cao thẳng của nàng tựa hồ có một tầng mồ hôi dày đặc, môi, ấy vậy mà lại mang màu tím nhạt. Hơi ngây người, lẽ nào là cô ta đưa mình đến đây giữa trời đông giá rét thế này? Xuất phát từ lương tâm vốn có của cô, cô hơi bất an hỏi: “Tại sao môi cô màu tím vậy?”
Động tác lật sách của Giang Hoài Khê dừng lại một lát, ngẩng đầu yên lặng nhìn cô một chốc, nở một nụ cười, hỏi: “Chưa từng thử son môi màu tím sao? Tôi thấy màu sắc cũng không tệ lắm, muốn thử thì nói, tôi đưa cậu một ít là được.” Trong giọng điệu rõ ràng là cười nhạo kiến thức của cô thật nông cạn.
Lục Tử Tranh hít mội hơi, quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều. Trở mình, không định tị nạnh với Giang Hoài Khê nữa. Vừa mới trở mình, liền nghe âm thanh đứng lên của Giang Hoài Khê: “Tôi đã giúp cậu xin nghỉ phép bên nhà trường, bệnh viện bên này không có sự đồng ý của tôi chắc chắn sẽ không cho cậu đi, cậu an tâm ở lại đây đi, tôi đi trước đây.”
Lục Tử Tranh xoay người lại, vừa định hỏi nàng: “Cái quái gì mà bệnh viện không có sự đồng ý của cô thì sẽ không cho tôi đi?!” Nhưng mà, lại nhìn thấy Giang Hoài Khê khép cửa lại đi mất rồi.
Lục Tử Tranh ngủ mơ, giấc mơ khiến Lục Tử Tranh ngủ không được an ổn, lông mày không tự giác nhíu lại, mơ mơ hồ hồ nghĩ rằng, Giang Hoài Khê ban đầu, quả thật đáng ghét không chịu nỗi, ai cho phép nàng cứ ở trước mặt cô trình diễn tiết mục tổng giám đốc bá đạo hoài cơ chứ!
Lời tác giả: Thật ra rất nhiều lúc, Lục Tử Tranh không thể hiểu được Giang Hoài Khê, nhưng ở trước mặt Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh lại tựa như một quyển sách mở.
Giang Hoài Khê múc chén canh cho Lục mẹ, nàng cười nhẹ nhìn Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh lơ đễnh nói: “Con không cần học, muốn ăn ngon thì về tìm mẹ là được...”
Lục mẹ thở dài, mang theo chút cưng chiều: “To xác thế này rồi mà vẫn như con nít vậy...”
Lục Tử Tranh vui vẻ hơn một chút, chớp chớp mắt về phía Lục mẹ, bĩu môi làm nũng.
Giang Hoài Khê đỡ Lục mẹ, cười nói: “Còn không phải sao, mới đùa tí mà đã khóc nhè rồi, bị người khác phát hiện còn thẹn quá thành giận muốn giết người diệt khẩu...”
Lục Tử Tranh chuyển mắt lườm Giang Hoài Khê, đưa đũa gắp một món ăn ném vào trong bát Giang Hoài Khê: “Lúc ăn cơm mà vẫn không ngăn nổi miệng của cô!”
Lục mẹ chỉ cười từ ái nhìn hai người họ...
Ăn cơm xong, Lục mẹ nói không cho Giang Hoài Khê động thủ thu dọn tàn cục nữa, Giang Hoài Khê không lay chuyển được Lục mẹ, cũng chỉ đành thôi. Lục Tử Tranh bèn bắt chước làm con gái ngoan, vào nhà bếp tính hỗ trợ mẹ cô, lại bị mẹ đuổi ra ngoài, lý do là: Con đừng phiền phức mẹ là được rồi, ra ngoài tiếp Hoài Khê đi.
Giang Hoài Khê ngồi ở phòng khách, nhìn khuôn mặt không vui của Lục Tử Tranh khi bị khinh thường, nàng cười cười ra vẻ nghiền ngẫm, Lục Tử Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng, mở TV lên, giả vờ không nhìn thấy.
Bởi vì Lục Tử Tranh không yên tâm về thân thể của Lục mẹ, cô liền quyết dịnh không về nhà, qua đêm một bữa tại đây.
Sau khi Lục mẹ thu dọn bát đũa xong thì cũng đến phòng khách, ba người cùng ngồi trên chiếc ghế sofa. Sau đó, thấy thời gian cũng không còn sớm, Giang Hoài Khê bèn định đứng dậy đi về, lần này, lại không chờ Lục mẹ lên tiếng giữ lại, Lục Tử Tranh đã mở miệng trước: “Giờ cũng trễ rồi, bên ngoài lại rất lạnh, lái xe giờ này cũng không an toàn, cô cũng không bận gì...” Cô giả vờ như không có chuyện gì nói rất nhiều lý do về nhà bất tiện cho Giang Hoài Khê, nhưng lại chậm chạp không nói ra được câu sau.
Giang Hoài Khê đứng ở cửa đã mang giày xong, một tay cầm nắm cửa, hơi hơi cong khóe môi lên, cười như không cười nhìn Lục Tử Tranh: “Ừm, vì vậy?”
Lục Tử Tranh quay mặt đi, song cũng giữ nàng lại: “Không bằng ở lại đây đi...” Cô vẫn nói ra khỏi miệng rồi. Cô nhìn kệ giày bên cạnh, nhất quyết không nhìn mặt Giang Hoài Khê, cô cảm giác được, ánh mắt của Giang Hoài Khê đang sáng quắc mà nhìn cô.
Nhưng, ngoài ý muốn là, Giang Hoài Khê lại từ chối cô: “Không được, ngày mai tôi có chút việc, chiều cậu có về nhà không? Có thể tôi tới đây kịp để chở cậu về.”
Lục Tử Tranh nhất thời không nói ra được tư vị trong lòng, mơ hồ có chút mất mát, cũng có chút cảm giác tả không rõ cũng nói chẳng xong, giọng nói của cô bất giác trầm xuống: “Không cần, phiền phức cô, tự tôi bắt xe đi về là được rồi.”
Giang Hoài Khê nắm thật chặt nắm cửa, nhìn Lục Tử Tranh hồi lâu, cũng không nhiều lời, lần thứ hai từ biệt với Lục mẹ: “Dì, vậy con đi trước.”
Lục mẹ gật gật đầu, cười dặn dò: “Lái xe trên đường cẩn thận một chút.”
Giang Hoài Khê mở cửa cất bước ra ngoài, đáp lại bà: “Vâng, con sẽ...”
Cửa bị đẩy ra ngoài, Lục Tử Tranh vẫn còn đang ngơ ngẩn đứng cạnh cửa, không biết đang nghĩ cái gì. Lục mẹ khe khẽ đưa tay đẩy Lục Tử Tranh một chút, căn dặn: “Đi tiễn Hoài Khê đi, thang máy dạo này hay hỏng lắm.”
Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khê ngoài cửa một chút, lại phát hiện đôi mắt của nàng cũng đang lẳng lặng nhìn mình. Cô rũ mắt xuống, đáp ứng mẹ: “Dạ.” Dứt lời, liền cùng Giang Hoài Khê bước ra ngoài.
Hai người họ một trước một sau, dưới ánh đèn hàng lanh hắt vào, bóng dáng cao lớn của hai người họ, lặng im ôm nhau, quấn quýt...
May mà thang máy tối nay không hỏng, vừa ấn nút xuống, cánh cửa liền mở ra, nhanh đến nỗi Lục Tử Tranh dự liệu không kịp.
Giang Hoài Khê hơi nghiêng đầu, nhè nhẹ lên tiếng: “Quay về đi, không cần đưa tôi xuống lầu.” Nói xong, nhấc chân bước vào trong thang máy.
Lục Tử Tranh nhẹ giọng: “Tôi cũng không có ý định xuống lầu.” Cô quay người trở về.
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của cửa thang máy vang lên, cửa sắp đóng lại, cô cúi đầu, từng bước từng bước quay trở về... Đột nhiên, cô lại nghe thấy “ding dong” một tiếng, cửa mở ra...
Lục Tử Tranh dừng bước đứng lại.
Đằng sau, truyền đến giọng nói thanh lãnh quen thuộc của Giang Hoài Khê: “Đừng lo lắng, có lúc, cuộc sống cũng không có xấu xa đến như vậy.”
Lục Tử Tranh quay đầu lại, nhìn về phía Giang Hoài Khê, trông thấy ngón tay trỏ dài nhỏ của nàng đang ấn nút giữ cửa không buông, ánh mắt trầm lắng, bên trong nó lại là vẻ dịu dàng cô ít khi thấy được.
“Đừng suy nghĩ nhiều, đi về ngủ một giấc đi, ngày mai rồi sẽ tốt thôi.” Cô nghe thấy Giang Hoài Khê nói thế. Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, giờ khắc này lại nghe ra một chút dịu dàng.
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng vểnh môi nở nụ cười, gật gật đầu về phía nàng.
Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy tay Giang Hoài Khê buông xuống, dường như nàng đã cười một cái, có điều cũng chỉ là trong chốc lát, liền biến mất ở cánh cửa thang máy đang dần dần khép lại.
Về đến nhà, Lục mẹ hơi kinh ngạc hỏi cô: “Về nhanh vậy, không đưa Hoài Khê xuống lầu sao?”
Lục Tử Tranh đi nhanh về hướng ban công, vừa đi vừa trả lời bà: “Dạ...”
Không lâu sau, Lục Tử Tranh bèn nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ chạy ra từ ga-ra dưới lầu, lao ra khỏi tòa nhà, từng chút từng chút, biến mất ở trong tầm mắt Lục Tử Tranh.
Tại sao trước đây vẫn chưa từng phát hiện, Giang Hoài Khê, thật ra cũng có nhiều chuyện riêng của cô ấy, thời gian, cũng không phải tự do như mình tưởng. Là cô trước đây vẫn chưa từng lưu ý, hay là, cô bây giờ, quá mức để ý?
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng vẽ chữ X lên hàng rào ban công, lại nhẹ nhàng thổi một hơi ra, giữa không khí rét lạnh, nó ngưng tụ thành một làn khói trắng mỏng manh chậm rãi tung bay.
Cứ thế này đi, thế này đã tốt lắm rồi.
“Đứng ngẩn ngơ ở ngoài đó làm gì, trời lạnh, mau vào trong nhà.” Lục mẹ bất thình lình lên tiếng ở sau lưng cô.
Lục Tử Tranh nhất thời giật mình, cả người run lên một chốc, suýt tí nữa la lên vì hoảng sợ.
Lục mẹ thấy Lục Tử Tranh phản ứng quá đáng, bà vui khôn tả, cười nhạo cô: “Sao mà nhát gan dữ vậy...”
Trong lòng Lục Tử Tranh bỗng dưng sinh ra ý niệm, cô đi tới, đưa tay ôm Lục mẹ, mềm giọng làm nũng: “Con nhát gan như vậy đó, con là quỷ nhát gan... Vì vậy, mẹ đừng có mà hù dọa con đó...”
Lục mẹ một tay ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Được được được, sau này mẹ không dọa con nữa...”
Ban đêm, Lục Tử Tranh nằm ở trên giường, nhắm chặt mắt lại, trở mình nhiều lần, làm cách nào cũng không ngủ được.
Cô biết, cô lại mất ngủ, trong chốc lát lại khó chịu không thể tả.
Thường ngày, cô luôn ít khi có được một giấc ngủ an ổn tự nhiên, từ nhỏ liên tục dựa vào thuốc ngủ để vào giấc, sau này, khi đã kiểm soát được ý thức rồi, thì lại bắt đầu những giấc ngủ không sâu của cô.
Cô mở to mắt, nhìn bóng đêm hỗn độn bên ngoài cửa sổ, nghe gió bắc một chốc lại một chốc tập kích ô cửa sổ, khiến ô kính bên trong run bần bật, ầm ầm vang vọng.
Cô xoay người lại, nằm úp sấp chìa tay mở tủ ngăn kéo đầu giường, mò mẫm lấy ra một nhúm tóc đen mềm mại. Tết vài sợi được một chốc, lại dùng dây đỏ, cẩn thận buộc nó thật xinh xắn.
Lục Tử Tranh nhìn nhúm tóc mềm mại trong bóng tối hồi lâu, sau đó, đem nó đặt xuống phía dưới gối, nhắm hai mắt lại, thoáng cái nghe âm thanh gió bắc đập vào cửa sổ, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm...
Ý thức từ từ mơ hồ đi, dường như, có người đang nhẹ nhàng nói ở bên tai cô rằng: “Ngủ đi, đừng sợ, ngày mai sẽ tốt hơn...”
Cuối học kì một của năm nhất đại học, Lục Tử Tranh vận khí không tốt nên bị cảm, nhưng mà cô lại không coi nó là chuyện đáng kể. Trong tiềm thức, Lục Tử Tranh sợ cái nơi gọi là bệnh viện đó, cô trước sau không cách nào quên được, cảm giác đau đớn đến mức tê tâm liệt phế lúc ba cô qua đời, ở nơi đó, dáng vẻ tất cả mọi người đều sầu khổ như nhau, bầu không khí ảm đạm xung quanh ép người khác thở không nỗi.
Nhưng mà, trận cảm cúm này lại không như trong dự liệu của cô, tưởng chừng qua mấy ngày sau sẽ khỏi, ngược lại nó càng trở nặng hơn. Trước giờ thể dục, Lục Tử Tranh đã cảm thấy cả người nóng hổi, nhưng cô lại quên mua nhiệt kế để đề phòng, cũng không định lên tiếng mượn dùng của bạn cùng phòng không quen biết, thế nên là liền mang theo cảm giác khó chịu, điềm nhiên như không đi học.
Bởi vì cuối kỳ phải thi chạy 2000 mét, nên những tiết thể dục gần đây đều bắt đầu bằng chạy bộ, xem như để luyện tập và thích ứng trước bài thi.
Lục Tử Tranh mọi khi vẫn đứng đầu trong những cuộc chạy bộ. Lúc chạy ngang qua khán đài, cô nhìn thấy Giang Hoài Khê cũng giống như thường ngày, đeo tai phone, nâng quyển sách, nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi ở phía trên, dương dương tự đắc.
Lục Tử Tranh vừa chạy vừa bất giác suy tư, thời tiết lạnh như vậy, cô ta không học tiết thể dục cũng chạy đến đây hóng gió sao, tư duy bình thường đấy à? Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, tâm tư đã ngày càng bị nhiệt độ vùi lấp xuống. Cô cảm giác thân thể càng lúc càng nóng, bước chân càng ngày càng nặng, hình như cô chạy hết nổi rồi...
Sau đó, cô thật sự không chạy được nữa...
Cô hôn mê bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại, đập vào mắt chính là trần nhà vạn năm bất biến một màu trắng đáng sợ của bệnh viện, chói mắt đến ngột ngạt. Nặng nề dịch chuyển đầu, bỗng nhiên lại nhìn thấy người ở bên cạnh cô lại là Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường cô, yên lặng dửng dưng xem sách, ngón tay trắng nõn dài nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy trang sách, lúc lật qua, phát ra tiếng sàn sạt nhè nhẹ. Thời điểm nàng không nói lời nào, không tác oai tác quái, trái lại thật sự mang theo chút tao nhã của danh môn khuê tú.
Thấy Lục Tử Tranh đã tỉnh, Giang Hoài Khê buông sách xuống, cau mày nhìn cô, mang theo chút tức giận quát khẽ rằng: “Đúng là thật biết thể hiện, không biết mình phát sốt sao?”
Lục Tử Tranh cảm thấy kỳ lạ, dường như trong giọng nói của nàng, cô lại nghe được vài phần đau lòng, cũng chỉ cho rằng bản thân mình sốt đến mức đầu óc hồ đồ mà thôi. Thế là sau đó liền hỏi nàng: “Cô đưa tôi tới đây?”
Giang Hoài Khê một lần nữa cúi đầu cầm sách lên, tùy tiện lật lật: “Đừng quá cảm kích tôi, tôi chẳng qua là đúng lúc nhàn rỗi mà thôi.”
Lục Tử Tranh bị nghẹn một lát, tiếng “cám ơn” sắp ra khỏi miệng cứ thế mà đình trệ trong cổ họng. Cô đánh giá Giang Hoài Khê, chợt phát hiện chóp mũi thanh tú cao thẳng của nàng tựa hồ có một tầng mồ hôi dày đặc, môi, ấy vậy mà lại mang màu tím nhạt. Hơi ngây người, lẽ nào là cô ta đưa mình đến đây giữa trời đông giá rét thế này? Xuất phát từ lương tâm vốn có của cô, cô hơi bất an hỏi: “Tại sao môi cô màu tím vậy?”
Động tác lật sách của Giang Hoài Khê dừng lại một lát, ngẩng đầu yên lặng nhìn cô một chốc, nở một nụ cười, hỏi: “Chưa từng thử son môi màu tím sao? Tôi thấy màu sắc cũng không tệ lắm, muốn thử thì nói, tôi đưa cậu một ít là được.” Trong giọng điệu rõ ràng là cười nhạo kiến thức của cô thật nông cạn.
Lục Tử Tranh hít mội hơi, quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều. Trở mình, không định tị nạnh với Giang Hoài Khê nữa. Vừa mới trở mình, liền nghe âm thanh đứng lên của Giang Hoài Khê: “Tôi đã giúp cậu xin nghỉ phép bên nhà trường, bệnh viện bên này không có sự đồng ý của tôi chắc chắn sẽ không cho cậu đi, cậu an tâm ở lại đây đi, tôi đi trước đây.”
Lục Tử Tranh xoay người lại, vừa định hỏi nàng: “Cái quái gì mà bệnh viện không có sự đồng ý của cô thì sẽ không cho tôi đi?!” Nhưng mà, lại nhìn thấy Giang Hoài Khê khép cửa lại đi mất rồi.
Lục Tử Tranh ngủ mơ, giấc mơ khiến Lục Tử Tranh ngủ không được an ổn, lông mày không tự giác nhíu lại, mơ mơ hồ hồ nghĩ rằng, Giang Hoài Khê ban đầu, quả thật đáng ghét không chịu nỗi, ai cho phép nàng cứ ở trước mặt cô trình diễn tiết mục tổng giám đốc bá đạo hoài cơ chứ!
Lời tác giả: Thật ra rất nhiều lúc, Lục Tử Tranh không thể hiểu được Giang Hoài Khê, nhưng ở trước mặt Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh lại tựa như một quyển sách mở.
/79
|